Đêm hôm ấy, bầu trời Hà Nội vô cùng thoáng đãng, ánh trăng xua tan mây đen toả ánh sáng đi khắp nơi, chiếu rọi lên từng cành cây kẽ lá, như phủ một màn sương bạc khắp đất trời.
Nhân Đức đứng trước cửa sổ đón gió thu, thong thả nhấp một ly trà hoa nhài, lát sau, khi đồng hồ đã điểm 2 giờ sáng, anh mới lấy điện thoại nhắn tin cho Như Ý: “Ngày mới tốt lành, bác sĩ Như Ý”.
Cho đến khi anh uống xong ly trà cũng không thấy tin nhắn cô đáp lại, có lẽ giờ ấy Như Ý đã ngủ say, nhưng không hiểu sao lòng Nhân Đức vẫn phảng phất lo lắng. Linh cảm của anh về cô chưa bao giờ sai, nhưng hôm nay, có lẽ vì sắp làm một chuyện quan trọng nên tinh thần anh vẫn có chút không kiểm soát được.
Nhân Đức suy nghĩ một lát rồi mới quyết định gọi điện thoại cho Nam Khánh. Chuông điện thoại reo gần bốn, năm tiếng thì đầu dây bên kia mới thông máy:
“Alo”.
“Anh Khánh, làm phiền anh giữa đêm”.
Chất giọng của Nhân Đức rất nhẹ nhàng, rất lịch sự, Nam Khánh bị anh đánh thức cũng không cảm thấy khó chịu: “Đức đấy à?”
“Vâng, Như Ý có ở nhà không anh?”
Nam Khánh lật chăn ngồi dậy, theo phản xạ liếc qua cửa sổ sang phòng Như Ý, thấy đèn làm việc đã tắt, chỉ còn lại ánh sáng nhàn nhạt của đèn ngủ màu cam: “Có, tối nay nó làm việc đến tận 12 giờ khuya, chắc là mới đi ngủ rồi. Đừng lo, mấy ngày vừa rồi nó rất nghe lời cậu, chỉ ở trong nhà thôi”.
“Vâng. Cảm ơn anh”.
“Tình hình bên đó thế nào rồi? Không có gì nguy hiểm đấy chứ?”. Nam Khánh biết Nhân Đức không phải là người không biết suy nghĩ, gọi đến giữa đêm thế này, chắc chắn là cậu ta đang rất lo lắng.
“Tạm thời em vẫn không sao. Anh Khánh, xin lỗi vì đã đánh thức anh”.
“Không sao. Cậu phải nhờ tôi trông chừng Như Ý là đủ biết lần này mọi chuyện nghiêm trọng rồi”. Hiếm có người đàn ông nào biết rõ gia đình người yêu coi thường mình, nhưng vẫn vì an nguy của Như Ý mà bỏ qua sĩ diện của bản thân, đến tận công ty tìm gặp Nam Khánh để nhờ anh bảo vệ Như Ý.
Tình yêu của Nhân Đức và Như Ý nhiều năm nay, Nam Khánh rất hiểu, còn có chút ngưỡng mộ. Nhưng giữa đàn ông khó nói mấy lời động viên, cho nên Nam Khánh chỉ đáp:
“Cậu cũng nên tự biết bảo vệ an toàn bản thân, tôi không muốn em gái tôi phải đau lòng”.
“Em biết”. Nhân Đức khẽ mỉm cười: “Cảm ơn anh”.
“Được rồi, đừng lo, sáng mai Như Ý tỉnh dậy, tôi sẽ nhắn tin cho cậu”.
“Vâng”.
Cúp máy xong, Nhân Đức đặt tách trà đã cạn xuống, nhìn thời gian thêm lần nữa rồi mới lấy chìa khoá xe đi ra ngoài. Trong khi đó, ở bệnh viện cách đó không xa, đội phó Minh cũng liên tục nhìn đồng hồ, lòng dạ nóng như lửa đốt.
Chỉ còn vài tiếng nữa là pháp y của tổng cục cảnh sát đến mổ t.ử t.h.i của Đăng Dương, cũng là một ngày vô cùng quan trọng đối với đội 1, Đức Minh phải giả bệnh nằm viện mấy ngày trời chỉ để chờ thời khắc quan trọng ấy, không sốt ruột làm sao được?
Anh đứng dậy đi đến cửa sổ, nhìn xuống sân bệnh viện đang có rất nhiều người đang tấp nập trước cửa khu cấp cứu, lát sau cuối cùng cũng nhìn thấy Lam Quỳnh đang lau mồ hôi, đi về phía toà nhà bên này.
Đêm khuya, sương xuống nên nhiệt độ có chút se se lạnh. Lam Quỳnh chỉ mặc một chiếc áo blouse mỏng, cơ thể mảnh mai khi gặp một cơn gió lạnh liền khẽ run lên, bờ vai gầy co lại, yếu ớt và mong manh đến mức trong lòng Đức Minh đột nhiên nảy sinh cảm giác muốn che chở. Phải rồi, chẳng biết từ lúc nào trái tim anh đã xao động, anh muốn ở bên cô, bảo vệ cô đến hết cuộc đời này.
Nhưng tương lai sau này thế nào, ngay cả anh cũng không chắc chắn. Chỉ còn vài tiếng nữa đội 1 sẽ phải bước vào một cuộc chiến có lẽ là đặc biệt nhất từ khi Đức Minh vào cục cảnh sát, có thể trở về hay không, anh không thể tự mình định đoạt được.
Đức Minh âm thầm thở dài một tiếng trong lòng, không lâu sau, bỗng dưng lại nghe thấy tiếng người mở cửa. Lam Quỳnh vừa nhìn thấy anh, vẻ mặt liền ngẩn ra:
“Sao giờ này anh vẫn chưa ngủ?”
“Đâu có, anh dậy sớm đấy”. Đức Minh nói đùa: “Dậy sớm để đón bác sĩ”.
“Không phải thế chứ?”. Lam Quỳnh đi lại gần anh, khóe miệng khẽ cong lên: “Ngày nào em cũng đến mà, anh có đón hay không thì em vẫn đến”.
“Lát nữa anh xuất viện rồi, phải tranh thủ nhìn thêm một chút, sợ ngày mai không được nhìn thấy nữa”.
Động tác của Lam Quỳnh ngay lập tức khựng lại. Mấy ngày này cô đã quen với việc có Đức Minh ở đây, quen với việc tự tay chăm sóc anh, giờ đột nhiên anh nói xuất viện, trong lòng cô tất nhiên sẽ ít nhiều hụt hẫng.
Nhưng Lam Quỳnh biết, cô không thể giữ anh ở đây mãi được, anh còn công việc phải làm, hơn nữa, công việc ấy còn rất quan trọng nên mới phải rời đi vào giữa đêm khuya thế này.
Cô không thể ngăn cản, chỉ có thể gượng gạo cười: “Đi bây giờ hả anh?”.
“Chắc là một lát nữa”.
“À… vâng. Thế để ngày mai em làm thủ tục xuất viện giúp anh. Giờ ngồi xuống đây em kiểm tra vết thương trước đã, muốn xuất viện cũng phải xem quá trình hồi phục thế nào rồi đi được”.
Đức Minh gật đầu, nhẹ nhàng đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, bởi vì khoảng cách quá gần nên có thể ngửi thấy được cả mùi hương trên mái tóc mềm mại của Lam Quỳnh. Là mùi hoa oải thương, thơm dịu dàng, rất quyến rũ.
Trong lúc thay băng cho anh, cô không quên dặn dò: “Vết thương vẫn chưa lành hẳn, nên tránh hoạt động mạnh, tránh những đồ có chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thuốc lá, rượu, bia, cafe. Với cả anh cũng chịu khó rửa cồn thường xuyên nhé? Vết thương chưa khép miệng, mùa này nóng, đổ mồ hôi ra dễ nhiễm trùng”.
Lam Quỳnh vừa nói vừa tỉ mỉ kiểm tra mấy vết bầm tím trên mạng sườn anh, khi vừa định rút tay về thì bỗng dưng bàn tay lại bị Đức Minh nắm lấy. Cô khẽ giật mình, mở to mắt nhìn anh, Đức Minh cũng nhìn cô, hai người cứ như vậy im lặng một lúc rất lâu, anh mới lên tiếng:
“Bác sĩ Quỳnh, sau này… nếu có thể, anh đến đây thường xuyên để em thay băng được không?”.
Tim Lam Quỳnh bất giác đập thình thịch như trống dồn trong ngực, hai má nóng bừng lên. Cô lúng túng dời mắt đi, sau đó mới hắng giọng nói: “Được… được chứ. Khi nào anh có thời gian thì gọi em, em sẽ đến thay băng cho anh”.
“Không, lần tới em hãy để anh đến đi”. Bàn tay anh nắm chặt tay cô: “Để anh chủ động, em chỉ cần đứng yên một chỗ đợi anh là được rồi. Mà không, em chỉ cần đứng yên một chỗ, anh đến trước sẽ đợi em”.
Lam Quỳnh có thể hiểu được hàm ý trong lời nói của Đức Minh, nhưng lại không biết phải trả lời anh thế nào. Bởi vì cô sợ nếu mình cứ đứng yên một chỗ, nếu cô sợ không chờ đợi anh, rất có thể lần tới anh sẽ không thể đến nữa.
Hoá ra thích một cảnh sát hình sự chính là như vậy, luôn lo được lo mất, lo ngày hôm nay còn gặp nhưng ngày mai sẽ chẳng thể nhìn thấy nhau nữa, lo đứng yên một chỗ thì hạnh phúc sẽ tuột khỏi tay mình. Nhưng nhiệm vụ của cảnh sát hình sự là phục vụ nhân dân, làm những điều cao quý, cô không thể cản bước chân anh, cuối cùng, chỉ có thể run run đáp: “Nếu em đứng yên một chỗ, anh sẽ đến chứ?”.
Anh hít sâu vào một hơi, khẽ gật đầu: “Anh sẽ cố gắng”.
“Vậy là được rồi, em sẽ đợi anh. Anh nhất định phải đến đấy”.
Anh mỉm cười: “Bác sĩ Quỳnh, cảm ơn em”.
Lam Quỳnh định nói gì đó, nhưng cùng lúc này bệnh nhân cấp cứu chuyển lên khoa đông nườm nượp, tiếng hộ lý í ới gọi khắp nơi, cô không thể cứ trốn mãi ở đây. Sau cùng, Lam Quỳnh đành quay lại nhìn Đức Minh:
“Anh ở đây đợi em một lúc nhé, em ra bên ngoài rồi sẽ quay lại ngay. Đợi em nhé?”.
“Ừ, em đi đi”.
“Anh đừng đi vội đấy”. Cô gấp gáp đi thẳng ra cửa, trước khi rời khỏi còn bỏ lại một câu: “Em còn chưa kiểm tra xong, phải băng nẹp lại đã”.
“Ừ”
Nói xong, cô vội vã chạy đi, vừa tới cửa đã bị bệnh nhân và người nhà quây kín, bận đến tối tăm mặt mũi. Tới tận khi giải quyết xong xuôi, quay trở về phòng bệnh của Đức Minh thì anh đã đi rồi.
Trên gối có một mảnh giấy, ở đó, nét chữ cứng cỏi của anh viết mấy dòng: “Đừng sợ, đừng lo, cũng đừng khóc. Anh đi đây”.
***
Khi Đức Minh vừa rời khỏi bệnh viện thì lập tức ấn nút gọi ở tai nghe trên tai, tín hiệu ngay lập tức được kết nối với toàn đội 1.
Đội phó Minh sốt ruột hỏi: “Đức, thế nào rồi?”.
“Tạm thời vẫn chưa có động tĩnh”. Ngón tay Nhân Đức gõ gõ xuống vô lăng: “Chỉ còn vài tiếng nữa là pháp y của tổng cục sẽ bắt đầu làm việc, hắn biết lúc đó sẽ không tránh khỏi bị lộ, cho nên sẽ hành động vào đêm nay thôi. Anh Minh, đừng lo”.
Đức Minh khẽ gật đầu. Thực ra ngay sau khi Đăng Dương bị b.ắ.n, Nhân Đức đã bắt đầu xây dựng một kế hoạch khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc. Đội phó Minh sau khi đọc xong mới sửng sốt nhìn anh, nghi ngờ hỏi một câu:
“Cậu chắc chắn chứ?”.
Ánh mắt Nhân Đức sáng ngời, kiên định đáp từng chữ: “Tôi lấy tính mạng tôi ra đảm bảo, ‘hắn’ chắc chắn là kẻ đứng sau tổ chức T”.
Hắn là kẻ làm việc trong cục cảnh sát, hơn nữa, phải làm việc trong đội 1 thì mới có thể nắm rõ được từng hành động của đội. Hắn còn là kẻ có bề ngoài hoà đồng lương thiện, luôn giả vờ là người đứng về phía chính nghĩa để chiếm được lòng tin của mọi người, hắn cũng là kẻ rất hiếm khi để lộ sơ hở, trừ một lần trong cuộc họp và trước cái c.hế.t của Đăng Dương.
Không sai, chính là hắn!
Đội phó Minh nghe Nhân Đức phân tích xong, toàn bộ màn sương mù che kín trước mắt như được Nhân Đức vén lên, thông suốt rõ ràng, căm phẫn nhưng cũng thất vọng đến tột cùng.
Nhân Đức nói hắn sẽ không chạy trước mà phải ở lại cục cảnh sát để nghe ngóng tình hình tiếp theo, hắn cũng không thể chạy quá muộn, sẽ dễ dàng bị tóm gọn. Cho nên hắn chỉ có thể chọn cách biến mất vào ngày hôm nay, trong khoảng thời gian tất cả mọi người đều đang say giấc. Và con đường mà hắn đi cũng sẽ là đường về hang ổ của tổ chức T, thế nên Nhân Đức và đội 1 mới nhẫn nhịn đến tận giờ phút này, bề ngoài tỏ ra không biết nhưng bên trong lại đang âm thầm xây dựng một kế hoạch để tóm gọn một mẻ.
Đội phó Minh theo thói quen rút một điếu thuốc, lúc đưa lên miệng định châm lửa thì bỗng dưng lại nghĩ đến lời dặn dò của Lam Quỳnh ban nãy, cuối cùng anh đành đóng bật lửa lại, không hút nữa nhưng lại cầm điếu thuốc ấy vân vê trên tay rất lâu.
Nhớ lại 4 năm trước, khi ‘hắn’ đến cục cảnh sát làm việc thì không biết hút thuốc, sau này vì cường độ làm việc ở đội 1 quá cao, cần cafe và nicotin để duy trì tỉnh táo nên ‘hắn’ đã học theo anh hút thuốc. Lần đầu tiên hút,’hắn’ ho sặc sụa, ho đến mức phải vịn vào người Đức Minh thở hổn hển:
“Anh Minh, m.ẹ nó chứ, em tưởng thuốc lá dễ hút lắm, ho nổ cả phổi của em rồi”.
Đội phó Minh bật cười: “Từ từ rồi quen thôi, vài năm nữa lại nghiện thuốc như anh ấy chứ”.
Hắn mặt đỏ gay, nặn ra một nụ cười méo mó: “Các anh hút thuốc kinh thật đấy”.
Chớp mắt một cái đã 4 năm trôi qua, đội phó Minh và những người trong đội đã cùng hắn vào sinh ra tử không ít lần, tất cả đều coi ‘hắn’ là anh em. Vậy mà thật không ngờ hắn lại chính là thành viên của tổ chức T, là nội gián, thậm chí còn ra tay g.iế.t cả đồng đội mình.
Sự thật quá nghiệt ngã này, đội phó Minh không thể chấp nhận được. Dù biết nhận định của Nhân Đức khó lòng sai sót, nhưng Đức Minh vẫn hy vọng lần này Nhân Đức sai.
Tuy nhiên, những thứ diễn ra ngay sau đó thì lại như một cú vả thẳng mặt đội phó Minh. Hơn ba giờ sáng, trên ô cửa sổ nhà ‘hắn’ đột nhiên sáng đèn, rất nhanh sau đó đèn lại tắt đi.
Lúc này, Nhân Đức ngay lập tức nói: “Anh Minh, đến lúc rồi”.
Đội phó Minh siết chặt tay thành quyền, lẳng lặng hít vào một hơi, nhanh chóng thoát khỏi những ký ức khiến người ta phải nuối tiếc vừa rồi, sau đó gọi Thiện Khiêm qua tai nghe: “Khiêm, tình hình bên đó thế nào?”.
“Trong nhà hắn có mùi xăng xộc ra, anh Minh, có lẽ hắn chuẩn bị đốt nhà”.
Đúng vậy, chỉ có đốt nhà, thiêu mọi thứ ra tro, đồng thời đem bỏ vào đó một cái x.á.c, chờ đến khi cháy không còn nhận được hình dạng, mọi người trong đội 1 sẽ nghĩ hắn đã ch.ế.t. Cho tới khi có kết quả DNA giám định t.h.i t.hể kia không phải hắn, thì lúc ấy hắn đã cao chạy xa bay rồi.
Đức Minh nghiến răng: “Cứ để hắn châm lửa, đợi đến khi hắn rời khỏi thì mới được xông vào cứu người”.
“Rõ”.
“Lửa nóng sẽ dễ làm nổ kính, Khiêm, mau trèo lên”.
Thiện Khiêm lúc này đang bám trên nóc cửa sổ nhà ‘hắn’, nghe vậy liền nhẹ nhàng đu dây trèo lên sân thượng, ở đó có hơn mười người khác đang tập trung trước một chiếc laptop, trên màn hình là hình ảnh truyền tới từ camera mini đặt trước căn hộ 2203.
Một lát sau, cuối cùng cũng nhìn thấy một người mặc đồ đen, bịt mặt, trên vai khoác một chiếc ba lô to tướng từ trong nhà đi ra. Mặc dù không thể thấy mặt nhưng nhìn dáng người cũng vẫn có thể nhận ra đó chính là ‘hắn’.
Nhân Đức nói: “Anh Minh, ‘hắn’ ra rồi”.
Tim đội phó Minh cảm thấy như bị thứ gì đó bén nhọn xuyên qua, toàn thân gồng cứng ngắc: “Đúng vậy, chính là hắn”. Đức Minh nhìn chằm chằm người đang di chuyển trên màn hình, giữ lại tiếng thở dài trong lòng:
“Hắn đang trên đường tẩu thoát, mọi người chuẩn bị nghe lệnh”.
“Rõ”
“Mọi người tạm thời án binh bất động, tránh làm kinh động đến hắn. Nhóm 1 vào vị trí, chuẩn bị xuống căn hộ 2203 cứu người”
“Rõ”.
“Nhóm 2 tiếp tục chặn ở ngã tư bên phải chung cư. Nhóm 3 gồm tôi, Đức và những người còn lại sẽ đi theo hắn”.
“Vâng”.
“Tất cả tạm thời chưa xuất phát, chờ lệnh của tôi”.
“Rõ”
Để tránh bị phát hiện, ‘hắn’ buộc phải đi thang bộ xuống bên dưới. Nhân Đức cũng đã lường trước được chuyện này nên đã yêu cầu lắp đặt camera dưới thang bộ, theo dõi từng đường đi nước bước của hắn.
Khi ‘hắn’ vừa rời khỏi căn hộ 2203 chưa được bao lâu thì trong nhà đã bắt đầu bén lửa. Đức Minh nhìn ánh lửa thấp thoáng bùng lên sau cửa sổ căn hộ, lẳng lặng đếm thời gian.
Lúc ấy, lòng rõ ràng gấp gáp muốn cứu người nhưng lại sợ đánh động đến ‘hắn’, cho nên chỉ có thể im lặng chờ đợi đến khi bóng dáng ‘hắn’ xuất hiện bên ngoài sân chung cư, Đức Minh mới gầm lên một tiếng: “Nhóm 1 lập tức xuống căn hộ 2202 cứu người”.
“Rõ”.
Nhóm 1 ngay lập tức chạy như bay từ sân thượng xuống, lúc phá cửa xông vào bên trong thì lửa đã lan rộng, các đồ vật trong phòng bắt lửa cháy phừng phừng, khói đen bay dày đặc khắp nơi.
Thiện Khiêm bị khói làm nước mắt nước mũi chảy ròng ròng: “Mọi người, mau chia nhau ra tìm kiếm, khói dày đặc thế này thì chúng ta chỉ có chưa đầy một phút thôi”.
Gần mười người chạy như bay xông vào bên trong, vượt khói lửa bập bùng, vượt hiểm nguy trùng trùng tìm khắp căn hộ của hắn, cuối cùng khi tới phòng ngủ mới thấy một người đàn ông đang bất tỉnh trên giường.
Thiện Khiêm nhận ra người này, liền nghiến răng nói qua tai nghe: “Anh Minh, là Trần Đức Viên”.
“Khốn k.iế.p”. Đội phó Minh bực bội chửi thề một tiếng: “Mau đưa ông ta ra ngoài. Nhanh lên”.
“Vâng”.
Thiện Khiêm ngay lập tức xốc Trần Đức Viên lên lưng rồi cuống cuồng chạy ra ngoài, trên quãng đường đi, lửa bắt cháy vào quần áo, cậu ta vẫn cắn răng chịu đựng, khói độc dày đặc, ngột thở đến muốn nổ tung cả phổi, Thiện Khiêm vẫn không chùn bước.
Bình thường bản tính Thiện Khiêm rất nhút nhát, nhưng trước lúc thực hiện kế hoạch này, Nhân Đức có nói một câu: “Có nhớ ước mơ của Dương là gì không?”.
Thiện Khiêm sụt sịt nhớ lại hôm đi ăn lẩu lúc trước, khi chơi xoay chai bia, lúc Như Ý hỏi ước mơ lớn nhất của Đăng Dương là gì, anh ấy đã trả lời một câu: “Anh ấy nói muốn trở thành một cảnh sát tốt”.
“Đúng vậy, đã là cảnh sát hình sự, phải luôn nỗ lực để trở thành một cảnh sát tốt. Một phần vì phục vụ nhân dân, một phần là vì khi chấp hành nhiệm vụ, cảnh sát hình sự không chỉ nỗ lực sống cho mình mà còn sống cho cả đồng đội mình”. Nhân Đức vỗ vai Thiện Khiêm: “Khiêm, anh tin thời gian sẽ mài dũa em trở thành một cảnh sát hình sự tốt”.
Đúng vậy, trong mỗi con người không ai là không có phần ích kỷ, để trở thành một cảnh sát hình sự tốt thì phải dám hy sinh, phải nỗ lực để sống và giúp cả đồng đội của mình sống. Sau chuyện của Đăng Dương, Thiện Khiêm đã hiểu, chỉ cần sơ sảy một chút thôi, bất cứ ai cũng phải trả giá, cho nên mỗi giây mỗi phút đều nên làm hết sức mình để sau này không phải ân hận.
Thiện Khiêm cũng muốn trở thành một cảnh sát tốt, sống thay cho cả phần Đăng Dương…
Chính những lời của Nhân Đức đã cho cậu ta động lực để có thể trở nên phi thường như vậy.
Trong khi nhóm 1 đã cứu thành công Trần Đức Viên ra ngoài, ở dưới đường, một chiếc xe mô tô cũng nhanh chóng rời khỏi chung cư. Nhân Đức chờ đến khi hắn di chuyển được một quãng cũng lẳng lặng bám theo, đội phó Minh xuất phát sau xe anh một chút.
“Giữ khoảng cách”. Đức Minh ra lệnh: “Hắn từng là trinh sát, giác quan tinh tường hơn người bình thường rất nhiều”.
“Ban đêm đường vắng, bám theo ‘hắn’ rất dễ bị phát hiện”. Nhân Đức nói: “Anh Minh, triển khai theo kế hoạch A là tốt nhất”.
“Được. Chút nữa từng người sẽ vượt lên trước xe hắn rồi rẽ đi các ngả khác. Những người phía sau hoán đổi vị trí để bám theo”.
“Vâng”.
Đây là một cuộc đấu trí đấu dũng vô cùng cam go, chưa đến hồi kết thì dù lực lượng có đông thế nào cũng chưa thể nắm chắc phần thắng.
‘Hắn’ đã làm trong đội hình sự không ít thời gian, có đủ mánh khóe và năng lực phản trinh sát, ‘hắn’ chọn tẩu thoát giữa đêm khuya, lúc xe cộ vắng nhất để dễ bề quan sát có kẻ bám đuôi không. Còn đội 1 cũng đã lường trước được tình hình cho trước đó đã bố trí đủ loại xe cộ khác nhau, đội phó Minh xuất phát từ bệnh viện nên phương tiện sử dụng là xe cứu thương.
Bám đuôi thêm khoảng 100 mét, đội phó Minh nhận thấy không thể kéo dài thêm nên nói: “Bây giờ tôi vượt lên. Đức, cậu tiếp tục đi phía sau”.
“Vâng”.
Nói xong, Đức Minh ấn nút bật còi cấp cứu rồi nhanh chóng vượt lên, khi lướt qua xe mô tô của hắn, đội phó Minh không nhịn được liếc qua gương chiếu hậu. ‘Hắn’ đã hóa trang, nhưng dáng ngồi xe đó anh ta không thể không nhận ra.
Cùng lúc này, ‘hắn’ cũng ngước lên nhìn xe cấp cứu chạy phía trước, không rõ có nghi ngờ hay không mà ‘hắn’ đột nhiên tăng tốc. Nhân Đức ở phía sau tất nhiên không dám mạo hiểm tăng tốc theo, anh vẫn duy trì một tốc độ bình thường như vậy để tránh việc ‘hắn’ nghi ngờ.
Kế hoạch buộc phải thay đổi, đội phó Minh tức đến nghiến răng nghiến lợi: “M.ẹ k.iế.p”. Anh ta chửi thề một tiếng: “Hắn bắt đầu cảnh giác rồi, Đức, cậu tạm thời không đuổi theo. Cứ duy trì tốc độ như cũ”.
“Rõ”
“Nhóm hai vào vị trí, chuẩn bị xuất phát từ ngã tư bên kia”.
“Rõ”.
Nhóm 2 gồm hơn 20 người khác trong những trang phục và xe cộ khác nhau, nhanh chóng vào vị trí rồi cắt ngang qua ngã tư, ngay sau khi ‘hắn’ băng qua vài giây.
Vì ‘hắn’ làm trong cục cảnh sát nên những người trong cục đều đã nhẵn mặt, để ‘hắn’ không phát hiện ra, cục trưởng đã đồng ý điều động nhân lực từ những nơi khác đến, bọn họ đóng giả thành những thanh niên hư hỏng đi chơi về khuya, khoác vai bá cổ nhau đi trên đường.
Ban đầu, ‘hắn’ cũng không bận tâm đến những người này, nhưng khi phát hiện ra ánh mắt của một người nhìn về phía ‘hắn’, với bản tính đa nghi, ‘hắn’ lập tức cảm thấy chột dạ.
Tốc độ xe của hắn bất giác chậm lại, ‘hắn’ liếc đám thanh niên cởi trần đi trên đường kia, sau đó đột ngột rẽ vào một con hẻm ngay gần đó. Lúc này nhóm 2 không thể rẽ vào theo hắn, chỉ có thể xin chỉ thị từ đội phó Minh:
“Anh Minh, chúng ta nên làm gì bây giờ?”.
“Bị hắn nghi ngờ rồi”. Cả đội phó Minh và Nhân Đức không hẹn mà cùng đồng thời nói.
Đức Minh suýt chút nữa đấm mạnh vào vô lăng: “Các cậu tiếp tục đi thẳng, không bám theo ‘hắn’ nữa”. Đội phó Minh gõ lên tai nghe: “Khiêm, mở bản đồ khu vực này, báo cáo những đường ra mà con ngõ hắn vừa vào có thể thoát được”.
“Rõ”.
Thiện Khiêm lúc này vừa mới dập lửa trên quần áo xong, còn chưa kịp xem cơ thể bị bỏng đến thế nào đã vội vàng nhảy đến ôm laptop, ngón tay gõ loạn trên bàn phím, mở bản đồ khu vực Nhóm 2 đang di chuyển để tính toán đường đi của ‘hắn’.
Hắn đi vào con ngõ lắt léo, Đức Minh đi xe cứu thương không thể đuổi theo, nhóm 2 nếu đi vào cùng sẽ bị lộ tẩy ngay lập tức, chỉ còn một mình Nhân Đức đã hoá trang là có thể đuổi theo hắn.
Anh lập tức vứt xe lại ở đường, lấy một chiếc xe khác đã để sẵn ở một con ngõ khác gần đó rồi nhanh chóng đuổi theo hắn. Nhân Đức không bật đèn xe, lại di chuyển bằng xe điện nên không có quá nhiều tiếng động cơ, nếu ‘hắn’ không đi theo chiều ngược lại thì sẽ không thể phát hiện ra anh được.
Tuy nhiên, ông trời dường như vẫn còn muốn thử thách đội 1, cho nên khi Nhân Đức đang âm thầm đuổi theo hắn thì Thiện Khiêm lại nhìn thấy chấm đỏ định vị đại diện cho Nhân Đức đang đi vào một con ngõ cụt.
Ký ức về cái c.hế.t của Đăng Dương ngay lập tức dội đến, khiến toàn thân Thiện Khiêm run lên, cậu ta vội vã nói qua tai nghe: “Anh Đức quay lại, đó là ngõ cụt. Anh Đức, rất có thể hắn có súng”.
Sống lưng của đội phó Minh cũng lập tức lạnh toát: “Đức”.
Vài giây sau, có tiếng Nhân Đức đáp lại: “Không kịp nữa rồi”.
‘Hắn’ đi đến cuối đường mới phát hiện ra đó là một con ngõ cụt, vội vàng đánh tay lái quay ngược trở lại, đèn pha sáng choang vô tình rọi thẳng vào một bóng hình cao ngất ở cách đó vài chục mét.
Một người đàn ông không bật đèn di chuyển trong ngõ tối, một người đàn ông khi gặp đèn pha sáng như vậy cũng vẫn bình thản, thậm chí đến đầu mày cũng không buồn nhíu, ‘hắn’ lập tức nhận ra là ai, động tác nhanh chóng khựng lại.
Nhân Đức không hề sợ hãi, cũng không có ý định bỏ chạy, tình thế lúc này đã buộc phải đối diện, anh đành phải xuống xe, lạnh nhạt nhìn hắn: “Cậu hết đường rồi”.
Hai mắt hắn đỏ ngầu nhìn chằm chằm anh, lát sau, khi thấy hàng trăm ánh đèn xe bắt đầu rọi vào con ngõ đó, hắn bật cười thành tiếng: “Nhanh thật, hóa ra là đã có kế hoạch vây bắt tôi rồi”.
“Cậu không chạy thoát đâu, bỏ s.ú.ng xuống rồi đầu hàng đi”.
Văn Chung không bận tâm đến những lời này, chỉ đáp: “Các người phát hiện ra từ bao giờ?”.
“Khi Dương bị b.ắ.n c.hế.t”. Giọng của anh nhẹ tênh như gió: “Một tên tội phạm bình thường, nếu có gan nổ s.ú.ng vào cảnh sát, tại sao không nổ sú.ng khi bắt đầu bị truy đuổi mà phải chờ đến khi vào một con ngõ không người? Hắn bị cả cậu và Dương truy đuổi, muốn thoát hẳn phải g.iế.t cả hai người, tại sao chỉ có mình Dương bị trúng đạn?”.
Nhân Đức chắp tay sau lưng, bộ dạng bình tĩnh không hề suy chuyển: “Cứ cho là Dương đã dùng cơ thể để che chắn cho cậu đi, nhưng để đỡ đạn cho một người, thường phải che ở khoảng cách gần. Như vậy, ít nhất người cậu sẽ bị dính máu của Dương, hoặc là có thể không vấy máu, nhưng theo phản ứng tâm lý bình thường của con người, khi có người vì mình mà chấp nhận hứng đ.ạn, hẳn cậu phải lao lại để kiểm tra vết thương của Dương, bàn tay phải dính đầy máu của cậu ấy mới đúng”. Anh nhìn Văn Chung, dõng dạc nói từng câu từng chữ: “Cho nên câu trả lời chỉ có một, khi đó cậu mới tự tay bắn chính đồng đội của mình nên bàn tay mới sạch sẽ không một vết máu như vậy”.
Nghe Nhân Đức phân tích như vậy, Văn Chung không nhịn được, vỗ tay đầy cảm thán: “Chà, tôi cứ nghĩ mấy ngày rồi cậu không có động tĩnh, cứ nghĩ phải thất vọng về cậu rồi. Không ngờ bộ óc của tiến sĩ tâm lý học tội phạm vẫn nhạy bén y như tôi mong đợi”.
Nhân Đức không để tâm đến mấy lời nói có phần biếи ŧɦái này, chỉ lạnh lùng đáp: “Đầu hàng đi, chỉ cần khai ra tổ chức T, cậu vẫn còn một đường lùi”.
Văn Chung cúi xuống nhìn hàng chục chấm đỏ laser trên ngực mình, lại ngước lên nhìn đội phó Minh đang chạy đến, trên tay là một khẩu sú.ng ngắn chĩa thẳng vào ấn đường hắn, đột nhiên, hắn phá lên cười:
“Các người triển khai kế hoạch này là để tìm ra nơi ẩn náu của tổ chức T. Không thành công nên muốn dụ dỗ tôi đầu hàng à?”. Văn Chung lắc đầu: “Tiến sĩ Đức à, ngay cả cậu cũng thừa biết tôi sẽ không bao giờ khai ra nơi ẩn náu của tổ chức T, cho nên mới âm thầm bám theo tôi”.
Nhân Đức còn chưa kịp trả lời thì đội phó Minh đã xông đến, gầm lên một tiếng: “Giơ tay lên, đầu hàng đi, Chung, mày chạy không thoát đâu”.
“Tao không có ý định chạy trốn”. Văn Chung nhún vai, bộ dạng hắn khi đối diện với rất nhiều nòng súng của đồng đội không hề có chút sợ hãi, cũng không hề áy náy, thậm chí trong ánh mắt còn phảng phất một vẻ thỏa mãn và kɧoáı ©ảʍ: “Nếu hôm nay chúng mày dám nổ súng, chắc chắn ngoài tao ra, sẽ có thêm một thành viên nữa của đội 1 phải c.hế.t đấy. Mà không chỉ ăn một viên đ.ạn c.hế.t dễ dàng đâu. Từng người, từng người trong tổ chức T sẽ c.ưỡ.ng b.ức cô ta, chà đạp cô ta, khiến cô ta sống không bằng c.hế.t trong một thời gian dài rồi mới đem cô ta ném xuống sông cho cá rỉa”.
Nhân Đức nghe xong những lời này, trong lòng liền biết hắn vừa nhắc đến ai. Lần đầu tiên mất bình tĩnh đến nỗi định xông lại cho Văn Chung một quyền. Đội phó Minh đứng ngay bên cạnh anh đành phải vội vàng lao đến ngăn cản: “Đức, bình tĩnh. Đức”.
Hai mắt anh đỏ ngầu, gầm lên một tiếng: “M.ẹ k.iế.p, mày dám?”.
“Hahaha”. Văn Chung sảng khoái cười to: “Người đó rất quan trọng với mày phải không tiến sĩ Đức? Là người mày yêu bằng cả sinh mạng, vì cô ta mà dám nhảy xuống thác, không màng sống c.hế.t. Mày không thể chịu nổi việc rời xa cô ta nên khi sang Mỹ, mày đã phải dùng thuốc an thần trong một thời gian dài. Lúc phá vụ án liên hoàn ở Mỹ, mày được phân công nhiệm vụ trà trộn vào tổ chức g.iế.t người kia, chính mày đã phóng hỏa g.iế.t cả một gia đình tài phiệt khi biết con gái nhà đó bị cấm yêu một người vệ sĩ. Mày nhìn thấy hình ảnh của mày nên mới nảy sinh tâm lý trả thù. Tiến sĩ Đức, mày cũng không phải là thần thánh như mọi người vẫn thường tung hô, mày càng không cao thượng như Như Ý tưởng, trái tim mày vẫn có góc tối mà không ai nhìn thấy được, trừ tổ chức T. Tiến sĩ Đức, tại sao phải cố sống hoàn mỹ chứ? Hãy sống với chính con người thật của mày đi, giống như bây giờ. Muốn nổi giận, muốn g.iế.t người thì cứ g.iế.t đi”.
Lời nói của Văn Chung khiến toàn bộ những người đang đứng ở đó, thậm chí cả Thiện Khiêm đang nghe qua tai nghe cũng vô cùng kinh ngạc và sững sờ, đồng thời, ai nấy đều có chung một cảm giác: Biếи ŧɦái.
Hắn thực sự là một tên có tâm lý vặn vẹo, ngay cả lúc này cũng luôn cổ vũ kẻ khác g.iế.t người, hắn moi móc góc tối trong tâm hồn của người khác, hướng người đó đến những điều tiêu cực, ngay cả một người gần như là hoàn mỹ như Nhân Đức cũng là mục tiêu nhắm đến của hắn.
Không, hoàn mỹ như Nhân Đức mới là đối tượng đắt giá nhất mà hắn nhắm đến.
Không ngờ, Nhân Đức không hề nổi giận mà đột nhiên bình tĩnh đến kỳ lạ. Anh nhìn Văn Chung: “Tao sẽ không g.iế.t người như mày. Bởi vì dù trên lưng gánh tội, vẫn phải một lòng hướng thiện”.
“Hahaha”. Văn Chung càng lúc càng cười lớn: “Để xem, khi tính mạng con đàn bà mày yêu bị đe dọa, lòng hướng thiện của mày sẽ đến đâu”.
Đức Minh nghiến răng trừng mắt nhìn hắn: “Thằng khốn, mày đã làm gì Như Ý?”.
“Muốn nghe không?”.
“…”.
“Để tao gọi một cuộc điện thoại, cho chúng mày nghe giọng bác sĩ pháp y Như Ý, con đàn bà mà tiến sĩ Đức yêu sống yêu ch.ế.t”.
Nói rồi, hắn thong thả rút điện thoại ra, mỗi động tác của hắn đều kéo theo hàng chục chấm đỏ laser di chuyển. Văn Chung nhếch môi cười mỉa mai, hắn không bận tâm đến những chuyện này mà chỉ thong thả ấn một dãy số rồi bật loa ngoài lên.
Điện thoại được thông máy không lâu sau đó, khi vừa có tín hiệu đã vang lên một giọng nói đã bị thiết bị đổi giọng:
“Nói đi”.
Như Ý ở đầu bên kia, mím môi nhất quyết không lên tiếng. Gã kia bắt đầu bực mình, hắn không nể nang giơ tay tát liên tiếp vào mặt Như Ý hai cái: “Con đ.iế.m, còn không nói tao sẽ đánh c.hế.t mày”.
Như Ý biết, kẻ bên kia gọi điện thoại đến là để đội 1 nghe thấy giọng cô, cô cũng hiểu, chỉ cần Nhân Đức nghe được tiếng cô, anh sẽ đau lòng. Nhưng vì đứa bé trong bụng mình, cuối cùng, Như Ý đành nhắm mắt nói một tiếng: “Em không sao, không bị thương, nhưng ở đây bẩn…”.
Cô chưa kịp nói hết câu thì tên kia đã giằng lại điện thoại rồi ngay lập tức tắt máy. Ở phía bên kia, bàn tay Nhân Đức đã lặng lẽ siết chặt thành quyền từ khi nào, máu trong người anh gần như sôi lên, nhưng ngoài mặt vẫn phẳng lặng như một mặt hồ không một chút gợn sóng.
Văn Chung khinh miệt nhìn toàn đội: “Chúng mày có thể lựa chọn. Để tao đi, hoặc Như Ý c.hế.t”.