Tình Yêu Là Chặng Đường Trở Về

Chương 37

Như Ý không chờ bọn họ nói hết đã nhào về phía Đăng Dương, nhìn sắc mặt anh ta đã tái mét đến không còn giọt máu, nước mắt cô rơi lã chã:

“Anh Dương, cố lên, cố lên, cố chịu đựng một chút nữa thôi. Bọn em đưa anh đến bệnh viện”.

“Như… “. Đăng Dương thều thào gọi tên cô, nhưng mãi không thể thốt ra tiếng được.

“Đừng nói nữa, đừng nói nữa, mau đến bệnh viện đi”. Như Ý nhìn những vết thủng trên ngực của anh ta, cô biết, sẽ không có phép màu nào xuất hiện cả, nhưng vẫn cố chấp nói: “Lúc trước chẳng phải nói có ra sao cũng phải sống hay sao? Đến bệnh viện mới sống được, chúng ta đến bệnh viện”.

Đăng Dương há miệng mấy lần như muốn nói gì đó, tất cả mọi người cũng chạy lại, đội phó Minh nắm lấy tay anh ta: “Dương, Dương, cố lên”.

Nhưng đáp lại đội phó Minh lại là một cái nấc lên của Đăng Dương, cánh tay còn lại của anh ta buông thõng xuống, hơi thở cuối cùng cũng trút xuống trong lòng mọi người.

Như Ý vội vã nhào tới sờ mạch đập trên cổ Đăng Dương, tay cô run đến mức không sao giữ yên được. Cô không cảm nhận được tiếng mạch đập, liền bật khóc nức nở: “Không… không phải đâu. Anh Dương, tỉnh dậy đi mà, tỉnh dậy đi mà. Sao không còn mạch nữa thế này. Tỉnh dậy đi mà”.

Thiện Khiêm cũng gào to: “Anh Dương ơi, đừng c.hế.t, đừng c.hế.t chứ. Chúng ta chưa bắt được tên khốn đó mà”.

Văn Chung đau đớn quỳ sụp xuống đất, hai tay ôm đầu: “Là tại em, tại em, vì em nên anh Dương mới phải c.hế.t, tại em…. huhuhu”.

Đội phó Minh lặng lẽ quay đi nơi khác, không để mọi người thấy mình khóc, nhưng sườn mặt anh ta liên tục có những hạt nước trong veo rơi xuống. Đức Minh đấm mạnh tay xuống đường: “Khốn k.iế.p, khốn k.iế.p, khốn k.iế.p”.

Văn Chung đột nhiên nổi điên: “Em phải đi tìm hắn trả thù cho anh Dương, em phải đi tìm hắn”.

Nói rồi ngay lập tức chạy đi, Thiện Khiêm phải lao lại ôm lấy anh ta: “Anh Chung, bình tĩnh, bình tĩnh đã”.

“Buông ra, buông ra, anh phải đi g.iế.t thằng kh.ố.n đó”.

“Bây giờ hắn đã chạy xa rồi, hắn còn có súng, nếu chúng ta đuổi theo hắn sẽ nổ s.ú.ng vào dân thường. Chuyện này không thể hành động vội vàng được, chờ về cục xin chỉ thị đã. Về cục đã”.

Nhân Đức lúc này cũng xốc Đăng Dương lên vai, anh nói: “Đưa Dương đến bệnh viện trước đã”.

Như Ý lau nước mắt: “Em đi cùng anh”.

Trên đường đến bệnh viện, Như Ý khóc suốt, cô vẫn cầu mong có một phép màu kỳ diệu nào đến với Đăng Dương, nhưng khi đưa Lam Quỳnh kiểm tra xong, tháo ống nghe ra, nặng nề nhìn Như Ý:

“Như Ý, anh ấy đi rồi”.

Như Ý oà lên khóc: “Không phải mà, không thể nào”.

Nhân Đức buông tay ra khỏi cáng, xoay người ôm Như Ý vào trong lòng: “Như Ý, đừng quá đau lòng”.

“Sao lại thế chứ? Sao lại thế chứ? Sáng nay anh Dương còn hẹn em khi nào phá xong vụ án này sẽ đưa em đi ăn lẩu để ăn mừng em với anh ấy rơi xuống thác mà vẫn sống sót. Anh ấy còn chưa đưa em đi ăn mà, sao có thể c.hế.t được chứ? Không phải đâu, không phải đâu”.

Tất cả mọi người trong đội 1, không một ai là không rơi nước mắt, ngay cả Lam Quỳnh không hề quen biết Đăng Dương cũng cảm thấy đau lòng thay cho bọn họ.

Lam Quỳnh lặng lẽ phủ vải trắng lên người Đăng Dương, mảnh vải như ngăn cách mọi người và Đăng Dương thành hai thế giới. Đội phó Minh hai mắt đỏ hoe, bàn tay siết chặt thành quyền, rất lâu, rất lâu sau mới thốt ra một câu: “Cần phải làm thủ tục gì để nhận…”. Cổ họng anh ta nghẹn đắng, không thể thốt ra hai chữ “t.h.i t.hể”, sau cùng đành nói: “Nhận cậu ấy về cục cảnh sát”.

“Các anh chờ một chút, em đi làm thủ tục và xin giấy chẩn đoán bệnh nhân t.ử vo.ng”.

“Anh đi với em”.

“Vâng”

Lam Quỳnh đi xin các thủ tục, đến khi xong xuôi, đưa cho đội phó Minh mới phát hiện ra mạng sườn của anh ta ướt đẫm máu. Lam Quỳnh sửng sốt kêu lên: “Anh bị thương rồi”.

Đức Minh giơ tay lên quệt vào mạng sườn, bàn tay lập tức thấm đầy máu. Nhưng hiện tại, đội phó Minh không có tâm trạng nào quan tâm đến những thứ này, chỉ cảm thấy rất đau lòng mà thôi.

Đội phó Minh đáp: “Không sao đâu”.

“Chảy nhiều máu thế mà bảo không sao”. Lam Quỳnh nghiêm khắc nhìn Đức Minh: “Anh vào phòng em đi, em kiểm tra vết thương đã”

“Không cần, anh còn có việc”.

“Chỉ mấy phút thôi, em hứa với anh sẽ không giữ anh lại bệnh viện. Anh cứ để như vậy sẽ c.hế.t đấy”.

Đức Minh nhìn hai mắt Lam Quỳnh ầng ậng nước, cuối cùng đành phải mệt mỏi lê bước đến phòng của cô. Khi đội phó Minh kéo áo lên mới thấy mạng sườn của anh ta bầm tím thành một mảng lớn, ở giữa có một vết rách sâu hoắm đang chảy máu tong tong.

Lam Quỳnh nhìn thấy, vẻ mặt liền biến sắc: “Bị thương nặng thế này? Anh làm sao ra thế này?”.

“Ngã xe”. Đức Minh trả lời qua loa: “Em mau băng lại đi, anh còn đi có việc. Không thể ở lâu được”.

Lam Quỳnh chẳng có cách nào, đành nhanh chóng băng bó vết thương cho Đức Minh. Đến khi xong xuôi, anh cũng chỉ kịp chào cô một tiếng rồi lại vội vã rời đi.

Đội 1 đưa t.h.i t.hể Đăng Dương về cục cảnh sát, lúc này, cục trưởng ra tận nơi đón, nhìn thấy mọi người khiêng một chiếc cáng phủ băng trắng xuống, các nếp nhăn trên gương mặt cục trưởng đột nhiên xô lại, vặn vẹo và trũng sâu: “Sao lại thành ra thế này?”.

Đội phó Minh rơi nước mắt: “Là lỗi của em”.

Văn Chung cũng ngay lập tức lên tiếng: “Không phải, là lỗi của em, vì em nên anh Dương mới ….”.

“Ra thế này mà còn đứng tranh cãi à?”. Cục phó Lê Hoành quát lớn: “Để cán bộ bị tội phạm b.ắ.n c.hế.t, có biết hậu quả nghiêm trọng thế nào không hả? Ngay cả cục trưởng cũng bị kỷ luật đấy, cả cục cảnh sát cũng không tránh khỏi liên luỵ. Tội này đều do các cậu”.

“Xin lỗi chú Hoành”. Đội phó Minh cúi đầu, liên tục lặp lại: “Xin lỗi cục trưởng”.

Văn Chung mím môi, không dám nói thêm câu gì nữa. Cục trưởng cũng không muốn tranh cãi vào lúc này nên chỉ nói: “Lúc này tính mạng đồng đội quan trọng hơn hay bị kỷ luật quan trọng hơn? Đồng đội c.hế.t mà cậu còn có sức lo đến liên luỵ sao?”.

Cục trưởng quắc mắt nhìn Lê Hoành, ông ta lập tức im re, cúi đầu nói xin lỗi. Lúc này, cục trưởng mới thở dài nhìn Đức Minh: “Mau đưa Dương vào bên trong đi”.

Bởi vì cảnh sát bị tội ph.ạ.m bắn c.hế.t khi đang làm nhiệm vụ là một sự việc vô cùng nghiêm trọng, theo quy định, tổng cục sẽ phụ trách khám nghiệm t.ử t.hi để điều tra nguyên nhân cái c.hế.t, cho nên t.h.i t.hể của Đăng Dương được đưa vào một phòng trữ lạnh riêng, đồng thời niêm phong ở bên ngoài, bất kỳ ai cũng không vào được.

Tổng cục cảnh sát và cục cảnh sát triệu tập một cuộc họp bất thường ngay trong ngày hôm đó. Sau khi đội phó Minh nhận lỗi về mình, phó tổng cục trưởng mới mắng anh ta một trận, đồng thời tạm đình chỉ chức vụ đội phó của Đức Minh, tạm đình công việc của toàn đội 1. Xét tính chất đặc biệt nghiêm trọng của vụ án, tổng cục quyết định rút chuyên án T, giao cho cục trưởng cục cảnh sát đích thân xử lý.

Thất bại đau đớn trước tổ chức T và mất đi Đăng Dương khiến tinh thần của đội 1 gần như suy sụp. Phòng sinh hoạt chung không còn tiếng cười nữa, cũng chẳng có ai tập trung làm việc đến quên cả thời gian nữa, mấy người đàn ông ngồi trong góc phòng hút thuốc, Như Ý thì trốn trong phòng lab, ngồi bó gối trong đó khóc tu tu.

Cô nhớ lần đầu đến làm việc cùng đội 1, Đăng Dương là người đầu tiên cô đυ.ng mặt. Lúc nhìn thấy tờ giấy giới thiệu trên tay cô, gương mặt Đăng Dương sáng bừng lên, anh ấy cười tươi nói nói: “Ôi, hoá ra là bác sĩ pháp y”.

Sau đó, chính Đăng Dương đã đưa cô vào hiện trường, cũng chính anh ấy đưa cô đến phòng lab này nhận việc, mua chiếc ghế lười cho cô ngả lưng, sợ cô mới đến chưa thông thuộc đường đi, còn chạy đi xin lệnh mổ t.ử t.h.i giúp Như Ý. Khi bắt đầu vào làm ở đội 1, Đăng Dương chính là người hay trò chuyện với cô nhất, trong cuộc họp rất nghiêm túc lắng nghe, nhưng khi vừa nghỉ giải lao đã nhào sang hỏi Như Ý: Em với tiến sĩ Đức thích nhau à? Đừng giấu anh nữa, kể cho anh nghe đi.

Rất nhiều, rất nhiều những kỷ niệm như một thước phim chầm chậm tua lại ký ức của Như Ý, đoạn phim gần đây nhất chính là khi cô đứng trong vùng sạt lở, Đăng Dương đã không màng nguy hiểm xông đến cứu cô. Vách đá cheo leo, bên trên đất đá ào ào rơi xuống, thậm chí cả khi tên s.á.t thủ mặt nạ kia xuất hiện, Đăng Dương vẫn không buông tay cô. Rơi xuống thác, dù rã rời đau đớn cũng vẫn cố hết sức kéo cô lên, canh cho cô tỉnh giấc rồi mới dám nhắm mắt ngủ.

Một người tốt như Đăng Dương, tại sao lại c.hế.t được chứ? Tại sao lại ra đi một cách đau đớn và vội vã như vậy được chứ? Không, cô không thể chấp nhận được, hãy trả Đăng Dương lại cho mọi người đi mà.

Như Ý úp mặt vào lòng bàn tay, lần đầu tiên thực sự nếm trải mùi vị của bất lực và thất bại, mọi giọt nước mắt đều mặn chát và đau đớn. Giữa lúc toàn thân rệu rã, bỗng dưng có một bàn tay ấm áp nắm lấy vai cô, Như Ý ngẩng đầu lên, thấy Nhân Đức đang ngồi ngay bên cạnh mình. Anh nói: “Như Ý, không sao đâu”.

“Anh Dương c.hế.t rồi, chúng ta phải làm sao đây? Cha mẹ anh ấy phải làm sao đây? Bố anh ấy bị bệnh, hàng tháng cần tiền chữa trị, anh Dương nói đợi phá án xong, được thưởng sẽ có tiền đưa bố đi bệnh viện trên này. Anh ấy c.hế.t rồi, bố mẹ anh ấy phải làm sao đây?”.

Nhân Đức hít sâu vào một hơi, ôm cô vào lòng: “Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, Như Ý, đừng khóc nữa”.

“Đức, anh phải tìm được bọn chúng, phải bắt bọn chúng đền tội, trả thù cho anh Dương. Lũ khốn ki.ế.p đó phải bị mang ra pháp trường thi hành án t.ử h.ình”

Nhân Đức lấy tay lau nước mắt nhoè nhoẹt trên gương mặt cô: “Được. Anh hứa với em”.

Như Ý oà lên khóc, cô ôm chặt lấy anh, nước mắt thấm ướt hết áo sơ mi của Nhân Đức. Anh đợi đến khi cô khóc mệt mới đề nghị đưa cô về nhà bên kia nghỉ ngơi, Như Ý nghe xong liền lắc đầu nguầy nguậy:

“Không, em ở với anh. Em không về đâu”.

Anh vén mấy lọn tóc loà xoà ướt nhẹp nước mắt của cô đem giắt vào mang tai: “Bây giờ đội 1 bị tạm đình chỉ công tác, Như Ý, em mới vừa hồi phục, cũng nên tranh thủ thời gian này về nhà nghỉ ngơi, chơi với ba mẹ vài ngày cho thoải mái. Đợi vài hôm nữa anh qua đón em được không?”.

“Em muốn ở cạnh anh”. Cô lắc đầu: “Em chỉ về thăm ba mẹ rồi qua với anh ngay”.

“Anh không thuộc hoàn toàn đội 1”. Nhân Đức khẽ cười: “Anh còn án của đội 2, 3, 4. Mấy hôm nay án mạng liên tiếp, công việc bận lắm, em đến cục chờ anh cả ngày sao được? Như Ý, ngoan, nghe lời anh đi”.

Dưới sự thuyết phục của Nhân Đức, cuối cùng Như Ý cũng đồng ý về nhà vài ngày. Anh lái xe đưa cô về đến cổng khu đô thị, trước khi xuống xe, đột nhiên, Nhân Đức lại gọi:

“Như Ý”.

“Dạ”.

Cô quay đầu lại, vừa vặn được anh kéo lại ôm vào lòng. Bình thường sẽ là cô mè nheo đòi ôm anh, hôn anh, lưu luyến không muốn rời đi, nhưng hôm nay vì cái c.hế.t của Đăng Dương mà Như Ý mỏi mệt, không còn sức mè nheo anh nữa. Thế nhưng, Nhân Đức lại làm việc đó thay cho cô.

Bàn tay lớn của anh nhẹ nhàng vuốt tóc Như Ý: “Như Ý, thời gian này không biết tổ chức kia sẽ làm ra những chuyện gì, em về nhà thì hãy ở yên trong nhà, đừng ra ngoài, chờ đến khi anh tới đón được không?”

“Nếu em nhớ anh thì phải làm sao?”.

“Lúc nào nhớ anh thì có thể gọi điện thoại, anh không tắt máy, lúc nào cũng có thể nghe điện thoại của em”.

Như Ý dở khóc dở cười: “Em tưởng khi phân tích vụ án thì phải tập trung, không được nghe điện thoại chứ”.

“Điện thoại của vợ vẫn nghe được bình thường”.

Cô sụt sịt: “Chà, tiến sĩ Đức, anh càng ngày càng sa đoạ đấy nhé”.

Nhân Đức khẽ cười, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô: “Bác sĩ Như Ý, hẹn gặp lại”.

“Vâng, hẹn gặp lại anh người yêu”.

Như Ý xuống xe, đi bộ vào trong tiểu khu, Nhân Đức chờ đến tận khi Như Ý đi khuất mới xuống theo. Mấy người bảo vệ ở đây biết anh nên không có ý ngăn cản, Nhân Đức lững thững đi theo cô cho đến khi thấy Như Ý vào đến nhà mới thở hắt ra một tiếng, sau đó mới xoay lưng rời đi.

Lúc cô vừa vào đến cửa đã đυ.ng mặt Nam Khánh ngay bên ngoài: “Ơ… anh hai, hôm nay không đi làm hả?”

“Mấy hôm nay rảnh rỗi, mẹ đang bắt anh đi xem mắt”. Nam Khánh uể oải nhìn cô: “Bác sĩ pháp y bận rộn đến mức quên cả gia đình, sao hôm nay lại trở về nhà giữa buổi thế này?”.

Như Ý cố không khóc, nhưng hốc mắt vẫn cay xè: “Em được nghỉ mấy ngày”.

“Như Ý, có chuyện gì thế?”. Nam Khánh sửng sốt hỏi.

“Một đồng nghiệp của em vừa qua đời”. Như Ý lặng lẽ hít sâu vào một hơi: “Cả đội được nghỉ nên em về”.

Nam Khánh biết em gái mình bản tính kiên cường, nhưng nội tâm vẫn là một người phụ nữ, Như Ý lương thiện, có thể tự chịu đựng muôn vàn đau đớn, nhưng lại không kìm được đau lòng và rơi nước mắt trước nỗi đau của người khác. Anh im lặng vài giây, sau đó bỗng dưng bước đến, nắm lấy tay Như Ý: “Như Ý, anh làm bánh bột mì cho em ăn nhé?”.

Như Ý mếu máo: “Có trứng gà không?”.

“Có, bánh bột mì bỏ 2 quả trứng gà”.

“Vâng, thế thì được ạ”.

Như Ý nghe lời Nhân Đức, ngoan ngoãn ở nhà mấy ngày. Ba mẹ cô thấy con gái lâu rồi mới có dịp được nghỉ ngơi, cũng không ép Như Ý đi xem mắt này nọ, chỉ thỉnh thoảng càm ràm về chuyện cô gần 30 tuổi nhưng vẫn chưa chịu kết hôn.

Như Ý cười hì hì: “Con ở vậy làm bà cô để ba mẹ nuôi hết đời”.

Mẹ cô chỉ tay vào trán cô: “Tôi không nuôi được, mau mau lấy chồng đi, để chồng cô nuôi”.

“Mẹ, mẹ sẽ không thích người mà con thích đâu”.

“Như Ý, cậu ta có thứ gì để con phải mù quáng như vậy?”.

“Mẹ có hiểu tình yêu là gì không?”. Như Ý phụ mẹ cắt một bông hoa, mấy chiếc gai lướt qua bàn tay mềm mại của cô, không một chút cảm giác: “Giống như mẹ và ba bây giờ vậy. Mẹ thử nghĩ xem, nếu một ngày nào đó ba rời xa mẹ, mẹ sẽ có cảm giác như thế nào?”.

Trong đầu mẹ cô liền bật ra hai chữ Đau Lòng. Nhưng nghĩ đến đây bà lại giật mình, trước đây giữa bà và ba của Như Ý không hề có tình yêu, hôn nhân chỉ là do gia đình sắp đặt, hai bên không phản đối, cứ thế kết hôn, cùng phát triển công ty, cùng sinh hai đứa con.

Tháng năm bên nhau, bà không hiểu thế nào là tình yêu, nhưng đến bây giờ Như Ý hỏi như vậy, bà mới chợt nhận ra, ba của Như Ý đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của bà, nếu một ngày phải rời xa ông, bà sẽ rất rất đau lòng.

Không, chỉ nghĩ đến thôi đã đủ đau lòng rồi.

Đây gọi là tình yêu sao?

Mẹ cô hít sâu vào một hơi, lạnh lùng quay đi: “Như Ý, mẹ không hiểu thế nào là tình yêu, mẹ chỉ biết làm thế nào để cho con một tương lai tốt đẹp và giữ gìn danh tiếng nhà mình thôi”.

Như Ý không nói nữa, lặng lẽ cười buồn, bàn tay cầm kéo nhẹ nhàng cắt đi cánh hoa kia, một bông hồng đã từng rực rỡ rơi rụng lả tả.

Lúc này, Đức Minh cũng đã đến bệnh viện, anh lững thững đến gõ cửa phòng làm việc của Lam Quỳnh. Rất may, giờ này cô đang tư vấn cho một bệnh nhân, khi nghe tiếng gõ cửa mới nói vọng ra:

“Vui lòng chờ đến lượt”.

Đức Minh rất biết nghe lời bác sĩ, anh ngồi xuống hàng ghế bên cạnh, đặt hai tay lên đùi, thẳng lưng, tư thế vô cùng nghiêm chỉnh. Đội phó Minh chờ đến khi bệnh nhân bên trong đi ra mới đứng dậy, bước vào phòng làm việc của Lam Quỳnh, cô đang cặm cụi viết bệnh án, nghe thấy tiếng bước chân cũng không ngẩng lên, chỉ nói:

“Ngồi ghế đợi tôi một chút”.

Đức Minh không lên tiếng, ánh mắt chuyên chú nhìn cô. Lam Quỳnh không xinh giống Như Ý, nhưng từng đường nét trên mặt rất thanh tú, lại có má lúm đồng tiền rất duyên. Khi cô tập trung làm việc, đầu mày khẽ cau lại, trông vô cùng đáng yêu,

Lam Quỳnh cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình mới ngẩng lên, thấy Đức Minh, tim liền đập hụt một nhịp. Cô ngây ra mấy giây mới nói: “Ơ… anh đến sao không báo trước để em đón?”.

“Đón gì chứ? Anh đến khám bệnh mà”. Đức Minh mỉm cười: “Em bận lắm à?”.

“Cũng không bận lắm”. Lam Quỳnh hơi xấu hổ: “Anh bị đau ở đâu? Vết thương hôm trước à? Em đã nói rồi, vết thương nặng thế khả năng sẽ rạn xương, không điều trị sẽ đau lắm”.

Đức Minh đã quen với chuyện bị Lam Quỳnh cằn nhằn, anh rất thoải mái chìa tay ra: “Vâng, bác sĩ Quỳnh nói rất đúng, tôi biết lỗi rồi. Bác sĩ Quỳnh mắng xong thì điều trị cho tôi nhé?”.

Lam Quỳnh lườm đội phó Minh: “Thái độ rất tốt, đội phó đội hình sự Trần Đức Minh”.

“Vâng”.

“Mau cởϊ áσ cho tôi làm việc”.

Lòng Đức Minh như có một ngọn đuốc từ từ cháy lên, anh thoáng đỏ mặt, đột nhiên lại không biết nói câu gì. Lam Quỳnh lúc này mới nhận ra lời nói của mình có chút mờ ám, đành vội vàng sửa lại: “Ý em là anh cởϊ áσ ra cho em xem vết thương”.

“Ừ”. Đức Minh khẽ cười: “Anh biết mà”.

Đội phó Minh vừa nói vừa cởϊ áσ ra, bên trong là cơ bụng sáu múi, đường nhân ngư thẳng từ eo xuống bên dưới, rõ ràng rắn chắc, body cảnh sát hình sự ngon nghẻ như vậy khiến Lam Quỳnh không nhịn được, nuốt nước bọt ừng ực.

Đức Minh bị rạn xương, phần mềm có vài chỗ bị dập cần điều trị kháng sinh liều cao. Lam Quỳnh vốn nghĩ công việc của anh bận rộn, không thể nhập viện, đành nói: “Nếu anh có thời gian thì hàng ngày đến đây tiêm thuốc, hạn chế vận động để xương mau lành. Còn bận quá thì rảnh lúc nào có thể gọi em, em đến tiêm cho anh”.

“Anh nhập viện được không?”.

“Hả?”. Lam Quỳnh tròn xoe mắt, cô cảm thấy hôm nay đội phó Minh rất lạ, khác hẳn với người không còn một chút tinh thần nào hôm Đăng Dương qua đời. Hiện tại, Lam Quỳnh không thấy quá nhiều cảm giác đau lòng trong đôi mắt Đức Minh nữa, chỉ thấy mỗi một vẻ sốt ruột và hồi hộp mà thôi. Cô hỏi: “Anh không bận công việc nữa à?”.

“Anh đang bị tạm đình chỉ công tác, có vài ngày để nghỉ ngơi. Tranh thủ nhập viện điều trị”.

“À…”. Lam Quỳnh im lặng một lúc, lát sau dẫn Đức Minh nhận phòng bệnh xong, trước khi rời đi, cô mới quay đầu nói một câu: “Anh Minh, đừng quá đau buồn, không sao đâu”.

Đức Minh mỉm cười: “Có người đã nói với anh, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, anh cũng tin là như vậy”.

Lam Quỳnh sửng sốt nhìn Đức Minh, anh cũng nhìn cô, hai mắt giao nhau vài giây rồi cả hai đều bật cười. Lam Quỳnh nói: “Đúng thế, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng”.