Tình Yêu Là Chặng Đường Trở Về

Chương 32

Lúc Như Ý rơi xuống thác nước thì ở ngôi nhà hoang cách kia, đột nhiên Nhân Đức cũng linh cảm được chuyện gì đó.

Anh liếc ra khoảnh sân bên ngoài, không thấy Như Ý mới quay đầu hỏi Văn Chung vừa từ ngoài đi vào: “Chung, cậu có thấy Như Ý không?”.

“Ban nãy tôi thấy cô ấy ra chỗ bờ suối. Nhưng ở đó có Dương mà, cậu đừng lo”.

“Mấy người trong đội phượt giờ đang ở đâu?”

“Đang ở sau nhà kho”. Vẻ mặt Văn Chung đầy khó hiểu: “Sao thế? Có chuyện gì à?”.

“Tôi phải tìm Như Ý”. Nói xong, anh không chờ mọi người đã đi thẳng ra bên ngoài.

Nhân Đức không phải là người theo chủ nghĩa duy tâm, anh là một bác sĩ chỉ tin vào khoa học. Nhưng trực giác của anh chưa bao giờ sai, nhất là về những thứ liên quan đến Như Ý. Hiện tại, anh cảm thấy vô cùng nóng ruột, nhưng điện thoại lại hết pin từ lâu, không thể ngay lập tức gọi cho cô. Chỉ có nghe giọng của cô, biết cô bình an, anh mới có thể yên tâm được.

Khi Nhân Đức ra gần đến bờ suối thì trông thấy Thiện Khiêm đi từ hướng ngược lại đến, bộ dạng vô cùng sốt ruột và lo lắng: “Anh Đức”.

“Khiêm, có chuyện gì?”. Nhân Đức chỉ cần liếc một cái đã biết xảy ra chuyện.

“Một tên trong đám người đi phượt không thấy đâu nữa”. Thiện Khiêm hớt ha hớt hải: “Ban nãy hắn nói đi vệ sinh, có một anh công an huyện đi theo, nhưng em thấy lâu vào nên mới ra tìm thì thấy anh công an huyện nằm ngất xỉu trong bụi cây. Anh Đức, hắn trốn mất rồi”.

Ánh mắt Nhân Đức ngay lập tức lạnh xuống, đúng như anh dự đoán, trong nhóm người đi phượt kia có một kẻ của tổ chức T đã trà trộn vào. Nhưng vì tạm thời chưa thể xác định là ai nên đành phải giữ tất cả lại. Không ngờ, ‘hắn’ vẫn có thể lọt được ra ngoài.

“Gã đeo 5 chiếc khuyên tai, tên Phương Nam phải không?”.

“Vâng…đúng là hắn”.

“Khiêm, gọi giúp tôi một cuộc điện thoại cho Như Ý”.

Thiện Khiêm vội vã rút điện thoại ra, ấn gọi liên tục nhưng đầu dây bên kia chỉ nghe tiếng: Thuê bao hiện tại không liên lạc được…

Trái tim Nhân Đức càng lúc càng lạnh lẽo, bàn tay lặng lẽ siết lại, không chờ Thiện Khiêm gọi đến cuộc thứ hai đã nói: “Cậu mau chạy về chỗ đội phó Minh, nói với anh ấy, chúng ta cần thêm người chi viện để lùng bắt cậu ta và tìm Như Ý”.

Hai mắt Thiện Khiêm ngay lập tức mở to: “Chị Như Ý… làm sao ạ?”.

Nhân Đức không đáp, chỉ nói: “Khiêm, mau đi đi”.

Thiện Khiêm tái mặt, ngay lập tức chạy đi, Nhân Đức cũng nhanh chóng xoay lưng đến bờ suối.

Nền đất xung quanh bờ suối có rất nhiều dấu chân, trong đó có cả dấu giày size 37 của Như Ý. Nhân Đức không có thời gian chờ người đến chi viện, cũng không bận tâm đến việc phía trước có nguy hiểm gì hay không, lập tức men theo dấu giày của cô tiến thẳng vào trong rừng.

Bầu trời lúc này đã bắt đầu tối, xung quanh ánh sáng yếu ớt nhập nhoang, không thể nhìn rõ đường, bên cạnh chỉ có những tiếng kêu vo ve của muỗi và những tiếng đập cánh của mấy con chim khi bị giật mình, khiến không gian càng thêm hiu quạnh và đặc quánh.

Bước chân Nhân Đức không hề do dự dẫm lên những bụi cỏ um tùm, đi sâu vào bên trong. Anh dùng thính giác nghe tiếng nước chảy vọng lại từ phía xa xa để xác định phương hướng, mặc kệ gai cào khắp người, cứ thế lần mò trong rừng cho đến khi ánh trăng màu bạc len qua được mây đen, chiếu những tia sáng yếu ớt xuống bên dưới.

Càng đến gần, tiếng nước chảy càng rõ ràng hơn, đến khi trông thấy thác nước ở ngay phía trước thì bãi sạt lở ngổn ngang đất đá kia cũng hiện ra trước mặt anh.

Lòng Nhân Đức thoáng run lên, anh men theo ánh trăng đi lại gần, khẽ gọi tên: “Như Ý”.

Không có tiếng người đáp lại. Nhân Đức vẫn kiên trì: “Như Ý”

“Như Ý”

“Như Ý”.

“Như Ý”.

Tiếng nước chảy xô vào đá ồn ã không thể át được giọng anh, Nhân Đức liên tục gọi tên cô, nhưng đáp lại anh vẫn chỉ là một sự im lặng đến hoang hoải.

Nhân Đức định tìm cách xuống bên dưới thác, nhưng cùng lúc này thì phía sau rọi đến chút ánh sáng, sau đó là tiếng bước chân của rất nhiều người. Đội phó Minh nghe thấy tiếng Nhân Đức gọi Như Ý, cũng kêu tên anh:

“Đức, cậu ở đâu?”.

“Bên này”.

Không lâu sau, đội 1 cùng những người chi viện khác đã đến, lúc nhìn thấy khu sạt lở to tướng ở bên cạnh thác nước, tất cả mọi người đều tái mặt.

Văn Chung chạy đến phía Nhân Đức: “Cậu có tìm thấy gì không?”.

Nhờ có ánh sáng của đèn điện, anh mới nhìn thấy bụi cỏ bên bờ bị chặt đứt một cách bất thường. Nhân Đức ngồi xổm xuống, cau mày kiểm tra vết chặt kia, phát hiện nó còn rất mới, đất bên cạnh còn in hằn hình một lưỡi dao.

Trong đầu anh ngay lập tức tưởng tượng ra được tình cảnh khi đó, trái tim không nhịn được, nhói lên một cái. Sau cùng Nhân Đức đành hít sâu vào một hơi: “Có lẽ đã rơi xuống thác nước rồi”.

Thiện Khiêm ngay lập tức bật khóc: “Anh Đức, em xin lỗi, em xin lỗi, tại em. Tất cả là tại em. Tại em không trông chừng tên khốn k.iế.p đó, để hắn hại chị Như Ý”.

Đội phó Minh cũng nói: “Đi cùng cô ấy còn có Dương, cậu ấy biết bơi. Nếu may mắn bây giờ vẫn còn cơ cơ hội”. Nói đến đây, anh ta quay đầu lại nhìn những người phía sau: “Chúng ta chia ra thành hai nhóm, một nhóm men theo thác nước tìm Dương và Như Ý, nhóm còn lại mang theo chó nghiệp vụ tiếp tục vào trong rừng để tìm thằng khốn Phương Nam kia”.

“Rõ”.

Văn Chung dẫn đầu nhóm 2 tiếp tục đi sâu vào trong rừng, một nhóm còn lại gồm 10 người do Đức Minh dần đầu men theo thác nước tìm Đăng Dương và Như Ý.

Nước ở đây chảy rất xiết, vách đá dựng đứng và trơn trượt nên tìm được đường xuống khó vô cùng. Đội phó Minh không dám mạo hiểm nên đành gọi điện về cục xin cử một đội cứu hộ xuống chi viện, trong thời gian này, mọi người cũng chỉ có thể tranh thủ lần mò những chỗ nông sát bờ để tìm Như Ý và Đăng Dương, nhưng kết quả vẫn vô vọng.

4h sáng, tất cả đều đã thấm mệt, lạnh và đói, không thể tiếp tục ngâm mình trong làn nước lạnh buốt nữa nên đành ngồi bệt xuống một phiến đá nghỉ ngơi, chỉ có một mình Nhân Đức vẫn cố chấp lặn ngụp tìm Như Ý.

Đội phó Minh sợ anh không chịu nổi nên kêu to: “Đức, lên đi đã. Chờ cứu hộ đến mới xuống sâu hơn được. Cậu ra gần chỗ dốc rất nguy hiểm”.

Thiện Khiêm lạnh đến mức răng va vào nhau lập cập, mũi đỏ bừng, thấy vậy cũng run rẩy nói: “Đúng đấy anh Đức, đội cứu hộ gần đến rồi. Anh lên bờ ăn tạm bánh mì đi đã, có sức thì mới tiếp tục tìm chị Như Ý và anh Dương được. Ra gần thác nguy hiểm lắm”.

Nghe nói thác nước này có mấy tầng, bọn họ đã tìm hết tầng 1, còn những tầng phía dưới chưa thể xuống được. Nhân Đức biết nếu Như Ý bị rơi từ trên kia, dưới áp lực nước như vậy thì cô hẳn sẽ phải trôi xuống tầng sâu nhất, nhưng anh lại hy vọng cô có thể túm được bụi cỏ nào đó và trèo lên bờ đợi anh, cho nên mới kiên trì tìm kiếm phía trên này.

Nhân Đức vuốt nước lạnh trên mặt: “Tôi muốn một flycam và bản đồ cụ thể khu vực này”.

Đội phó Minh ngay lập tức gật đầu: “Được”.

***

Khi Như Ý tỉnh lại mới thấy mình đang nằm trên một phiến đá, bầu trời lúc này vẫn đang còn rất tối, xa xa, có thể nghe tiếng nước chảy ầm ầm vang vọng bên tai.

Toàn thân cô ướt sũng, rét run và đau đớn, hơi cựa quậy cũng thấy xương cốt khắp người như muốn gãy rời ra. Như Ý chống tay định bò dậy tìm kiếm Đăng Dương, nhưng cùng lúc này lại nghe tiếng anh ta nói:

“Như Ý, tỉnh rồi à?”.

Cô thở hổn hển quay đầu mới biết Đăng Dương đang tựa vào phiến đá cách mình không xa, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, cổ chân chảy đầm đìa m.á.u: “Anh Dương, anh bị thương rồi”.

“Anh cứ tưởng là sẽ c.hế.t cơ”. Đăng Dương gượng gạo cười: “Bị thương là còn nhẹ đấy. Như Ý, may mà em không sao”.

Đúng vậy, mặc dù người cô chỗ nào cũng đau nhưng không nơi nào chảy máu, có lẽ chỉ bị va đập khi rơi xuống thác và bị dòng nước siết xối vào nên phần mềm mới đau như vậy.

Như Ý cũng cười: “Vâng, thế mà em cũng tưởng chúng ta c.hế.t rồi”. Cô nhìn Đăng Dương: “Anh đã cứu em lên đấy à?”.

“Ừ. Em mà bị sao, anh có c.hế.t cũng không yên với anh em toàn đội 1, nên lúc rơi xuống, anh chỉ nghĩ phải sống để vớt em lên”.

Hốc mũi Như Ý đột nhiên cay cay, cảm thấy vô cùng biết ơn và xúc động. Trong hoàn cảnh sinh tử, người ta thường coi trọng tính mạng của mình trước tiên rồi mới tới mạng người khác, nhưng Đăng Dương lại bất chấp nguy hiểm để cứu mạng cô, bị thương như vậy mà vẫn cố lôi được cô lên phiến đá này.

Như Ý hít sâu vào một hơi: “Cảm ơn anh. Nhờ có anh mà em mới có thể sống được đến bây giờ”.

“Đừng nói mấy lời khách sáo thế, chúng ta là bạn bè mà”.

Cô mỉm cười: “Vâng, chúng ta là bạn bè mà. Để em tìm thứ gì đó băng tạm lại vết thương cho anh, bây giờ cầm máu trước đã”.

“Như Ý, em chưa đi được đâu, đá ở đây trơn lắm. Cứ kệ anh, máu chảy một tý là cầm ngay thôi”.

“Em đi được rồi, anh cứ ngồi yên đấy chờ em”.

Vừa nói, Như Ý vừa tìm cách bò sang phiến đá mà Đăng Dương đang tựa vào. Anh ta ngồi cách cô hơn một mét, phiến đá thấp và gập gềnh hơn, lại có nước chảy qua, không bằng phẳng và khô ráo như phiến đá cô vừa nằm.

Như Ý biết Đăng Dương cố ý nhường lại vị trí tốt hơn cho mình, càng cảm thấy nợ anh ta. Cô tạm thời vẫn còn yếu, chưa thể đứng vững bằng chân nên chỉ có thể dùng cả tay và chân để bò sang. Chật vật hơn một phút mới đến nơi, Như Ý nhìn máu chảy đầm đìa trên chân anh ta, thấy ở đó có một vết thương sâu hoắm, có lẽ do cạnh sắc của đá đâm vào.

Như Ý khẽ cau mày: “Vết thương sâu lắm, phải khâu lại mới lành được”.

Đăng Dương mỉm cười yếu ớt: “Ừ, về đến Hà Nội anh đến bệnh viện khâu ngay”.

“Chịu khó một tý nhé”.

Như Ý nói xong đưa tay xé vạt áo của mình, động tác vừa nhanh gọn vừa dứt khoát, sau đó thành thục băng lại vết thương cho Đăng Dương.

Cô lạnh đến mức run cầm cập, phải mất một lúc mới có thể quấn băng vào cổ chân của anh ta được. Có điều, khi cô phủi tay bảo xong rồi thì không thấy Đăng Dương đáp nữa. Như Ý hơi giật mình, khẽ gọi anh ta:

“Anh Dương. Anh Dương”.

Hai mắt Đăng Dương vẫn nhắm nghiền, Như Ý vội vã đưa tay sờ lên mạch đập trên cổ của anh ta, vẫn còn đập, nhưng da thịt nóng bừng. Có lẽ ban nãy vì đã cố hết sức và sau đó còn bị thương, cho nên Đăng Dương mới lên cơn sốt rồi mê man thϊếp đi.

Như Ý nhìn quanh, thấy nơi này chỉ có cây cối um tùm, nước không lưu động nhiều, chắc chắn là một nhánh nhỏ của dòng chảy dưới chân thác.

Có lẽ ban nãy bọn họ đã may mắn theo dòng nước trôi xuống nhánh nhỏ này nên mới sống sót, bằng không, nếu rơi xuống hồ nước dưới chân thác rồi lại bị hàng nghìn tấn nước từ trên cao dội xuống thì bây giờ cả cô và Đăng Dương đều đã bị nhấn chìm dưới đáy hồ rồi, đâu còn sống đến bây giờ được nữa.

Như Ý nghĩ đến đây liền vô thức ngước lên phía trên. Trong rừng, ngoài cây cối rậm rạp ra cũng không thể nhìn thấy gì khác, nhưng cô biết, Nhân Đức đang ở đó đợi cô, không tìm thấy cô anh sẽ rất lo lắng, cả đội 1 cũng vậy.

Nhưng làm cách nào để liên lạc với mọi người chứ?

Như Ý rút điện thoại ra, cố gắng bật nguồn nhưng có ấn thế nào thì màn hình vẫn tối om. Lúc này, sương đêm xuống, trời đã lác đác có mấy hạt mưa nhỏ, cộng với hơi ẩm của nước khiến cho nhiệt độ trong rừng càng lúc càng giảm mạnh. Nước mũi Như Ý chảy ròng ròng vì lạnh, cô biết, nếu cứ ở đây thì ngay cả bản thân cô cũng không thể chịu nổi, đừng nói đến Đăng Dương đang sốt như vậy.

Như Ý lay anh ta mấy lần nhưng không động tĩnh, Đăng Dương sốt cao đến mức mê man, cô không còn cách nào, rút cuộc đành phải kéo tay anh ta khoác lên vai mình, định cõng Đăng Dương lên rồi đi sâu vào trong rừng tìm chỗ đốt lửa. Tuy nhiên, cơ thể cô quá yếu, hai lần đầu không thể đứng dậy, đến lần thứ ba, Như Ý nghiến răng nghiến lợi, gần như dồn toàn bộ sức lực của một đời người vào đôi chân, loạng choạng cõng theo Đăng Dương rời phiến đá đó.

Không rõ có phải vì quyết tâm mà con người ta trở nên thật phi thường hay không mà ban đầu 1 mét cô cũng phải bò, vậy mà quãng đường gập gềnh còn lại, Như Ý có thể vừa cõng một người hơn 70kg trên lưng, vừa tìm cách di chuyển qua những phiến đá để đi khỏi con suối đó.

Đăng Dương sốt đến mức toàn thân nóng bừng, khi ở trên lưng Như Ý vô tình lại sưởi ấm cho cô. Như Ý vừa sụt sịt mũi, cổ họng đã đau đến khàn đặc: “Anh cố chịu đựng nhé, em cõng anh tìm chỗ nào ấm ấm”.

“Anh yên tâm đi, anh không ngại nguy hiểm để cứu em, em cũng sẽ nhất định không để anh c.hế.t. Chúng ta nhất định phải sống để quay về”.

Về để gặp Nhân Đức của cô, cô chưa trao phần thưởng cho anh, cô không thể c.hế.t được.

Nghĩ đến Nhân Đức, trái tim của Như Ý càng thêm kiên cường, cô cõng Đăng Dương đi vào sâu trong rừng, không có giày dép, mỗi bước chân đều đau như bị hàng nghìn chiếc gai nhọn đâm vào, không có quần áo ấm, da thịt lạnh buốt run lên từng đợt, không có người giúp đỡ, chẳng thể san sẻ gánh nặng cho ai.

Mưa bắt đầu nặng hạt, rơi lộp bộp qua những cành lá rồi rơi xuống khuôn mặt cô, lạnh và đau đớn như ngấm tận vào cốt tuỷ. Như Ý mím chặt môi, mặc kệ tất thảy, chỉ nghĩ đến mỗi việc làm sao để có thể tiếp tục sống và chờ được đến khi mọi người tìm thấy mình.

Cuối cùng, may sao sau hơn mười phút cõng Đăng Dương đi trong rừng, Như Ý cũng tìm thấy một chiếc chòi rách nát đã bỏ hoang từ lâu. Có lẽ là của những người đã từng đi vào khu rừng này để lại.

Nhìn thấy nó, Như Ý như được tiếp thêm rất nhiều sinh lực, cô vội vã lê bước đến chiếc chòi đó. Lúc đặt Đăng Dương xuống mới thấy lưng đã không còn cảm giác, hai đầu gối vì chịu lực quá lớn mà run cầm cập, dùng tay giữ cũng không sao ghìm lại được.

Như Ý chỉ kịp nghỉ vài phút rồi vội vã nhặt những cành củi khô và lá rụng trong chòi, lại tìm hai viên đá để đánh lửa. Cô chưa từng làm mấy việc này nên đánh lửa rất lâu mà vẫn không có kết quả, lòng bàn tay bị cạnh của đá đập vào tứa máu, nhưng nếu không có lửa, Đăng Dương và cả cô sẽ c.hế.t vì lạnh, cho nên Như Ý chỉ có thể vừa khóc vừa lẩm bẩm:

“Lên lửa đi mà, lên lửa đi mà. Xin đấy. Lên lửa đi mà”.

Có lẽ ông trời nghe thấy lời cầu khấn của cô cho nên đến lần đánh lửa thứ 33 thì lửa cũng cháy. Như Ý không dám chần chừ, vội vã thò đầu xuống, ra sức thổi, cuối cùng cũng nhóm thành công một đống lửa.

Lửa nhanh chóng xua đi sự lạnh lẽo trong rừng rậm âm u, Như Ý thì không kịp sưởi ấm cho chính mình đã vội vã xốc Đăng Dương lại gần đống lửa.

Lúc này, anh ta vẫn mê man, da thịt nóng rẫy, động vào liền như phải bỏng. Như Ý ngồi cạnh đống lửa cùng Đăng Dương hong khô quần áo, cô mệt đến mức chỉ muốn nằm thẳng cẳng nhắm mắt ngủ một giấc, nhưng bởi vì không rõ trong rừng có những hiểm nguy gì, hơn nữa cũng sợ Đăng Dương xảy ra chuyện, cho nên Như Ý vẫn cố gắng thức canh chừng.

Cứ như vậy cho đến khi cơn mưa trong rừng bắt đầu tạnh dần, bóng tối bắt đầu tan đi, nhường chỗ cho ánh sáng, Như Ý mới có thể buông lỏng tinh thần của chính mình rồi gục xuống thϊếp đi lúc nào không biết.

Không rõ cô đã ngủ bao lâu, nhưng trong giấc mơ, Như Ý có thể nghe thấy tiếng của Nhân Đức gọi mình: “Như Ý, tỉnh dậy đi”.