Tình Yêu Là Chặng Đường Trở Về

Chương 30

Sau khi giao tên móc túi cho công an phường, Đức Minh nhìn đồng hồ mới thấy đã hơn 6 giờ tối, anh vội vàng định đến tiệm lẩu cùng mọi người, nhưng Lam Quỳnh lại dè dặt nói:

“Anh Minh, tay anh bị thương rồi. Hay là…. đến bệnh viện để em xử lý vết thương cho anh đã”.

Nghe thế, Đức Minh mới cúi xuống thấy cẳng tay mình đã trầy một mảng rất lớn, có lẽ do ban nãy đạp tên móc túi kia rồi ngã ra đường nên mới bị như vậy. Anh cười gượng: “À, không sao đâu, vết thương nhỏ ấy mà”.

“Máu chảy nhiều đấy, không băng lại sẽ dễ nhiễm trùng”. Lam Quỳnh kiên quyết: “Hôm nay anh giúp em nên mới bị thương, để anh ra về với cánh tay thế này chắc em sẽ áy náy c.hế.t mất. À, trong cốp xe em có một ít cồn và bông băng, hay là anh nán lại một chút để em sát trùng vết thương cho anh rồi hãy đi nhé?”.

Đức Minh định từ chối, nhưng lại thấy ánh mắt đầy vẻ áy náy của Lam Quỳnh, cuối cùng đành đáp: “Vậy ngồi tạm ở ghế đá kia nhé?”.

“Vâng ạ. Anh ngồi đó đợi em chút, em lấy đồ ra ngay”. Nói xong, không chờ Đức Minh đáp đã nhanh chân chạy đi. Lam Quỳnh cuống cuồng đến mức lôi sạch đồ từ trong cốp xe ra, lục lọi một lúc mới tìm thấy bông băng và cồn.

Cô nhìn hạn sử dụng, khẽ thở phào trong lòng một tiếng: May mà hôm nay mình đi xe máy.

Đức Minh ngồi ở ghế đá phía bên kia nhìn bộ dạng luống cuống của cô, bỗng dưng lại cảm thấy hơi buồn cười. Đợi Lam Quỳnh quay lại, anh nói: “Em lúc nào cũng mang theo mấy thứ đồ này hả?”.

Lam Quỳnh có chút xấu hổ: “Bệnh nghề nghiệp mà”. Cô nhanh thoăn thoắt mở nắp lọ cồn, đổ xuống nhúm bông nhỏ trên tay: “Cho cồn vào hơi xót một tý, anh chịu khó nhé?”

“Không sao, em cứ làm đi”.

Lam Quỳnh sát khuẩn cho bệnh nhân cả nghìn lần không vấn đề gì, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay xử lý vết thương cho một người đàn ông thôi mà cứ thấy ngượng tay. Có lẽ do mùi dầu gội đầu trên người Đức Minh rất thơm, cũng có thể do cánh tay anh rất có cơ bắp và rắn chắc, một kẻ mắc bệnh mê trai mãn tính như Lam Quỳnh cảm thấy không nhịn được.

Cô đổ cồn vào vết thương mà không thấy Đức Minh có phản ứng gì, liền nhíu mày: “Anh không đau à?”.

Đức Minh thấy vẻ căng thẳng của cô, bật cười: “Mấy vết thương nhỏ này nhằm nhò gì đâu. Bọn anh vất vả quen rồi”.

“Vâng, cảnh sát hình sự đúng là vất vả thật. Em thấy từ lúc Như Ý sang cục cảnh sát làm việc, 6 tháng rồi cô ấy mới có thời gian gọi điện thoại cho em 2 lần”. Lam Quỳnh cũng cười: “Như Ý làm bác sĩ pháp y chắc đỡ bận hơn các anh chứ?”.

“Ừ, nhưng cũng đỡ hơn chút chút thôi. Đã làm ở chỗ bọn anh thì ai cũng bận cả. Hiếm lắm mới có thời gian rỗi như hôm nay”.

“À… thế là em cũng có duyên với anh đấy chứ. Gặp móc túi đúng ngày anh được rảnh rỗi”.

“Lần sau em ra đường nhớ bỏ ví hoặc những đồ vật có giá trị vào trong cốp xe nhé”. Đức Minh mắc bệnh nghề nghiệp, nhắc nhở Lam Quỳnh: “Để tội phạm có cơ hội cướp giật hay móc túi thì rất nguy hiểm. Mất tài sản chỉ là chuyện nhỏ, ảnh hưởng đến tính mạng mới là chuyện lớn. Kể cả có bị cướp hay móc túi thì em cũng không nên đuổi theo như hôm nay”.

Lam Quỳnh nghĩ thầm trong lòng: Không đuổi theo thì làm sao gặp được anh hả?

Tuy nhiên, cô không nói ra những lời như vậy, chỉ bảo: “Chúng ta đều là người bình thường mà, bất cứ ai đuổi theo lũ móc túi hay cướp giật cũng rất nguy hiểm. Anh đội phó, sau này gặp tội phạm cũng nên cẩn thận đấy nhé, đừng để bị thương như ngày hôm nay”.

Lòng ai đó thoáng chốc chấn động, Đức Minh quay đầu lại nhìn Lam Quỳnh, thấy mồ hôi lấm tấm trên đầu mũi cô, đột nhiên lại không biết phải đáp thế nào cả.

Từ khi làm cảnh sát hình sự đến nay, anh luôn dành thời bộ thời gian cho công việc, nỗ lực phá được án, phấn đấu có chỗ đứng trong cục, nhiều khi cảm thấy rất mệt mỏi nhưng lại chẳng có ai đứng phía sau, chẳng có ai động viên, mọi người luôn coi việc bảo vệ người dân là trách nhiệm của cảnh sát hình sự, chỉ có Lam Quỳnh là người đầu tiên nhắc anh nên cẩn thận, nhắc anh đừng bị thương… Những lời nói của cô thực sự đã khiến anh rất xúc động…

“Xong rồi”. Lam Quỳnh xử lý xong vết thương, không hề phát hiện ra Đức Minh đang nhìn mình, mỉm cười: “Em băng lại cho đỡ bụi với cả bị cọ vào, nếu vướng thì ngày mai anh cứ tháo ra nhé”.

“À…”. Đức Minh giật mình, vội vã quay đi chỗ khác: “Ừ, anh biết rồi. Cảm ơn Quỳnh nhé”.

“Không có gì ạ. Xin lỗi vì đã làm mất thời gian của anh nhé”

“Có gì đâu”.

“Anh mau đi đi không muộn”.

Cô nói xong liền cầm dụng cụ đứng dậy, Đức Minh thì chần chừ gãi đầu gãi tai một lúc, sau cùng, khi Lam Quỳnh chuẩn bị dắt xe đi thì anh mới vội vàng chạy lại: “Để anh dắt xe xuống vỉa hè cho”.

“Em dắt được mà. Tay anh đau, đừng cử động nhiều chứ”.

“Thanh niên sức dài vai rộng mà, vết thương nhỏ, không nhằm nhò gì đâu”.

Lam Quỳnh tủm tỉm cười, muốn xin số điện thoại của Đức Minh, nhưng lại nghĩ đến mấy lời đe dọa của Như Ý nên đành thôi. Không ngờ lúc hai người chuẩn bị chia tay, Đức Minh lại nói:

“À… Quỳnh cho anh… số điện thoại được không?”. Nói đến đây, anh lại sợ cô nghĩ mình quá vồ vập, đành ấp úng bổ sung thêm: “Để nếu sau cục cảnh sát cần xét nghiệm, anh liên lạc với em cho dễ”.

“À vâng, được chứ ạ”. Lam Quỳnh sung sướиɠ như mở cờ trong bụng, nhanh chóng rút điện thoại ra: “Số của em là 09xx.xxx.xxx. Anh gọi sang số em đi”.

“Ừ, anh gọi rồi đấy. Quỳnh thấy chưa?”.

“Em thấy rồi ạ”.

“Ừ, thế Quỳnh về cẩn thận nhé. Về đến nhà… à… có việc gì cần thì cứ gọi cho anh nhé. Cảnh sát vì nhân dân phục vụ mà”.

Lam Quỳnh cười tít mắt: “Vâng ạ. Anh cũng đi cẩn thận nhé”.

Khi Đức Minh đến tiệm lẩu thì mọi người cũng đã tụ tập đông đủ cả rồi, Đăng Dương vừa nhìn thấy bóng anh đã vẫy tay: “Anh Minh, bên này, bên này”.

Văn Chung đang tất bật bưng bê một đĩa rau giúp chủ nhà hàng, cũng ngước lên nói: “Có chuyện gì mà anh đến muộn thế, đồ ăn mang sắp xong rồi đây”.

“Bị ngã xe”. Đức Minh chỉ nói sơ qua như vậy rồi kéo ghế ngồi xuống: “Mọi người đói chưa? Xin lỗi nhé, để mọi người chờ lâu”.

Như Ý liếc qua nửa cánh tay băng trắng của đội phó Minh, khẽ cau mày: “Ngã thế nào hả anh Minh? Có bị thương nặng không?”.

“Trầy da sơ sơ thôi ấy mà. Không sao đâu, anh vẫn còn gắp được hết cả nồi lẩu ấy chứ”. Đội phó Minh xua tay bảo mọi người: “Mọi người, ăn thôi, ăn thôi”.

Bữa tiệc hôm ấy mọi người trong đội 1 ai cũng vui vẻ, đến khi no căng bụng, Văn Chung còn bày trò chơi xoay chai bia. Vòng đầu tiên, cổ chai bia hướng thẳng vào Như Ý, cả đội liền ngay lập tức nhao nhao: “Như Ý trả lời, Như Ý trả lời”.

Như Ý đã uống mấy chén rượu, hai má ửng đỏ: “Chơi luôn, các anh hỏi đi nào, nhớ là chỉ được hỏi một câu thôi nhé”.

Văn Chung giơ tay hỏi trước: “Cảm giác lần đầu tiên khám nghiệm th.i t.hể thế nào? Em có sợ không? Nhớ là phải nói thật đấy nhé”.

“Sợ”. Như Ý dứt khoát đáp: “Lúc đó em vừa chân ướt chân ráo đến viện pháp y, thầy hướng dẫn dắt em đến phòng lab. Lúc đầu em nhìn mấy cái tủ inox cứ tưởng tủ đựng dụng cụ cơ, nhưng khi thầy hướng dẫn ấn nút mở ra mới biết trong đó là bể phoocmon”.

“Haha, trong phoocmon có ngâm t.hi t.hể người chứ gì. Dù anh không học pháp y nhưng anh cũng biết đấy nhé”.

“Không, thầy hướng dẫn nói ngày đầu tiên học thì học một phần trước đã. Một phần đó là một cánh tay”.

“Ọe”. Văn Chung theo phản xạ muốn ói, lập tức bụm miệng xua tay: “Thôi thôi, chuyển chuyển. Như Ý, em là quái vật”.

Như Ý ôm bụng cười ngặt cười nghẽo: “Em thắng, đến lượt em xoay nhé”.

“Như Ý xoay đi”. Mọi người đồng thanh nói.

Chai bia dưới tay cô xoay hai vòng, sau đó dừng lại ở vị trí của Đăng Dương. Như Ý ngẫm nghĩ một lúc rồi mới hỏi: “Anh Dương, mơ ước lớn nhất của anh là gì?”.

Đăng Dương uống một ngụm bia, trầm mặc suy nghĩ vài giây: “Là trở thành một cảnh sát hình sự thật tốt”.

“Bây giờ anh đã rất giỏi rồi mà”. Như Ý cười tít mắt, cầm ly bia của mình cụng với Đăng Dương: “Chúc anh sẽ sớm đạt được ước nguyện nhé”.

Nhân Đức cũng nâng ly: “Chúc cậu sớm đạt được mong ước”.

Đức Minh và tất cả mọi người còn lại trong đội nhào đến ôm lấy vai Đăng Dương, vỗ vai cậu ta mấy cái: “Chúng ta ai cũng đều muốn trở thành cảnh sát hình sự giỏi. Vất vả đến mấy cũng phải yêu nghề đấy nhé. Cố lên”.

“Cố lên”.

Cả đội cạn liên tiếp mấy ly bia, sau đó đến lượt Đăng Dương xoay chai, lần này mũi chai hướng về phía Thiện Khiêm.

Cậu ta vốn là người ít nói, lại mới về đội 1 nên vẫn còn ngượng ngùng: “Ồ, đến lượt em à?”.

Đăng Dương cười: “Bí mật lớn nhất của cậu là gì?”.

Thiện Khiêm đẩy gọng kính 8 đi ốp dày cộp lên cao, nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi mới dè dặt đáp: “Cái này có thể không nói được không ạ?”.

Đức Minh đặt lên bàn trước mặt cậu ta một chai bia đầy ắp: “Được, không trả lời thì uống hết chai này”.

“Em không biết uống bia đâu anh Minh”. Thiện Khiêm thành thật trả lời, gương mặt trắng trẻo của cậu ta méo xệch: “Em nói thật đấy”.

Nhìn bộ dạng chật vật của Thiện Khiêm, mọi người đều cười phá lên: “Dương, cậu chơi ác vừa thôi”.

“Haha, em tưởng con mọt IT như cậu ấy thì không có bí mật gì ngoài xem mấy trang web con heo”.

Sắc mặt Thiện Khiêm bỗng đỏ bừng: “Em không xem web con heo. Bí mật của em là có một lần vì tò mò, em đã xâm nhập vào hệ thống quản lý của một ngân hàng bên Mỹ. Nhưng em thề, em không đánh cắp dữ liệu hay lấy trộm tiền đâu. Em chỉ tò mò thôi, em nói thật đấy”.

Như Ý thấy cậu ta cuống lên như vậy thì vừa thương vừa buồn cười: “Ồ, Khiêm giỏi vậy à? Nghe nói hệ thống ngân hàng của Mỹ bảo mật ác liệt lắm đấy”.

“Xùy”. Thiện Khiêm sờ sờ mũi: “Em chỉ ha.ck nửa ngày là xong, tường lửa gì mà dở òm”. Nói đến đây, bỗng dưng cậu ta nhớ ra chuyện gì đó nên bổ sung thêm: “Từ trước đến nay chỉ có mỗi khôi phục cái trang web tragedy là em bó tay, lại đúng vụ án đầu tiên em làm lúc về đội nữa chứ. Chị Như Ý, em vẫn chưa giỏi bằng admin của trang web đó đâu”.

“Không sao, không sao. Thời gian còn dài, em còn có thể giỏi hơn. Khiêm là người giỏi IT nhất chị từng biết đấy. Cố lên nhé!”.

Thiện Khiêm xấu hổ bẽn lẽn cười: “Cảm ơn chị Như Ý”.

Vòng tiếp theo, chai bia hướng đến chỗ bác sĩ Phương. Bình thường ở cục cảnh sát, Thuỳ Phương cũng là kiểu người ít nói và bận rộn, lại hiếm khi tham gia nhiều vào các vụ án, cho nên cô và mọi người cũng không thân thiết lắm.

Thiện Khiêm lại mới đến, cũng chẳng biết hỏi gì bác sĩ Phương nên chỉ gãi đầu: “Chị Phương, chị … chị … làm ở phòng hoá nghiệm một mình có sợ không?”.

Mọi người ngay lập tức “Ồ” lên, Văn Chung còn lấy vỏ chai nước khoáng gõ vào đầu Thiện Khiêm mấy cái: “Sợ thì cậu định đến làm việc cùng hả?”.

“Mặc dù nhìn mấy mẫu vật đựng trong bình thuỷ tinh thì em cũng sợ, nhưng mà nếu chị Phương đồng ý thì em đến làm cho vui cũng được mà”.

“Á à, định tán tỉnh bác sĩ Phương đấy à?”.

“Làm gì có, làm gì có”.

Thuỳ Phương nhìn mọi người hùa nhau trêu Thiện Khiêm mới mỉm cười: “Không đáng sợ như mọi người nghĩ đâu, làm nhiều cũng quen. Nhưng mà nếu Khiêm đến làm việc cùng thì không được đâu nhé, điều kiện ở phòng hoá nghiệm là phải vô trùng”.

“Thế ạ?”. Thiện Khiêm nhìn bàn tay trắng đến mức không có chút hồng hào sinh khí nào của bác sĩ Phương, ngượng ngùng đáp: “Chẳng trách tay chị sạch sẽ như vậy”.

Cả đội lại được dịp cười ồ lên lần nữa!

Chai bia cứ xoay hết người này đến người khác, Thuỳ Phương hỏi đội phó Minh về vụ án anh ta cho là khó nhất, Đức Minh trả lời xong lại xoay chai bia về hướng Nhân Đức.

Đội phó Minh ngồi thẳng lưng: “Đức, từ trước đến nay chưa thấy cậu nói đến chuyện riêng của bản thân. Trên dưới từ đội 1 đến đội 4 ai cũng thắc mắc không biết tiến sĩ tâm lý học tội phạm có bạn gái chưa để còn làm mối. Hôm nay trả lời cho tôi xem, cậu đã có bạn gái chưa”.

Động tác cầm ly nước lên uống của Thuỳ Phương hơi khựng lại, trái tim cũng không tự chủ được, lén lút căng lên trong l*иg ngực. Thuỳ Phương biết rõ câu trả lời của Nhân Đức, nhưng vẫn mong đợi một đáp án khác từ anh, nhưng cuối cùng anh vẫn đáp:

“Có, tôi có rồi”.

Không khí trên bàn tiệc phút chốc như nổ tung, tất cả đều nhao nhao nói: “Ồ, thế mà bây giờ mới biết, cứ tưởng Đức không có đam mê với hồng trần chứ. Haha”.

“Bạn gái của Đức là ai thế?”.

Văn Chung nhanh nhảu: “Có phải là Như Ý không? Chỉ có mỗi Như Ý được Đức bảo vệ còn gì. Là Như Ý đúng không?”.

Nhân Đức không trả lời, chỉ khẽ cười: “Đợi lúc nào thích hợp, nhất định sẽ giới thiệu cho mọi người”.

“Nhớ nhé”.

“Nhất định”.

Mọi người vừa chơi trò chơi, vừa nói chuyện và uống bia, đến gần 10 rưỡi đêm mới tàn cuộc ra về. Văn Chung say bí tỉ, ôm vai Đăng Dương hát rống lên, Thuỳ Phương đứng một bên nhìn mấy người bọn họ, khẽ mỉm cười.

Trừ Thiện Khiêm và Nhân Đức ra, mấy người đàn ông đều đã say hết, Nhân Đức đành phải lái xe đưa từng người về nhà. Ban đầu là đội phó Minh, sau đó đến Văn Chung, cuối cùng mới là Đăng Dương. Đường vào khu nhà anh ta ở hơi xa, ngõ lại tối, mà Đăng Dương cũng có vẻ rất ngại ngùng nên chưa đến nơi đã đòi xuống xe: “Đức dừng xe ở đây thôi, ngõ nhỏ lắm, đi vào khó quay ra”.

“Không sao, đường tối mới cần ngồi xe chứ. Để tôi chở anh vào nhà”.

“Ngại mọi người quá, mất công đưa tôi về xa”.

Như Ý quay đầu nhìn Đăng Dương, cười cười: “Nhà em mới xa chứ. Anh Dương, nhà anh thế này là vẫn còn gần so với nhà em đấy. Mọi người uống say cả rồi, đi đường khuya nguy hiểm lắm, để bọn em đưa về tận nơi mới yên tâm”.

Đăng Dương cụp mi mắt: “Cảm ơn hai người”.

“Đừng khách sáo thế chứ, chúng ta là bạn bè mà”.

“Ừ”.

Chạy thêm một quãng cũng đến dãy nhà trọ ở cuối ngõ, điều kiện vật chất nơi này không tốt lắm, lúc xe đi vào còn thấy mấy con chuột to tướng chạy ngang qua đường. Đăng Dương nói: “Đến rồi, cậu dừng ở đây để quay xe cho dễ”.

“Tôi biết rồi”. Nhân Đức bình thản đáp: “Anh còn đi vững nữa không?”.

“Được chứ. Hai người thông cảm nhé, trong nhà chật quá, chẳng có chỗ nào tử tế để ngồi nên không mời vào nhà được”.

“Không sao”. Nhân Đức khẽ mỉm cười: “Vài năm nữa công việc thuận lợi hơn, cuộc sống sẽ tốt hơn. Lúc đó anh hãy mua một ngôi nhà thật lớn để mời mọi người trong đội đến liên hoan nhé”.

“Cảm ơn cậu”. Nghe những lời này của anh, Đăng Dương rút cuộc mới có thể cảm thấy đỡ ngại ngùng. Anh ta cũng cười: “Lúc đó nhất định sẽ mời mọi người đến liên hoan”.

Như Ý vẫy vẫy tay: “Anh vào nhà đi”.

“Ừ, hai người cũng về đi. Về cẩn thận nhé”.

Nói là nói thế nhưng sau khi Đăng Dương xuống xe, Nhân Đức cũng không ngay lập tức lái đi. Đèn xe chiếu hết con đường nhỏ, chiếu lên tấm lưng Đăng Dương, đổ dài thành một chiếc bóng dưới đất.

Đăng Dương biết Nhân Đức cố ý soi đường cho mình về nhà, sự trĩu nặng trong lòng càng trở nên nặng thêm. Anh ta siết chặt tay, không ngoảnh đầu lại, mãi đến khi về đến cửa thì mới thấy ánh đèn xe dời đi.

Đêm khuya, sương lạnh rơi xuống trên kính xe, để lại hơi nước mờ mờ như làn sương mỏng. Như Ý ngồi tựa vào thành ghế, nhìn phố xá đã bắt đầu vắng người, khẽ thở dài:

“Hình như bố mẹ anh Dương ở quê đều ốm yếu cả, hàng tháng anh Dương vẫn phải gửi tiền về đấy”.

“Sao em biết?”.

“Hôm trước em nghe thấy anh ấy nói chuyện điện thoại, bảo gửi tiền về cho ông bà chữa bệnh gì đó”.

“Ừ”. Nhân Đức nghiêng đầu nhìn cô: “Lương của cảnh sát hình sự cũng chẳng bao nhiêu, nuôi thêm bố mẹ già đau ốm cũng vất vả. Anh nghĩ anh ấy không ở ký túc xá của cục cảnh sát cũng vì chuyện này”.

“Em cũng nghĩ thế. Ở ký túc xá cũng phức tạp, tiêu xài ăn uống cũng phải theo tập thể. Anh Dương thuê phòng trọ ở xa như thế vừa tiết kiệm được tiền, vừa có chỗ ở riêng cho thoải mái”. Nói đến đây, Như Ý lại cau mày: “Anh có nghĩ anh Dương là nội gián không?”.

“Chuyện này anh tạm thời chưa chắc chắn. Nhưng Như Ý, em cũng nên đề phòng”.

“Em biết rồi”.

***

Sáng ngày hôm sau, mới hơn 5 giờ sáng lũ trẻ con nhà hàng xóm đã nghịch ngợm đập ầm ầm vào bức tường ngay sát giường ngủ của Như Ý.

Cô bị tiếng ồn làm cho tỉnh giấc, Như Ý ngái ngủ trùm chăn lên đầu định ngủ tiếp, nhưng lũ trẻ kia thực sự quá nghịch ngợm, chúng cầm thứ gì đó gõ lạch cạch vào tường, tiếng động hệt như chim gõ kiến. Như Ý nằm một lúc thì hết chịu nổi, bực bội vò đầu hét lên:

“Mấy đứa nhóc kia, có trật tự đi không hả?”.

Không rõ lũ trẻ nhà bên kia có nghe được hay không, tuy nhiên ngay sau đó lập tức tiếng động im bặt.

Như Ý định nằm xuống mới nhớ ra vừa rồi mình hét quá to, đánh thức Nhân Đức. Cô vội vã quay sang anh, nhìn vẻ mặt không một chút ngái ngủ của Nhân Đức mới biết là anh đã thức dậy khá lâu rồi.

“Ơ… anh cũng dậy rồi à?”.

“Ừ, dậy một lúc rồi”.

“Em vẫn còn buồn ngủ”. Cô ngáp dài một tiếng, sau đó sà vào lòng anh. Buổi sáng, mùi hương cơ thể anh thấm cả vào chăn gối, nơi nào cũng thoang thoảng mùi hoa nhài nhè nhẹ thơm mát, ngửi rất dễ chịu.

Như Ý thoả mãn vô cùng, cọ qua cọ lại như chó con trong ngực Nhân Đức: “Mỗi ngày tỉnh dậy thế này anh có hạnh phúc không?”.

“Giống như em bây giờ hả?”. Anh nói đùa.

“Đúng vậy”. Cô nhắm thật chặt mắt, không để ý đến váy ngủ đã bắt đầu xô lệch, nửa bầu ngực căng tràn thanh xuân không những áp vào áo ngủ của Nhân Đức, mà còn đập vào mắt anh. Như Ý cảm thán nói một tiếng: “Thật thoải mái”.

Hai tai Nhân Đức thoáng đỏ lên: “Như Ý, nằm xuống đi”.

“Em muốn nằm thế này”. Cô ngái ngủ đáp, định nhắm mắt ngủ tiếp, nhưng vài giây sau đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Như Ý ngay lập tức mở mắt nhìn Nhân Đức, khi thấy vẻ lúng túng của anh, cô mới liếc xuống cổ áo ngủ của mình. Trong đầu cô ngay lập tức nảy ra một ý định đen tối: “Tiến sĩ Đức, sao mặt anh tự nhiên đỏ vậy?”.

“Chắc do anh ngủ chưa đủ”.

“Không phải, do anh nhìn thấy ngực em”.

Toàn thân ai đó ngay lập tức cứng ngắc, anh vội vã quay đầu đi, Như Ý kiên quyết không buông tha, nhào lên tóm lấy khuôn mặt anh, kéo anh nhìn về phía mình: “Cũng đâu phải anh chưa nhìn thấy, có gì phải xấu hổ. Tiến sĩ Đức, nếu anh muốn nhìn thì nhìn đi”.

“Như Ý”.

“Không đẹp à?”. Cô cúi xuống, nửa bầu ngực kia càng lộ ra rõ ràng hơn, căng mọng, tròn đầy, săn chắc và trắng nõn như tuyết. Như Ý vốn rất tự tin với cơ thể mình, nhưng bọn họ quay lại cũng đã một thời gian, cũng đã chung chung chăn gối, vậy mà Nhân Đức mãi không chịu động vào cô. Như Ý ấm ức nhưng chẳng thể mặt dày ép buộc anh, hôm nay hiếm khi mới có một cơ hội tốt thế này, cô phải tranh thủ tận dụng mới được.

Nhân Đức hắng giọng, dời mắt đi nơi khác: “Như Ý, mau trèo xuống đi”.

“Không”.

“Như Ý”.

“Thôi được rồi”. Cô phụng phịu trèo xuống khỏi người anh: “Anh không thích thì thôi. Là tự em thích bày trò chọc anh”.

Như Ý còn chưa kịp bước chân thứ hai xuống thì cánh tay Nhân Đức đã đột ngột bắt lấy eo cô, giữ cô ở nguyên trên người mình. Anh nhìn thẳng vào mắt Như Ý, khẽ nói: “Không phải anh không thích, mà là…”.

Anh khẽ hắng giọng: “Sợ em… chưa sẵn sàng”.

Lòng Như Ý sung sướиɠ như nở cả rừng hoa, vẻ mặt thay đổi nhanh như chớp. Cô sà xuống người anh: “Em nhớ anh muốn c.hế.t”.

Nhân Đức ôm siết lấy cô, bàn tay vuốt ve dọc eo cô, lên xương sống, lại tới bờ vai trần của cô: “Như Ý…”.

“Ừm”. Dưới độ nóng từ bàn tay anh, toàn thân Như Ý liền run rẩy, cô cảm thấy cổ họng khô nóng: “Thời tiết hôm nay tốt thật”. Rất đẹp để chúng ta ‘trùng phùng’.

Nụ hôn của Nhân Đức rơi trên tóc cô, sau đó dời xuống trán, rồi chạm đến môi cô. Như Ý như cây khô được tưới nước, gấp gáp đáp lại nụ hôn của anh, cuộn đầu lưỡi mình vào đầu lưỡi anh. Nhân Đức cũng ghì chặt gáy Như Ý, hôn thật sâu, thật sâu.

Buổi sáng, không khí bên ngoài vẫn còn mát mẻ, nhưng nhiệt độ cơ thể hai người lăn lộn trên giường lại tăng vọt. Như Ý vừa hôn vừa lần mò cánh tay của Nhân Đức, sau đó kéo lên, đặt bàn tay lớn ấy vào ngực cô.

Một luồng điện chạy dọc khắp thân Như Ý, lại như truyền vào người Nhân Đức, anh hít sâu vào một hơi, cảm giác quen thuộc dưới lòng bàn tay khiến bản thân không thể tự chủ, anh vội vàng gấp gáp nhào nặn bầu ngực mềm mại ấy, chạm vào nụ hoa nhỏ đang vươn cao kia, máu trong người phút chốc như chạy ngược.

Như Ý khẽ rên một tiếng: “Hôn em đi… hôn em đi”.

Nhân Đức không đáp, chỉ liên tục hôn cô, hôn đến mức trời đất quay cuồng. Như Ý ở bên dưới cũng ngọ ngoạy không chịu yên, cô vươn tay xé lung tung áo ngủ của anh, mãi mà không giằng ra được, liền bực bội cắn môi Nhân Đức một cái.

Cuối cùng, anh phải dừng lại tự cởϊ áσ ngủ của mình, sau đó lại vén váy ngủ của cô, một đường thẳng lên cổ, thứ đẹp đẽ tròn đầy kia lập tức in sâu vào đôi mắt trong veo của anh.

Nhân Đức hít sâu vào một hơi, vừa định cúi xuống thì đột nhiên chuông điện thoại reo lên, hoàn toàn phá tan bầu không khí đầy mờ ám trong phòng ngủ.

Liếc qua màn hình điện thoại thấy người gọi đến thấy người gọi đến là đội phó Minh. Nếu không phải việc đột xuất, chắc chắn anh ta sẽ không gọi vào giờ này.

Nhân Đức quay sang nhìn Như Ý, lúc này, gương mặt của cô vẫn ửng đỏ, nhưng ánh mắt đã vô cùng tỉnh táo. Cô kéo chăn đắp lên người, nói với anh: “Có lẽ có tin tức của Nguyễn Văn Thái rồi”.

“Ừ”. Giọng Nhân Đức hơi run run.

“Anh nghe máy đi”.

Anh khẽ gật đầu, hắng giọng mấy tiếng rồi mới nhấn nút kết nối: “Alo, anh Minh”.

“Đức, tìm được Nguyễn Văn Thái rồi”.