Tình Yêu Là Chặng Đường Trở Về

Chương 27

Gió mang theo hơi nước ẩm ướt và mùi cây cỏ, nhẹ nhàng lướt qua làn da thịt của Như Ý, tựa như đang dịu dàng vỗ về tâm trạng cồn cào của cô.

Như Ý tủi thân khóc một lúc, lát sau mới đứng dậy từ bụi cây, lấy tay lau sạch nước mắt rồi bước ra ngoài. Cô cố ý đi thật chậm, thật chậm, ánh trăng sáng len qua mấy đám mây đen còn sót lại trên bầu trời, chiếu lên mái tóc dài mềm mại của cô, sau lưng đổ dài thành một chiếc bóng cũng chậm chạp y như vậy.

Lúc ra đến cổng tiểu khu, nhìn thấy xe của Nhân Đức, Như Ý hít thật sâu vào mấy hơi rồi cố cử động cơ mặt cứng ngắc, nặn ra một nụ cười. Anh đứng cách đó không xa, vẫy vẫy tay với cô, không gọi quá to, nhưng nhìn khẩu hình có thể dịch được hai chữ: Như Ý.

Cô kích động chạy đến bên anh, không bận tâm hai người họ đang ở ngay cổng tiểu khu mà nhào thẳng vào lòng Nhân Đức:

“Anh chờ em có lâu không?”.

Cả người Nhân Đức thoáng cứng lại, anh không muốn cô bị người nhà cô nhìn thấy nên định nhích ra xa, nhưng Như Ý ôm quá chặt, chặt đến nỗi anh không cử động được: “Như Ý, sao thế?”

“Em nhớ anh”. Cô áp mặt vào l*иg ngực vững chãi của anh, mỉm cười đáp: “Mới cách xa có mấy tiếng mà nhớ quá. Nhớ sắp c.hế.t đến nơi rồi này”.

Hoá ra là cô sợ anh đi mất như 4 năm trước nên mới lo được lo mất như vậy. Lòng Nhân Đức bất giác mềm xuống, càng thương cô nhiều hơn. Anh đưa tay vuốt mái tóc ướt mồ hôi của cô: “Thế mà làm anh tưởng có chuyện gì”. Anh khẽ cười: “Anh đã hứa sẽ quay lại thì sẽ quay lại mà”.

“Vâng”.

“Được rồi, đứng ngoài này lạnh, chúng ta đi về thôi”.

Trên đường về, Như Ý vẫn tỏ ra như không biết chuyện gì, luyên thuyên hỏi anh tối nay ăn món gì, đồ ăn Trung Hoa có hợp khẩu vị với anh không. Nhân Đức chỉ đáp qua loa rồi hỏi lại cô:

“Hôm nay về nhà có vui không?”.

“Có”. Cô cười tươi: “Có canh xương hầm hạt sen nên em ăn hai bát cơm đầy đấy, no căng cả bụng rồi đây này”. Nói đến đây, cô lại nhớ tới tối nay anh chưa ăn cơm, vội vàng sửa lại: “Nhưng mà chẳng biết sao giờ lại đói rồi. Anh người yêu ơi, tự nhiên em lại thèm cháo gà”.

“Còn ăn được nữa không?”. Anh hỏi.

“Được chứ”. Như Ý đưa tay xoa bụng, bụng cô rất bé, ăn nhiều thế nào cũng chẳng thể béo được: “Trông em thế thôi chứ bụng em to lắm đấy, ăn thêm 2 bát cháo gà nữa cũng không vấn đề gì”.

Nhân Đức bật cười, nghiêng đầu nhìn cô: “Ừ, thế thì anh đưa em đi ăn cháo gà, ăn no thì thôi”.

Như Ý sung sướиɠ nhoài người sang hôn lên má anh: “Cảm ơn anh người yêu”.

“Không có chi”.

Đêm muộn, tiệm gà tần không còn đông đúc khách ra vào. Như Ý và Nhân Đức chọn một chiếc bàn trống ở sát góc cửa, gọi ra hai bát cháo gà thơm phức. Như Ý thực sự đã no lắm rồi nhưng vẫn giả vờ cảm thán một tiếng:

“Ngon thế. Mùi thơm này y như mùi quán cháo gà ngay cổng trường mình ngày trước nhỉ?”.

“Ừ, cách đây mấy tháng anh đi qua thấy quán gà tần đó giờ thành tiệm trà sữa rồi”.

Như Ý tặc lưỡi: “Tiếc thật, ngày trước quán cháo gà ấy đông ơi là đông, còn rẻ nữa. Anh có nhớ lần hai đứa mình ăn xong mới nhớ ra là quên mang tiền không?”.

Lần đó Như Ý bị mẹ đánh, cô khóc lóc chạy đến tiệm cafe tìm anh. Để dỗ cô, anh nói sẽ đưa cô đi ăn gà tần, kết quả đến lúc tính tiền mới biết ví tiền của anh đã bị người ta móc mất.

Nhân Đức lục tìm khắp túi quần không thấy ví đâu, bộ dạng vừa chật vật vừa lúng túng. Sau cùng, anh đành xấu hổ nói với chủ quán: “Em bị móc trộm mất tiền, có thể cho em để lại cái đồng hồ này không? Ngày mai em sẽ mang tiền đến trả cho anh”.

“Không có tiền mà cũng dẫn bạn gái đi ăn à?”. Chủ quán đã quá quen với những cô cậu sinh viên trong người không có tiền nhưng vẫn đến ăn rồi lợi dụng lúc đông khách để bỏ trốn mất. Anh ta nhìn Nhân Đức bằng ánh mắt khinh miệt: “Cái đồng hồ rách kia thì đáng giá bao nhiêu mà cầm?”.

“Chắc khoảng 200 nghìn ạ”. Anh ngượng ngùng đáp.

“200 nghìn? Cũ rích như thế mà 200 nghìn, có cho cũng chẳng ai thèm lấy”.

“Anh thông cảm, em không còn đồ gì giá trị hơn cả, điện thoại cũng không có”. Gương mặt Nhân Đức đỏ bừng: “Chiếc đồng hồ này rất quan trọng với em, nhất định em sẽ quay lại lấy. Anh nhận giúp em được không?”

Chủ quán nhìn anh chằm chằm, sau cùng cũng chẳng còn cách nào, đành phải cầm chiếc đồng hồ ấy: “Thôi được rồi, tao cầm tạm, ngày mai nhớ mang tiền ra đây trả đấy”.

“Vâng”.

Nhân Đức gật đầu, quay lại bàn ăn dắt Như Ý đi về như không có chuyện gì xảy ra, cũng không hé răng một lời về chuyện chiếc đồng hồ đó. Như Ý rõ ràng đã nghe thấy hết nhưng cũng không hỏi, khi ấy trong người cô thực sự không có tiền, nhưng cô đã lén bán sợi dây chuyền của mình đi để chuộc lại chiếc đồng hồ kia cho anh.

Khi mang đưa trả lại đồng hồ cho Nhân Đức, anh kinh ngạc nhìn cô hồi lâu, sau đó mặt lập tức đỏ gay. Như Ý nhìn ánh mắt ngượng ngùng đến cực điểm của anh, lòng đầy chua xót, cô nhào vào ngực anh, ôm anh thật chặt: “Sau này anh phải kiếm thật nhiều tiền để em được đi ăn cháo gà thoả thích nhé. Lúc đó em sẽ ăn hai tô to thật to”.

Nhân Đức xúc động ôm siết lấy cô: “Ừ, nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền cho Như Ý đi ăn cháo gà thật ngon, thật ngon”.

“Cả cua sốt tiêu đen nữa nhé”.

“Ừ, cả cua sốt tiêu đen nữa”.

Chớp mắt một cái đã nhiều năm trôi qua, đến tận bây giờ mới có dịp được đi ăn cháo gà cùng nhau lần nữa, không phải là tiệm đồ ăn lúc xưa, nhưng vì vẫn là người đàn ông năm ấy nên vị cháo gà trong miệng Như Ý vẫn y như vậy.

Anh rút một tờ khăn giấy lau khoé miệng dính hạt cháo của cô: “Lúc đó nếu không bị rơi ví tiền, chắc cũng đủ mua cho em ăn 2 bát cháo gà”.

“Không, lúc đó em thương anh nên sẽ không ăn tận hai bát cháo gà đâu”. Cô cười tủm tỉm: “Bây giờ tiến sĩ Đức có nhiều tiền rồi, em mới dám ăn hai bát”.

Anh cũng cười: “Được. Kiếm thật nhiều tiền mua gà tần và cua sốt tiêu đen cho em”.

“Cảm ơn tiến sĩ Đức”.

Tối hôm ấy về nhà, Như Ý nằm trong lòng anh thủ thỉ hỏi đủ thứ chuyện, lúc cô nhắc đến chiếc đồng hồ kia, Nhân Đức mới nói: “Đó là đồng hồ của bố anh, đúng là cũ lắm rồi, sau lần đó cũng không dùng được nữa”.

Như Ý quay sang ôm lấy anh: “Đợi sau này khi chúng ta có con, anh hãy mua một chiếc đồng hồ thật bền nhé?”.

“Để làm gì?”. Anh khẽ hỏi.

“Để sau này lỡ chúng ta đuổi nó ra khỏi nhà, nó muốn dẫn bạn gái đi ăn cũng vẫn có thể cầm chiếc đồng hồ đó. Chủ quán nhìn thấy đồng hồ xịn sẽ không dám coi thường con của chúng ta”.

Ánh mắt Nhân Đức đột nhiên trở nên sâu thẳm, anh cúi đầu nhìn cô thật lâu, thật lâu, sau đó không báo trước liền đặt lên môi Như Ý một nụ hôn. Anh nói: “Như Ý, sau này sẽ không ai coi thường chúng ta nữa”.

Cô ôm lấy gương mặt anh, cảm thấy vô cùng đau lòng. Trải qua vô vàn sóng gió, cô biết để có được ngày hôm nay, không phải là do bản thân anh tự xuất sắc, mà là do anh phải nỗ lực bằng 200% sức mình. Như Ý thì thầm: “Đúng vậy, sẽ không ai coi thường chúng ta nữa”.

Kể cả mẹ của cô!

***

Mấy ngày tiếp theo, tin tức về Nguyễn Văn Thái vẫn bặt vô âm tín, nghe nói đã huy động rất nhiều lực lượng để truy bắt hắn, đồng thời cũng đã phát lệnh truy nã đi khắp nơi nhưng Nguyễn Văn Thái giống như đã sủi tăm khỏi trái đất vậy, không thể nào thu được bất cứ tin tức gì, ngay cả một chiếc bóng cũng không thấy.

Về phía đội 1, đến ngày thứ 2 thì Thiện Khiêm cuối cùng cũng dò được IP của admin diễn đàn đó. Khi vừa có thông tin thì toàn đội ngay lập tức triển khai truy bắt, tuy nhiên, khi đến nơi đã định vị được thì lại là một ngôi nhà bỏ hoang trong khu ổ chuột ven thành phố.

Đội phó Minh đi qua đi lại trong căn phòng ‘sạch sẽ’ nhất của ngôi nhà, ánh mắt dán chặt vào chiếc bàn cũ rích cạnh cửa sổ: “Bọn chúng chắc chắn đã lường trước được việc chúng ta sẽ tìm đến nên mới chọn ngôi nhà bỏ hoang này”.

Văn Chung cũng đồng tình: “Xóm ổ chuột này không có camera, an ninh rất lộn xộn, kiểu người gì cũng có, muốn tìm được người lạ ra vào còn khó hơn lên trời”.

Đức Minh quay sang nhìn Nhân Đức: “Đức, cậu có ý kiến gì không?”.

Anh bình thản lắc đầu: “Bọn chúng không phải người ở đây, nếu đã có sự chuẩn bị thì chắc chắn sẽ không để lại dấu vết”. Anh hơi cúi người sờ lớp bụi mỏng trên mặt bàn: “Anh Minh, ở đây không có camera, chúng ta thử hỏi người dân xem có người lạ đi vào không. Nếu may mắn sẽ có người nhìn thấy bọn hắn”.

“Tôi cũng nghĩ vậy”.

Đội 1 ngay lập tức chia nhau ra đi hỏi những người dân sống trong khu ổ chuột, tuy nhiên nơi này an ninh thực sự rất phức tạp, nếu không phải đối tượng nghiện hút cũng là cờ bạc, bọn chúng rất ác cảm với cảnh sát nên hỏi gì cũng không chịu khai.

Một gã đàn ông ngậm điếu thuốc trong miệng, người cởi trần để lộ mấy hình săm trông rất gớm ghiếc. Khi được hỏi, hắn trả lời bằng bộ dạng cà lơ phất phơ: “Khu này thì lúc nào chả ai người lạ đi vào. Anh công an, các anh hỏi thế khác nào làm khó chúng tôi. Làm sao tôi nhớ hết được chứ?”.

Văn Chung chìa ra năm bức ảnh: “Những người này anh có thấy quen mặt không?”.

Hắn không thèm nhìn đã đáp: “Không”.

“Tại sao chưa nhìn đã biết không quen?”.

“Tôi nhìn rồi, không quen”.

Hắn nói đến đây, lại dời mắt nhìn sang Như Ý, nhìn một cách trắng trợn, phả ra một hơi thuốc đầy thô bỉ:

“Cô gái kia cũng làm trong cục cảnh sát các anh à? Xinh đẹp thế?”.

“Cẩn thận con mắt đấy”. Văn Chung hừ lạnh một tiếng: “Bớt nói mấy lời linh tinh đi, tốt nhất đừng trêu chọc vào cảnh sát”.

“Tôi làm sao dám chọc vào cảnh sát chứ. Tôi thấy cô em ấy xinh đẹp nên khen thôi mà. Chà, phải nói thật với ông anh, cô em này có 3 vòng ngon nghẻ phết nhỉ? Các anh làm cùng với người đẹp như vậy mà vẫn tập trung làm việc được à?”.

“Mày muốn c.hế.t đấy à?”. Văn Chung nhịn hết nổi, trừng mắt mắng hắn. Như Ý không muốn gây phiền phức nên đành lôi anh ta đi:

“Mặc kệ hắn. Anh Chung, đừng mắc lừa hắn”. Cô biết, công an đánh dân thường chắc chắn sẽ rất to chuyện, mà mục đích của gã kia có lẽ cũng chỉ là việc này, muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ để Văn Chung đánh hắn ta.

Văn Chung bị Như Ý kéo đi, trong lòng vẫn còn ngùn ngụt lửa giận, đợi ra đến cửa mới hừ lạnh một tiếng: “Như Ý, loại người như thế em đừng bận tâm”.

“Em đâu bận tâm. Anh mới bận tâm thì có”. Cô nói đùa: “Đám lưu manh này không thích cảnh sát, anh có hỏi chúng cũng không thu được thông tin gì đâu. Nếu đã không muốn nói, chúng ta cũng không cần tốn thời gian nữa”.

“Mẹ k.iế.p”. Văn Chung chửi thề một tiếng: “Anh nhớ mặt hắn rồi, đợi đấy, đến khi thằng nhãi con đó bị bắt, để xem anh có dần nó nhừ tử không”.

“Được rồi, đi thôi”.

Hai người vừa đi một đoạn thì một quả bóng da từ đâu lao tới, bay thẳng về phía Như Ý. Cô phản xạ rất nhanh, trước khi Văn Chung kịp giơ tay thì cô đã bắt được, quay đầu lại mới thấy một thằng nhóc khoảng chừng 10, 11 tuổi đang đứng cách đó không xa. Bắt gặp ánh mắt của cô, nó liền làm mặt quỷ:

“Cảnh sát các người c.hế.t đi. Lũ cảnh sát c.hế.t tiệt. Mau cút khỏi đây, mau cút khỏi đây”.

“Thằng nhóc kia, ai dạy nói láo đấy hả?”. Văn Chung hét to.

Nó không thèm đáp, chỉ lè lưỡi một cái rồi ngay lập tức chạy đi, Văn Chung tức đến nỗi dậm chân bình bịch: “Đúng là sống ở môi trường này, không sớm thì muộn cũng trở thành lưu manh”.

“Anh Chung, anh có cảm thấy gì không?”. Như Ý cau mày hỏi.

“Hả?”. Văn Chung ngơ ngác nhìn cô: “Em nói cảm thấy gì cơ?”.

“Giống như bọn chúng đang cố gắng bảo vệ ai đó vậy. Tỏ ra căm ghét chúng ta, đuổi chúng ta đi để bảo vệ kẻ đó”.

“Ý em là nhóm người liên quan đến chữ T kia đang ở đây?”.

“Không phải”. Cô lắc đầu: “Mà có thể là bọn chúng cho đám người này thứ gì đó, cho nên bọn chúng mới như vậy”. Nói đến đây, Như Ý lại thở dài: “Em cũng không rõ lắm, mắt quan sát của em không bằng anh Đức, chỉ là em cảm nhận như vậy thôi”.

“Như Ý đi thôi, anh nghĩ Đức sẽ biết câu trả lời đấy”.

“Vâng”.

Hai người bọn họ vừa đi ra khỏi con đường nhỏ thì gặp Nhân Đức cùng đội phó Minh đi từ ngõ bên kia sang. Văn Chung hỏi hai người bọn họ: “Anh Minh, Đức, có thu được thông tin gì không?”.

“Cũng không ạ. Nhưng Như Ý phát hiện ra một vài việc”.

“Lên xe đi, trên đường về nói chuyện sau”.

Trên xe trở về cục cảnh sát, Như Ý có trình bày nghi ngờ của mình về đám người trong khu ổ chuột, tất nhiên cũng bỏ qua luôn mấy lời trêu chọc của gã đàn ông xăm trổ kia và thằng nhóc đã ném bóng da vào cô. Nhân Đức nghe xong mới nói:

“Tôi cũng cảm thấy giống Như Ý. Bọn chúng vốn có ác cảm với cảnh sát, nhưng tâm lý thông thường sẽ phải là vừa ghét vừa sợ mới đúng. Còn ở đây, bọn chúng không hề tỏ ra sợ chúng ta, thậm chí còn tỏ ý muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ chúng ta”.

Đăng Dương nói: “Lẽ nào bọn chúng cũng là thành viên của nhóm người chữ T kia?”.

“Không phải”. Nhân Đức ngay lập tức phủ định: “Xét về những công cụ mà nhóm người chữ T đã dùng, bọn chúng phải là những kẻ có điều kiện kinh tế. Những người ở khu ổ chuột này không phù hợp với bọn chúng. Nhưng có thể là bọn họ đã nhận được lợi ích gì đó nên mới giúp nhóm người chữ T kia”.

“Có lẽ vẫn phải triệu tập bọn chúng đến cục cảnh sát để thẩm vấn một chuyến”. Đội phó Minh nói.

Văn Chung lập tức đồng tình: “Đúng vậy, anh Minh, mấy thằng đó tỏ ra không sợ cảnh sát. Để xem lên đồn có còn vênh váo được nữa không”.

***

Sau khi trở về cục cảnh sát thì cũng gần 5h chiều. Lúc mẹ gọi điện thoại đến, Như Ý mới chợt nhớ ra hôm nay còn một bữa tiệc phải tham gia. Tài xế đã đến tận cổng, không có cách nào từ chối.

Như Ý chỉ kịp nhắn một tin cho Nhân Đức, dặn anh đừng chờ cô, sau đó mới lên xe đi cùng người tài xế kia quay về nhà.

Tham gia tiệc của giới thượng lưu vốn rất phiền phức, không những phải trang điểm và làm tóc suốt mấy tiếng, mà còn phải khoác đồ hiệu từ đầu đến chân, gặp gỡ ai cũng phải nở một nụ cười tiêu chuẩn xã giao, đi đứng ăn uống cũng phải theo phép tắc khuôn khổ.

Như Ý mặc dù là tiểu thư lá ngọc cành vàng nhưng tính cách lại vô cùng phóng khoáng, cô rất chán ngán với tiệc tùng kiểu này nên hầu như chỉ im lặng đứng một góc, hết hái nho ăn lại lấy nước cam. Còn chưa lấp đầy được cái dạ dày thì bỗng nhiên có người đến:

“Chị Như Ý”. Thanh Mai hôm nay cũng ăn mặc rất lộng lẫy, nở một nụ cười tươi rói nhìn Như Ý: “Chị cũng đến đây à?”.

Như Ý bỏ một quả nho vào miệng, nhai nhót nhép: “Ừ, đến kiếm đồ ngon ăn”.

“Ồ, chị Như Ý thích đùa thật đấy”. Cô ta nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng lại ở nơi mẹ Như Ý đang đứng nói chuyện với một người phụ nữ khác: “Em đã nói là em thấy chị quen lắm mà, thì ra chị là con của cô Thanh. Con gái duy nhất của tập đoàn Thiên Thanh đúng không?”.

“Tôi không để ý đến mấy cái danh đó đâu”. Như Ý tỏ ra không bận tâm đến cô ta, cô thực sự không muốn gây sự ở nơi đông người thế này làm mất mặt gia đình, cho nên đành đáp: “Mai ở đây nhé, tôi chán nho rồi, đi tìm món gì ngon ngon ăn tiếp đây”.

Nói xong, không đợi cô ta đáp đã xách váy đi thẳng.

Như Ý đi hết một dãy bàn toàn đồ ăn cao cấp, ăn mỗi thứ một ít cho đến khi no căng bụng thì bị mẹ cô kéo lại. Bà trừng mắt lườm Như Ý: “Con gái con lứa, ăn gì mà như hổ đói thế hả? Mẹ để con đói đến mức ấy à?”.

“Mẹ, con đói thật mà”.

“Mau vào nhà vệ sinh sửa sang lại lớp trang điểm đi. Con trai cô Hà vừa đến, ít nhất cũng phải trông ra dáng con nhà gia giáo tý chứ. Đừng làm mất mặt mẹ”.

“Aizzz”.

Như Ý bị lôi kéo vào phòng vệ sinh, tự tay bà dặm lại phấn và tô son cho cô, ngắm nghía cẩn thận một lần nữa, càng nhìn càng thấy đứa con gái này do mình sinh ra thật sự rất xinh đẹp.

Mẹ cô hài lòng, vỗ vỗ vào bàn tay Như Ý: “Được rồi. Lát nữa ra gặp người ta phải cư xử biết điều vào đấy. Nếu không, mẹ sẽ bắt con về nhà ở”.

“Con biết rồi, biết rồi”.

“Đi thôi”.

Lúc ra sảnh tiệc, mẹ dẫn cô đi lại chỗ một người phụ nữ trông rất quý phái, đứng cạnh bà ta một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest đen, có lẽ là con trai cô Hà mà mẹ nói.

Như Ý âm thầm đánh giá anh ta, đồng hồ xịn, vest xịn, giày xịn, giá trị cả người đến vài tỉ, nhưng ngoại hình thua xa Nhân Đức, ngay cả nội hàm và ánh mắt cũng thua xa anh.

Mẹ Như Ý cùng cô đi lại gần, bà nở một nụ cười xã giao: “Xin lỗi, để chị và cháu đợi lâu. Như Ý nhà tôi vừa ra ngoài nghe điện thoại, bây giờ mới quay lại được”.

Người phụ nữ kia dùng ánh mắt chòng chọc nhìn Như Ý, gương mặt lộ ra vẻ khinh khỉnh: “Chị Thanh này, tôi nghĩ chuyện xem mắt giữa hai đứa nên thôi đi”.

Mẹ cô thoáng nhíu mày, dù trong bụng rõ ràng không hài lòng nhưng ngoài mặt vẫn điềm đạm nói: “Vừa nãy còn nói chuyện bình thường, sao bây giờ chị lại nói thế?”

“Cũng may nhờ có con gái chị đi nghe điện thoại mà tôi mới biết được Như Ý tốt đẹp nhà chị bây giờ đang ở cùng một người đàn ông đấy”. Giọng bà ta bắt đầu trở nên cay nghiệt: “Chị Thanh, dù sao gia đình chị cũng là gia đình gia giáo, sao lại để con gái ra bên ngoài ở cùng đàn ông thế. Nếu Như Ý nhà chị đã có đối tượng yêu đương, sao chị còn muốn tìm hiểu con trai tôi. Chị định lừa thằng Huy nhà tôi đổ vỏ đấy à?”.