Tình Yêu Là Chặng Đường Trở Về

Chương 23

Trần Đức Viên được triệu tập đến cục cảnh sát vào ngay ngày hôm sau đó. Nhưng ông ta không phải nghi phạm mà chỉ là người liên quan đến vụ án nên không thuộc đối tượng phải thẩm vấn, đặc biệt là Trần Đức Viên đã có ác cảm với cảnh sát kể từ khi sau cái c.hế.t của vợ ông ta, cho nên ngay từ ban đầu, ông ta đã vô cùng thiếu hợp tác.

Trong tình hình hiện tại, dù có nói ông ta bị nhiễm độc thallium thì cũng chỉ làm Trần Đức Viên thêm kích động, dễ dẫn tới đột quỵ. Bởi thế, đối với những người như vậy thì đội 1 đã có một đối sách vô cùng hữu hiệu, chỉ đơn giản năm chữ: Tiến sĩ Hoàng Nhân Đức.

Tất nhiên, anh dù bận đến mấy cũng không từ chối đề nghị này, quan trọng nhất là đêm qua về nhà, Như Ý ở trong phòng ngủ cứ lẩm bẩm nói mãi đến việc Trần Đức Viên bị nhiễm độc Thallium, lại thắc mắc không rõ liệu có phải Lê Thuỳ Dung hạ độc ông ta hay không nên cứ trăn trở mãi. Cuối cùng, Nhân Đức nằm ở ghế sofa mới đành lên tiếng: “99% là Lê Thuỳ Dung”.

“Tại sao anh biết?”. Cô ngay lập tức nhổm dậy hỏi.

Nhân Đức cười: “Ngày mai sẽ nói cho em biết. Bây giờ ngủ đi, giữ sức cho ngày mai”.

Như Ý nghe xong thì ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ ngay lập tức, cả đêm ngủ rất ngon, thỉnh thoảng còn nói mơ: Mày nói láo, anh trai đẹp của tao hơn 20 centimet.

Nhân Đức ngủ rất tỉnh, chỉ cần nghe một động tĩnh là thức dậy ngay, vừa vặn nghe được những lời ấy từ miệng Như Ý.

Sắc mặt anh thoáng chốc đỏ lên, sau đó mất ngủ luôn từ đó tới sáng!

Khi Nhân Đức bước vào phòng tiếp dân, Trần Đức Viên đang khoanh tay tựa vào ghế, làn da của ông ta càng lúc càng tệ, nhưng ánh mắt sắc bén của một người kinh doanh vẫn chưa hề bị mai một, vẫn âm thầm đánh giá Nhân Đức một cách đầy cẩn thận và hoài nghi.

Anh không hề khó chịu trước ánh nhìn chằm chằm của ông ta, vẫn bình thản ngồi xuống, hỏi một câu rất đỗi bình thường: “Gần đây sức khoẻ của ông thế nào? Đã ổn hơn chưa?”

Trần Đức Viên dời ánh mắt đi nơi khác: “Vẫn bình thường, chưa c.hế.t ngay được”.

“Đúng vậy. Nhiều khi cảm thấy cuộc sống không còn ý nghĩa, nhưng người ta vẫn phải sống, vẫn phải tồn tại. Có người mạnh mẽ thì tìm cách vượt qua, cố gắng tìm động lực từ những từ những thứ mới mẻ xung quanh, còn có những người thì sống như một chiếc bóng, cứ như thế tồn tại đến hết đời”. Giọng nói của Nhân Đức rất chậm rãi, ngữ điệu cũng vừa phải: “Ông chọn hướng sống thế nào?”.

“Tất nhiên là mạnh mẽ. Tôi còn phải sống để chờ đến ngày những kẻ gây ra tội ác phải đền tội. Gi.ế.t người phải đền mạng, một lúc g.iế.t c.hế.t tận hai người, tội của kẻ đó đáng xử bắn trăm lần”. Trần Đức Viên nghiến răng nói.

“Tôi có thể hiểu là vợ ông g.iế.t con trai ông thì phải đền mạng hay không?”.

“Đó chuyện khác”. Tròng mắt Trần Đức Viên đỏ ngầu: “Cô ấy chỉ vô ý, cô ấy không muốn hại c.hế.t con trai tôi”.

“Ông có từng nghĩ đến người vợ ông muốn hại là ai chưa?”.

Ông ta ngay lập tức cảnh giác nhíu mày: “Ý cậu là gì?”.

Nhân Đức không vội trả lời, anh đã đánh đòn phủ đầu tâm lý xong, bây giờ mới đến giai đoạn khai thác thông tin: “Hàng ngày ai là người phụ trách việc ăn uống của ông?”.

Trần Đức Viên đã bị câu hỏi trước làm lung lay tinh thần, ông ta bắt đầu ngờ vực về việc ai muốn hại mình, cho nên đến câu hỏi tiếp theo, ông ta không thể không phối hợp: “Vợ tôi”. Ông ta lặp lại: “Ý cậu là gì?”.

Nhân Đức vẫn điềm nhiêm không trả lời: “Mọi việc ăn uống đều do Lê Thuỳ Dung sắp xếp? Nhà ông có điều kiện như thế, tại sao không thuê người giúp việc?”.

“Vợ tôi nói muốn tự tay làm cơm cho tôi ăn, tôi cũng thích ăn cơm cô ấy nấu nên thường xuyên về nhà ăn”. Trần Đức Viên lờ mờ nhận ra có gì đó không ổn, tiếp tục thành khẩn khai báo: “Gia đình tôi chỉ thuê người giúp việc dọn dẹp theo giờ thôi”.

“Theo như ông nói thì vợ chồng ông chênh lệch tuổi tác khá lớn nhưng vẫn rất tình cảm”. Nhân Đức nhận xét.

“Đúng vậy, cô ấy đối xử rất tốt với tôi, dù chênh lệch tuổi tác dẫn đến một số việc không như ý nhưng cô ấy chưa bao giờ phàn nàn, ngày nào cũng vui vẻ chuẩn bị cơm ngon canh ngọt chờ tôi về ăn, còn làm rất nhiều đồ bổ cho tôi. Thế mà…”. Nói đến đây, Trần Đức Viên siết chặt bàn tay thành quyền, vẻ mặt đầy đau khổ: “Cô ấy không cố ý g.iế.t thằng Quang, là vì nó luôn ngỗ ngược tự làm theo ý mình nên mới xảy ra chuyện. Lỗi lầm của cô ấy không đến mức phải c.hế.t”.

“Tôi hiểu tâm trạng của ông”. Anh hơi đổ người về phía trước, bàn tay thon dài đẹp đẽ đặt trên bàn, gương mặt rất nghiêm túc và điềm tĩnh. Loại ngôn ngữ cơ thể này khiến người khác có cảm giác được tôn trọng: “Cùng lúc mất đi hai người thân, đây là điều rất khó có thể chấp nhận”.

“Như cậu nói, dù thế nào cũng phải sống tiếp thôi”.

“Cảnh sát chúng tôi đang giúp ông sống tiếp, ít nhất là sống quãng đời còn lại có ý nghĩa”.

“Ý cậu là gì?”.

Lần thứ 3, Trần Đức Viên hỏi câu này, Nhân Đức không tiếp tục giấu giếm ông ta, anh đặt tờ kết quả xét nghiệm máu lên bàn: “Bác sĩ Như Ý nói sắc mặt của ông rất kém, không phải là thể trạng bị suy nhược mà giống biểu hiện của nhiễm độc, cho nên cô ấy đã đề nghị ông xét nghiệm máu. Đây là kết quả của bệnh viện, trong máu của ông có hàm lượng thallium”.

“Cái gì?”. Trần Đức Viên trợn mắt: “Thallium là cái gì?”.

“Là một kim loại nặng rất độc, nếu dùng quá liều có thể gây t.ử vo.ng trong vài giờ. Hàm lượng độc trong người ông chưa đủ để t.ử vo.ng ngay lập tức”

Nghe đến đây, vẻ căng thẳng trong mắt Trần Đức Quang dịu đi quá nửa, tuy nhiên, sau khi nghĩ ngợi vài giây, ông ta vẫn nghi hoặc nói: “Các người chắc chắn chứ? Làm sao tôi biết các người không dùng trò này để gài bẫy tôi”.

“Thời gian gần đây ông thường xuyên đau bụng, rụng tóc nhiều, ngủ thường xuyên mê sảng, có cảm giác tim đập nhanh hơn, đặc biệt là chân nhạy cảm một cách bất thường”. Nhân Đức nói một cách rất chắc chắn, nhưng cuối cùng vẫn thêm vào hai từ: “Phải không?”.

Trần Đức Viên cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bởi vì những triệu chứng như cậu thanh niên kia nói có thể nhìn ra được ở bên ngoài, riêng việc nhạy cảm ở chân thì không, chỉ ông ta mới biết chân mình gần đây khó hiểu một cách bất thường.

Trần Đức Viên há hốc miệng hồi lâu: “Đúng vậy”. Ông ta run run nói: “Ý của cậu, vợ tôi là người đã hạ độc tôi?”.

“Lượng thallium trong máu ông không nhiều, nhưng ông có những triệu chứng như vậy thì đến thời điểm hiện tại, ông đã nhiễm độc thallium ít nhất trên một tháng. Con trai ông không thể về nhà, việc ăn uống của ông lại do một mình Lê Thuỳ Dung phụ trách, vậy người có thể hạ độc ông có thể là ai?”.

Nhân Đức cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘một mình’, lại dùng một câu hỏi để Trần Đức Viên tự trả lời, khiến ông ta phải tự khẳng định, người đã hại ông ta ra nông nỗi này chính là người đầu ấp tay gối với ông ta hàng đêm, là người mà ông ta vừa mới khen là vợ hiền ban nãy.

Trần Đức Viên tất nhiên khó có thể chấp nhận sự thật này, liên tục lắc đầu: “Không thể nào, không thể nào. Cô ấy rất yêu tôi, cô ấy rất yêu tôi, cô ấy không thể hại tôi”.

“Chẳng phải ông nói giữa hai người có một số việc không như ý sao?”. Nhân Đức nhìn ông ta: “Việc đó có phải chuyện sinh hoạt của vợ chồng ông không?”.

Đến nước này, Trần Đức Viên không giấu Nhân Đức nữa, ông ta xấu hổ thú nhận: “Tôi đã qua độ tuổi sung mãn, không còn nhiệt tình trong chuyện chăn gối được nữa”. Trần Đức Viên yếu ớt chống chế: “Nhưng cô ấy luôn động viên tôi, cũng không tỏ thái độ khó chịu bao giờ. Nếu chỉ vì chuyện này mà… Khoan đã”.

Nói đến đây, Trần Đức Viên chợt nghĩ ra điều gì đó nên sửng sốt ngước lên: “Cô ấy muốn g.iế.t tôi để dễ dàng nɠɵạı ŧìиɧ?”.

“Ông Viên, ông là người kinh doanh, để có được vị trí hôm nay chắc đã từng lăn lộn cuộc đời không ít. Chắc ông cũng hiểu, một người phụ nữ xinh đẹp và trẻ tuổi như vợ ông đến với ông không phải vì tình yêu”.

“Tôi hiểu”.

“Ông có thể cho thoả mãn được ham muốn về vật chất của vợ ông, nhưng ham muốn về xá© ŧᏂịŧ thì không. Ông không trẻ, nhưng cũng không quá già, hơn nữa nếu tôi đoán không nhầm, ông luôn không yên tâm về vợ nên bất cứ khi nào vợ ông ra ngoài, ông đều bảo tài xế chở Lê Thuỳ Dung đi, lý do là bảo đảm an toàn cho vợ, nhưng thực chất là quản lý cô ấy phải không?”.

“Tại sao cậu biết?”. Trần Đức Viên ngạc nhiên hỏi.

“Tôi đã kiểm tra gara nhà ông, toàn bộ ghế lái đều có khoảng cách rất xa với chân ga. Tư thế ngồi lái xe như vậy thường chỉ có đàn ông lái, hơn nữa, trên xe cũng không có những đồ vật mà phụ nữ hay dùng. Ông tất nhiên không có nhiều thời gian để đưa vợ đi mua sắm, cho nên việc này hẳn phải do tài xế đảm nhiệm”.

Ánh mắt Trần Đức Viên không giấu nổi sự ngỡ ngàng và có chút ngưỡng mộ: “Con mắt của cậu cũng không tồi”. Trần Đức Viên xoay xoay cổ tay đơ cứng của mình, nói thêm: “Đúng là tôi có không yên tâm về cô ấy nên mới kiểm soát cô ấy. Nhưng cô ấy cũng không cảm thấy phiền gì cả. Dung rất nghe lời, hơn nữa lúc tôi không có mặt ở nhà, thằng Quang cũng không được đến nhà. Cô ấy dù muốn cũng không thể làm gì với nó”.

Nhân Đức mỉm cười: “Tại sao ông lại khẳng định chắc chắn như vậy?”.

“Vì tôi kiểm tra điện thoại của vợ, không thấy cô ấy liên lạc với ai. Ở nhà cũng lắp camera khắp nơi, thằng Quang đến tôi phải biết”.

“Lúc trước chúng tôi có quay lại nhà ông khám nghiệm hiện trường một lần nữa, có tìm thấy một chiếc sim điện thoại được giấu trên cánh hoa hồng ở ngoài ban công”. Nói đến đây, Nhân Đức đột nhiên lạnh giọng: “Nếu vợ của ông chung thủy, cô ấy việc gì phải giấu chiếc sim ở nơi khó tìm như thế?”

“Cậu nói cái gì? Sim điện thoại? Nó ở đâu?”

“Đã vỡ rồi. Chính xác là bị phát nổ trước khi điều tra được nội dung bên trong”. Sắc mặt Nhân Đức vẫn vô cùng điềm tĩnh: “Cho nên bây giờ muốn biết được vợ ông đã dùng cách gì để liên lạc với con trai ông và hack camera trong nhà thì phải tùy thuộc vào ông”.

Anh ngước lên, dùng một ánh mắt sắc bén và ngay thẳng không kém nhìn Trần Đức Viên. Ánh mắt này như một ám thị tâm lý, khiến Trần Đức Viên cảm thấy vô cùng tin tưởng: “Ông Viên, trong thời gian qua chung sống với Lê Thùy Dung, ông đã trông thấy cô ấy vào trang web hay diễn đàn nào hay chưa?”.

Trần Đức Viên ban đầu có ý chống đối cảnh sát, không muốn khai việc gì, nhưng sau đó lại liên tiếp bị những thu hút và dao động tâm lý bởi những gì Nhân Đức dẫn dắt. Ban đầu chỉ là những lời nói rất bình thường, thậm chí kể cả khi biết chuyện bị nhiễm độc thallium, ông ta cũng không quá đau khổ, và ngay cả bây giờ, khi niềm tin về ‘người vợ ngoan ngoãn’ của mình bị lung lay, ông ta cũng không quá phẫn nộ mà chỉ thuận theo Nhân Đức, muốn tìm ra sự thật.

Đúng, tâm trạng của ông ta hiện tại chính là muốn tìm ra sự thật. Không phải để vợ và con trai ông ta thanh thản, mà chính là để ông ta thanh thản, có động lực để sống nốt quãng đời còn lại.

Trần Đức Viên cau mày suy nghĩ một lát rồi như chợt nhớ ra gì đó, ông ta ngẩng lên: “Bình thường thì cô ấy hay vào các trang web mua sắm. Nhưng có một lần tôi về nhà bất chợt, thấy cô ấy đang truy cập một trang web rất kỳ lạ. Toàn bộ đều là màu đen, còn có máu me c.hế.t chóc gì đó. Tôi có hỏi cô ấy tại sao lại xem những thứ này, mang thai mà xem những điều tiêu cực không tốt. Nhưng cô ấy nói chỉ tò mò nên xem cho vui thôi, từ sau không vào nữa”.

“Ông có nhớ tên trang web đó là gì không?”.

“Việc này thì có liên quan gì đến sim điện thoại khác và camera trong nhà?”. Ông ta hỏi ngược lại.

“Điện thoại của vợ ông đã bị xóa toàn bộ lịch sử duyệt web, dù có khôi phục lại cũng chỉ có một vài trang web thời trang. Chúng tôi nghi ngờ vợ ông dùng chiếc sim kia lên mạng để liên lạc với Trần Đức Quang qua trang web này. Cách hack camera trong nhà cũng có thể từ diễn đàn đó mà ra”.

Trần Đức Viên mím môi, trong lòng vẫn cảm thấy chuyện này rất đáng nghi, tuy nhiên, bởi vì người đàn ông đối diện cho ông ta cảm giác vô cùng tin cậy, cho nên Trần Đức Viên quyết định nói: “Tôi không nhớ rõ lắm, nhưng là tragygy gì đó”.

“Hãy cố nhớ xem tên trang web cụ thể là gì?”. Nhân Đức không dừng lại.

“Tragygy… tragygy”. Trần Đức Viên lẩm bẩm, dù cố hết sức cũng không thể nhớ rõ được, ít lâu sau, ông ta mới ‘à’ thêm một tiếng: “Tragygydead thì phải”.

Nhân Đức nhìn biểu hiện của ông ta, biết Trần Đức Viên không nói dối, anh thu đôi bàn tay trên bàn về, thở nhẹ một tiếng: “Cảm ơn, tôi sẽ tìm ra trang web này rồi thông báo kết quả cho ông”.

Trần Đức Viên thấy cuộc nói chuyện đã kết thúc mới nhận ra mình đã cung cấp quá nhiều thông tin cho cảnh sát, dù là ông ta tự nguyện nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi khó chịu: “Tốt nhất là cảnh sát các người hãy tìm ra sự thật. Một lúc ba mạng người đấy”. Ông ta cố ý nhấn mạnh: “Là ba mạng người đấy”.

Nhân Đức đứng dậy, nhìn ông ta, sắc mặt của anh vẫn lạnh nhạt như không, nhưng ngữ điệu lúc này lại vô cùng đanh thép và cứng rắn: “Ông Viên, ba cái c.hế.t đều do ông tận mắt chứng kiến. Cái c.hế.t của con trai ông tôi không muốn nhắc đến, nhưng hôm ấy, chúng ta đều có mắt, chắc hẳn ông cũng phải nhìn thấy vợ ông nắm vào mối hàn bị bung nên mới rơi xuống. Cảnh sát chúng tôi không thể sắp đặt một cái c.hế.t như vậy, càng không làm mối hàn của lan can bị bung. Ông lấy lý do gì để mắng và đánh cảnh sát chúng tôi?”.

Trần Đức Viên tròn mắt ngỡ ngàng, còn chưa kịp đáp thì Nhân Đức đã nói trước: “Là một người đàn ông, ít nhất ông không nên động chân động tay với phụ nữ. Là một công dân, ông không được phép đánh cảnh sát, hơn nữa, người cảnh sát ấy lại là người trực tiếp khám nghiệm t.ử t.hi của vợ và con ông. Cô ấy đã đứng suốt trong phòng lab mười mấy tiếng, thậm chí còn suýt bị phá hủy bàn tay vì muốn tìm ra sự thật từ chiếc sim kia, từ đó để vợ con ông được c.hế.t một cách minh bạch. Vậy thì ông lấy tư cách gì để làm tổn hại đến cô ấy?”.

“Tôi…”. Trần Đức Viên há hốc miệng hồi lâu mới có thể khép lại, muốn đổ lỗi cho Như Ý, nhưng trước khí thế bức người của Nhân Đức, cuối cùng mãi ấp úng không thốt ra được nên lời.

“Tôi không ngại nói cho ông biết, cô ấy là người không dễ bị bắt nạt, với sức lực của ông hiện tại, không thể đánh thắng đai đen karate như cô ấy đâu”. Giọng Nhân Đức không một chút cảm xúc: “Cô ấy hiểu được tâm trạng của ông nên mới không phản kháng lại ông”.

Sắc mặt xám xịt của Trần Đức Viên trở nên tái nhợt, ông ta run run mím chặt môi, bàn tay siết chặt thành quyền, sau cùng vì xấu hổ nên quyết định không nói gì nữa.

Nhân Đức cũng không bận tâm đến ông ta, xoay lưng đi thẳng ra ngoài. Có điều, khi ra đến cửa, đột nhiên Trần Đức Viên nhớ ra một chuyện nên gọi với theo:

“Khoan đã”.

Nhân Đức dừng bước, quay đầu lại nhưng không lên tiếng, Trần Đức Viên vừa được trải qua cảm giác một người đàn ông có ngoại hình rất ôn hòa, nhưng khi mắng người lại khí thế như nào. Rút cuộc, ông ta không còn dám lên giọng với Nhân Đức mà chỉ có thể lịch sự hỏi: “Tại sao cậu lại nghi ngờ vợ tôi có quan hệ với con trai tôi?”.

Nhân Đức không đáp, chỉ để lại một câu: “Ông Viên, biết đâu cái c.hế.t của hai người, của cả đứa bé ấy lại là một điều giải thoát cho ông”. Anh nhìn ông ta: “Tôi khuyên ông nên chăm sóc tốt cho sức khỏe của mình, dành thời gian còn lại cho những điều tốt đẹp sau này. Hãy sống có ý nghĩa, đừng chọn cách thứ hai”.

Trần Đức Viên ngồi im lặng trong phòng hồi lâu, mãi sau khi hiểu ra được ý của Nhân Đức thì hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy ra, ông ta úp mặt vào lòng bàn tay, không còn khóc đến c.hế.t đi sống lại như khi con trai và vợ ông ta qua đời nữa mà chỉ im lặng rơi nước mắt.

Căm phẫn vì bị lừa, đau đớn vì bị hạ độc, cuối cùng là bất lực và ân hận vì đã mải mê kiếm tiền mà không để ý đến Trần Đức Quang, cuối cùng mới ra nông nỗi ngày hôm nay.

Có lẽ người thanh niên ban nãy nói rất đúng, đứa trẻ kia không ra đời lại là một điều giải thoát cho cả 3 người nhà ông ta. Ông ta sẽ không phải gọi cháu của mình bằng con, hoặc là một ngày nó lớn lên, biết được sự thật, nó sẽ không phải đắn đo xem nên gọi ông ta bằng ông hay bằng bố. Cuộc đời thật trớ trêu nực cười, nhưng cuối cùng vẫn phải sống thôi.

Trần Đức Viên nhìn ra cánh cửa đã đóng kín, ở đó không còn bóng của Nhân Đức nữa nhưng đột nhiên ông ta lại ước, giá như mình có một đứa con trai xuất sắc như thế này. Không bàn đến ngoại hình, chỉ nói đến nội hàm và sự thông minh cùng điềm tĩnh của cậu ta thôi, một kẻ đã lăn lộn trên thương trường hơn hai mươi năm qua như ông ta cũng không thể nào có được.

Trần Đức Viên lau nước mắt vừa thở dài: Có một đứa con trai như vậy thì tốt biết mấy!

***

Sau khi Nhân Đức quay trở về báo cáo tình hình với đội 1, đội phó Minh ngay lập tức triển khai nhân lực còn lại để tìm kiếm trang web kia, nhưng hình như Trần Đức Viên nhớ sai nên khi nhập địa chỉ như ông ta nói thì chỉ thấy hệ thống internet báo không có.

Đội phó Minh đầu mày cau chặt: “Bao nhiêu cái tên như thế, làm sao biết cái tên nào đúng chứ?”

Nhân Đức đã đoán trước được điều này, anh chỉ nói: “Từ từ rồi sẽ tra ra được thôi, tôi nghĩ chắc hẳn tên trang web phải là một từ có nghĩa. Tragygy vốn dĩ không có nghĩa”.

“Cũng phải”. Đội phó Minh gật đầu, lại ngẩng lên vỗ vai Nhân Đức, không tiếc lời khen ngợi: “Đức, cũng may lần này nhờ có cậu. Nhờ cậu tìm ra manh mối từ Trần Đức Viên mà vụ án mới có hướng đi mới”.

Nhân Đức khẽ cười: “Là công của mọi người, tôi chỉ phụ trách hỏi thôi. So với mọi người trong đội thì chưa là gì cả”.

“Sao lại nói thế chứ? Từ khi cậu đến, đội 1 đã thay da đổi thịt rất nhiều đấy”. Đội phó Minh thành thật thú nhận: “Nói thật với cậu là ban đầu tôi rất kỳ thị tâm lý học tội phạm, tôi thấy mấy thứ này sáo rỗng, nói hơi quá là chỉ giỏi suy đoán linh tinh, giống thầy bói xem voi. Nhưng từ khi làm việc chung với cậu, tôi mới biết tâm lý học tội phạm là một lĩnh vực rất hay, suy đoán có cơ sở, có thể rút ngắn quá trình phá án. À, còn có thể khai thác được rất nhiều thông tin mà những hình sự có dày dặn kinh nghiệm hỏi cung cũng không khai thác được nữa”.

“Tất cả chúng ta đều vì chung một mục đích phá được án mà”. Nhân Đức thẳng lưng, ngữ điệu vô cùng khiêm tốn: “Đội phó Minh, rất vui vì được làm việc với đội 1”.

“Đội 1 cũng vậy”.

***

Bởi vì nhân lực của đội 1 phải chia ra, một nửa rà soát tung tích của nhóm người mang ám hiệu chữ T kia theo gợi ý từ Nhân Đức, cho nên Như Ý mạnh dạn đề xuất với đội phó Minh cho cô cùng tham gia tìm kiếm trang web tragygy gì đó mà Trần Đức Viên cung cấp.

Tối hôm đó, hơn 10 giờ đêm cô và Nhân Đức mới rời khỏi cục cảnh sát để về nhà, bụng réo òng ọc, lại mệt đến mức chẳng nuốt nổi cơm, cuối cùng, Như Ý đành đề nghị ăn mì cho tiện.

Kết quả là lần nào cũng như lần nào, lúc cô tắm xong đi ra thì Nhân Đức đã đứng ở bếp nấu nướng thay cô rồi. Như Ý không buồn lau khô tóc, chỉ rón rén đi lại gần anh, nhìn bóng lưng rộng lớn và vững chãi của Nhân Đức, không kìm được liền nhích lại, vòng tay từ phía sau ôm anh một cái.

Trái tim trống rỗng và đau khổ suốt 4 năm lập tức được vỗ về, Như Ý có cảm giác như mình thực sự vừa tìm lại được thứ bản thân đã đánh mất, cảm giác an tâm thấm đầy cả khoang tim.

Nhân Đức ở phía trước cô, cả người liền cứng đờ. Anh im lặng vài giây, sau đó cũng không đẩy cô ra mà chỉ nói: “Sao thế?”.

“Tiến sĩ Đức, hôm nay em mới biết anh giỏi cả về tâm lý phụ nữ đấy”. Như Ý áp mặt vào tấm lưng anh, cánh mũi có thể ngửi thấy mùi hoa nhài thoang thoảng: “Anh biết rõ Lê Thùy Dung lâu ngày không được đáp ứng nên bí bách cơ thể cơ à?”.

Nhân Đức biết cô trêu mình, chỉ thờ ơ đáp: “Bác sĩ pháp y Như Ý, em quên trước đây chúng ta từng học môn chuyển hóa nội tiết và hoocmon à?”. Anh nghiêm túc nói: “Nồng độ hormone estrogen và testosterone gia tăng và sự thay đổi hormone gây ra sự gia tăng ham muốn tìиɧ ɖu͙©. Nói tóm gọn là đến kỳ rụng trứng, nếu không được thỏa mãn vì tâm lý sẽ cảm thấy bí bách”.

Như Ý không cam tâm nghe anh giải thích bằng khoa học, chỉ bĩu môi: “Em cũng bí bách hơn 4 năm rồi đấy tiến sĩ Đức. Nhưng em chưa nɠɵạı ŧìиɧ”. Cô vênh mặt trêu anh: “Em thề đấy, em chỉ chung thủy với mình anh”.

Một luồng ấm áp khẽ thổi qua đáy lòng của Nhân Đức, tim bất giác đập nhanh khiến sắc mặt anh thoáng đỏ lên. Anh mím môi, im lặng nhìn những hạt nước li ti trong nồi đang chầm chậm nổi lên, lát sau mới khẽ nói: “Ừ, anh biết”.

“Hôm nay anh ngầu lắm”. Như Ý thôi không cười nữa, chỉ ôm chặt cơ thể anh, cảm nhận Nhân Đức ở bên cô gần thật gần: “Quen biết 10 năm, chưa từng thấy anh mắng người, không ngờ mắng người cũng hay đến thế đấy”

Nhân Đức nhẹ nhàng xoay người lại, giơ tay xoa đầu cô: “Nếu biết em đứng bên ngoài, anh sẽ đợi dịp khác để mắng ông ta”.

Không để cho em nghe được rồi lại càng thêm khoái chí. Ý anh là vậy.

“Nhưng em nghe hết rồi, làm sao bây giờ?”.

Anh nhún vai: “Tối nay anh sẽ xem lại bài thôi miên chuyên sâu, tìm cách xóa ký ức em đi vậy”.

“Đừng”. Cô vội vàng ôm lấy eo anh, cọ cọ vào l*иg ngực của Nhân Đức: “Bốn năm qua em chỉ sống nhờ ký ức thôi đấy, không có ký ức, em sẽ không yêu anh nữa đâu. À không, không có ký ức, em lại phải mất công yêu anh lại từ đầu”.

“Như Ý”. Nhân Đức đột nhiên cảm thấy rất đau lòng, anh kéo cô ra xa một chút, đưa tay vén mấy sợi tóc rối của cô đem giắt vào mang tai.

Như Ý chớp chớp mắt: “Em đã nói em không đồng ý chia tay mà. Sao anh còn bỏ đi. Em không đồng ý chia tay đâu, không cho phép anh chia tay với em”.

Nồi nước đã bắt đầu sôi sùng sục trên bếp, phát ra những âm thanh dồn dập khe khẽ, hệt như sự cồn cào trong đáy lòng của Nhân Đức. Bốn năm trước anh nói chia tay, cô kiên quyết không đồng ý, bốn năm sau quay về, Như Ý vẫn một lòng đợi anh. Người con gái này, sao lại có thể cố chấp như thế?

Nhân Đức hít sâu vào một hơi, cố kìm nén sóng lòng trào dâng: “Ừ, không đồng ý thì không chia tay nữa”.

“Ồ”. Như Ý ngạc nhiên ồ lên một tiếng, vẫn cảm thấy hơi khó tin, lại hỏi anh: “Không chia tay nữa thật không?”.

“Thật”. Anh đáp một cách nghiêm túc: “Không chia tay nữa”.

Nghe được lời này từ anh, Như Ý thôi không lo được lo mất nữa, cô hài lòng mỉm cười, sau đó đột ngột kiễng chân lên, đặt một nụ hôn lướt qua môi anh. Nhìn sắc mặt Nhân Đức thoáng cứng ngắc rồi dần dần đỏ lựng lên, sắc đỏ lan ra tận mang tai, cô sung sướиɠ cười khúc khích.

Nhân Đức luôn không theo kịp suy nghĩ và hành động của cô, anh cúi đầu nhìn vẻ mặt bừng sáng của Như Ý, thấy nét thanh xuân trong nụ cười rực rỡ của cô như trước đây, lòng cũng bỗng nhiên cảm thấy rất bình yên và đầy sinh khí. Cũng giống như cô, có cảm giác như mình được sống lại vậy.

Nhân Đức hơi cúi đầu, trong đôi mắt phản chiếu hình ảnh của Như Ý, cứ như vậy nhìn cô rất lâu, rất lâu.

Như Ý chờ chưa đầy nửa phút đã sốt ruột, cô quàng tay lên cổ anh: “Nếu anh muốn hôn thì hôn đi”. Sau đó nhanh chóng nhắm mắt lại: “Em sẵn sàng rồi này”.