Tình Yêu Là Chặng Đường Trở Về

Chương 20

Một cơn mưa rào đổ xuống Hà Nội vào buổi sáng, chẳng mấy chốc đã gột sạch sẽ bụi bẩn khắp mọi nơi, trả lại cho thành phố một bầu không khí trong sạch và tươi mát.

Bên trong phòng họp, đội phó Minh đi qua đi lại trước tấm bảng Foocmica đã bị ghi chi chít những dòng chữ liên quan đến vụ án:

“Sàn nhà tầng 15 đã được lau sạch sẽ từ trước đó, không thu được dấu chân của nghi phạm”. Đức Minh cầm bút viết lên bảng: “Đo từ mặt sàn lên đến nơi dán bút laser là 1,56m. Chiều cao từ mặt sàn lên đến nơi cao nhất của chữ T là 1,66m. Hiện trường không thu được mẫu vân tay, mẫu tóc, mẫu sợi vải hay DNA của hung thủ”.

“Điều này chứng tỏ năng lực phản trinh sát của kẻ đó rất tốt”

Kế hoạch đến hiện trường của đội 1 là đột xuất, vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn hắn đã có thể vừa chuẩn bị, vừa tiến hành một vở kịch kɧıêυ ҡɧí©ɧ cảnh sát, lại vừa có thể xóa sạch dấu vết và tẩu thoát. Dù không nói ra nhưng toàn đội ai cũng biết, lần này bọn họ đã đυ.ng phải một đối thủ không hề đơn giản.

Nét mặt của tất cả mọi người trong đội đều rất khó coi, chỉ riêng một mình Nhân Đức vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, cẩn trọng ghi chép vào cuốn sổ nhỏ đặt bên dưới.

“Những chất hóa học thu được ở hiện trường có Kaliclorat, Natri BenZoat và lưu huỳnh, đây là những thành phần chất n.ổ đơn giản, không gây s.á.t thương cao, nhưng có thể qua mặt được máy rà soát bom mìn và quan trọng hơn là có thể tạo thành hình chữ T trên vách kính theo ý đồ của hắn”. Đội phó Minh hơi dừng lại, quay đầu nhìn toàn phòng họp một vòng, ánh mắt dừng ở trên người Như Ý: “Đúng như bác sĩ Như Ý đã nói, chất hóa học trên bút laser và vách kính giống với thành phần hóa học trên chiếc sim ở biệt thự của Lê Thùy Dung. Rất có thể kẻ đặt bút laser và kẻ g.iế.t cô ta là cùng một người”.

Như Ý không bất ngờ với kết quả này, cô gật đầu: “Lần trước em cũng đã thử tìm trên mạng những chất hóa học này trên mạng, ở đó bán tràn lan, các cửa hàng cũng có rất nhiều, muốn có được danh sách người mua và xác định hung thủ là điều rất khó”. Như Ý quay sang bác sĩ Phương: “Trừ khi trong mẫu hóa học thu được từ hiện trường có thêm chất đặc biệt thì mới có thể lọc được danh sách cửa hàng bán. Chị Phương, chị kiểm tra mẫu rồi đúng không?”

Thùy Phương đẩy gọng kính lên cao: “Đã kiểm tra, mẫu thu được không có thành phần đặc biệt, tất cả đều là loại chất hóa học bán tràn lan trên thị trường”.

Đăng Dương cau mày: “Loại bút laser kia cũng vậy, ở cổng các trường học và cửa hàng tạp hóa bán rất nhiều. Tôi đã thử đi điều tra một số nơi, nhưng lượng người mua những thứ đó quá lớn, không thể xác định được người đã mua”.

Những thứ hắn đã dùng đều là đồ bán đại trà, hơn nữa cũng có thể đặt mua trên mạng, nếu điều tra theo phương pháp lọc tìm người mua, hẳn sẽ tốn rất nhiều thời gian và công sức, hơn nữa còn chưa chắc chắn sẽ thu được kết quả. Tất nhiên, đội 1 sẽ không đi theo phương pháp này.

Đội phó Minh nén lại tiếng thở dài trong lòng, nói với Văn Chung:

“Chung, kết quả CCTV thu được thế nào?”.

Văn Chung nghiêm túc đứng dậy đọc báo cáo: “Tôi đã kiểm tra toàn bộ băng ghi hình ở camera trong tòa nhà, hôm ấy lượng người ra người vào rất nhiều. Camera trong thang máy đã bị hỏng từ một tuần trước nhưng chưa sửa lại, ở tầng 15 không có văn phòng nào hoạt động nên camera cũng đã bị cắt từ 2 tháng trước, không thể xác định được người ra vào tầng 15, chỉ có thể xem được người đi ra và đi vào thang máy”.

Nói đến đây, anh ta đứng dậy, cầm một chiếc đĩa bỏ vào đầu DVD rồi bật máy chiếu. Màn hình hiện ra một đoạn CCTV có tấp nập người qua lại: “Trong khoảng thời gian từ 9h đến 10h30 có khoảng hơn 400 lượt người đi vào thang máy, 43 người đi thang bộ. Tôi đã lọc danh sách người làm việc trong tòa nhà và những người không liên quan, xác định được 134 người không làm việc ở tòa nhà nhưng vẫn có mặt trong thời điểm từ 9h đến 10h30 ngày xx/xx/20xx”.

“Camera trong thang máy bị cắt từ một tuần trước nghĩa là trong thời gian Lê Thùy Dung tự s.á.t, nó cũng không hoạt động phải không ạ?”. Thanh Mai hôm nay cũng tham gia họp, cô ta nghe đến đây mới mở miệng hỏi.

Văn Chung gật đầu: “Đúng vậy”.

“Như vậy có thể là hắn đã cắt camera từ trước, nhưng trong vòng 1 tuần mà quản lý tòa nhà không sửa lại, điều này rất khả nghi. Có khi nào hắn chính là bảo vệ hoặc người thuộc ban quản lý tòa nhà không?”.

“Đã thẩm vấn những người quản lý tòa nhà rồi, bọn họ đều nói vài ngày nữa đến hạn thẩm định lại thang máy, khi đó sẽ thay camera luôn một thể”. Đội phó Minh mặt không biểu cảm nhìn Thanh Mai, trong lòng cảm thấy cô gái này tuy học cùng trường với Nhân Đức, nhưng năng lực suy đoán thực sự kém xa Nhân Đức rất nhiều: “Người có năng lực phản trinh thám như hắn, chắc sẽ không phạm sai lầm dễ đoán như vậy. Khi cảnh sát điều tra camera, người bị nghi ngờ đầu tiên sẽ là bảo vệ hoặc quản lý tòa nhà. Hơn nữa, bảo vệ và quản lý tòa nhà không phải một cá nhân, mà là nhiều người, một mình hắn không thể quyết định được việc camera bị cắt đến tận một tuần. Tôi nghĩ điều này chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi”.

Vẻ mặt Thanh Mai trong thoáng chốc đỏ lên. Đây là lần đầu tiên cô ta phát biểu ý kiến, không ngờ lại bị bị đội phó Minh thẳng thừng phủ định, khiến cô ta cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Thanh Mai ngượng ngùng cúi đầu: “À… em chỉ suy đoán như vậy thôi ạ, chắc em đoán sai rồi. Xin lỗi các anh ạ”.

“Không sao. Em mới vào đội hình sự, suy đoán chưa đúng là chuyện bình thường. Có va vấp mới có trưởng thành được. Cứ tự tin lên, nghĩ gì nói nấy, sai ở đâu mọi người sẽ sửa cho em”.

“Vâng, em cảm ơn anh ạ”.

Đội phó Minh khẽ gật đầu, lại quay sang nhìn Nhân Đức: “Đức, cậu thấy thế nào?”.

Nhân Đức đặt cây bút xuống bàn, ngồi thẳng lưng, ánh mắt rất nghiêm túc. Ngôn ngữ cơ thể biểu thị sự khiêm nhường và tôn trọng người đối diện:

“Tôi đồng ý với nhận xét của đội phó Minh lúc đầu, kẻ đó là người có năng lực phản trinh thám”. Anh hơi ngừng lại một chút, dời tầm mắt sang Như Ý: “Bác sĩ Như Ý, từ chiều cao của chiếc bút laser dán trên kính và điểm cao nhất của chữ T, có thể tính ra chiều cao của hắn hay không?”.

Ngòi bút của Như Ý liên tục viết trên giấy, khi Nhân Đức vừa hỏi xong thì cô cũng đã tính toán xong. Như Ý biết, không phải Nhân Đức không tính ra được mà anh không muốn cướp công của cô, Nhân Đức muốn Như Ý tự trình bày suy luận của mình.

Trong lòng cô tràn ngập tự tin, nghiêm túc nói: “Theo tính toán của tôi, vị trí đặt chiếc bút không phải dựa theo chiều cao của kẻ đó, mà là dựa theo vị trí người ở bên tòa nhà đối diện. Khi đội phó Minh nhìn thấy tia laser trên người tôi, tôi đã đứng ở chỗ đó rất lâu mà chưa di chuyển, tia laser lại chiếu đúng vị trí ấn đường của tôi”.

Cô chỉ lên trán mình: “Như mọi người thấy, ấn đường có diện tích rất nhỏ, nếu hắn chỉ dán bút laser mà không có chủ đích, chắc chắn sẽ rất khó chiếu đúng ấn đường của tôi. Vì vậy, có thể kết luận hắn cố ý chiếu tia laser vào trán tôi, sau đó mới dán bút cố định lên vách kính. Độ cao của bút laser dựa theo vị trí của người bên tòa nhà bệnh viện, không đại biểu cho chiều cao của hung thủ”.

Nghe Như Ý phân tích, tất cả mọi người đều đồng tình gật đầu. Cô cũng không để đội 1 chờ lâu, lại cầm một bản báo cáo đứng dậy: “Chiều cao từ mặt sàn lên nơi cao nhất của chữ T trên vách kính là 1,66m. Anh Dương đã kiểm tra, chữ T đó được rạch trước bằng một vật có đầu sắc và nhọn, cho nên khi nổ mới tạo thành hình chữ T như vậy”.

“Để rạch được kính thì tay phải có điểm tựa, và buộc phải dùng lực. Vết rạch ở trên kính có độ nông sâu tương đối đều nhau. Giả sử nếu hắn phải với lên cao mới có thể rạch phần trên của chữ T thì độ sâu giữa các đường rạch sẽ có sự khác biệt. Cụ thể là đường rạch với sẽ không có điểm tựa nhiều, độ sâu sẽ ít hơn”.

Đăng Dương gật đầu: “Đúng vậy, nếu phải với tay lên thì lực rạch sẽ yếu hơn phần chữ T ở dưới thấp. Hắn phải cao hơn hoặc bằng chữ T đó”.

Như Ý hoàn toàn đồng tình với lời nói của Đăng Dương: “Căn cứ vào đỉnh cao nhất của chữ T và xét độ với trung bình của tay, hắn phải cao từ 1m70 đến 1m75”.

Thanh Mai hỏi: “Tại sao không thể cao hơn 1m75?”.

Như Ý mỉm cười: “Bởi vì nếu hắn cao hơn 1m75 thì chữ T có thể sẽ phải lớn hơn để phù hợp với chiều cao của hắn. Vả lại, tôi đã nói các đường rạch có độ sâu tương đương, ở điểm thấp nhất là 1m56, nếu hắn cao trên 1m75 thì khi rạch vào kính ở điểm thấp nhất, hắn buộc phải khom người. Mà khi khom người thì cũng sẽ làm sai lệch điểm tựa, dẫn đến độ nông sâu khác nhau so với phần trên”.

“Thì ra là vậy”. Lần này Thanh Mai không còn vẻ ngượng ngùng nữa, cô ta cũng tỏ ra nghiêm túc tiếp thu lời của Như Ý, thậm chí còn khen ngợi: “Bác sĩ Như Ý giỏi thật đấy”.

Cô không khách sáo: “Cảm ơn”. Sau đó quay sang nhìn Nhân Đức: “Tiến sĩ Đức, đến lượt anh”.

Nhân Đức khẽ gật đầu, giọng nói đều đều vang lên: “Tôi đồng ý với xác định chiều cao của bác sĩ Như Ý. Kẻ đó phải có chiều cao tương đương 1m70 – 1m75. Nhưng kẻ đã dán bút laser lên vách kính chỉ là một thành viên trong nhóm người đó”.

“Nhóm người?”. Tất cả đều đồng thời kinh ngạc nhìn Nhân Đức: “Ý cậu không phải chỉ có một người tham gia?”

“Đúng vậy. Kế hoạch của đội 1 diễn ra đột xuất nên việc hắn bày trò kɧıêυ ҡɧí©ɧ bằng laser này cũng là đột xuất. Thời gian từ khi đội 1 xuất phát đến khi phát hiện ra tia laser là 30 phút, trong một thời gian ngắn như vậy, một người chắc chắn không thể lau sạch sàn nhà, lấy bút laser và phủ các chất hóa học gây nổ, sau đó dán cố định băng dính, xóa sạch dấu vết hiện trường và tẩu thoát. Cho nên, ‘hắn’ ở đây không phải là chỉ có một người mà là một nhóm người, hoặc có người nào đó đã giúp sức cho ‘hắn"”.

Mọi người nghe đến đây đều “ồ” lên, quả thực, bọn họ đã tập trung vào ‘hắn’ mà quên mất điều này. Một người không thể nào cùng lúc làm được rất nhiều việc như vậy trong vòng 30 phút, cho nên rất có thể như lời Nhân Đức nói, ‘hắn’ là một nhóm người.

Nét mặt đội phó Minh lúc này mới giãn ra, anh ta gật đầu: “Thông tin rất có giá trị. Cậu tiếp tục đi”.

“Trần Đức Viên nằm viện là ngẫu nhiên, Lê Thùy Dung đến bệnh viện chăm sóc ông ta cũng là ngẫu nhiên, cho nên ‘hắn’ cũng ngẫu nhiên chọn tòa nhà đối diện để chỉ đạo cô ta tìm đến cái c.hế.t theo sự sắp đặt của hắn. Vì vậy, có thể loại trừ việc nhóm người đó là nhân viên hay người làm trong tòa nhà”.

Nhân Đức quan sát CCTV đang chiếu trên màn hình: “Trên thực tế, tâm lý con người sau khi làm việc xấu thường rất lo sợ. Khi có nguy cơ bị cảnh sát phát hiện, phản xạ đầu tiên chính là lo lắng và chạy trốn. Tuy nhiên, khi đội 1 quay lại hiện trường một lần nữa, tội ác của bọn chúng có nguy cơ bị vạch trần, bọn chúng đã không hề sợ hãi mà còn dùng laser kɧıêυ ҡɧí©ɧ cảnh sát. Điều này chứng tỏ tâm lý của bọn chúng đã bắt đầu vặn vẹo, đi chệch ra khỏi quỹ đạo tâm lý bình thường của con người”.

Văn Chung ban đầu cứ nghĩ lĩnh vực tâm lý học tội phạm là một phạm trù rất khó hiểu, nhưng nghe Nhân Đức phân tích, đầu óc của anh ta cũng có thể lờ mờ tưởng tượng ra hình ảnh của nhóm người kia.

Nổi loạn, biếи ŧɦái, khi đứng ở bên tầng 15 tòa nhà bên này nhìn đội 1 hốt hoảng nép chặt dưới đất vì tưởng tia laser xuất phát từ súng ngắm, bọn chúng hẳn sẽ rất thích thú và thỏa mãn.

“Mẹ k.iế.p”. Anh ta nghiến răng chửi bậy một tiếng: “Bọn chúng là kẻ nào mà dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ cảnh sát chứ? Nhất định là lũ khốn đó chán sống rồi”

“Thực ra ban đầu, bọn chúng vẫn chưa có ý định kɧıêυ ҡɧí©ɧ chúng ta, mà là sau khi thực hiện trót lọt vài vụ, tâm lý của bọn chúng càng lúc càng vặn vẹo hơn, mới dẫn đến việc này”.

“Thực hiện trót lọt vài vụ?”. Đăng Dương cau mày, ngước lên hỏi Nhân Đức: “Ý của cậu là?”

“Như đã nói lúc trước, ba vụ án Nguyễn Văn Thái, Trần Đức Quang và Lê Thùy Dung đều có chữ T, mối liên hệ của ba vụ án này chưa từng bị lọt thông tin ra ngoài, vì vậy có thể loại trừ khả năng có kẻ ‘học theo’ vụ án chữ T”.

Đội phó Minh hoàn toàn đồng tình với ý kiến của Nhân Đức: “Đúng vậy, có thể khẳng định trong ba vụ án, những kẻ ra ám thị chữ T kia đều là cùng một người. Không phải, là một nhóm người”. Đội phó Minh bắt đầu ‘học theo’ cách suy luân của Nhân Đức, tuy nhiên, vẫn nói một cách không chắc chắn: “Qua mỗi vụ án, bọn chúng lại càng thêm thích thú, dẫn đến tâm lý mỗi lúc một vặn vẹo?”

Nhân Đức khẽ gật đầu: “Trong vụ án Nguyễn Văn Thái, hôm tôi và Như Ý quay lại hiện trường, có một kẻ đã chuốc thuốc mê Như Ý, định mang cô ấy đi. Hắn mang cô ấy đi với mục đích gì? Là vì cô ấy có giá trị hay là cô ấy đã nhìn thấy được thứ không nên nhìn?”. Âm thanh của anh rất điềm tĩnh, nhưng có thể nghe ra được sự cứng rắn trong đó: “Sau hôm đó, khi tôi quay lại hiện trường một lần nữa, đứng ở chỗ Như Ý đã đứng, phát hiện ra trên tường của tầng 11 có một vết gạch ngang bằng lân tinh”.

Nhân Đức ngẩng lên hỏi cô: “Như Ý, có phải không?”.

Như Ý ngẩn ra vài giây, cuối cùng mới chợt nhớ ra hôm ấy trước khi ngất đi, cô đã nhìn thấy một nét gạch ngang phát sáng trên tường. Ban đầu cứ nghĩ là con đom đóm, nhưng nghe Nhân Đức nói mới phát hiện ra đó là lân tinh.

(Bột lân tinh có thể phát sáng trong bóng tối).

“Đúng vậy, em đã nhìn thấy một vết gạch ngang phát sáng”.

“Ban đầu tôi không hiểu được nét gạch ngang này là gì, cho đến khi phát hiện ra mối liên hệ chữ T”. Nhân Đức đáp gãy gọn: “Nét gạch ngang ấy chính là phần đầu của chữ T. Kẻ đó đang viết dở thì chúng tôi đến, hắn lo sợ Như Ý nhìn thấy nên mới định bắt cóc cô ấy đi. Tuy nhiên, khi bị tôi phát hiện ra, hắn chỉ ngước lên nhìn rồi vứt Như Ý lại, bỏ đi. Lúc ấy trong tay tôi không một tấc sắt, không có súng, cũng không có người chi viện, đánh tay đôi chưa chắc đã thắng được hắn. Nhưng hắn lại lựa chọn bỏ đi, bởi vì hắn còn sợ hai chữ ‘cảnh sát"”.

“Hắn cũng chưa sẵn sàng để cảnh sát bắt đầu điều tra chữ T đó, chỉ cố tình để lại ám hiệu”.

Hai mắt Đăng Dương ngay lập tức ngời sáng, anh ta vẫn cứ cảm thấy vụ án Nguyễn Văn Thái này vẫn còn lấn cấn điều gì đó, tuy nhiên nghĩ mãi mà vẫn không hiểu đó là thứ gì. Đến bây giờ nghe Nhân Đức giải thích mới biết, kẻ đã bắt cóc Như Ý vốn dĩ mang mục đích che giấu ám thị chữ T.

“Đúng là chi tiết này”. Đăng Dương thốt lên: “Tôi đã thấy lấn cấn bắt đầu từ chi tiết này. Tiến sĩ Đức, cậu phân tích rất hay”.

Đội phó Minh cũng gật gù: “Đức, tiếp tục đi, chúng tôi vẫn đang nghe đây”.

“Đến vụ án của Lê Thùy Dung, bọn chúng bắt đầu bạo gan hơn, cảm thấy dám đứng trước mặt cảnh sát để điều khiển cô ta tìm đến cái c.hế.t. Nhưng khi đó bọn chúng không dám để lại dấu vết, nghĩa là vẫn còn sợ, nhưng nỗi sợ đã ít hơn so với lần đầu tiên”.

“Khoan đã”. Văn Chung lên tiếng: “Nếu như cậu nói, Lê Thùy Dung cũng là thành viên của tổ chức T, tại sao bọn chúng lại g.iế.t cô ta?”

“Rất có thể vì tâm lý của Lê Thùy Dung bất ổn, cô ta dù sao cũng là phụ nữ, đang mang thai, lại lần đầu g.iế.t người. Quan trọng nhất là cô ta mềm yếu đến mức không dám tiêu hủy chiếc sim có giá trị quan trọng đối với vụ án, cho nên bọn chúng không tin tưởng cô ta nữa. Bọn chúng đã tự tay tiêu hủy chiếc sim đó trước mặt cảnh sát, đạt được kɧoáı ©ảʍ khi thấy Như Ý sợ hãi, bọn chúng mới tiếp tục trò này cho lần tiếp theo”.

“Thì ra là vậy”

“Điều này cũng có thể ý giải cho lần thứ ba xuất hiện, bọn chúng dám công khai thách thức cảnh sát, công khai tuyên chiến với chúng ta. Từ 3 lần xuất hiện của chúng, chúng ta có thể nhận ra được sự biến chuyển tâm lý của nhóm người đó. Ban đầu chỉ đơn giản muốn tìm kɧoáı ©ảʍ từ việc kí©ɧ ŧɧí©ɧ và cổ vũ để ‘người này g.iế.t người kia’, chứng kiến A gϊếŧ B, nhưng sau đó bọn chúng cảm thấy như vậy không đủ thỏa mãn nữa, cho nên chúng bắt đầu tự tay sắp đặt bẫy để người ta rơi vào chỗ c.hế.t. Tiếp theo, vì không có ai chứng kiến được thành quả của chúng, khiến chúng cảm thấy có g.iế.t nhiều hơn nữa cũng không đủ thỏa mãn, cho nên chúng cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ cảnh sát, coi cảnh sát là ‘kẻ chứng kiến cho tội ác’ của bọn chúng, nhưng lại thích thú khi chúng ta chỉ nhìn mà không thể bắt được chúng”.

Từ những manh mối rời rạc của ba vụ án, khi Nhân Đức lắp ghép lại, nó trở nên hoàn mỹ và thuyết phục đến mức không ngờ. Một bức tranh về những tên tội phạm biếи ŧɦái dần dần được phác họa trước mắt toàn đội 1, chìa khóa đang dần dần mở ra, lộ ra một con đường mới dẫn tới sự thật.

Đội phó Minh lên tiếng: “Chúng ta nhất định phải bắt được chúng”. Bàn tay anh ta siết chặt cạnh bàn, các khớp xương hằn lên: “Không thể để lũ tội phạm coi chung ta như con rối để chơi đùa trong lòng bàn tay. Chúng ta sẽ bắt sạch bọn chúng, bắt từng tên chịu tội”.

Đăng Dương cũng hừ lạnh một tiếng: “Lúc đó em sẽ cởi quân phục, dần cho mỗi thằng một trận nhừ tử”.

“Đúng vậy, không thể để lũ tội phạm coi thường cảnh sát chúng ta”. Thanh Mai đứng dậy rót mấy ly trà đặt lên bàn, khi đến ly của Nhân Đức, cô ta ngước lên, dùng ánh mắt lấp lánh mong đợi nhìn anh: “Anh Đức, có thể xác định được bọn chúng không?”

“Có thể”. Nhân Đức gật đầu: “Bọn chúng là một nhóm người trong độ tuổi từ 25 – 33, bởi vì trẻ hơn tâm lý sẽ non nớt, g.iế.t người xong sẽ sợ hãi, không dám tiến hành vụ việc tiếp theo trong thời gian ngắn. Cũng không thể già hơn, bởi vì ở độ tuổi từ 33 trở đi, tâm lý đã vững vàng, hành sự sẽ cẩn trọng hơn, chuyển biến tâm lý cũng ổn định hơn. Không từ giai đoạn sợ hãi sang kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhanh như độ tuổi thấp hơn. Vì vậy, bọn chúng là một nhóm người cùng chí hướng, cùng tâm lý biếи ŧɦái, cùng trong độ tuổi từ 25 – 33”

“Bọn chúng không phải người làm việc trong tòa nhà. Bởi vì có IQ cao và có sự bàn bạc chuẩn bị nên bọn chúng sẽ rất cẩn thận khi xuất hiện ở nơi đông người, hơn nữa bởi vì còn phải trà trộn vào đám đông sau khi tẩu thoát nên bọn chúng buộc phải ăn mặc bình thường, nếu không muốn nói là đại trà. Để camera không thu được hình ảnh của mình thì bọn chúng buộc phải đội mũ hoặc bịt khẩu trang”.

Nói đến đây, Nhân Đức đặt chiếc bút trên tay xuống bàn, ngữ điệu vô cùng kiên định và dõng dạc: “Bọn chúng chắc chắn không dám đối diện với cảnh sát, cho nên chỉ cần triệu tập 134 người không phải người trong toà nhà đến, người nào không đến mà trong băng ghi hình có các đặc điểm như tôi vừa mới nói trên thì chính là bọn chúng”.

“Thì ra tâm lý học tội phạm là như vậy”. Văn Chung cuối cùng cũng phải thốt lên: “Nếu phá án truyền thống, chúng ta phải tốn rất lâu mới sàng lọc được bọn chúng”.

Đúng vậy. Nhờ có Nhân Đức mà mọi việc đã trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Như Ý ngẩng lên nhìn một vòng, thấy sắc mặt khó coi ban đầu của tất cả mọi người trong đội 1 đã giãn ra từ lúc nào không hay, bây giờ, vẻ mặt ai cũng bừng bừng khí thế.

Đội phó Minh ngay lập tức ra lệnh: “Dương, cậu đi triệu tập 134 người kia đến cho tôi. Tôi muốn có danh sách tên tuổi địa chỉ của tất cả bọn họ”.

“Rõ”.

Đức Minh quay sang nhìn Văn Chung: “Cậu sàng lọc từ CCTV ra những người trong độ tuổi từ 25 – 33, có đeo khẩu trang hoặc đội mũ. Đặc biệt, là kẻ có chiều cao từ 1m70 đến 1m75”.

“Rõ”.

***

Lời tác giả: Đọc đoạn này các chị em chắc phải căng não ra đúng không? Tác giả cũng thế đấy, đau hết cả đầu. Nhưng mà rất rất ngưỡng mộ anh Đức phải không? Nam chính của chúng ta vừa siêu vừa chung tình như thế, đáng để mê mệt quá ấy chứ nhỉ? Hehe.

Mai là cuối tuần rồi, bạn Hổ lại xin phép nghỉ để hồi phục năng lượng nhé, chúc mọi người kỳ nghỉ lễ vui vẻ!