Tình Yêu Là Chặng Đường Trở Về

Chương 10

Lam Quỳnh cũng chẳng biết phải khuyên nhủ ra sao, bởi vì cô hiểu rõ, Như Ý là kiểu người độc lập, chuyện gì cũng có thể một mình gánh chịu, không cần bất kỳ ai phải an ủi.

Lam Quỳnh thở dài: “Ừ, tao cũng nghĩ thế. Hồi đại học có bao nhiêu người thích anh ấy mà anh ấy có để ý đâu. Trong mấy người đó còn có nhiều người xinh hơn cái cô kia nhiều”.

Ở phía bên kia đường, Nhân Đức và cô gái kia đã đi vào nhà hàng, Như Ý ngồi ở bên này không thể nhìn thấy bóng dáng của anh nữa. Cô chớp chớp mắt: “Ừ, cũng chẳng rõ hai người họ là quan hệ gì?”.

“Có muốn sang hỏi không?”. Lam Quỳnh đã nuốt xong miếng thịt, chuẩn bị sẵn tinh thần cùng bạn đi đánh ghen.

Tuy nhiên, một Như Ý ngông cuồng tự đại của ngày xưa lại lắc đầu: “Không, tạm thời anh ấy không phải là người yêu của tao, chưa có tư cách sang hỏi. Nhỡ đâu anh ấy lại nói: Em hỏi để làm gì thì quê c.hế.t”. Cô quay đầu nhìn Lam Quỳnh, mặt mày lạnh như băng: “Đợi đến khi tao cưa đổ lại được anh ấy đã. Lúc ấy tao sẽ ‘dùng nhục hình’ tra khảo đến khi phải khai ra mới thôi”.

Lam Quỳnh thấy Như Ý còn đùa được như vậy, cũng bật cười: “Ừ, nhớ dùng nhục hình ác vào, tốt nhất là một đêm bảy lần, để ông ấy không bò nổi xuống giường nữa, phải van xin mày mới thôi”.

“Được”. Như Ý thẳng tắp gật đầu: “Ăn xong rồi thì về thôi”.

Như Ý quả thực không hề làm phiền Nhân Đức, cũng không nhắn tin cho anh, cô hiểu rõ, 4 năm trôi qua sẽ có rất nhiều việc phải thay đổi, hơn nữa, năm đó nếu không phải vì cô làm sai, khiến anh phải chịu tổn thương lớn đến vậy, thì có lẽ mọi chuyện đã khác rồi.

Như Ý lắc đầu thở dài, chẳng còn cách nào ngoài việc tự mắng bản thân: Như Ý, mày tự làm tự chịu!

Ngày hôm sau là chủ nhật, Như Ý định tranh thủ đến viện pháp y một chuyến, vừa mới xuống nhà thì lại tình cờ đυ.ng mặt anh trai

Nam Khánh đang bưng cốc nước uống trà, nhìn thấy cô thì bất chợt dừng lại: “Như Ý, chạy đi đâu đấy?”.

“Em đến viện pháp y”. Cô cười cười: “Anh hai, hôm nay sao tự nhiên đi làm muộn thế?”.

“Đi làm muộn thì mới gặp được em chứ?”. Nam Khánh liếc bộ dạng nhanh như thỏ của cô, trong lòng thầm thở dài, cái đứa nhỏ này đúng là chẳng giống tiểu thư con nhà giàu gì cả: “Anh tưởng em đang làm việc ở nước ngoài, nửa năm mới về thăm nhà một lần cơ đấy”.

“Xùy”. Như Ý bĩu môi, không thèm để ý đến mấy lời trách móc của anh trai: “Em đang làm việc tốt cho nhân dân đấy, đi sớm về muộn cũng là phục vụ nhân dân”.

“Nói thế thì anh cũng phải cảm ơn em nhỉ? Cảm ơn bác sĩ pháp y Như Ý đang ngày đêm làm việc, góp phần giữ gìn an ninh trật tự cho xã hội nhé?”.

“Thôi đi anh hai, tởm quá”.

Nam Khánh cuối cùng cũng bật cười, anh đặt ly trà xuống bàn: “Mẹ nói em định chuyển sang đội hình sự à?”.

“Vâng. Làm ở viện nghiên cứu mấy năm rồi, giờ phải xông pha ra chiến trường phá án chứ. Bác sĩ pháp y mà không trực tiếp khám nghiệm tử thi thì tay nghề sẽ mai một đi đấy”.

“Em đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Ở trong nhà, người duy nhất chưa bao giờ ngăn cản cô chính là anh hai. Nam Khánh hơn Như Ý bốn tuổi, đã kế nghiệp ba quản lý công việc kinh doanh, nhưng dù trên thương trường anh có lạnh lùng và quyết đoán bao nhiêu, thì đối với Như Ý, anh lại nuông chiều bấy nhiêu.

Dung túng đến mức cô sinh hư, nhưng Nam Khánh vẫn cứ luôn mặc cô tuỳ ý như thế. Ngay cả bây giờ khi cô muốn sang đội hình sự cũng vậy. Anh chưa từng ngăn cản, chỉ hỏi cô suy nghĩ kỹ chưa.

Như Ý thấy lòng mình vô cùng ấm áp: “Anh hai, em suy nghĩ kỹ rồi. Anh yên tâm, làm trong đội hình sự thì cũng chỉ khám nghiệm pháp y thôi, không có gì nguy hiểm đâu”.

Nam Khánh đứng lên đi về phía cô: “Đi sớm về khuya, thường xuyên tiếp xúc với tử thi, tử khí, rất ảnh hưởng đến sức khoẻ”.

“Thế thì em phải tẩm bổ nhiều để có sức làm việc mới được”. Như Ý nhớ đến lời Nhân Đức nói, lại ngẩng lên khẳng định chắc nịch với anh trai: “Ở cục cảnh sát cứ nửa năm sẽ khám sức khoẻ miễn phí một lần, nếu em không đủ điều kiện làm việc là người ta sẽ cho em về vườn ngay. Anh hai đừng lo”.

“Được rồi. Cả nhà đều không nói lại được em”. Nam Khánh xoa đầu cô: “Tự biết giữ gìn sức khoẻ đấy. Nếu công việc quá sức, anh sẽ đến tận cục cảnh sát lôi em về”.

“Em biết mà, em biết mà”. Như Ý gật đầu rối rít: “Anh hai, anh nói với ba mẹ giúp em được không? Em đã mua được nhà rồi, muốn ra ở riêng”.

Nam Khánh trợn tròn mắt: “Cái gì?”.

Như Ý giả vờ liếc đồng hồ đeo tay: “Aiz, muộn rồi, em phải đi gấp”. Cô phi như bay ra cửa: “Anh nhớ nói với ba mẹ giúp em đấy. Hôm sau rỗi em sẽ mời anh đi ăn một bữa, giới thiệu một cô em xinh đẹp cho anh”.

Nói xong, không chờ anh trai đáp đã co giò chạy mất.

Nam Khánh nhìn theo bóng dáng của Như Ý cho đến khi khuất hẳn mới lắc đầu, con bé này, càng lớn càng không nói được nữa rồi, muốn làm gì cũng không ai ngăn cản nổi. Dù anh có nói giúp với ba mẹ thì sao chứ? Gia đình đồng ý hay không, Như Ý cũng vẫn sẽ làm theo ý thích của mình, chưa từng vì ai mà thay đổi.

Nhưng mà, Nam Khánh cũng không thể phủ nhận được rằng, cuộc sống tự do tự tại như vậy mới là điều mà anh luôn mong ước, anh rất muốn được giống Như Ý, sống cuộc đời như cô.

Tuy nhiên, trong nhà có một người khiến cha mẹ đau đầu là đủ rồi!

Như Ý loay hoay ở viện nghiên cứu cả nửa ngày, kéo mấy thi thể ngâm phoocmon của cô ra, hoàn thành nốt báo cáo, khi vừa xong xuôi thì bên ngoài vang lên mấy tiếng gõ cửa.

Như Ý vội vã ngẩng đầu: “Mời vào ạ”.

Chú Lâm mở cửa, thấy Như Ý đang tháo găng tay bên trong thì vẻ mặt sượt qua mấy tia sửng sốt: “Như Ý, sao lại ở đây vào giờ này?”

“A, chú”. Nửa tháng không có nổi thời gian quay về viện nghiên cứu gặp chú Lâm, Như Ý không giấu nổi vẻ vui mừng: “Chú có khoẻ không ạ?”.

“Khoẻ. Chú nghe Minh nói đến chuyên án vừa được phá rồi”. Chú Lâm nhìn cô cười: “Như Ý, giỏi lắm”.

Được viện trưởng khen, da mặt dày của Như Ý cũng hơi đỏ lên, cô bẽn lẽn cúi đầu: “Đâu có ạ, phá được chuyên án đó đều là công của các anh cảnh sát hình sự trong đội 1 đấy ạ”.

“Đừng phủ nhận công sức của mình thế chứ, pháp y chính là một mắt xích quan trọng trong quá trình phá án mà”. Chú Lâm đi lại bàn làm việc, ngồi xuống ghế: “Như Ý, kể cho chú xem đã làm được những gì nào”.

“Vâng ạ”.

Như Ý nói một mạch quá trình từ khi cô đến đội 1 làm việc cho đến thời điểm hiện tại, nhắc đến những thiếu sót của cô, nói cả đến việc phần đầu của thi thể đến bây giờ vẫn chưa tìm được. Chú Lâm nghe xong cũng nói giống hệt Nhân Đức, bảo cô không cần phải buồn, bởi vì cô đã nỗ lực hết sức rồi.

Như Ý mỉm cười: “Chú, cháu muốn xin chú một chuyện”.

“Muốn chuyển sang đội hình sự chứ gì?”. Bộ dạng của chú Lâm rất thoải mái, nhưng tận sâu trong ánh mắt vẫn phảng phất một nỗi tiếc nuối mà không ai có thể đọc ra được: “Minh nói với chú, muốn xin cháu về hẳn đội hình sự. Nó cũng nói nó hỏi ý kiến cháu rồi, cháu cũng muốn theo mọi người đi phá án đúng không?”.

“Vâng”. Như Ý bỗng dưng cảm thấy rất áy náy với chú Lâm, bởi vì cô trưởng thành ở nơi này, trở thành bác sĩ pháp y cũng do chính tay chú ấy dìu dắt: “Lúc trước cháu sợ trình độ của mình kém cỏi, khám nghiệm sai làm sai lệch công tác điều tra. Nhưng lúc tham gia cùng đội 1 phá chuyên án AD20012, cháu đã hiểu ra một chuyện. Nếu bản thân cứ sợ sai, việc gì cũng không dám làm, thế thì không bao giờ trưởng thành cả. Không ai ngay từ khi khởi đầu đã làm đúng, phải không chú?”.

“Ừ”. Chú Lâm gật đầu: “Như Ý, chỉ cần cháu cố gắng, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, mỗi ngày tự trau dồi kinh nghiệm, cháu sẽ tự khắc trưởng thành”.

“Vâng, cháu hiểu ạ”.

“Mặc dù ba mẹ cháu vẫn luôn muốn cháu làm ở phòng hành chính, nhưng Như Ý, nếu đó là mong muốn của cháu, chú ủng hộ cháu”.

Khi nghe những lời này, tảng đá đè nặng trong ngực Như Ý mới có thể nhẹ bớt. Cô thở hắt ra một hơi: “Chú… cháu cảm ơn chú”.

“Cảm ơn gì chứ. Làm công việc như chúng ta, theo cảnh sát hình sự đi phá án mới không uổng công tốn gần 10 năm đèn sách”. Chú Lâm nhìn cô bằng ánh mắt ôn hoà: “Như Ý, cháu là ‘học trò’ xuất sắc nhất của chú, nếu cháu cứ ở viện pháp y nghiên cứu thì phí phạm lắm. Đi đi, đến cục cảnh sát, tham gia phá án cùng với đội hình sự, nói thay những lời của thi thể, công bằng cho nạn nhân, sống một cuộc đời nhiều ý nghĩa”.

Như Ý hít sâu một hơi, đáp bằng giọng nói đầy kiên định: “Cháu hứa với chú, cháu sẽ làm hết sức mình, nhất định sẽ không làm mất mặt học trò của chú”.

***

Bởi vì có một lá đơn viết tay của viện trưởng viện pháp y quân đội, vả lại bên cục cảnh sát vẫn đang thiếu pháp y nên Như Ý nhận được thông báo điều chuyển không lâu sau đó.

Hôm cô chính thức về đội 1, bởi vì vẫn chưa tìm thấy phần đầu của nạn nhân trong chuyên án AD200012 nên mọi người không thể tổ chức ăn mừng linh đình. Tuy nhiên, Đăng Dương và Văn Chung vẫn mua mấy cốc cafe và mấy gói snack mang về phòng làm việc:

“Như Ý, lần này chỉ có thể liên hoan thế này thôi, đợi sau này có thời gian thì nhất định bọn anh sẽ mời em đi ăn ở nhà hàng để ăn mừng”.

Cô xé gói snack ra, cho vào miệng: “Ăn thế này là ngon rồi, không cần ăn ở nhà hàng đâu. Mà sao anh biết em thích ăn bim bim này thế?”.

“Ơ, em thích loại này á? Anh có biết đâu, ban nãy anh thấy Đức ra ngoài, nhờ cậu ấy mua hộ đấy chứ”. Đăng Dương ngơ ngác quay đầu nhìn Nhân Đức: “Cậu biết cô ấy thích ăn loại này hả?”.

“Không, tôi mua bừa thôi”. Anh thờ ơ trả lời, nói xong lại cúi xuống tiếp tục xem tài liệu.

Như Ý tủm tỉm nhìn anh, cô biết Nhân Đức không nói dối, bởi vì loại này là mẫu mới ra trên thị trường, trước kia cô chưa từng ăn loại này. Nhưng anh chắc chắn biết, cô thích ăn cay, loại bim bim này thì vừa hay rất cay.

Như Ý chìa gói snack mình đang ăn về phía anh: “Bác sĩ Đức, anh có muốn thử không?”

Mọi người trong phòng cứ nghĩ Nhân Đức sẽ từ chối, tuy nhiên, ngón tay đẹp đẽ của anh lại nhẹ nhàng đưa lên, cầm lấy một miếng snack: “Cảm ơn”.

Đội phó Minh, Đăng Dương và Văn Chung đều trợn tròn mắt, tiến sĩ tâm lý học tội phạm từ khi đến đây ngay cả cafe cũng không uống, thuốc lá càng không hút, Nhân Đức không kén ăn nhưng làm việc chung đã gần một tháng, mọi người chưa từng thấy anh ăn vặt. Thế nào mà bây giờ lại nhận bim bim từ Như Ý?

Đăng Dương vừa định thắc mắc thì bên ngoài vang lên mấy tiếng gõ cửa, cuối cùng quay ra ngoài nói: “Mời vào”.

Cửa nhẹ nhàng mở ra, một cô gái mặc đồ công sở, da trắng môi hồng, bẽn lẽn ló đầu vào: “Em chào các anh, cho em hỏi đây có phải đội 1 không ạ?”.

“Đúng rồi”. Văn Chung nhìn cô gái kia không chớp mắt: “Em tìm đội 1 có việc gì không?”.

“Dạ, em là thành viên mới đến nhận công tác ở tổ tâm lý tội phạm”. Ánh mắt cô ấy hơi liếc về phía Nhân Đức đang ngồi bên trong, lúc này, anh cũng khẽ gật đầu với cô gái đó: “Em tên Mai ạ. Rất vui vì sau này được công tác cùng các anh”.

“Ồ, thành viên của tổ tâm lý tội phạm?”. Đăng Dương nhìn Nhân Đức: “Đồng nghiệp của bác sĩ Đức. May thế, tôi cứ tưởng tổ tâm lý tội phạm chỉ có một người chứ?”.

“Một người kham không xuể nên phải tăng cường thêm”. Đội phó Minh nói: “Hôm nay mọi người sẵn đang tụ tập ở đây cả, Mai vào đây làm quen với mọi người đi em”.

“Vâng ạ”.

Thanh Mai bước vào bên trong, mỉm cười bắt tay chào hỏi tất cả mọi người, lúc bắt tay với Nhân Đức, rõ ràng hai người có quen nhau nhưng cô ấy vẫn nói: “Bác sĩ Đức, sau này làm cùng tổ tư vấn tâm lý, mong được anh chỉ bảo nhiều hơn ạ”.

Nhân Đức mỉm cười: “Đừng lo”.

Như Ý để ý thấy khi bắt tay anh, Thanh Mai cố ý giữ lâu hơn một chút, tựa như cố tình nắm tay anh, khiến Như Ý cảm thấy có chút phiền muộn.

Lát sau, Thanh Mai quay sang nhìn Như Ý: “Em chào chị”.

“Chào Mai, tôi là Như Ý”.

“Ồ, tên nghe quen quá”. Thanh Mai chớp chớp mắt, đôi đồng tử của cô ấy đen thẫm và trong veo: “Hình như em có gặp chị ở đâu rồi thì phải, nhìn chị rất quen”.

“Thật hả?”. Như Ý không muốn nói ra chuyện cô ta là con gái của tập đoàn Thành Vinh, chỉ vờ như không quen biết: “Chắc là do mặt tôi đại trà”.

“Không đâu, chị xinh thế này sao lại mặt đại trà được chứ? Chắc là lần trước em đến đây nộp hồ sơ có tình cờ gặp chị rồi, chị làm việc ở đội lâu chưa?”

“Trước bạn 30 phút”.

“Ồ”. Thanh Mai lại ồ lên lần nữa, lúc bước vào đây cô đã thấy Như Ý rất thân thiết với mọi người trong đội, lại có thể ngồi trên bàn ăn bim bim, cứ nghĩ Như Ý phải rất thân thiết với mọi người ở đây rồi.

Như Ý không bận tâm đến việc Thanh Mai nghĩ gì, chỉ chìa tay ra: “Tôi làm pháp y”.

“Chị giỏi quá”. Thanh Mai khen rất chân thành: “Em cứ nghĩ pháp y phải là nam cơ. Không ngờ pháp y là nữ, còn trẻ như thế”.

“Tôi 28 rồi. Bạn bao nhiêu tuổi?”.

“Em 26 ạ”.

Như Ý không nói nữa, chỉ lịch sự mỉm cười. Thanh Mai cũng rất hiểu chuyện, không vội bàn đến cách xưng hô mà quay đầu nói mấy câu xã giao với những người còn lại trong đội, sau đó cô ấy mới nói:

“Ban nãy em chưa tìm được đường đến tổ tâm lý, anh Đức, có thể chỉ đường cho em được không ạ?”.

Bởi vì các phòng riêng không còn cho nên Thanh Mai phải ngồi cùng phòng với Nhân Đức, anh là tổ trưởng, tất nhiên phải đích thân sắp xếp bàn làm việc và hướng dẫn cô ấy. Nhân Đức không từ chối, lẳng lặng đứng dậy bảo Thanh Mai đi theo mình.

Lúc hai rời khỏi phòng sinh hoạt chung của đội 1, Văn Chung ngay lập tức nhào lên bàn, kéo Đăng Dương:

“Cái bạn này xinh thật đấy nhỉ? Kiểu xinh dịu dàng ấy, hiền nữa. Hôm trước bảo ngành tâm lý tội phạm hiếm lắm cơ mà, sao giờ lại có cả mỹ nhân làm trong nghề thế này”.

“Thế mới bảo dạo này ông trời đang trút vận may xuống đội 1”. Đăng Dương quay đầu cười với Như Ý: “Có bác sĩ pháp y xinh xắn, có cả bác sĩ tâm lý trẻ như thế nữa. Đội hình VIP như thế, sợ gì không phá được án nhỉ?”

Như Ý cười cười vỗ vai Đăng Dương: “Thôi đi, anh đừng có khen xong lại tiện miệng an ủi em”.

“Anh nói thật đấy. Như Ý là hoa khôi trong l*иg kính của cả đội thật mà”.

Cô phẩy tay tỏ ý không bận tâm: “Ban nãy em nghe nói có chuyên án mới phải không? Án mạng thế nào hả anh?”

“Aizzz. Em mới về nhận công tác, định ăn xong mấy gói bim bim rồi mới nói đến công việc, thế mà em đã vội vàng muốn biết rồi”.

“Bệnh nghề nghiệp mà”.

“Cũng không có án gì nghiêm trọng, mấy vụ nghi ngờ tự s.á.t với cả đột quỵ ở nơi công cộng thôi. Nhưng vẫn phải có báo cáo khám nghiệm tử thi. Em ăn đi rồi hãy đi làm”.

“Em mang theo bim bim đến phòng lab, lúc nào rỗi thì ăn vậy”. Như Ý xách theo gói snack, không quên nói: “Cảm ơn quà chào mừng em nhé, em thích lắm. Em đi làm việc đây”.

Sau đó mở cửa đi thẳng!

Văn Chung nhìn theo bóng cô, miệng lẩm bẩm: “Trong phòng lab có thi thể nằm trên giường mà cô ấy vẫn có thể ăn được bim bim hả?”.

Đội phó Minh lắc đầu: “Không thể giải thích được trong đầu bác sĩ pháp y nghĩ cái gì đâu”.

“Công nhận”. Đăng Dương hơi rùng mình: “Nhưng mà làm ở đội hình sự, phải cá tính như Như Ý mới được”.

Như Ý một mình quay lại phòng lab, lúc gần đến cửa, cô có thói quen liếc căn phòng ở cuối hành lang, nơi tổ tâm lý tội phạm làm việc.

Ánh đèn màu trắng hắt ra bên ngoài, có giọng của Thanh Mai nhẹ nhàng nói gì đó, thỉnh thoảng mới nghe tiếng Nhân Đức đáp lại. Như Ý không có lý do để làm phiền anh, cuối cùng dứt khoát không bận tâm đến nữa, xách theo gói bim bim đi thẳng vào phòng lab đóng cửa lại.

Cô có bệnh rất xấu, hễ trong lòng buồn bực cái gì là sẽ lao đầu vào công việc, chuyên tâm đến mức không suy nghĩ bất kỳ điều gì ngoài những dấu vết trên thi thể, đến khi xong xuôi, ngẩng lên thì đã thấy gần mười hai giờ khuya rồi.

Như Ý đẩy thi thể lại vào ngăn đông, rửa tay hết 10 phút rồi mới đi ra ngoài thay quần áo. Hình như bầu trời bên ngoài vừa đổ mưa nên gió mang theo chút hơi ẩm, không buốt lắm, nhưng se se lạnh. Như Ý chịu lạnh rất kém, liền co rụt hai vai, cô định lấy thuốc châm để hút, tiện xua tan đi hơi lạnh và mùi tử khí ám trên người, nhưng bật lửa vừa mới sáng lên đã thấy một người đứng ở hành lang bên kia.

Như Ý theo phản xạ liền vò nát điếu thuốc trong tay, Nhân Đức lúc này nghe điện thoại xong cũng mới quay người đi về phía này. Thấy Như Ý, bước chân của anh hơi sững lại:

“Em vẫn chưa về à?”.

Cô mỉm cười lắc đầu: “Em vừa xong việc, anh vẫn chưa về à?”.

“Ừ, đang chuẩn bị về”.

Bình thường Như Ý sẽ nói đùa vài câu, nhưng hôm nay cô không có tâm trạng tán tỉnh anh, cho nên chỉ khẽ “Vâng” một tiếng. Nhân Đức cũng không nhiều lời, lặng lẽ đi ngang qua cô, có điều, chẳng rõ là vì gió từ hướng của Như Ý lưu động qua anh hay là vì khứu giác của anh quá nhạy bén, mà lúc đi qua hai bước, anh đột nhiên quay đầu:

“Như Ý, hút thuốc gây tổn hại đến thần kinh, không tốt cho đôi tay của bác sĩ”.

“Anh để ý đến em à?”. Cô nham nhở cười, bàn tay đang nắm chặt điếu thuốc cũng từ từ thả lỏng. Không giấu được anh, cũng chẳng phải che đậy làm gì.

“Ừ”. Anh trả lời một cách rất thoải mái: “Chúng ta là đồng nghiệp”.

“Cảm ơn”. Như Ý ngước mắt nhìn anh, nụ cười trên môi vẫn giữ nguyên không đổi: “Tại trên người ám mùi quá ấy mà”. Cô chìa cánh tay về phía Nhân Đức, cố ý trêu anh: “Anh ngửi xem, mùi tử khí một khi đã ám vào thì không xua đi được, phải hút thuốc mới đỡ”.

Nhân Đức không hề né tránh cánh tay cô, chỉ nhẹ nhàng đưa tay bắt lấy, sau đó rút ra từ trong túi một chai nước hoa rất bé, bé tý tẹo, bằng ngón chân út của cô.

“Nicotin chỉ làm thư giãn tinh thần, không giải quyết được vấn đề mùi”. Anh đặt lọ nước hoa vào tay Như Ý: “Đây là nước thơm các bác sĩ pháp y ở nước ngoài thường sử dụng trước khi khám nghiệm”.

Cô nhìn lọ nước hoa trên tay mình rồi lại nhìn anh, không hiểu sao trái tim đột nhiên lại như bị một dòng nước ấm bao chặt lấy, cảm giác rất mơ hồ hỗn độn, chẳng rõ là được an ủi hay cảm thấy vui vẻ. Như Ý chớp chớp mắt: “Cái này… cho em à?”.

Anh đang định trả lời thì đột nhiên từ phía hành lang bên kia có tiếng bước chân người vội vã chạy đến. Văn Chung bộ dạng hớt ha hớt hải, vừa nhìn thấy hai người liền gấp gáp nói:

“May quá, Như Ý, bác sĩ Đức, cả hai người đều ở đây”. Anh ta thở hổn hển: “Có án mạng, chúng ta mau đi thôi”.

***

Lời tác giả: Mai là chủ nhật rồi, tớ nghỉ một ngày cho khoẻ hẳn đã nha. Hẹn gặp lại mọi người vào thứ 2.

À, đừng quên tương tác cho tớ nhé. Chấm chấm!