Trên đường từ Quảng Ninh trở về Hà Nội, Như Ý đã không còn khóc nữa, nhưng cô không có tâm trạng nói chuyện, chỉ tựa vào kính xe, im lặng nhìn ra bên ngoài.
Tinh thần của mọi người trong đội cũng sa sút giống như cô, bọn họ mỏi mệt rã rời, nhưng cái khiến lòng mọi người trĩu nặng nhất không phải là thân xác đã kiệt sức, mà là ánh mắt thất vọng và bi thương đến tột cùng của gia đình nạn nhân.
Họ đã hy vọng tìm được con gái mình biết bao nhiêu, đã đặt niềm tin vào công an biết bao nhiêu, nhưng cuối cùng, đáp lại vẫn là sự bất lực của toàn đội.
Không khí nặng nề cứ kéo dài như vậy cho đến khi đi được nửa đường, một người đành phải lên tiếng:
“Thôi, dù sao cũng vất vả một tuần trời rồi, tối nay về Hà Nội, ăn một bữa no bụng, ngày mai cuối tuần ngủ muộn một bữa”.
“Ăn gì được nhỉ? Giờ này chắc tự túc ăn uống thôi”
Mọi người gật đầu, sau đó, có một thanh niên trẻ trong đội nhìn thấy Nhân Đức ngồi ở hàng ghế phía sau mới hỏi: “Bác sĩ Đức vừa xuống chiều nay à? Anh đi xe nào thế?”.
“Tôi đi xe khách”. Anh đáp một cách rất thoải mái.
Như Ý nghe xong mới quay sang nhìn anh, phát hiện ra tà áo sơ mi của Nhân Đức có một vài nếp nhăn, lại nhớ đến hôm nay là thứ 6, chắc hẳn xe khách từ Hà Nội về Quảng Ninh chắc sẽ chật như nêm. Anh đi vào giờ chiều, hẳn phải ngồi chen chúc nên áo mới nhăn như thế.
“Ồ, bác sĩ Đức cũng đi xe khách à? Bình dị thế”. Người thanh niên kia nói: “Trước bọn tôi nghe danh anh rồi, xong lại nghe cả việc anh thẩm vấn cái thằng Thái đó nữa. Bác sĩ Đức, nói không phải chứ, khi nghe vụ án kia, bọn tôi ai cũng muốn tẩn cho thằng oắt con đó một trận. Nhưng mà không làm thế được nên trong lòng ấm ức lắm, may mà có anh xả giận hộ anh em trong đội. Bác sĩ Đức, anh ngầu thật đấy”.
Người khác lại nói: “Có phải học tâm lý tội phạm là có thể điều khiển được người khác không Đức? Kiểu như thôi miên ấy?”.
“Ở nước ngoài có một bộ môn là Thôi miên pháp y, nhưng tôi chỉ mới học sơ qua, cũng không áp dụng nó vào phá án”. Nhân Đức mỉm cười: “Tâm lý học tội phạm chỉ là tác động đến tâm lý của nghi phạm để từng bước dẫn hắn nói ra sự thật thôi”.
“Ồ, nghe đơn giản nhỉ?”
Người bên cạnh đập vai cậu thanh niên vừa nói: “Cậu có biết trong nước có mấy bác sĩ tâm lý học tội phạm không hả? Hàm tiến sĩ ngành này chỉ có mình anh Đức đấy. Tâm lý học tội phạm mà đơn giản thì tôi đã bỏ nghề đi học rồi”.
Cậu thanh niên gãi đầu cười hì hì: “Cũng đúng nhỉ? Nhưng mà bác sĩ Đức giỏi tâm lý thế, chắc ai nghĩ gì đều biết cả đấy nhỉ? Ví dụ mà muốn tán cô nào, chỉ cần liếc mắt là cô ấy tự đổ ấy chứ”.
Nhân Đức không đáp, chỉ mỉm cười một cách lịch sự. Người kia lại tiếp tục luyên thuyên: “Mà sao nhân tài của đội như anh, xuống đây đưa quyết định thì phải đi xe khách thế? Lẽ ra phải công vụ chứ, dù sao cũng là đi công tác mà”.
“Chỉ có một mình, tôi đi xe khách cho tiện. Lúc về ngồi cùng mọi người cho vui”. Anh không muốn nhắc nhiều đến vấn đề này nên cố ý chuyển sang chuyện khác: “Mấy ngày vừa rồi mọi người ở dưới này ăn uống thế nào?”
“Có hôm thì gia đình cô bé kia mua cơm, có hôm thì muộn với mệt, mấy anh em ăn mì tôm cho nhanh. Chỉ khổ thân Như Ý thôi, có mình cô ấy là con gái mà cứ phải ăn uống theo bọn tôi”.
Như Ý lúc này mới nói chuyện: “Ăn thế để biết hành trình gian khổ chứ. Em đang học cách thích nghi để sau còn xin về đội hình sự đấy”.
“Như Ý định về đội hình sự thật đấy à?”. Cậu thanh niên trẻ tuổi kia hỏi: “Không sợ vất vả hả?”.
Cô quay sang nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Nhân Đức, nghĩ đến những ngày tháng sau này có thể ở cùng anh, hoặc chí ít là được làm đồng nghiệp, có thể ngồi bên cạnh anh trên một quãng đường thế này, cô cảm thấy đã đủ hài lòng.
“Nói không sợ thì là nói dối, nhưng mà sợ thì sợ, em vẫn thích đi theo các anh phá án”. Cô nhoẻn miệng cười: “Tại vì các anh trong đội 1 nói, nếu em về đội hình sự thì sẽ là hoa khôi trong l*иg kính của mọi người nên em mới ham đấy. Ở viện nghiên cứu thì em chỉ là top bét thôi, em phải sang bên này để làm hoa khôi mới được”.
Mấy câu nói đùa này làm mọi người đều bật cười, sự nặng nề trong khoang xe cũng phút chốc tan đi quá nửa. Một người nói với Như Ý: “Anh chưa sang bên viện pháp y bao giờ, nhưng Như Ý ở bên đó mà thuộc top bét thì chắc con gái ở viện pháp y toàn hoa hậu ấy nhỉ?”.
Như Ý gật đầu một cách dứt khoát: “Đúng ạ. Toàn hoa hậu”.
Trên xe toàn đàn ông, nghe thế mọi người đều nhao nhao đòi Như Ý dẫn sang viện pháp y xem thử, chỉ có một mình Nhân Đức là kHông hề hứng thú, từ đầu đến cuối vẫn lặng thinh.
Bởi vì anh đã từng ghé qua viện pháp y quân đội mà Như Ý đang làm việc, ở đó chỉ có vài người phụ nữ, tất cả đều có nhan sắc bình thường, lại đã kết hôn. Người đặc biệt duy nhất chỉ có mình Như Ý mà thôi!
Về đến Hà Nội, mọi người tranh thủ dừng xe ở một quán cơm bình dân để ăn uống. Vật lộn cả ngày trời, Như Ý rất đói, nhưng chẳng hiểu sao ăn cơm không hề có mùi vị gì.
Cô chỉ ăn qua loa mấy miếng rồi định bỏ dở, lúc ngẩng lên lại thấy Nhân Đức đang nhìn mình. Không cần anh nói ra, cô cũng đủ hiểu anh muốn nói gì.
Cô cười một cách gượng gạo: “Em không bỏ thừa đồ ăn”.
Nhân Đức từ tốn bỏ một miếng đậu vào miệng, khẽ “Ừ” một tiếng. Như Ý cũng ngoan ngoãn ăn thêm một miếng cơm, lại nhớ tới những chuyện trước kia.
Khi đó cô vẫn còn rất hoang phí, đồ ngon thế nào cũng chỉ ăn vài miếng, cha mẹ cưng chiều cô, thấy con gái không vừa miệng lại yêu cầu đầu bếp đổi món khác. Như Ý chưa từng biết đến sự nghèo khó, chưa từng phải chịu đói chịu khổ, cho đến một ngày cô thấy Nhân Đức dùng hết số tiền một ngày mình kiếm được cho một người ăn xin.
Cô bĩu môi nói với anh: “Họ xin ăn là giả đấy, ban ngày đi xin, ban đêm về đếm tiền trong nhà lầu. Anh đừng bị lừa”.
Nhân Đức không để ý đến cô: “Chú ấy ngồi ở đây từ buổi sáng, không ai cho một đồng nào”.
“Có thể hôm nay ông ấy làm ăn thất thu”. Cô vẫn cố chấp chống chế: “Anh đi làm vất vả nửa ngày mới được chừng ấy, ông ấy ngồi một chỗ cũng có tiền của anh”.
Nhân Đức không đôi co với cô, cũng không giải thích. Nhưng mấy hôm sau Như Ý lại tình cờ gặp lại người ăn xin ấy, ông ta nhận ra cô:
“Cô là bạn của cậu ấy phải không?”
Như Ý hiểu “cậu ấy” là ai, liền gật đầu: “Vâng ạ”.
“Mấy hôm nay tôi đứng đây chờ mãi không gặp được cậu ấy. Có thể nhờ cô một việc được không?”
“Vâng”
“Tôi muốn biết địa chỉ của cậu ấy, cô cho tôi được không?”
Khuôn mặt người ăn xin đen nhẻm, bẩn thỉu vết dầu mỡ, nhưng khi nhắc đến Nhân Đức, ánh mắt ông ta như ngời sáng: “Bố con tôi lên Hà Nội tìm việc, nhưng chưa tìm được việc đã bị người ta đâm vào, gãy xương. Không đi làm được, con thì khát sữa, tôi không có cách nào mới phải ra đường ăn xin. Lúc gặp được cậu ấy, cậu ấy khám cho tôi, bảo tôi đi bệnh viện bó bột nhưng tôi không có tiền, thế là cậu ấy tự nẹp lại xương cho tôi, cho tôi thuốc, còn cho tiền để tôi mua sữa cho con gái nữa. Giờ chân tôi khỏi rồi, tôi muốn tìm cậu ấy để cảm ơn nhưng chờ mấy ngày rồi vẫn không gặp được. Cô có thể cho tôi biết địa chỉ của cậu ấy được không?”
Tất nhiên là Như Ý không nói cho người đàn ông kia biết, cô chỉ bảo sẽ chuyển lời lại với Nhân Đức. Kết quả là khi Như Ý đến nhà tìm anh, lại vô tình thấy anh đã ngất xỉu ở hiên nhà. Lúc đưa Nhân Đức đến bệnh viện, bác sĩ nói thể trạng anh suy kiệt vì làm việc quá nhiều, dinh dưỡng không đủ, dạ dày rỗng tuếch.
Cô hỏi anh tại sao lại nhịn đói để nhường tiền cho người ăn xin đó, Nhân Đức chỉ nói: “Trên đời này có những người tiền tiêu không hết, cũng có những người cơm không đủ no. Tôi có sức khoẻ hơn đứa bé đó, tôi nhịn đói được, đứa bé thì không”.
Kể từ đó, Như Ý không bao giờ bỏ phí bất kỳ một hạt cơm nào nữa. Cô trân trọng bữa ăn, trân trọng giá trị cuộc sống, giống như Nhân Đức đã dạy cô…
Ăn thêm vài miếng, nhìn khay cơm vẫn còn nguyên, Như Ý cảm thấy không cố được nữa nên lại ngẩng lên nhìn anh:
“Hay là anh ăn hộ em nhé”. Cô vừa nói vừa nhanh nhẹn gắp một con tôm sang khay cơm của Nhân Đức, miệng liến thoắng: “Em đang ăn kiêng, ăn nhiều buổi tối béo lắm. Mà béo thì không còn là mỹ nhân nữa”.
Nhân Đức nhìn khay cơm của cô đã trút sang bên mình gần hết, hơi nhíu mày: “Cường độ làm việc ở đội hình sự rất cao, nếu không ăn đủ dinh dưỡng sẽ không đủ sức làm việc”.
“Ngày mai em sẽ ăn bù”. Ánh mắt cô vô cùng thành thật, đè thấp giọng nói chỉ đủ để anh nghe: “Anh ăn giúp em hôm nay nhé. Ngày mai em sẽ mời anh đi ăn, để anh trực tiếp giám sát xem em có ăn bù không, thế được không?”
Tất nhiên, Nhân Đức không rơi vào bẫy của cô: “Không cần đâu, trước khi vào đội hình sự bắt buộc phải kiểm tra sức khoẻ, tôi nghĩ với thể trạng này của em, chắc chắn sẽ bị loại ngay từ vòng đầu tiên”.
Như Ý trợn mắt, thực sự muốn cắn anh một cái, nhưng còn có mặt mọi người nên đành nhịn lại. Cô ngẫm nghĩ vài giây, sau đó chỉ “Ồ” lên một tiếng rồi lại cúi xuống, ngoan ngoãn ăn đồ trong bát của mình.
Nhân Đức cũng không nói nữa, yên lặng ăn cơm, thỉnh thoảng nói chuyện với mọi người trong đội tìm kiếm. Đến khi mọi người ăn xong, lúc ngồi trên xe để quay về cục cảnh sát, Như Ý mới ghé tai anh nói nhỏ:
“Sao anh biết thể trạng của em sẽ bị loại ngay từ vòng đầu tiên?”.
Nhân Đức biết cô lại bắt đầu trêu chọc mình, đành giả vờ như không nghe thấy. Như Ý nhất định không chịu buông tha: “Anh để ý đến em à?”.
Hai chữ “để ý” này cô cố tình nhấn mạnh, làm người khác dễ liên tưởng xa xôi. Không rõ Nhân Đức có suy nghĩ đến ý nghĩa mờ ám không, nhưng sắc mặt anh vẫn vô cùng lạnh nhạt: “Không. Ban nãy thử tính chỉ số BMI của em”. Anh ngừng lại vài giây, ánh mắt như có như không liếc sang cô: “Kết quả 16,29. Vừa đủ để trượt vòng 1 kiểm tra sức khoẻ”.
Đúng là cựu sinh viên xuất sắc của trường Y, chỉ cần dùng mắt thường cũng tính ra được chỉ số khối cơ thể của cô chính xác như thế. 16,29 là gầy mức độ 2. Đúng như anh nói, cô sẽ không qua nổi vòng đầu tiên của kỳ kiểm tra sức khoẻ để chuyển sang đội hình sự.
“Thế thì ngày mai em tự giác ăn bù vậy”. Cô tựa lưng vào ghế, đôi chân nhỏ không chịu để yên, cứ đung đưa.
Nhân Đức không nói nữa, lẳng lặng dời tầm mắt đi nơi khác, trong đầu không thể xua tan đi được hình ảnh đôi chân đung đưa kia của Như Ý, cuối cùng anh đành dứt khoát nhắm mắt lại. Thật kỳ lạ, vẫn nghe tiếng đung đưa!
Xe về đến cục cảnh sát, mọi người trong đội 1 đã đứng đón ở ngay ngoài cửa. Đội phó Minh hỏi thăm từng người, sau khi thấy Như Ý bước xuống, cả người gầy rạc, anh ta ngay lập tức tròn mắt:
“Như Ý, sao mới có một tuần mà gầy đi nhiều thế?”.
“Chỉ sút một cân thôi mà”. Cô nhớ đến lời của Nhân Đức, lại nói với đội phó Minh: “Anh yên tâm, ngày mai em sẽ ăn bù lại, kiểu gì cũng béo lại ngay”.
Như Ý quay sang nhìn mấy người đứng bên cạnh: “Các anh khoẻ cả chứ?”.
“Ừ, bọn anh khoẻ cả”. Đăng Dương biết câu tiếp theo cô sẽ hỏi về vụ án, cho nên nói trước: “Bọn anh hoàn tất hồ sơ điều tra chuyên án AD200012 rồi, chuẩn bị chuyển sang viện kiểm sát truy tố”.
“Vâng. Thế là sắp xong hết cả rồi”. Giọng Như Ý vẫn có phần tiếc nuối, vì điều gì, chắc hẳn ai cũng hiểu.
Đội phó Minh thấy mọi người trong đội đều buồn bã nên lên tiếng động viên: “Thôi, mấy ngày vừa rồi ai cũng vất vả rồi. Vào phòng uống ly nước mát đã, xong rồi về ngủ một giấc”.
“Vâng”.
Nói là vào phòng uống nước thế thôi chứ thực ra mọi người vẫn phải báo cáo miệng với đội trưởng kết quả sau mấy ngày tìm kiếm vừa rồi. Xong xuôi mới có thể ai về nhà nấy.
Như Ý về đến nhà, leo lên giường là nhắm mắt ngủ thẳng cẳng, nhưng không rõ có phải vì hôm nay đi ăn cùng với Nhân Đức hay không, mà cô lại mơ đến một bữa ăn của nhiều năm trước.
Khi đó cô cũng như hiện tại, luôn nói phải giữ dáng nên ăn rất ít, phần lớn đồ ăn đều cố ý nhường phần anh. Nhân Đức ban đầu còn cảm thấy ngượng ngùng, nhưng Như Ý lại chống cằm nói: “Anh ăn đi, em nhìn anh ăn là cũng thấy no rồi. Anh đẹp trai, anh không biết đâu, con gái bọn em chỉ cần ăn ‘nhan sắc’ thôi, nhan sắc không béo, ăn cơm béo lắm. Em còn phải xinh đẹp để làm bạn gái anh”.
“Như Ý, nhan sắc không no được”.
“Anh có muốn thử không? Em đảm bảo no được”. Giọng điệu của cô lại bắt đầu ngả ngớn, ánh mắt sáng rực, không giấu nổi vẻ si mê nhìn anh.
Nhân Đức không hề dao động: “Anh không muốn thử”.
“Anh thử đi mà, thử mới biết có no không được chứ”.
“Không thử”.
“Anh không thử thì để em thử nhé?”.
“Không được”. Anh dứt khoát nói: “Như Ý, những chuyện này không được đùa như thế”.
“Em không đùa, em nói thật đấy. Anh ăn mau lên, ăn xong chúng ta đi thử. Anh yên tâm, em đảm bảo sẽ nhẹ tay thôi, không làm anh sợ đâu”.
Tất nhiên, dù cô có nói gãy lưỡi thì anh cũng không đồng ý cho cô “thử”, Như Ý bất mãn không có cách nào, cuối cùng đành phải làm một chuyện vô cùng mất mặt. Chuốc rượu say anh!
Hôm ấy là sinh nhật 21 tuổi của cô, bọn Lam Quỳnh náo loạn ầm ỹ, đòi tổ chức tiệc ở một quán Bar. Nhân Đức bị Như Ý kéo đến đó, ban đầu anh không uống rượu, nhưng bạn bè cô cứ liên tục chúc anh hết ly này đến ly khác, nói gì mà “Lần đầu tiên Như Ý dẫn bạn trai đến gặp mặt mọi người, không được, ít nhiều gì cũng phải uống một ly làm quen”.
Kết quả anh không chỉ bị ép uống một ly, mà phải uống đến tận khi say bí tỉ. Có điều, dù Nhân Đức của cô say hay tỉnh, anh cũng chưa từng làm loạn, uống đến mức một bụng đầy rượu rồi nhưng anh vẫn im lặng ngồi một chỗ, yết hầu đỏ lên, vành tai cũng đỏ lên.
Như Ý tựa vào vai anh, ánh mắt sáng lấp lánh: “Anh say rồi à?”.
“Ừ”. Anh nhìn cô, giọng nói hơi khàn khàn: “Như Ý, chúng ta về thôi”.
“Được, em đưa anh về”.
Hôm ấy, cô tự lái xe đến, còn nhất định đòi tự đưa Nhân Đức về nhà. Tửu lượng của cô tốt hơn anh, cũng uống ít hơn anh, Như Ý không say nên cả quãng đường cứ líu ríu nói chuyện, ban đầu, Nhân Đức vẫn trả lời cô, một lúc sau không thấy anh nói gì nữa, ngoảnh đầu sang mới thấy anh đã nhắm mắt ngủ từ lúc nào không hay.
Khi ngủ, anh vẫn ngoan như một đứa trẻ, thanh khiết, hiền lành, yên tĩnh và đặc biệt đẹp trai. Như Ý vốn dĩ chỉ muốn chuộc anh say để xem một người như anh lúc say sẽ thế nào, không ngờ Nhân Đức ngay cả khi say cũng đáng yêu như vậy, khiến cô đột nhiên nổi hứng lưu manh, muốn chiếm lấy anh cho riêng mình.
Cô đưa anh về nhà nhưng lại nhất quyết không chịu trở về nhà mình, Như Ý dìu anh vào bên trong căn nhà cấp 4 đơn sơ đó, đỡ anh lên giường, nhẹ nhàng cởi từng cúc áo sơ mi của anh, lại dùng khăn lau mặt cho anh.
Nhân Đức túm lấy tay cô, đầu óc lúc này đã không còn tỉnh táo nữa: “Như Ý, sao em lại ở đây?”
Cô lập tức sà xuống ôm lấy anh, nhỏ giọng nũng nịu: “Tối nay em ở đây được không?”.
“Không được”. Anh chống tay định ngồi dậy: “Để anh đưa em về”.
“Em không về. Em ở đây chăm sóc anh”.
“Anh không sao, Như Ý, không cần…”.
Cô không đợi anh nói hết câu đã ngắt lời: “Sao lại không sao? Anh say rồi, ban đêm dễ bị cảm lạnh lắm. Không có người bên cạnh, nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao?”. Cô nói dối không chớp mắt, lại níu lấy Nhân Đức, kéo anh nằm xuống giường: “Em chỉ lo cho anh thôi”.
Nhân Đức không còn sức trả lời cô, cả đời anh chưa từng biết say rượu, càng chưa từng buông thả bản thân, nhưng vì Như Ý mà hôm nay bao nhiêu cũng uống. Hôm đó, anh thực sự say rồi, không thể đưa cô về, cũng chẳng thế kháng cự cô như mọi lần được nữa.
Như Ý thấy anh không trả lời liền cười gian trá: “Sao anh không nói gì? Anh không nói là anh đồng ý rồi đấy nhé”. Nói xong, cô lập tức tháo giày trèo lên giường anh, chiếc giường gỗ cũ kỹ, khi có hai người bên trên liền vang lên mấy tiếng kẽo kẹt nghe rất lạ tai.
Như Ý đưa tay cởi hết cúc áo anh, tay cô lần mò đến thắt lưng quần, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng cứ lẩm nhẩm nghĩ xem mình sẽ nên làm gì trước tiên, rồi ngủ quên lúc nào không biết.
Nửa đêm, cô lơ mơ tỉnh dậy, phát hiện ra mình vẫn chưa xơ múi được gì, liền đưa tay sờ sờ khuôn ngực trần của Nhân Đức. Bình thường, anh mặc áo sơ mi nhìn rất gầy, nhưng dùng tay sờ đến mới thấy cơ bắp trên người anh rất rắn chắc, có lẽ là do thường xuyên phải làm việc nên cơ thể mới vững chãi đến vậy.
Như Ý nghĩ đến anh ngày ngày sống một mình trong ngôi nhà này, ngày ngày tự đi học, tự trồng rau, tự nấu cơm, tự đi làm thêm, tự về nhà, … tất cả anh đều tự làm một mình, trong lòng cảm thấy rất chua xót.
Cô ngẩng đầu hôn lên môi anh, bờ môi mềm mềm man mát, lại có một mùi vị rất thanh và rất nhẹ. Như Ý thì thầm: “Nếu ngày nào cũng được ngủ cạnh anh thế này thì tốt nhỉ? Ban ngày cùng nhau ăn cơm, tối về nhà ngủ cùng nhau. À, sao mà giống vợ chồng thế?”.
“…”.
“Sau này em sẽ lấy anh nhé. Em sẽ chăm sóc anh, bảo vệ anh”.
“…”.
“Em sẽ ở bên cạnh anh, yêu thương anh”.
Cô khẳng định chắc nịch, chỉ hận không thể cắt máu thề độc với anh. Như Ý từ nhỏ đến lớn chỉ thích quậy phá, nhưng cô thật lòng yêu anh, thật lòng thương anh, cô muốn sống với anh cả đời, cô muốn ràng buộc anh, nhưng miệng thì mạnh vậy thôi chứ ngay cả chuyện nam nữ phải thế nào, cô cũng không biết.
Như Ý hôn một lúc lại nằm xuống sờ soạng ngực anh, sau đó hài lòng định ngủ tiếp, nhưng đang sờ giữa chừng thì đột nhiên cánh tay bị anh bắt lấy. Nhân Đức xoay người, cúi đầu nhìn cô: “Như Ý”.
Hơi thở của anh có mùi rượu, giọng nói khàn đặc, rõ ràng là vẫn còn say. Như Ý chớp chớp mắt: “Hả?”.
“Như Ý”. Anh gọi tên cô lần nữa, như một thói quen.
“Ừ, em đây”. Cô rất vui khi anh say cũng nhớ được tên mình: “Sao thế?”
“Như Ý”.
“Em ở đây…”.
Chữ “mà” cô còn chưa nói hết thì môi anh đã phủ xuống môi cô, không phải là chạm môi như mọi lần cô lén lút hôn trộm anh, mà là anh hôn cô, hôn sâu, kiểu Pháp, hôn đến mức Như Ý dù to gan đến đâu cũng trợn mắt kinh ngạc mãi không thôi.
Cô không dám tin có một ngày Nhân Đức sẽ chủ động hôn mình như thế này, ngơ ngẩn hồi lâu mới chợt nhớ ra phải đáp lại anh. Cô tham lam cuốn lấy đầu lưỡi thơm tho của anh, mấy ngón tay nhỏ tiếp tục sờ soạng trên vòm ngực mát lạnh ấy, cuối cùng cũng biết sau khi cởi được thắt lưng anh, cả hai phải bắt đầu từ đâu.
Lần đầu tiên vụng về lóng ngóng, mồ hôi trên trán anh lấm tấm, không dám làm đau cô. Như Ý ngọ ngoạy như một con sâu nhỏ dưới người anh, liên tục nhắc nhở: “Anh tiếp tục đi mà”.
“Sẽ đau”. Giọng anh có chút run rẩy.
“Em thích, em không thấy đau, đau thì em sẽ kêu lên ngay”.
Nhân Đức cũng không có cách nào, đành phải chiều theo ý cô, anh khẽ ấn hông, Như Ý thực sự đã đau gần c.hế.t. Tuy nhiên, ngoài mặt cô vẫn nham nhở: “Anh đẹp trai, em yêu anh c.hế.t mất”.
Ánh trăng rọi qua cửa sổ, in bóng lá cây lên rèm cửa, lắc lư lắc lư. Chiếc giường gỗ nhỏ trong buồng ngủ sơ sài, kẽo kẹt, kẽo kẹt. Lần đầu tiên ngọt ngào và ngây ngô, nhưng lại khắc sâu đến tận cốt tuỷ, vĩnh viễn không thể nào quên.
***
Ngày hôm sau là cuối tuần, sau rất lâu không được nghỉ ngơi tử tế, Như Ý ngủ một giấc đến tận trưa, tỉnh dậy liền gọi điện thoại cho Lam Quỳnh.
Đầu dây bên kia vừa nhấc máy đã bắt đầu tru tréo: “Ôi rồng còn nhớ đến tôm cơ à? Tưởng đã quên người bạn từ thủa hàn vi này rồi”
“Xì, dạo này bận quá, không có nổi thời gian cầm điện thoại nữa”.
“Bận, mày thì chỉ bận với mấy cái thi thể ngâm trong phoocmon chứ gì”.
“Tao chưa nói với mày, tao vừa làm ở đội hình sự nhỉ?”. Như Ý uể oải ngồi dậy, dùng tay cào cào lại mái tóc: “Vừa mới phá xong một vụ án, mệt gần c.hế.t đây”.
“Phá án á?”. Giọng nói của Lam Quỳnh trở nên cao vυ't: “Mày á? Vụ nào?”
“Mấy vụ linh tinh thôi. Hôm nay tao rảnh rồi, mày có thời gian không, đi tìm nhà với tao”
“Hả? Sao lại đi tìm nhà?”
“Bị đuổi ra khỏi nhà rồi”.
Như Ý chỉ nói đại khái qua điện thoại như vậy, hẹn khi nào gặp trực tiếp sẽ kể sau. Lam Quỳnh ngay lập tức bị mắc mưu, vội vã thay quần áo, cũng không buồn tốn thời gian trang điểm đã chạy như bay xuống nhà, chờ Như Ý qua đón.
Trên đường đi, Lam Quỳnh cứ liên tục tra khảo Như Ý, khi nghe được kết quả chỉ là Như Ý làm ở đội hình sự, đi sớm về khuya suốt nên muốn có một căn nhà riêng ở cho thoải mái, Lam Quỳnh thất vọng thở dài thườn thượt:
“Thế mà tao tưởng mày bỏ nhà theo trai cơ đấy. Hoá ra chẳng có anh trai nào à?”
“Từ từ rồi sẽ có, đời còn dài, lo gì”.
“Thế mày không có tin tức gì của anh Đức à?”
“Có”. Như Ý mỉm cười: “Anh ấy làm cùng đội với tao”.
Lam Quỳnh trợn mắt, hét to đến mức Như Ý váng cả tai: “Cái gì? Làm cùng đội với mày á? Sao mày không kể cho tao nghe? Anh ấy làm gì? Sao lại cùng đội với mày? Mày xin vào đội hình sự theo ông ấy hay ông ấy vào theo mày? Hai đứa mày đã quay lại chưa? Định mua nhà để ở cùng nhau thật đấy à?”
Như Ý không theo kịp tốc độ của bạn mình: “Hỏi từ từ thôi. Bọn tao chưa có gì cả, chỉ làm cùng đội thôi”.
“Hừ”. Lam Quỳnh bĩu môi: “Tao biết không tự nhiên mà mày nhảy sang đội hình sự mà”.
Đi xem hết nửa ngày trời, cuối cùng Như Ý cũng vừa mắt một căn chung cư ở ngay gần cục cảnh sát, nhà không rộng lắm, chỉ có một phòng ngủ, nhưng vì có nhiều cửa sổ hướng ra phía đông nên có cảm giác rất ấm cúng.
Lam Quỳnh khoanh tay nhìn Như Ý bằng ánh mắt ngờ vực: “Mày cố ý mua căn có một phòng ngủ đúng không?”.
Cô nhún vai: “Làm gì có, tao chỉ có tiền mua căn này thôi”.
Lam Quỳnh bĩu môi, nửa chữ cũng không thèm tin, bởi vì cô biết rõ, thiên kim tiểu thư duy nhất của tập đoàn Vạn Phúc làm gì có chuyện thiếu tiền. Tài sản của gia đình Như Ý hẳn phải mua được chục toà chung cư như thế này ấy chứ.
“Để tao đoán nhé”. Lam Quỳnh không nể nang, thẳng thừng vạch trần cô: “Mày cố ý mua căn một phòng ngủ để một hôm nào đó, có lỡ lừa được một anh đẹp trai nào đó về đây, không còn phòng khác, đành phải ngủ cùng mày có đúng không?”.
Hai mắt Như Ý lập tức ngời sáng: “Khó thế mà mày cũng đoán ra được”.
“Tao còn đoán ra được anh đẹp trai đó nhất định là bác sĩ Đức trên mày hai khoá nữa kia”.
“Đời này nhiều trai đẹp mà, đâu phải mỗi anh ấy đẹp trai chứ?”.
“Nhưng trong lòng mày chỉ có mỗi anh ấy thôi”.
Như Ý cười ngại ngùng, cô lại bị đoán trúng rồi.
Lam Quỳnh thở dài: “Trước cứ nghĩ mày thấy anh ấy khó theo đuổi nên mới quyết tâm cưa đến cùng mới thôi, không ngờ mày đúng là hết thuốc chữa”.
“Xì, tại anh ấy đẹp trai chứ”. Như Ý nham nhở cười: “Tại tao chưa gặp được ai hơn anh ấy thôi”.
“Cũng đúng”. Một mẫu người mà chỉ cần gặp một lần đã không thể nào quên được, một người chỉ cần nhìn thấy một lần đã tự nhiên có thiện cảm, Lam Quỳnh cũng từng một thời hâm mộ Nhân Đức, sau này, càng hâm mộ tình yêu của Như Ý và anh hơn.
“Đi ăn lẩu không?”. Như Ý nháy mắt, cô muốn ăn thật nhiều để mau bù lại dinh dưỡng, sớm vượt qua được mấy vòng kiểm tra sức khoẻ để vào đội hình sự: “Mới có nhà mới, phải ăn mừng mới được”.
“Lẩu gì?”
“Cho mày chọn đấy. Muốn ăn gì, hôm nay tao mời”
“Lẩu hải sản đi, tao ăn cho sạt nghiệp mày”.
“Haha, tao mới lấy lương đấy”. Như Ý kéo Lam Quỳnh đi ra ngoài, không quên đóng cửa: “Cho mày đến khi không nuốt nổi nữa mới thôi”.
“Đi”.
Hai người kéo nhau đến một cửa tiệm bán lẩu hải sản rất nổi tiếng ở ngay gần đó, lúc xuống xe đã là gần ba giờ chiều, thời gian này hầu như cửa hàng không còn nhiều khách khứa, Lam Quỳnh và Như Ý chọn một chiếc bàn ở ngay sát cửa kính, vừa xì sụp ăn lẩu vừa buôn dưa lê.
Đến khi ăn gần xong, đột nhiên Như Ý trông thấy bên đường có một bóng hình rất quen thuộc. Lam Quỳnh dường như cũng nhận ra Nhân Đức, miệng rõ ràng đang nhai thịt bò nhồm nhoàm cũng kêu lên:
“Ơ… kia có phải anh Đức không?”.
“Không biết”. Đáy mắt Như Ý bất chợt lạnh xuống khi thấy một người phụ nữ bước xuống từ xe anh.
Cô gái đó vừa chạm chân xuống đường, ánh mắt đã nhanh chóng tìm kiếm Nhân Đức, thấy anh đứng ở phía bên kia của xe, cô ấy ngay lập tức nở một nụ cười ngọt ngào.
Ngọt đến mức Như Ý ngồi tít bên này cũng cảm thấy nếu mình là đàn ông, tim cũng có thể tan chảy.
Nụ cười của cô gái ấy rất đẹp, rất dịu dàng và tinh tế. Giống như lời mẹ cô nói trong bữa tiệc cách đây hơn 10 năm: Con gái nhà giàu là phải giống như con gái tập đoàn Thành Vinh.
Phải rồi, chính là cô gái đó, cuối cùng thì Như Ý cũng nhớ ra gương mặt mà cô đã sớm quên từ nhiều năm trước. Sớm quên cô và thiên kim tiểu thư nhà người ta có gì khác nhau.
Nhưng người phụ nữ đó rút cuộc có quan hệ gì với anh?
“Như Ý…”. Lam Quỳnh có vẻ sốt ruột: “Chắc hai người họ là bạn bè thôi”.
“Ừ”. Ánh mắt Như Ý vẫn không rời đi, giọng nói không một chút biểu cảm, nhưng Lam Quỳnh vẫn nghe ra một sự cố chấp trong đó: “Đó không phải là kiểu phụ nữ anh ấy thích”.