Tình Yêu Là Chặng Đường Trở Về

Chương 5

Dưới cầu thang thoát hiểm mờ tối, một gã đàn ông mặc đồ đen bịt mặt, đầu đội mũ lưỡi trai đang ôm ngang hông một người phụ nữ, vội vã lao xuống dưới.

Hắn vốn đã tính đủ thời gian chạy thoát, không ngờ tiếng bước chân người đuổi theo lại nhanh đến vậy, chạy chưa đến cầu thang thứ hai đã nghe một giọng nói bình thản nhưng lại lạnh tựa như băng truyền đến:

“Thả cô ấy xuống”.

“Khốn kiếp”. Gã mặc đồ đen rủa thầm trong lòng một tiếng, nhưng vẫn không định buông tay ra, tiếp tục ôm Như Ý chạy xuống. Hắn cứ nghĩ người bên trên sẽ nhanh chóng đuổi theo, tuy nhiên, không hề nghe tiếng bước chân, chỉ có mỗi tiếng anh ta nói:

“Nếu không buông cô ấy ra, tao nhất định sẽ đuổi kịp mày”.

Lần này, gã mặc đồ đen khựng lại, ngước lên nhìn người đàn ông đang đứng trên cầu thang phía trên, ánh mắt như lóe lên một tia thâm độc.

Nhân Đức đứng ngược sáng, phía sau là cửa thoát hiểm đã mở toang, ánh đèn bên ngoài rọi lên bóng lưng anh, không thấy rõ mặt, nhưng vẫn có thể nhận ra cơ thể đó rất cao lớn, hơn nữa, bờ vai cũng rất tĩnh lặng và ngay thẳng, không hề có dấu hiệu của sự run sợ.

Hắn hiểu rõ, người đó đang cho hắn cơ hội chạy trốn!

Một cảnh sát hình sự từ đầu đến cuối không hề truy đuổi nghi phạm, chỉ đứng tại chỗ nói đúng một câu cũng đủ đánh trúng tâm lý hắn. Lời nói của Nhân Đức tuy mềm mỏng nhưng không hề nhượng bộ, rõ ràng muốn cứu người nhưng không vội vàng đuổi theo, hẳn là đang ngầm nói với hắn: Hắn có thể đi, nhưng tuyệt đối không được làm tổn thương người phụ nữ kia.

Quả nhiên là tiến sĩ tâm lý hoc tội phạm, rất thông minh, khiến hắn nảy sinh thích thú.

Kẻ mặc đồ đen nhìn chằm chằm Nhân Đức vài giây, sau đó dứt khoát ném Như Ý xuống, cùng với những tiếng lăn bình bịch xuống cầu thang, hắn nhanh chóng thu dao gấp, quay người nhảy ba bước xuống cầu thang tối om bên dưới.

Nhân Đức mím môi, lẳng lặng đếm đến giây thứ 10, khi không gian không còn vang lên bất cứ âm thanh gì nữa, anh mới vội vàng lao xuống dưới.

Cầu thang đã bị ngắt điện, tối tăm không một chút ánh sáng, Nhân Đức lần mò bật đèn flash, cuối cùng mới tìm thấy Như Ý nằm ngay dưới chiếu nghỉ cầu thang, toàn thân bị va đập, máu mũi trào ra, cơ thể xước xát khắp nơi.

Nhân Đức lập tức ấn số gọi điện thoại cho đội cảnh sát hình sự, yêu cầu cứu viện, đồng thời yêu cầu phong toả toàn bộ chung cư để truy bắt nghi phạm. Đội phó Minh nhận được điện thoại, vẻ mặt ngay lập tức lạnh xuống:

“Được, bọn tôi sẽ đến ngay”. Anh ta vừa nói chuyện điện thoại, vừa liếc mắt ra hiệu cho bọn Đăng Dương chuẩn bị lên đường: “Đức, nhờ cậu lo cho Như Ý”.

Nhân Đức mím môi nhìn người con gái nằm dưới chân: “Tôi đưa cô ấy bệnh viện trước rồi nói sau”.

Cúp máy xong, Nhân Đức cẩn thận chạm vào người Như Ý, xác định xương cổ cô không sao, anh mới ôm cô lên, không lãng phí thời gian vào việc gọi cô tỉnh dậy mà nhanh chóng bế cô đến bệnh viện.

Đường đi tối om như mực, nhưng anh có thể chuẩn xác ôm cô chạy hết mấy chục bậc thang còn lại, bước chân nhẹ tựa như bay, trái tim vững chãi kiên định tựa như núi.

***

Lúc Như Ý tỉnh dậy đã là trưa ngày hôm sau, vừa mở mắt đã có cảm giác chỗ nào trên người cũng đau đớn. Cô cựa mình, buột miệng lẩm bẩm: “Aizzz… sao mà đau thế này? Sao lại đau thế này?”.

Một y tá đang đứng gần đó nghe giọng cô liền nhanh chóng chạy lại: “Chị tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào rồi?”.

“Đau quá”. Như Ý vỗ vỗ đầu, lại phát hiện trên đầu mình có mấy cục sưng u rất to, vỗ xong mới thấy đau đến trào nước mắt: “Sao tôi lại ở đây thế?”.

“Tối hôm qua chị được đưa vào đây. Chị bị ngấm thuốc mê, tổn thương một số phần mềm bên ngoài”. Y tá cẩn thận cầm máy đo huyết áp của Như Ý, lại kiểm tra một lượt nữa, xác định cô đã ổn mới nói: “Nhưng không sao rồi. Bác sĩ đã xử lý mấy vết thương ngoài da cho chị, giờ chị chỉ cần nằm tĩnh dưỡng vài ngày là khỏe ngay thôi”

“Cô bảo tôi bị ngấm thuốc mê ấy hả?”.

“Vâng”. Y tá gật đầu chắc nịch: “Ngấm thuốc mê sâu nên tạm thời chị chưa xuống giường được đâu, chị cứ nằm yên trên giường nghỉ ngơi nhé. Tý nữa sẽ có điều dưỡng mang đồ ăn nhẹ đến cho chị”.

“Đây là bệnh viện nào vậy?”.

“Bệnh viện Quân Y, đây là phòng chăm sóc đặc biệt dành cho cảnh sát hình sự. Ở ngay ngoài cửa có người gác đấy, chị cứ yên tâm, đừng lo lắng nhé”.

“Tôi biết rồi, cảm ơn”.

Như Ý ăn xong một tô cháo, lại nằm trên giường cố nhớ lại chuyện xảy ra trước khi cô ngất đi, nhưng đầu óc nặng như chì, có lẽ thuốc mê sâu còn chưa hoàn toàn tan hết, cô chỉ nằm một lát đã lại thϊếp đi.

Buổi chiều, Như Ý tỉnh dậy trong phòng bệnh vẫn trống trơn, ánh tịch dương màu đỏ rực chiếu qua cửa sổ, trải dài một góc của căn phòng, tĩnh lặng và bình yên đến mức người ta cảm thấy cô đơn.

Như Ý lần mò tìm điện thoại, mở ra mới thấy có mấy cuộc gọi nhỡ của mẹ cô, còn có của bố và anh hai. Cô cau mày thở dài thườn thượt, không dám gọi điện lại, chỉ nhắn tin hết một lượt nói mấy ngày rồi đang phải gấp rút phá án cùng đội cảnh sát, bận đến nỗi không cầm đến điện thoại cũng không về nhà được. May sao gia đình cô có lẽ cũng đã quen với đứa con gái không chịu nghe lời này rồi, cũng không ai hỏi sâu thêm.

Như Ý vừa vứt điện thoại xuống giường thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, mấy người trong đội hình sự mang mấy giỏ hoa quả to tướng đi vào, thấy Như Ý đã tỉnh, ai cũng đều vui vẻ:

“Em thế nào rồi? Đã ổn chưa?”. Đội phó Minh đặt một bó hoa lên bàn trà gần đó, hỏi cô.

“Em khỏe rồi, nhưng cứ bước xuống giường là y tá ngăn cản”. Cô bất mãn nói: “Tình hình phá án thế nào rồi anh? Hôm đó em với anh Đức phát hiện ra manh mối, còn chưa kịp báo cáo lại với anh thì đã gặp chuyện rồi”.

“Đức có nói lại với anh rồi”. Đức Minh thở dài: “May mà em không sao. Bác sĩ pháp y tài năng của viện pháp y mà có vấn đề gì, chắc anh không có mặt mũi nào gặp lại chú Lâm quá”.

“Các anh yên tâm, em đi xem bói rồi, chỉ tay dài, thầy bói nói em có phúc lớn mạng lớn. Không cần lo cho em đâu Anh mau nói tình hình chuyên án cho em biết đi”.

Đăng Dương nhìn vẻ mặt háo hức của cô, cười cười: “Mới vừa tỉnh dậy thì phải quan tâm sức khỏe trước chứ, đừng nói em ngấm thuốc mê mà vẫn nghĩ đến chuyện phá án đấy nhé”.

“Ngủ cũng phải nghĩ đến việc phá án chứ, đây là vụ án đầu tiên của em mà. Người ta nói đầu xuôi đuôi lọt, em hơi bị mê tín nên háo hức phá được án sớm lắm”.

Văn Chung bật cười: “Bác sĩ Như Ý đáng yêu quá đi”.

Mọi người trong phòng đều tủm tỉm cười theo, đội phó Minh cũng giơ tay lên che miệng, khẽ hắng giọng mấy cái: “Bọn anh đã đến kiểm tra và lấy mẫu máu em phát hiện ra về đối chiếu với ADN của nạn nhân. Chắc là tối nay sẽ có kết quả thôi”.

“Các căn hộ ở tầng 11 thì sao hả anh? Đã kiểm tra chưa?”

“Tạm thời chưa, nhưng đã cử người giám sát toàn bộ người sinh sống ở tầng 11 rồi, đợi sau khi có kết quả cụ thể, nếu dấu máu đó là máu của nạn nhân, anh sẽ xin lệnh kiểm tra toàn bộ tầng 11”.

“Vâng”. Như Ý gật đầu, cuối cùng cũng quyết định hỏi một câu không liên quan đến vụ án: “Anh Đức không sao chứ anh?”.

“Không sao. Lúc Đức thông báo tình hình ở đó, bọn anh đã tổ chức vây bắt nhưng vẫn để tên kia lọt mất”.

“Tại tình hình bất ngờ quá, lao đến không kịp. Gọi xong một cuộc điện thoại thì nó cũng đã kịp chạy mất tăm rồi”. Nói đến đây, giọng nói của Văn Chung đột nhiên trở nên kiên định: “Nhưng em yên tâm đi, kiểu gì bọn anh cũng tìm được nó, đòi lại công bằng cho em”.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Văn Chung, Như Ý bật cười: “Công bằng gì chứ, tai nạn nghề nghiệp tý thôi mà”. Cô hỏi: “Các anh có đoán ra là ai không?”.

“Khi em phát hiện ra vết máu thì kẻ đó tấn công em ngay, phải không?”.

“Vâng, là anh Đức phát hiện ra vết máu. Nhưng em mang theo luminol”. Trong lòng Như Ý cũng tự có suy đoán, hung thủ đã theo dõi cô dùng luminol kiểm tra vết máu từ phòng chứa rác thải xuống đến cầu thang. Lúc Nhân Đức phát hiện ra vệt máu đáng ngờ kia, hắn mới thực sự lo sợ.

Đức Minh gật đầu: “Như thế chứng tỏ hắn sợ từ vệt máu đó, cảnh sát sẽ phát hiện ra hiện trường chính của vụ án. Mà tìm ra hiện trường chính, hắn cũng sẽ bị vạch trần”.

“Người sợ việc này nhất, chỉ có thể là hung thủ g.iế.t nạn nhân Hiên thôi”. Đăng Dương khẳng định”.

Những người còn lại cũng đồng tình với suy luận này: “Bây giờ mọi nghi vấn đều xoay quanh người yêu cũ của nạn nhân Hiên. Toàn bộ đầu mối cũng chỉ tập trung vào mỗi hắn mà thôi”.

“Nhưng các anh vẫn giám sát Thái 24/24 mà”. Cô tròn mắt hỏi: “Tại sao hắn có thể đi đến hiện trường mà không bị phát hiện được?”.

“Sau khi em bị chuốc thuốc mê, bọn anh mới kiểm tra trong quán net hắn chơi game, Thái về từ cửa sau mà không ai biết”. Đội phó Minh áy náy nhìn cô: “Xin lỗi nhé, Như Ý, bọn anh làm việc không cẩn thận, làm ảnh hưởng đến em”.

Cô lập tức xua tay: “Không phải đâu, tại em tự ý đến hiện trường mà không báo cáo các anh. Tại em. Các anh không có lỗi, không cần xin lỗi”.

“Em yên tâm, mọi người sẽ không để em phải chịu thiệt thòi đâu. Bọn anh nhất định sẽ bắt được hung thủ, tẩn cho nó một trận vì dám động đến em”.

Như Ý bật cười: “Cảm ơn các anh”.

***

Nằm ở bệnh viện buồn chán hết một ngày, sang ngày thứ 2, mọi người trong đội hình sự đều bận rộn với việc phá án, không thể đến thăm cô, ngay cả Nhân Đức cũng chưa một lần xuất hiện.

Như Ý buồn chán muốn ra viện, nhưng bác sĩ ngăn cản, bên ngoài cũng có người của công an bảo đảm an toàn cho cô, Như Ý chẳng có cách nào, đành phải nằm dài gặm nhấm buồn bực.

Cô nghịch điện thoại một hồi, theo thói quen lại lần đến số điện thoại của Nhân Đức. Mặc kệ anh không đến thăm cô, mặc kệ anh không bận tâm đến cô, Như Ý vẫn muốn nói chuyện với anh, vẫn muốn bám lấy anh.

Ngón tay cô nhanh chóng ấn xuống tin nhắn: “Hello”.

Chờ 5 phút, 10 phút, không thấy anh trả lời lại. Như Ý mới chợt nhớ ra mình quên xưng tên, mà Nhân Đức thì rất ít khi rep tin nhắn của người lạ. Cuối cùng, cô đành phải mặt dày xưng tên:

“Em là Như Ý. Anh đang làm gì vậy?”.

Một lúc sau, anh mới chịu trả lời: “Đang đi ăn trưa”.

Tin nhắn của anh chỉ vỏn vẹn mấy chữ mà vẫn đủ làm Như Ý cười như điên: “Hôm nay tiến sĩ tâm lý học lại có thời gian thế? Nếu anh không bận rộn thì chúng ta hẹn hò đi”.

Cái bệnh hễ gặp anh là sẽ buông lời tán tỉnh, cô mãi vẫn không chừa. Nhân Đức cũng không bận tâm đến cô, chỉ nói: “Sao em có số điện thoại của tôi?”

“Anh đoán xem”.

“Đội phó Minh”.

Như Ý vỗ đầu than thầm một tiếng, quả nhiên là tiến sĩ tâm lý học tội phạm, chẳng cần tốn thời gian cũng biết cô xin số điện thoại của anh từ đội phó Minh.

Như Ý gửi sang một icon mặt cười: “Thông minh thật”.

Nhắn xong, lại sợ anh không trả lời, cô lại gửi thêm một tin: “Hung thủ trong vụ án này rất manh động, anh phải cẩn thận nhé. Trong thời gian chưa bắt tạm giam được Thái thì ra ngoài nhớ chú ý an toàn đấy”.

Rất lâu sau, Nhân Đức mới trả lời cô một tin: “Tôi đi ăn trưa cùng mọi người trong phòng hình sự”.

Nghĩa là bên cạnh anh có người, không cần cô lo lắng. Nhân Đức lạnh nhạt với cô như vậy, Như Ý bình thường sẽ không tủi thân, nhưng bởi vì cô ốm, anh rõ ràng biết điều này nhưng không hỏi thăm, cho nên Như Ý lại cảm thấy hơi chạnh lòng.

Cô định tắt điên thoại, không ngờ sắp sửa ném đi lại thấy anh gửi thêm một tin: “Ở một mình mới cần chú ý an toàn”.

Tâm trạng của cô lập tức thay đổi 360 độ, Như Ý ngửa mặt lên trời cười khanh khách, sau đó hôn chụt lên màn hình mấy cái rồi mới chịu nhắm mắt ngủ.

Phải tĩnh dưỡng thật tốt, sớm ngày ra viện tiếp tục theo đuổi “anh trai đẹp” của cô!

Trong khi đó, Nhân Đức ở bên kia, sau khi nhắn xong liền thờ ơ nhét lại điện thoại vào túi, tiếp tục nghiêm túc lắng nghe báo cáo hành động tiếp theo của đội hình sự.

Văn Chung nhìn thấy tiến sĩ Nhân Đức dùng điện thoại trong khi họp thì tròn xoe mắt ngạc nhiên, trong lòng thầm than: Không phải đấy chứ? Sao mọi người nói tiến sĩ tâm lý học tội phạm này khi làm việc rất nguyên tắc cơ mà, sao lại nhắn tin trong khi họp thế này?

Đội phó Minh đưa ra ý kiến rà soát từng phòng, dùng luminol kiểm tra vết máu ở hiện trường chính. Nhân Đức không đồng tình với ý kiến này, liền lên tiếng:

“Sử dụng cách đó rất tốn thời gian, tốn chất hoá học và tốn nhân lực”.

Đức Minh cau mày nhìn anh: “Dọc hành lang không còn vết máu nào nữa, không thể tìm được chính xác nơi xuất phát vệt máu ấy. Hơn nữa từ khi gây án đến giờ, hung thủ đã có hơn nửa tháng để xoá dấu vết phạm tội rồi, nếu không rà soát từng hộ thì không thể tìm được hiện trường chính vụ án”.

Đăng Dương tiếp lời: “Bác sĩ Đức, tôi đã trực tiếp đi hỏi từng nhà ở tầng 11, không những hỏi một lần mà đến 3 lần. Tất cả đều nói không quen nạn nhân Hiên. Nhìn thái độ cũng không phát hiện ra ai nói dối, chúng ta không thể ngồi chờ họ lộ ra nghi vấn mới tìm hiện trường được”.

“Tôi có thể biết anh dùng gì để hỏi họ được không?”. Nhân Đức khẽ nhướng mày, trước thái độ không mấy tin tưởng của đội số 1 dành cho mình, bộ dạng của anh vẫn rất thản nhiên.

“Ảnh của nạn nhân do gia đình cung cấp”. Đăng Dương vẫn chưa hiểu mục đích câu hỏi của anh.

Nhân Đức bình thản đặt cuốn sổ nhỏ lên bàn, cất giọng đều đều: “Đây là nơi nạn nhân bị sát hại, hoặc là chỉ là nơi phi tang thi thể của nạn nhân. Tôi đã đọc qua tài liệu vụ án, trước nay nạn nhân Hiên chưa từng đến đây, cũng không có người quen ở chung cư này. Điều đó có nghĩa là cô ấy được hung thủ dẫn dụ đến đây”.

Một suy nghĩ chợt loé qua đầu của toàn đội hình sự, đội phó Minh là người lên tiếng trước: “Ý của cậu, hung thủ mới là người có mối liên hệ chính đối với chung cư, muốn tìm được hiện trường thì phải bắt đầu từ nghi phạm?”.

Văn Chung cau mày: “Nhưng tôi đã điều tra rồi, cái thằng tên Thái kia không có người quen nào ở chung cư này, cũng không có căn hộ nào ở đó cả”.

“Một mối quan hệ vốn dĩ phải xuất phát từ hai phía. Các anh mới chỉ điều tra ở phía nghi phạm mà thôi”.

Nghe đến đây, mọi khúc mắc trong lòng mọi người đều lập tức thông suốt. Đội phó Minh có chút cảm khái nhìn Nhân Đức, nhưng anh ta vẫn không có thiện cảm đối với tâm lý học tội phạm gì đó.

Anh ta ngay lập tức quay sang nhìn Đăng Dương: “Cậu hãy mang ảnh của nghi phạm đi hỏi từng người ở tầng 11. Có kết quả báo cáo ngay lại cho tôi”.

“Rõ”

***

Như Ý ngủ một giấc, đột nhiên lại mơ thấy mình được trở lại năm 18 tuổi, khi ấy thanh xuân đẹp đẽ, vô tư vô lo, cuộc đời như một trang giấy trắng vô cùng chói chang rực rỡ…

Lúc đó, cô điên cuồng theo đuổi Nhân Đức, nhiệt tình đến nỗi toàn trường không ai là không biết Như Ý của khoá 54 yêu say đắm Hoàng Nhân Đức khoá 52. Có một lần ngồi trong quán cafe cách rất xa trường học, một người bạn nam trong lớp hỏi cô:

“Như Ý, cậu nghiêm túc thích cái tên Đức đó thật hả?”

Như Ý vênh mặt, khẩu khí vô cùng kiên quyết: “Tất nhiên, các cậu cứ chờ đấy, mình sẽ cưa đổ anh ấy sớm thôi”.

“Điều kiện của cậu tốt hơn cái tên đó nhiều, tội gì mà phải vứt hết mặt mũi, suốt ngày chạy theo cậu ta thế?”

“Thích thì thích, quan tâm gì đến điều kiện gì đó”

“Cậu ta làm phục vụ bàn ở quán cafe, cậu cũng không quan tâm à?”

Như Ý định mở miệng phản bác, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng, cô giật mình ngước mắt lên mới thấy Nhân Đức mặc bộ đồ phục vụ đứng trước mặt, trên tay anh là một khay đồ uống.

Điều làm cô cảm thấy nghẹt thở nhất, chính là anh đang đi về phía bàn của cô.

Như Ý nghiến răng: “Các cậu cố ý chọn quán cafe này đúng không?”

Mấy bạn học nữ há hốc miệng kinh ngạc, đám sinh viên nam thì nhún vai: “Mình đâu biết, tình cờ đấy chứ”.

“Khốn kiếp”.

Như Ý định đứng dậy bỏ đi, nhưng lúc này Nhân Đức đã nhìn thấy cô, bỏ đi lúc này càng làm anh thêm khó xử. Cuối cùng, cô đành ngồi yên một chỗ, cúi đầu nghịch điện thoại, cố ý tỏ ra không nhìn thấy anh.

Tuy nhiên, đám sinh viên nam kia nhất định không buông tha, còn cố ý hỏi: “Cái anh này nhìn quen quá, hình như là nhân vật đứng top 1 bảng điểm của khoá trên phải không nhỉ?”

Nhân Đức gật đầu: “Chào các bạn cùng trường”.

“Tôi nghe nói học bổng kỳ nào anh cũng giành được mà, sao lại phải ở đây làm phục vụ bàn thế này?”. Một tên phun ra mấy lời bẩn thỉu: “Bàn tay bác sĩ quý lắm, sao anh lại dùng nó đi phục vụ bàn chứ? Hình như phục vụ còn phải kiêm thêm cả việc rửa cốc chén nữa phải không?”.

Hắn tặc lưỡi: “Phải rửa cốc chén, lỡ đứt gân tay thì làm sao đây? Anh trai, cuộc sống mưu sinh vất vả phết nhỉ? Mạo hiểm cả tương lai để kiếm mấy đồng bạc lẻ thế hả?”.

Như Ý không nhìn thấy sắc mặt anh khi đó, nhưng cô có thể thấy những đầu ngón tay đang bưng khay của anh khẽ siết chặt lại. Mấy bạn nữ lớp cô vốn hâm mộ anh, bây giờ cũng không ai lên tiếng bênh vực, có người còn cố ý quay đi, ánh mắt không giấu nổi vẻ giễu cợt anh.

“Sao không trả lời thế?”. Một tên khác hất hàm: “Mang nước lại gần đây xem nào”.

Nhân Đức mím môi, đặt mấy cốc nước xuống trước mặt từng người. Khi anh đặt ly nước xuống chỗ Như Ý, những ngón tay đẹp đẽ của anh vẫn trắng bệch.

Cô biết nếu làm loạn lên, anh sẽ càng xấu hổ hơn nên đành nhịn. Nhưng những hành động tiếp theo của mấy tên cặn bã kia, thực sự khiến cô không nhịn được nữa.

Một gã móc ra mấy đồng liền polimet, cố ý nhét vào túi áo phục vụ của anh: “Bạn cùng trường, tip nhiều hơn một chút”. Hắn vỗ vỗ vai Nhân Đức: “Cố gắng lên nhé anh trai, giành được nhiều học bổng, làm phục vụ bàn tận tình, sẽ có lúc đủ tiền mua một bộ quần áo mới đấy”.

“Mẹ kiếp”. Như Ý đột nhiên đứng phắt dậy: “Câm họng lại đi”.

Tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn cô, Như Ý mặt đỏ phừng phừng chỉ mặt từng người: “Các người có điều kiện tốt hơn người ta, không phải là do bản thân các người xuất sắc hơn, tài giỏi hơn mà là các người sinh ra trong một gia đình tốt hơn, hiểu không? Nếu không có cha mẹ tốt thì đừng nói đến quần áo, ngay cả tiền đi học các người cũng không lo nổi. Ở đây vênh váo cái gì?”.

“Như Ý, cậu cũng có điều kiện tốt đấy thôi. Thằng nghèo kiết xác này không xứng với cậu”.

“Xứng hay không xứng do cậu quyết định hả? Tôi thích là được, không ai ngăn nổi tôi”. Như Ý chỉ thẳng mặt từng người: “Các người còn lâu mới so nổi với anh ấy. Nhìn người thì nhìn vào nhân cách, không ai nhìn vào túi tiền”.

“Một thằng mồ côi thì có nhân cách gì?”.

“Thằng khốn này”.

Như Ý nổi điên, cầm cốc nước lạnh trên bàn định đập vào đầu tên vừa nói ra mấy lời đó, nhưng ly nước còn chưa hạ xuống, cánh tay cô đã bị ai đó lôi đi.

Nhân Đức lôi cô ra khỏi tiệm cafe, Như Ý vẫn còn muốn gây sự, gào ỏm tỏi: “Anh bỏ em ra, để em sống c.hế.t với lũ khốn đó”.

“Đừng ồn ào nữa”. Nhân Đức buông tay cô, giọng nói vẫn đều đều: “Không cần em bảo vệ tôi”.

“Anh nói không cần thì là không cần à? Em cứ thích như thế đấy, em muốn bảo vệ anh, em sẽ bảo vệ anh, không ai có quyền bắt nạt anh”.

Bàn tay Nhân Đức lặng lẽ siết lại, anh không cãi nhau với cô, chỉ dùng một ánh mắt bình đạm như nước nhìn Như Ý. Đồng tử màu đen của anh như một mặt hồ phẳng lặng yên ả, khiến cho tâm tình cô phút chốc dịu xuống. Như Ý nhận ra mình vừa thất thố, lập tức không náo loạn nữa.

Cô nhìn vầng trán lấm tấm mồ hôi của anh, lại nhìn bộ đồng phục của nhân viên trên người anh, đột nhiên cảm thấy rất đau lòng.

“Anh có mệt không?”

Nhân Đức lắc đầu: “Không”.

“Anh sẽ không để ý đến mấy lời của bọn nó chứ?”

“Không để ý”. Bởi vì anh quen rồi, cuộc sống của anh thế nào đều là cuộc đời riêng của anh, không ai có thể bước chân vào, cũng chẳng ai có thể dùng nó để công kích Nhân Đức.

Như Ý khẽ thở phào một tiếng: “Công việc ở đây bận lắm hả?”. Cô định lấy khăn lau đi mồ hôi trên trán anh, nhưng Nhân Đức lại tránh về phía sau.

“Cũng bình thường”

“Vậy em rửa bát cùng anh nhé?”

“Ở đây đã đủ nhân viên rồi”. Anh thành thật trả lời, lại nhìn đôi bàn tay trắng tinh đẹp đẽ của cô: “Em không cần phải làm những việc này”.

“Ở nhà em vẫn rửa bát thường xuyên mà, em rửa sạch lắm đấy”. Cô vênh mặt nói dối.

Anh mím môi không đáp, ánh mắt đã bớt lạnh nhạt hơn một chút.

Cuối cùng, Như Ý không làm khó anh nữa, chỉ tủm tỉm cười: “Thế thì em đợi anh tan làm nhé”.

Đối với Như Ý, ngày hôm đó chính là buổi hẹn hò đầu tiên của cô và anh, dù thực sự chỉ là cô ngồi lì ở quán cafe đợi anh từ 4h chiều đến tận 10 giờ đêm, chờ tới khi anh tan làm, lại lẽo đẽo bám theo anh lên chuyến xe bus về nhà…

Chỉ đơn giản vậy thôi nhưng đã đủ làm cô thoả mãn, suốt dọc đường cứ cười mãi không thôi…

Tiếng chuông điện thoại làm Như Ý tỉnh giấc, cô giật mình khỏi giấc mơ của thời thanh xuân, vội vàng mở mắt bật dậy, cảm giác vui vẻ kia vẫn chưa hoàn toàn tan biến.

“Alo”.

Đầu dây bên kia, đội phó Minh phát hiện ra cô đang ngái ngủ, bất chợt lại cảm thấy áy náy: “Như Ý, hôm nay đã khoẻ hẳn chưa?”.

Thông thường sẽ không gọi điện thoại để hỏi thăm sức khoẻ vào giờ này, Như Ý hiểu rõ, ngay lập tức bật dậy: “Em khoẻ rồi. Anh Minh, có chuyện gì cần em à?”.

Đức Minh có chút ngạc nhiên, khẽ hắng giọng: “Ừ, bọn anh đã tìm ra được hiện trường chính của vụ án mạng rồi”.

Như Ý tung chăn xuống giường, vừa kẹp điện thoại bên vai vừa xỏ dép: “Em sẽ đến ngay”.

***

Lời tác giả: Ngày mai là cuối tuần, lại trúng đợt có việc nữa, thế nên tớ xin phép nghỉ 2 ngày nhé. Hẹn gặp lại mọi người vào thứ 2.

Chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ!