Số 13 Phố Mink

Chương 33: Dị Ma 3

Hôm nay trong nhà cũng không có khách hàng, Minna, Lunt và Chris đã đi học.

Karen ăn bữa sáng do dì Winnie chuẩn bị, sau khi xuống lầu một, thấy Paul và Ron đang ngồi trong vườn hoa nói chuyện phiếm.

"Chào buổi sáng, Karen thiếu gia."

" Chào buổi sáng, Karen thiếu gia."

Ron đặc biệt nhiệt tình vì 500 lucoin của ngày hôm qua.

Karen nói với Paul, "Chúng ta còn cần phải ra xe sao?"

Paul lắc đầu, "Còn chưa nhận được điện thoại thông báo.”

Ron nói: "Ta nghĩ hôm nay hẳn là một ngày vui vẻ và thoải mái, Mason tiên sinh và phu nhân Mary vẫn còn chưa thức dậy.”

Chú và dì nhân cơ hội trong nhà không có việc gì, nằm ỳ.

"Paul, ngươi có thể lái xe đưa ta đến bệnh viện không, ta muốn thay ông nội đến thăm ông Hoffen."

"Đương nhiên có thể rồi, thiếu gia."

Xe của nhà Inmerais, nếu đi đến những nơi khác thì có vẻ không tiện, nhưng đến loại địa phương như bệnh viện này, thì danh chính ngôn thuận.

Một lần nữa trở lại trong xe vô luận sống chết đều chịu tội, Karen ngồi xuống trên đệm cảm khái nói:

"Kỳ thật có thể đổi chiếc xe mới."

Chiếc xe này dù sao cũng là hàng cải tiến, xe tang nghiêm túc ở giữa có rãnh có thể đặt quan tài, hai bên có chỗ ngồi cố định cùng với tay vịn, không gian cũng rộng rãi hơn.

"Mason tiên sinh đã sớm muốn thay xe khác, nhưng phu nhân Winnie không đồng ý."

Paul khởi động rồi chiếc xe tang bắt đầu di chuyển trên con đường Mink.

"Paul, rẽ sang bên kia một chút, trước tới con đường phía trước."

"Được, thiếu gia."

Tuy nhiên, ngay khi Paul vừa rẽ vào con đường đó, Karen lại thay đổi ý định của mình: "Thôi được rồi, Paul, rẽ trở lại, chúng ta đi thẳng đến bệnh viện mà không đi đường vòng."

"Được, thiếu gia." Paul không có chút không kiên nhẫn nào, tính tình của hắn quả thật so với Ron tốt hơn rất nhiều, đương nhiên, nếu như ngươi cho Ron tiền boa, Ron cũng sẽ lập tức trở nên vô cùng nhiệt tình.

Karen vốn định đi ngang qua nhà mối tình đầu của chú, thuận tiện liếc mắt nhìn cửa sổ tầng hai kia, nhưng nghĩ lại trước mắt ông nội dù sao cũng không ngồi trong xe, vẫn bỏ đi ý niệm này trong đầu.

Khoảng mười phút sau, Paul lái xe vào bãi đậu xe của bệnh viện.

"Thiếu gia, ta ở chỗ này chờ ngài."

"Được."

Karen xuống xe và đi về phía tòa nhà nội trú.

Khi bước lên bậc thang, hắn mới ý thức được mình đến thăm bệnh nhân, nhưng ngay cả trái cây cũng không mang theo.

Đi ra ngoài mua ít trái cây hay là một bó hoa rồi trở lại?

Do dự một chút,

Karen vẫn ngại phiền phức, quên đi.

"Xin chào, xin hỏi phòng bệnh của ông Hoffen là phòng nào?"

"Ông Hoffen sao? Xin vui lòng chờ một chút, ta sẽ giúp ngài kiểm tra.”

"Cám ơn."

"Không cần khách khí."

Y tá trẻ tuổi ở quầy dịch vụ đang kiểm tra danh sách bệnh nhân của khu vực, vừa kiểm tra vừa ngẩng đầu lên, đánh giá Karen, khóe miệng mang theo ý cười hơi nhếch lên.

Karen lịch sự mỉm cười, kiên nhẫn chờ đợi.

Nếu kế thừa dung mạo anh tuấn này, vậy chỉ có thể thừa nhận những khổ não vì nó mà đến, ai.

Ví dụ, y tá trẻ tuổi này vì muốn nhìn mình nhiều hơn một chút, nên cố ý kiểm tra rất chậm.

Cuối cùng,

"Tìm thấy rồi, ông Hoffen đang ở phòng 301, giường số 2."

"Cám ơn."

“Có cần ta dẫn ngài qua không?”

"Không cần, cám ơn."

Karen đi lên cầu thang, lên tầng ba, phòng 301 ngay ở đầu cầu thang, đi lên là đến.

Đẩy cửa phòng bệnh ra, bên trong có hai giường bệnh, một người nằm trên giường là Hoffen tiên sinh, trên giường kia là một người phụ nữ trung niên mặc đồng phục hộ lý đang ngủ say, ngáy nhẹ, ngay cả khi Karen đẩy cửa cô cũng không phát hiện.

Một hộ lý đang lười biếng,

Karen tiến lên chuẩn bị đánh thức cô ấy,

Cùng lúc đó,

Giọng nói của ông Hoffen truyền đến:

"Cô ấy làm ba phần công việc, quá mệt mỏi, để cho cô ấy ngủ thêm một chút."

Karen quay lại, nhìn ông Hoffen đang nằm trên giường bệnh, đầu ông đã được băng bó, trước khi Karen bước vào, ông còn đang đọc báo, có vẻ như phục hồi khá tốt.

"Biết ngài tỉnh lại, cho nên ta lập tức đến thăm ngài."

Karen đến tay không, ngồi xuống bên giường bệnh.

Khóe miệng Hoffen tiên sinh lộ ra một tia cười lạnh, nói: "Ta không ngã chết, ngươi rất thất vọng đúng không?”

Karen lắc đầu và thẳng thắn: "Nếu ta muốn, ngài có lẽ không còn mạng để đến bệnh viện."

Hoffen tiên sinh khẽ nhíu mày, nghi hoặc nói: "Như thế nào, hiện tại ngay cả diễn cũng không diễn sao?”

"Cần diễn cái gì? Ta chính là Karen, chẳng qua trận bệnh lúc trước, làm cho cả người ta biến hóa có chút lớn mà thôi, dù sao thiếu chút nữa bệnh chết, tính cách con người phát sinh một ít biến hóa, cũng rất bình thường, không phải sao?”

"Ta rất tò mò, Dis vì sao còn để cho ngươi tiếp tục sống."

"Ta là cháu nội của ông, lời này của ngài rất không có ý nghĩa."

“Ngươi không biết, ngươi rốt cuộc là cái gì sao?”

"Ta đã nói rồi, ta chính là Karen."

Ông Hoffen nâng cổ lên, để lộ vòng cổ thập tự giá bên trong:

"Tháo nó ra."

"Được."

Karen đưa tay ra và tháo sợi dây chuyền thập tự giá ra khỏi cổ ông Hoffen.

Ông Hoffen nhìn chằm chằm vào Karen,

Nói:

"Ta hiện tại đến nói cho ngươi biết, ngươi rốt cuộc là cái gì."

"Không hổ là giáo sư khoa triết học, thật ra ta cũng rất vui khi cùng ngài thảo luận về triết học."

"Cầm nó đi!"

"Cái gì?"

"Sử dụng bàn tay của ngươi, giữ thập tự giá!"

Karen nhìn sợi dây chuyền thập tự giá vừa được tháo ra khỏi cổ ông Hoffen trong tay mình, không nhúc nhích.

“Như thế nào, không dám sao?”

"Không phải."

"Vậy ngươi cầm nó a, chỉ cần ngươi cầm nó, ngươi có thể rõ ràng, chính mình rốt cuộc là cái gì."

"Hoffen tiên sinh, xem bói toán như một sở thích là được rồi, nó thật sự không thích hợp để nghiện, nếu không sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của mình trong hiện thực."

"Nếu như ngươi là thứ kia, khi ngươi chủ động cầm nó, linh hồn của ngươi, cũng sẽ theo đó ma diệt."

"Ngài đang kể chuyện cổ tích sao?"

"Đúng vậy, vậy ngươi nắm lấy đi, phối hợp với ta kể tiếp câu chuyện này."

Karen do dự.

"Ngươi đang do dự điều gì? Ngươi nắm a, như thế nào, chẳng lẽ ngươi ngay cả chính mình cũng đang lừa gạt? Ha ha ha, ta không biết vì sao Dis còn có thể tiếp tục cho ngươi còn sống, có lẽ, hắn cũng già rồi, già đến. . . . . ."

Đôi mắt của ông hoffen đột nhiên mở to,

Bởi vì ông nhìn thấy Karen đang ngồi trước mặt mình, hắn nắm lấy cây thánh giá bằng tay trái của mình.

Một giây,

Ba giây,

10 giây;

Nửa phút;

Sau khi cầm thập tự giá, Karen không nhúc nhích.

Ông Hoffen chống hai tay lên giường bệnh, gian nan muốn đứng dậy, nhưng vào lúc này, Karen đột nhiên đè người về phía trước, miệng phát ra một tiếng: "Hô!”

"A. . ."

Ông Hoffen sợ hãi mất thăng bằng và ngã trở lại giường, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Karen không dám tin.

Karen ném sợi dây chuyền thập tự giá bên cạnh gối của ông Hoffen, mở rộng cánh tay của mình và đi vòng quanh một vòng,

Nói:

“Không phải nói linh hồn sẽ ma diệt sao, ngài nhìn xem, ta sao lại cái gì cũng không có a?”

“Không có khả năng a, chuyện này không có khả năng!” Ông Hoffen bắt đầu nói lẩm bẩm một mình.

"Ngài nghỉ ngơi thật tốt, qua một đoạn thời gian ta lại đến thăm ngài, hy vọng đến lúc đó, nơi này của ngài có thể khôi phục bình thường hơn một chút." Nói xong, Karen chỉ chỉ vào ót mình, "Tạm biệt, Hoffen tiên sinh.”

Nói xong, Karen liền đi ra khỏi phòng bệnh.

"Linh hồn của hắn lại không bị tịnh hóa chi khí hủy diệt,

Chẳng lẽ, là ta sai sao?

Hắn thật sự không phải dị ma sao?”

. . . . . .

Khi hắn bước xuống cầu thang, cô y tá tại quầy dịch vụ mỉm cười ngọt ngào với Karen, hắn cũng mỉm cười đáp lại.

Ra khỏi tòa nhà nội trú,

Đi xuống bậc thang,

Karen không đi thẳng đến bãi đậu xe để tìm Paul,

Nhưng đến một góc của khu vườn bệnh viện,

Ngồi xổm xuống,

Tay phải che miệng mình lại,

Cánh tay trái gần như điên cuồng lắc lư,

"Đ**. Đau chết ta!”

Sau một loạt các cú hất văn,

Karen cuối cùng đã dừng lại,

Đem tay trái đặt ở trước mặt mình, chậm rãi mở bàn tay ra.

Ở lòng bàn tay trái của hắn, rõ ràng xuất hiện một vết sẹo bỏng hình chữ "thập", nhưng miệng vết thương tựa hồ bị đốt cháy, cho nên cũng không có máu tươi tràn ra.

Nhìn dấu vết bỏng này,

Karen rơi vào trầm tư,

Một lúc lâu sau,

Phát ra một tiếng chất vấn bản thân:

"Cho nên. . . Ta là cái quái gì vậy?"