Số 13 Phố Mink

Chương 29: Bút Ký Màu Đen 2

"Mặt khác, ngươi vừa nói mở rộng, ta cảm thấy hiện tại không cần phải mở rộng, bởi vì cho dù chúng ta có thể vay tiền từ ngân hàng, cũng không có biện pháp cạnh tranh về quy mô với những chuỗi công ty đó.

Vậy nên, ta cảm thấy chúng ta vẫn là nên cải thiện chất lượng dịch vụ, đồng thời tìm thêm các hạng mục có thể tăng thêm tiền, như việc ngươi đã làm.”

"Kỳ thật, ông nội không thể gánh vác việc này sao?" Karen hỏi.

Ông nội là một linh mục.

Mason phớt lờ, "Này, ai lại đi tìm Thượng Đế để tâm sự chứ?"

Cùng lúc này,

Có một vũng nước ở phía trước, bánh xe bị mắc kẹt rồi xảy ra một va chạm lớn.

Chiếc xe không sao, nhưng hai bình tro cốt bị va chạm, phát ra âm thanh "phanh", may mắn không bị hư hại.

Mason nhìn lại,

Nói:

"Sau này ta chết, hoàn toàn không cần chuẩn bị tổ chức tang lễ, đừng nói quan tài, ngay cả hộp đựng tro cốt ta cũng không cần Minna và Lunt chuẩn bị cho ta."

"Hả? Chú sao lại cảm thấy vậy?”

"Có một số chuyện, chứng kiến được nhiều, liền cảm thấy không còn ý nghĩa quá lớn, sau khi ta già đi, chỉ cần Minna và Lunt có thể hiếu thuận với ta một chút, chờ khi ta nhắm mắt lại, hai người bọn họ cho dù lấy túi nilon đen dùng để mua cá ở chợ để đựng tro cốt thì ta cũng không hề oán giận."

"Vậy tro cốt kia xử lý như thế nào?" Karen hỏi.

"Xử lý như thế nào sao? Tìm một chậu hoa lớn một chút, đặt ta vào bên trong, lại thêm chút đất, mặt trên tùy tiện trồng thêm hoa cỏ, có thể đặt ở trong vườn hoa.

Lúc các ngươi ở nhà, cũng có thể tưới nước cho ta, khi các ngươi không có ở nhà, ta có thể trông nhà giúp mọi người.”

Mà cùng lúc này,

Trên đường trở về, Ron vẫn đang ngủ, vừa mới bị cú xóc nảy kia đánh thức, nghe được cuộc đối thoại này, có chút tò mò nói:

"Mason tiên sinh, Karen thiếu gia, các người đang nói chuyện nặng nề như vậy sao?"

"Ron, tang lễ sau này của ngươi, ngươi định sẽ làm thế nào?"

Mason một tay cầm vô lăng, tay kia cầm bật lửa châm thuốc cho mình, tùy hứng hỏi.

"Hắc hắc, ta nhất định phải lên kế hoạch, trước khi chết đem 1 lucoin cuối cùng trên người tiêu hết."

"Vậy gia đình ngươi thì sao?" Karen hỏi.

"Ngày mai sau khi tan tầm ta sẽ đến viện dưỡng lão kia, nếu cuối cùng cô ấy vẫn không muốn ở chung với ta, đại khái sau này ta sẽ không có người nhà, càng không có khả năng có con."

"Vậy hậu sự của ngươi thì sao?"

"Hậu sự?" Ron vỗ vỗ bụng mình, "Hậu sự đơn giản, ta nghe nói y viện của thành phố Luo Jia đang thu thi thể mà xã hội hiến tặng, bọn họ còn tôn xưng thi thể được hiến tặng là. . . Cái gì lão sư nhỉ?”

Karen nói, "Đại thể lão sư."

"Đúng đúng đúng, vẫn là Karen thiếu gia biết nhiều, hắc hắc, chờ ta trước khi chết, ta liền ký hiệp nghị đem mình quyên góp, đi làm đại thể lão sư."

Mason khẩy tàn thuốc, cười nói: "Nhìn không ra a Ron, hình tượng của ngươi trong mắt ta nháy mắt cao hơn nhiều rồi đấy.”

"Cái kia, cái kia. . ." Ron gãi gãi đầu, "Ta từ nhỏ học tập không tốt, kiến thức trong sách thật sự là không tiếp thu được, sớm bỏ học để tìm việc làm. Nhưng ta biết, có thể thi đậu vào y viện Luo Jia, đều là nhóm người học rất giỏi.

Ta liền cảm thấy, sau này đầu óc ngốc ngếch của ta nằm ở nơi đó, để cho đám học sinh học tập xuất sắc đứng bên cạnh ta, cùng nhau cúi đầu gọi ta là lão sư, đây là chuyện làm cho người ta vui vẻ cùng hưởng thụ a.”

"Ha ha ha ha." Mason cười.

Karen cũng nhịn không được mà cười, nhưng vẫn mở miệng nhắc nhở: "Vậy Ron ngươi phải giảm cân."

"Giảm cân?" Ron có chút ngoài ý muốn nói, "Làm đại thể lão sư còn cần yêu cầu vóc người sao?”

"Cái này tất nhiên là không, nhưng ngươi cũng biết đấy, sau khi mổ bụng của ngươi, chất béo của ngươi sẽ chất đống ở đó. Sau đó những học sinh kia đại khái sẽ vừa nhịn ghê tởm cắt bỏ mỡ thừa của ngươi, vừa nhỏ giọng mắng ngươi:

Ôi, Chúa ơi, tại sao đại thể lão sư của ta lại là một gã mập chết tiệt!”

Ron lập tức căng lưng, nói: "Đáng sợ như vậy sao!”

Ngay lập tức,

Ron vì hậu sự của mình mà lâm vào trầm tư sâu sắc.

Mason tò mò hỏi một chút: "Karen, làm sao ngươi biết được chuyện này?"

"Thím Mary nói cho ta biết a, chú cũng biết mà, có đôi khi thím sẽ xử lý một ít di thể đặc biệt, cho nên ở trên bàn cơm có đôi khi thím nhịn không được mà mắng."

Mason gật đầu tán thành, nói: "Đúng vậy, tính khí của cô ấy ngày càng xấu.”

Ngay sau đó,

Mason thở dài,

Một lần nữa gạt tàn thuốc,

Nói:

"Đều do ta."

. . . . . .

Lúc về đến nhà, đã là chín giờ tối, sau khi đặt bình tro cốt xuống tầng hầm, công việc hôm nay coi như là hoàn thành.

Bữa tối có cá trích đóng hộp, thịt xông khói và salad rau.

Karen rửa tay rồi lại bàn, nhìn vào bữa tối này, nói thật, thoáng có chút thất vọng, nhất là hôm nay hắn ra cửa lại trở về trễ hơn bình thường, hắn càng chờ mong bữa tối mỹ vị phong phú.

Nhưng. . .

Lần sau vẫn là mình phụ trách thì hơn.

"Thân ái, để em mở cá trích đóng hộp cho anh."

Nghe được "cá trích đóng hộp", chú Mason lúc này giang hai tay, lộ ra mỉm cười, cùng thím Mary hôn vài cái ở trước mặt Karen:

"Đây quả thật là một bữa tối hạnh phúc, món ăn mình yêu do người mình yêu chuẩn bị cho mình, yêu em."

Ngày hôm trước chú Mason ngồi trong xe từng nói với thím Mary, bánh nướng do chính tay cô làm là món ăn duy nhất mà hắn yêu thích;

Karen chớp chớp mắt, hắn bỗng nhiên có một loại dự cảm bất thường.

“Ba!"

Bên trong hộp có khí, khi mở ra, phát ra một tiếng trầm vang.

Ngay sau đó,

Một mùi thịt thối rữa trực tiếp tràn ngập ra.

Dạ dày của Karen trực tiếp co thắt một cái, sau đó trào lên cổ họng, cũng may hắn mạnh mẽ đè xuống.

Mùi hương trước mặt này, so với đậu phụ thối, quả thực chính là tiểu khả ái thân mang mùi hương thơm ngát!

Chú Mason múc một miếng, đưa vào miệng, vừa nhai vừa lộ ra vẻ hưởng thụ.

Ngay lập tức,

Thậm chí không hỏi Karen,

Trực tiếp múc một phần đặt trước mặt Karen:

"Ăn đi, Karen, ở trong nhà này, ngươi và ta vẫn luôn là fan trung thành nhất của cá trích đóng hộp, không, là tín đồ mới đúng!"

Karen nín thở, nhìn về phía Mason, Mason nâng một miếng khác lên, hô:

“Nào, cùng hưởng thụ tín ngưỡng của chúng ta!”

Nói xong,

Lại một lần nữa đưa vào trong miệng mình, cực kỳ hưởng thụ nhai nuốt.

Karen tỏ ra khó xử,

Nhưng,

Ai bảo "Karen" lại thích loại thực phẩm này chứ?

Mặt khác,

Đối với Karen kiếp trước rất thích ăn đậu phụ thối mà nói, trong lòng mơ hồ suy đoán, thứ này hẳn là giống như đậu phụ thối, ngửi thối, ăn thơm?

Lấy hết can đảm,

Karen nâng nó lên,

Đứa nó vô lối vào.

Trong một khoảnh khắc,

Oa~

Đôi mắt của Karen mở to,

Thậm chí nuốt cũng không nuốt xuống, trực tiếp cầm lấy khăn lau miệng rồi phun ra, sau đó lập tức đứng dậy rời bàn đi tới phòng tắm, bắt đầu nôn mửa.

Bên cạnh bàn,

Mason ngồi cùng Mary đang thoáng có chút kinh ngạc.

"Hắn ta bị sao vậy?" Thím Mary nghi hoặc nói.

Chú Mason đoán: "Lúc trở về, xe bị lọt gió với thêm trời mưa, có thể bị cảm lạnh chăng?"

"Vậy ta đi chuẩn bị cho hắn một ít thuốc."

. . . . . .