Số 13 Phố Mink

Chương 22: Giáng Lâm 4

Xe một đường đi về phía tây, rẽ, tiếp tục đi về phía tây, tiến vào khu nhà phố của phố Mink.

Và vào thời điểm đó, Karen phát hiện ra chú Mason đã cố tình chạy xe chậm lại.

Karen quay đầu nhìn về phía khu nhà phố,

Ở vị trí cửa sổ tầng hai,

Hắn thấy một người phụ nữ ngồi bên bàn trà phía sau rèm cửa, cùng một cuốn sách và một ly nước trên bàn trà;

Thân thể người phụ nữ hơi ngửa ra sau, nửa người trên ẩn giấu sau rèm cửa sổ chưa hoàn toàn kéo ra, ngược lại đôi chân thon dài kia, cùng với mũi chân kia nhẹ nhàng nhấc lên đôi giày cao gót màu đỏ hơi lay động, hiện ra một tư thái dụ hoặc dị thường.

Nhưng sau khi Karen nhìn thấy đôi giày cao gót đó,

Bỗng nhiên có chút choáng váng, tâm tình như có một làn khói mù không biết tên đè lên.

Bởi vì hình ảnh trong giấc mơ kia để lại không tốt, một đoạn thời gian rất dài kế tiếp, hắn vẫn luôn không thích giày cao gót như vậy, nhất là. . . Màu đỏ;

Lại quay đầu nhìn về vị trí lái xe phía trước, chú Mason cũng đang nhìn về phía nhà phố kia, trong ánh mắt chú, có một cỗ thần thái nói không rõ ràng.

Nhưng trong trí nhớ của "Karen", chú Mason tuy rằng làm ăn không mấy thuận lợi, bình thường cũng thích lười biếng, không thích lao động thể lực, nhưng tác phong sinh hoạt không thành vấn đề, quan hệ với thím Mary cũng rất tốt.

Vậy nên, Karen không nghĩ rằng chú Mason sẽ nɠɵạı ŧìиɧ ở chỗ này, hơn còn sẽ cũng đối tượng vượt quá giới hạn ở gần nhà như vậy, đó chính là ngu ngốc.

Lúc này, Karen thăm dò hỏi:

"Mối tình đầu sao?"

"Ừm. . .Đoán mò, không có gì cả!”

Mason ngay lập tức nhấn ga,

Cuối cùng nhìn thoáng qua người phụ nữ mặc tạp dề tưới hoa giữa trang viên.

Sau khi lái ra khỏi đường Mink, chú Mason nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua karen, trên mặt có chút ngầm nói:

"Thật sự không có gì."

"Cháu tin tưởng chú."

"Thật ra, cách đây không lâu chú mới biết cô ấy và chồng cô ấy chuyển đến đây, chú và cô ấy đã gặp nhau qua sân, nhưng cũng chỉ cười cười với nhau, không nói gì. Karen, cháu biết không, chú là một người rất coi trọng gia đình.”

Nói đến đây,

Chú mason thở dài, tiếp tục nói:

"Trước đây chú đã từng khiến cho kinh tế gia đình trở nên tồi tệ, nếu chú đã làm chuyện không tốt với gia đình rồi, chú làm thế nào còn có thể làm ra chuyện gì có lỗi với dì của cháu nữa.

Có điều, hôm trước nhà cô ấy gặp phải một chuyện phiền toái, cô ấy tìm chú hỗ trợ, chú liền hỗ trợ xử lý một chút, sau đó cũng không có gì liên quan nữa, cô ấy cùng chồng cô đang tìm kiếm nhà mới để chuẩn bị chuyển nhà.”

Chú Mason theo bản năng di chuyển mông một chút, đồng thời khóe mắt nhìn lướt qua hai vị "khách" đang nằm trong xe.

Karen nhận thấy chi tiết này,

Vậy nên,

Chuyện chú Mason bị ông nội đánh, là có liên quan tới. . . Jeff?

Chỉ có thể là Jeff, bởi vì ông Mosan được nhận về từ viện dưỡng lão, trong khi Jeff chỉ là một phiếu phúc lợi chết cóng trên đường phố.

Lại liên tưởng đến giấc mộng mình từng ở trước mặt Jeff cùng với việc sau khi ông nội xuống tầng hầm, thím Mary liền lập tức gọi điện thoại gọi chú Mason về nhà. . .

Karen xoa xoa mi tâm của mình,

Jeff,

Có thực sự bị đóng băng đến chết không?

"Karen à. . ."

"Chú cứ yên tâm đi, con sẽ không nói cho thím biết."

Karen biết chú của mình cần lời hứa hẹn này, lúc trước hắn cố ý không nói, chờ nghe được nhiều tin tức hơn như thế này.

"Hô. ha, ha.”

. . . . . .

Tầng 2, phòng ngủ.

Một chân, nhấc lên, đế giày cao gót bám lấy rèm cửa, kéo rèm cửa lại.

Ngay sau đó, đôi chân mang giày cao gót màu đỏ đi về phía cửa.

Khi "cô ấy" chuẩn bị mở cửa,

Đài phát thanh bên cạnh truyền ra "âm thanh nhiễu sóng";

"Khụ khụ khụ. . ."

Một trận ho khan từ bên trong truyền ra.

"Ngươi. . .muốn đi đâu! ”

Giọng nói của người dẫn chương trình trên đài phát thanh có vẻ hơi suy yếu, giống như là sinh bệnh, hoặc là. . . Bị thương.

Ngay sau đó,

Trên đài phát thanh lại truyền đến âm thanh:

"A, ngươi nói ngươi cảm ứng được hắn ta sao?

Hắn đã chết, ngươi có biết hay không, bởi vì ngươi dọa hắn đến chết, mang đến cho ta bao nhiêu phiền toái, thẩm phán Trật Tự Thần giáo khu vực này đã tới tìm ta."

"Ngươi nói một tên thẩm phán Trật Tự Thần giáo thì tính là gì sao?"

"Những người khác đương nhiên không tính là gì, nhưng hắn không phải, hắn không phải thẩm phán bình thường. Không, ta thậm chí không biết tại sao hiện tại hắn ta chỉ là một thẩm phán địa phương.

Vết thương của ta, chính là do hắn để lại, ta cũng không có mười phần nắm chắc đánh bại hắn.”

"Lần này ta bị thương, coi như là trả lại nhân tình năm đó nợ ngươi, cho nên, kế tiếp xin ngươi an phận một chút cho ta; Mặt khác, gần đây thành phố Luo Jia có thể sẽ xảy ra một số chuyện, ta nhận ra mấy luồng khí tức bất thường đã xuất hiện ở ngoại ô thành phố này."

"Hắn, hắn, hắn ta sao? Ngươi vì cái gì cứ luôn xoắn xít về hắn ta! Hắn chẳng qua là một tên trộm ngu xuẩn bị ngươi dọa chết, hắn đang bị tống đi hỏa táng, ngươi còn muốn như thế nào nữa!"

"Cái gì?"

"Người mà ngươi nói không phải tên ngu xuẩn kia sao?"

"Là, là, Là cái tên mà lần trước tiến vào ý thức tinh thần của ta và ngươi sao?”

"Vậy, vậy, vậy càng không thể tiếp xúc với hắn, sự tồn tại hắn tuyệt đối không phải bình thường!

Thậm chí, ta còn cho rằng hắn là tế tự đại nhân bên trong thần giáo nào đó đã sử dụng Thánh Khí của giáo hội để thăm dò tinh thần, tình cờ quét trúng ta và ngươi.”

"Sau đó ta mới ý thức được hắn ta mạnh mẽ đến mức nào, bởi vì ban đầu ta còn tưởng rằng trong nhà này xuất hiện một tên ngốc nào đó bị ngươi kéo vào, nhưng sau đó ngươi mới nói cho ta biết, hắn ta là lặng yên không tiếng động mà xuất hiện.

Không, là giáng lâm!”

"Ngươi hỏi ta tại sao hắn lại làm thế hả?"

"Theo ta nhìn trộm, chỉ là hứng thú của hắn, mà không phải bản ý của hắn!”

"Nhất là bài thánh ca hắn ngâm xướng. Khiến cho cả linh hồn của ta đều phải run rẩy!"

-----