Số 13 Phố Mink

Chương 4: Công Ty Dịch Vụ Tang Lễ

"A. . ."

Chu Huân hất một bụm nước lên, vỗ vào mặt mình.

Một lát,

Nâng khuôn mặt ướt sũng lên và nhìn vào gương.

Trong gương xuất hiện khuôn mặt của một thanh niên mười lăm tuổi.

Hai tuần rồi,

Đối với gương mặt mới mẻ này của mình, Chu Huân nhìn vào vẫn không thể quen thuộc được, mỗi lần soi gương, đều theo bản năng dừng lại để lấy cân bằng tâm lý.

Đưa tay ra,

Nhéo vào khuôn mặt của mình,

Sau đó lại kéo ra,

Rồi lại buông ra lần nữa,

Trên mặt để lại hai vết đỏ.

Nếu như có thể xé rách lớp da mặt này ra, mọi thứ trước mắt, tất cả bốn phía, những gì trong nửa tháng qua, đều hóa thành mảnh thủy tinh, giống như là tỉnh lại giữa một giấc mộng, như vậy thật tốt.

Đương nhiên, Chu Huân cũng biết rõ, điều này không thể xảy ra.

“Ba!"

Chu Huân hướng về phía mặt mình, tát một cái.

Ngay cả khi khuôn mặt trông rất giống với Leonardo thời còn trẻ,

Nhưng khi Chu Huân tát xuống, vẫn không chút thương tiếc, thậm chí còn có chút vui vẻ?

Cái tát này cũng không phải ngây thơ vì muốn tỉnh khỏi giấc mộng, mà là để cho mình tỉnh táo một chút, tiếp tục tiếp nhận giấc mộng này.

Đến đâu thì hay đến đó.

Chu Huân chỉ có thể an ủi mình như vậy.

"Cốc cốc cốc. . .Cốc cốc cốc. . ."

Cửa phòng tắm vang lên tiếng gõ, đồng thời còn có tiếng hỏi thăm của Minna:

"Anh Karen, anh Karen, ngươi ổn chứ?"

Minna là em họ của hắn và cũng là con gái của chú Mason.

Mà thân thể hiện tại của Chu Huân, cũng có một cái tên —— Karen.

"Ta không sao." Chu Huân đáp lại.

"Được rồi." Minna ở ngoài cửa thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi, "Lát nữa em sẽ đem bữa sáng của anh vào phòng.”

"Không cần, Minna, lát nữa anh sẽ tự xuống ăn."

Minna ngoài cửa có chút kinh ngạc, nhưng lập tức trả lời:

"Được rồi."

Chu Huân tiếp tục nhìn chằm chằm vào mình trong gương, cầm lấy khăn mặt lạnh, che phủ khuôn mặt ửng đỏ của mình.

Lúc trước hắn là một bác sĩ tâm lý học có một phòng khám tư nhân của ở thành phố Kim Lăng, một nhà tư vấn tâm lý bán thời gian cho cảnh sát.

Trong một vụ bắt cóc con tin, hắn là chuyên gia đàm phán để đàm phán với tên cướp, nhưng giữa chừng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tên cướp định đẩy cô bé con tin ra khỏi sân thượng, hắn vội vàng bước tới, kéo cô gái trở lại, nhưng hắn lại ngã xuống, lập tức mất ý thức.

Dường như hắn đã có một giấc mộng kỳ quái trong khoảng thời gian dài,

Đợi đến khi bản thân chậm rãi tỉnh lại, mở mắt ra, Chu Huân lại kinh ngạc phát hiện mình không phải nằm trong phòng ICU của bệnh viện, mà những người đang vây quanh bên giường mình cũng không phải bác sĩ, mà là một đám người nước ngoài.

Người lớn tuổi nhất là ông nội của hắn, Dis. Inmerais.

Bản thân lại là cháu đích tôn của ông lão, khi nhìn thấy mình tỉnh lại, trong ánh mắt của ông lão có vui mừng. . . Đồng thời lại có một cỗ ý tứ không thể diễn tả rõ.

Một người chú hơn bốn mươi tuổi, Mason, rất vui vẻ.

Thím Mary, là vợ của chú Mason, đầu tiên là cô mỉm cười, sau đó khuôn mặt lại trở nên âm trầm, sau khi âm trầm, cô lại mỉm cười một lần nữa.

Một người phụ nữ lớn tuổi khác là dì Winnie của hắn, người đã khóc nức nở.

Còn có ba đứa trẻ, đứa nhỏ của chú thím cũng chính là em họ của hắn, Minna mười bốn tuổi và Lunt mười ba tuổi, người còn lại là con gái của dì Winnie, Chris mười ba tuổi.

Mà Chu Huân. . . Không, là Karen, cha mẹ đã qua đời vài năm trước.

Tình huống của những người trong nhà này chính là như vậy.

Chu Huân lại thay khăn nóng, lần nữa đắp lên mặt mình, thật lâu sau, hắn vứt khăn mặt xuống.

Nửa tháng sau khi thức tỉnh, hắn có hơn phân nửa thời gian nằm trên giường, một mặt thân thể hắn quả thật rất suy yếu, mặt khác là cần tiêu hóa trí nhớ của vị "Karen" này.

Chuyện tiêu hóa trí nhớ này, rất kỳ diệu, ngược lại không khiến cho ký ức của mình và chủ nhân thân thể này sinh ra xung đột cùng nhầm lẫn, vốn trí nhớ của chủ nhân thân thể này đối với Chu Huân mà nói, càng giống như là văn kiện được lưu trữ trong tủ sách hoặc là tài liệu máy tính.

Hắn vẫn là Chu Huân, nhưng khi cần, có thể suy tư một chút, giống như là "tìm kiếm", rất nhanh có thể đem ký ức thuộc về "Karen" đọc ra.

Tóm lại,

Chính là như vậy,

Hắn vẫn nên dũng cảm đối mặt với cuộc sống mới này.

Chu Huân đã làm tốt công tác xây dựng tâm lý của mình, chuẩn bị dùng một loại thái độ tích cực, đi đối mặt với cuộc sống thứ hai của mình.

Đẩy cửa phòng tắm ra, trong nhà co nuôi một con mèo đen được gọi là "Pall", đang lười biếng nằm bên cạnh bệ cửa sổ phơi nắng, sau khi nhìn thấy Karen, nó lại rất tự nhiên đem đầu hướng ra ngoài cửa sổ, trong hành động của nó, tràn ngập ngạo kiều.

Chu Huân dừng lại một chút,

Hít một hơi thật sâu,

Lẩm bẩm nói:

"Bắt đầu từ hôm nay, ta chính là Karen."

. . . . . .

Karen đi xuống cầu thang, từ gian phòng của mình ở lầu ba rồi đi tới lầu hai.

Gia đình Inmerais ở tại số 13 phố Mink, nằm quận phía Tây của thành phố Luo Jia, nơi này là một tòa biệt thự độc lập với một khu vườn lớn.

Nếu như dựa theo nhận thức của kiếp trước mà nói, phố Mink cho dù không thuộc về trung tâm thành phố Luo Jia, nhưng cũng là khu vực sinh sống khá ổn định.

Thử tưởng tượng một chút, có một biệt thự độc lập ở vùng ngoại ô của một thành phố hạng hai. . .

Kiếp trước Karen chỉ dám mơ một chút về phòng chung cư, ngay cả nhà riêng cũng không thể tiếp cận được.

Đây cũng là một điểm khiến hắn hiện tại cảm thấy rất may mắn, xuyên không nha. . . Xuyên tới một gia đình có điều kiện rất tốt, bản thân cũng có thể thoải mái hơn rất nhiều;

Nếu ngươi xuyên thành một cậu bé bán diêm,

Ôi trời, đó mới thật sự là chịu tội.

Nhà bếp và phòng ăn của nhà Inmerais nằm trên tầng 2, tầng 1 là khu vực làm việc.

Đúng vậy, đây là một "công ty", có thể nói là "công ty gia đình", biệt thự này, không chỉ là nơi sinh sống của gia đình, mà còn là một nơi để làm việc.

Gia đình này, làm ngành dịch vụ "tang lễ", trên bảng hiệu có dòng chữ "Công ty Dịch vụ Tang lễ Inmerais".