Cuối cùng, không biết vì sao, Tiêu Lãng tướng quân lại đem lòng yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên, thậm chí còn muốn mang nàng hồi phủ vào đêm đó. Về phần Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư, Tiêu Lãng chẳng thèm liếc mắt nhìn hai người họ lấy một lần.
Cặp nữ nhi cao quý vô song của Trình gia bị đem ra so sánh với một nha hoàn thấp kém, hai người họ chắc chắn sẽ không nuốt trôi cục tức này.
Nhưng hiện tại Trình Cẩm là chủ tử, Lệ Nương là nha hoàn hầu hạ, tuy bây giờ Lệ Nương có cảm thấy không ổn đi chăng nữa cũng không dám quay đầu bỏ đi. Nếu không, nàng sẽ phải đối mặt với việc còn khủng khϊếp hơn.
Lệ Nương tuyệt vọng, không còn đường nào thối lui mà phải ngoan ngoãn đi theo tỳ nữ vào gian phòng. Nàng không dám bỏ giỏ y phục trên tay xuống.
Nhưng khi được đưa tới cửa thư phòng, tỳ nữ nhận lệnh, kêu Lệ Nương đứng chờ ở đó. Sau thời gian một chén trà, Trình Cẩm cũng không có ý định cho nàng tiến vào.
Thời tiết ngoài trời rất nóng nực, Lệ Nương còn nhận nhiệm vụ giao y phục vào lúc chính Ngọ. Nàng mới chỉ đi một đoạn đường ngắn đã đổ mồ hôi đầm đìa. Kết cục giờ đứng chờ ở đây, nàng tiếp tục bị phơi nắng. Nắng nóng như thiêu như đốt khiến làn da mỏng manh của nàng nóng ran, những giọt mồ hôi lăn dài trên má nàng như dòng suối tuôn trào.
Lệ Nương dần cảm thấy chóng mặt vì nắng nóng.
May mắn trong phòng Nhị tiểu thư có khối băng làm mát. Luồng không khí mát mẻ thổi khắp thư phòng, theo khe cửa thổi qua bức màn, đến chỗ Lệ Nương đang đứng.
Nhưng điều này không đủ để giảm bớt nhiệt độ trên người Lệ Nương, ngược lại càng khiến nàng cảm thấy nóng bức hơn!
Đang lúc hoa mắt, nàng nghe thấy tiếng tỳ nữ đưa nàng tới hỏi nhỏ: “Nhị tiểu thư, Lệ Nương đứng ở ngoài đã lâu, chúng ta gọi nàng vào có được không?”
“Ngươi kêu nàng làm gì? Tiện nhân này tại yến hội ngang nhiên trắng trợn dụ dỗ Tiêu Lãng tướng quân, trong yến tiệc có nhiều quan lại quyền quý thành Đan Dương có mặt như vậy, nàng làm như vậy khiến Trình gia mất hết thể diện! Cứ kệ nàng ta, loại hồ ly tinh này, nếu ta mời vào nàng ta vào, chỉ sợ khiến thư phòng của ta càng thêm ô uế mà thôi.” Trình Cẩm lạnh lùng mắng chửi.
Tất cả những lời này đều lọt vào tai Lệ Nương, nàng tin chắc rằng Trình Cẩm đang trút giận lên người nàng vì chuyện xảy ra ngày hôm đó.
Nhưng, nàng rõ ràng không muốn làm ra chuyện này! Nàng hiểu rõ thân phận mình, nàng chỉ là một tỳ nữ, không bao giờ dám mơ mộng đến Tiêu Lãng tướng quân uy dũng.