Thân thể Lệ Nương vốn đã chịu đựng từ lâu, hiện tại nàng càng không chịu được mà bắt đầu run rẩy, hai chân run rẩy lợi hại đến mức khó có thể đứng vững.
“Nhị thiếu gia, không, làm ơn, làm ơn…”
Nàng khó chịu đến nỗi phải cầu xin Trình Hiên, những giọt lệ như những hạt pha lê lã chã rơi xuống gương mặt xinh đẹp, nhưng hắn không chút để tâm liếʍ sạch sẽ.
“Lệ Nương, nàng rõ ràng rất thích cảm giác này mà, thích đến nỗi toàn thân đều run rẩy vì nó, sao lại nói như vậy?” Lưỡi hắn quét sạch nước mắt của nàng, nụ cười âu yếm nhìn nàng.
Khi Trình Hiên nói chuyện, bàn tay bên dưới không chịu ngừng lại. Bàn tay còn lại ra sức nhào nặn bầu ngực căng tròn của nàng, khiến nàng càng thêm đau đớn. Liền sau đó, hắn đút thêm ngón tay thứ ba vào trong tiểu huyệt một cách đầy ác ý.
Hơn nữa, khi ngón tay thứ ba chen vào tiểu huyệt chặt chẽ của nàng, nó không chút lưu tình đâm thẳng vào điểm nhạy cảm bên trong tiểu huyệt của nàng.
Thậm chí, ba ngón tay còn quấn chặt lấy miếng thịt mềm mại đó, nhẹ nhàng xoa nắn.
“A a a a!”
Rốt cuộc Lệ Nương chịu không nổi cảm xúc trào dâng, thân thể kịch liệt run rẩy, cần cổ thon dài ngẩng cao, từ cổ họng phát ra hàng loạt tiếng rêи ɾỉ vui sướиɠ xen lẫn đau khổ.
Sâu trong tiểu huyệt, ba ngón tay của nam nhân đang thô bạo nghiền nát vách thịt, khiến một dòng lớn dâʍ ɖị©ɧ không ngừng tuôn ra. Giống như thủy triều sông Tiền Đường trong tiết Trung Thu, ào ạt chảy ra bao phủ lấy ngón tay Trình Hiên, phun đầy ra ngoài, bắn tung tóe trên mặt đất.
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ lần này quá mạnh, toàn bộ sức lực trong cơ thể Lệ Nương đều bị cơn sóng tình này rút cạn.
Sau cơn run rẩy dữ dội, thân thể nàng mềm nhũn không còn chút sức lực, cũng chẳng thể phản kháng lại hắn, cứ thế ngã vào lòng Trình Hiên.
Trình Hiên ôm tiểu cô nương quyến rũ mê hồn trong l*иg ngực, một nụ cười thỏa mãn thoáng hiện trên gương mặt hắn.
“Lệ Nương, vừa rồi ta đã giúp nàng đạt cao trào, giờ đổi lại nàng cũng nên giúp ta đi chứ?”
Hiện giờ toàn thân Lệ Nương đều run rẩy, yếu ớt, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không nghe lọt tai lời hắn đang nói.
Nàng thậm chí còn chẳng nghe rõ Trình Hiên đang nói với nàng những gì, nàng chỉ biết cúi bất lực, đôi mắt ngấn lệ.
Trình Hiên lầm tưởng đó là biểu hiện của sự ngầm chấp thuận. Hai mắt hắn sáng rực, hắn bế nàng lên tay, mau chóng trở về giường ngủ.
“Lệ Nương, Lệ Nương, rốt cuộc hôm nay nàng đã thuộc về ta!”