Xin Lỗi, Em Là Ác Quỷ

Chương 67: Ngu Xuẩn

- Dựa vào cái gì mà mấy người kêu cô chủ của tôi làm vậy?_ Tuấn ra hiệu, một loạt người của nó cũng chĩa súng về phía người của Khôi.

Quả thật đây là cái cảnh đối đầu căng thẳng vô cùng. Nếu 2 đội quân này dùng kiếm kèm theo giáp, chắc chuẩn bị cận chiến, kiểu giáp lá cà.

- Bỏ xuống_ Lão tam chưa kịp phản ứng, Khôi đã lên tiếng, cậu quý mạng sống này lắm đây.

Người của Khôi nghe thế, lúc đầu lưỡng lự, nhưng rồi sau nhìn nhau hiểu ý mà bỏ súng xuống. Người của nó thấy thế cũng bỏ súng xuống, nhưng từ đầu tới giờ chưa hề bỏ đi bộ dạng lạnh lùng như tượng, tuy nhiên cử động được. Nó vẫn giữ nguyên sát khí ấy, mắt nhìn mắt, đấu mắt thì phải...

- Có gì từ từ nói_ Khôi nói nhẹ nhàng, e sợ nòng súng phía dưới cằm.

- Tôi tưởng cậu muốn chết bằng đạn chứ không phải bằng độc_ Nó nói.

- Tôi không muốn chết_ Khôi thẳng thắn trả lời.

- Vậy khi đặt chân vào cái nhà này, cậu đã nghĩ mình có thể anh dũng mà đi ra?_ Nó nói với giọng mỉa mai.

- ..._ Khôi không nói gì, như một lời thú nhận rằng cậu thực sự đã nghĩ vậy.

- À, vậy cậu lầm rồi_ Nó "à" lớn rồi nói tiếp_ Đằng nào cậu cũng chết, chỉ là chết sớm hay chết muộn thôi.

- Không thể trao đổi sao?_ Khôi nghĩ một lúc rồi trả lời.

- Nói?_ Nó có vẻ hứng thú.

- Ví dụ như địa bàn, hay đám đàn em chẳng hạn_ Có lẽ sau câu nói này, Khôi đã thu hút được mọi ánh nhìn.

- Lão đại, sao người có thể...._ Lão tam chưa nói hết câu thì...

"Pằng"

Một tiếng súng vang lên, trúng tim lão tam, không ai có thể ngờ được. Lão tam ngã xuống đất, miệng ứa máu, mắt trợn ngược nhìn nó, tay chỉ về phía nó. Tất cả người của Khôi bắt đầu run lên sợ sệt. Khôi trợn tròn mặt nhìn nó, đây không phải là người, cậu ta nào có làm gì sai.

- Nói lắm_ Nó dứt câu, lên đạn khẩu lục, đưa mắt nhìn đám người kia.

Mọi người cố gắng hiểu chuyện gì đang xảy ra, Khôi mở miệng hít một hơi thật sâu, xác định có ra khỏi đây cũng ko lành lặn rồi.

- Cô có phải là phiên bản gương mặt thiên thần, tâm hồn ác quỷ không?_ Khôi bất giác mở miệng hỏi.

- Không._ Nó nhìn Khôi chớp mắt 2 cái rồi trả lời, nó nói tiếp_ Gương mặt của tôi không có điểm nào của thiên thần hết. Tôi là ác quỷ từ đầu đến chân.

Câu trả lời của nó khiến đám người của Khôi hững hờ, chắc là từ giây phút này nhịp tim của mọi người sẽ tăng lên. Phải nói là số nhân lực nó dùng ở vụ này hoàn toàn là người ở danh phận thật của nó. Còn người của Hội đêm thì nó chỉ sai đi chuẩn bị thôi, không có mặt ở đây.

- Rốt cuộc thì cô muốn gì? Mau nói rồi đưa thuốc giải cho tôi?_ Khôi bắt đầu sốt ruột khi nhìn xuống đôi tay của mình, 1 tiếng qua rồi, thời gian dành cho cậu chả còn lại bao lâu nữa.

- Dễ thôi, gọi điện cho Harry và James, thú nhận, xin lỗi, giao lại tất cả tài sản, chức vụ của cậu cho tôi._ Nó nói một hồi.

- Được_ Khôi không nghĩ nhiều, đồng ý ngay.

Tuấn lấy điện thoại, gọi điện kết nối cả cho hai máy của James và Harry. Rồi đưa cho Khôi, bật loa ngoài

- Ai mà gây rối thì nhìn nhau lần cuối đi_ Nó nhìn đám người của Khôi cảnh cáo, rồi nhìn lão tam nằm dưới sàn, máu lênh láng một vùng.

Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.

- Alo_ là giọng của Harry và James.

- Ai gọi vậy, cậu biết ai ko?_ Harry hỏi James.

- Không_ James trả lời lạnh lùng.

Qua chiếc điện thoại, Khôi lại được nghe giọng nói của những người bạn cũ. Ngập ngừng một lúc gặp ngay ánh mắt của nó, Khôi đành lên tiếng.

- Là tôi.

- Là...?_ James ngạc nhiên trước giọng nói ấy, không khác xưa là bao, đủ nhận ra.

- Khôi?_ Harry hỏi trực tiếp.

- Đúng, tôi có chuyện muốn nói với hai người._ Khôi vội vào vấn đề chính.

- Chúng ta gặp nhau đi_ Harry lên tiếng đề nghị.

- Nói bây giờ luôn_ Khôi trả lời.

- Cậu nói đi_ James nói nhẹ nhẹ, ngữ điệu bằng bằng.

Nghe giọng James từ lúc, nó cảm thấy tâm trạng đỡ hơn, James đã ko dối nó, đúng là sức khỏe cậu tốt lên thật.

- Tôi xin lỗi. Thực ra...vụ nổ ở chỗ các cậu ở mấy ngày trước...là do tôi gây ra._ Khôi chậm rãi nói, chẳng thể hiểu nổi là cậu đanng diễn hay thực sự hối hận.

- Cậu đang đùa ư?_ James có vẻ như không chấp nhận được sự thật.

- Tôi xin lỗi, cậu ổn chứ?_ Khôi hỏi James.

- Chuyện này càng ngày càng vô lý, cậu làm ra không phải mong chúng tôi chết sao? Tại vì lí do gì còn gọi điện tới nhận lỗi? Đây là James ổn, nếu nó có vấn đề gì, thì lời xin lỗi của cậu có nghĩa lí gì không?_ CHả cần đợi James phản ứng thêm, Harry đã nói 1 thôi một hồi, trách móc Khôi, cậu vốn dĩ đã đoán ra là Khôi từ lúc nói chuyện với em gái mình.

- Tôi...tôi không biết. Dù sao tôi cũng đã xin lỗi rồi..._ Khôi chưa kịp nói hết đã bị nó dựt lấy điện thoại rồi tắt máy.

Khôi nhìn nó, đầy khó hiểu, còn vô lý hơn chuyện mà Harry nói. CHẳng phải nó muốn cậu thú nhận, thú nhận rồi, xin lỗi, đang xin lỗi. Nó vứt điện thoại qua cho Tuấn.

- Thế đủ rồi. _ Nó lí giải bằng ba từ.

- Vậy còn thuốc giải độc?_ Khôi nhìn nó hỏi.

- Tôi đã cho cậu rồi đó thôi là cậu không cần nó mà._ Nó liếc nhìn mảnh cốc vỡ dưới đất nói.

Khôi sững người, không phải cậu trúng kế rồi chứ.

- Không thể nào, cô còn uống nó mà?_ Khôi hỏi lại nó, như không muốn nghĩ tiếp.

- Thì tôi đâu có bị độc đâu, tôi điều chế nó có cả tính năng của thuốc bổ, người không trúng độc uống không quá 2 cốc sẽ không sao.....

Nó chưa kịp nói hết câu, Khôi đã lao tới, vớ lấy chai rượu lúc cậu thấy nó rót ra. Cầm chai rượu tu lấy tu để. Tưởng chừng chỉ cần uống hết sẽ khỏi. nhưng không phải thế. Những giọt rượu màu đỏ chảy xuống cằm, xuống áo. Ngụm cuối cùng, đặt chai rượu rỗng lên bàn Khôi nhìn nó. Cậu bồi bàn kia vội cầm chai rượu, dốc ngược xuống, hết, hoàn toàn hết rồi.

- Haha, giờ thì sao? Tôi đã giải được độc._ Khôi cười lớn đầy sung sướиɠ.

- Đúng là ngu xuẩn_ Nó nhìn Khôi lắc đầu nói, khóe miệng nhếch lên vẻ khinh bỉ.

- Cô nói gì?_ Khôi quát lên.

- Cô chủ tôi chưa nói hết. Nếu như người trúng độc uống quá 1/3 chai rượu, sẽ có cái chết còn thảm hơn cả trúng độc. _ Người bồi bàn kia giải thích rõ ràng cho Khôi biết.

- 3...2...1..._ Nó thầm mở miệng đếm

Vừa đếm hết, Khôi lập tức ộc máu miệng, tai rỉ máu chảy theo, đôi mắt cậu hằn đỏ, Cậu khụy chân xuống trước nó, với tay bám vào chân nó, cầu cứu. Nó thì lạnh lùng chĩa súng vào đầu Khôi lạnh lùng, dứt khoát bóp cò...

"Pằng"

Tiếng súng thứ 2 vang lên, tim đám người kia như muốn rớt ra ngoài, họ nhìn Khôi nằm dưới sàn, đã chết mà cũng ko nhắm được mắt, rồi nhìn lên nó. Cả hội nhìn nhau, rút súng ra. Cuộc chiến thực sự sắp bắt đầu rồi.

- Chúng tôi sống nhờ lão đại, chết sẽ theo lão đại....

Một vài người lên tiếng rồi xông lên đòi gϊếŧ nó. Kết quả vẫn là chưa kịp nổ súng đã bị người của nó bắn chết. Từng người, từng người ngã xuống, có người đè lên nhau, máu chảy ra ngoài nhà theo khe hở nhỏ dưới cửa kính, chảy ngang qua những làn sẽ xếp ngoài, ngang qua đường. Những chiếc xe ở bên ngoài của đám người Khôi, không biết từ lúc nào đã dính đầy đạn trên thành xe, kính vỡ văng khắp nơi, người trên trong xe, ngoài xe đầu có, chắc cũng chỉ mới chết cách đây vài phút. Ở phía bên cạnh của quán rượu, có mấy chiếc ô tô đi tới, xếp thành hàng. Phía cửa, Tuấn mở cửa, nó bước ra đầu tiên rồi Tuấn, sau là người nhân viên kia, tiếp đó là tập đoàn sát thủ áo đen của nó ra theo. Cái cảnh này quá uy phong lẫm liệt. Nó bước lên xe, yên vị, đi đầu về thẳng nhà. Bây giờ cũng đã quá muộn rồi. Có tới thăm James cũng chỉ có ngồi nhìn hắn ta ngủ. Mới lại nó cũng uống rượu rồi, đến sẽ bị thẩm tra mất, cũng mệt mỏi nữa nên về nhà.

Mới mở cửa bước vào nhà, bật điện, Harry đang ngồi ở ghế sopha khoanh tay trước ngực nhìn nó.

- Anh không đi ngủ à?_ Nó hỏi.

- Em đi đâu bây giờ mới về?_ Harry hỏi ngược lại nó.

- Ngủ Ngon, em mệt rồi_ Nó phớt lờ câu hỏi, nói rồi đi lên tầng.

- Được rồi, ngủ ngon_ Harry cũng không muốn làm khó em mình, nên nói rồi cũng về phòng, đi sau nó.

Nó ngả người xuống chiếc giường sau khi tắm xong, quấn trên người chiếc khăn tắm, tóc còn hơi ẩm. Nhìn ra ngoài cửa, trăng chưa tròn lắm, nhưng cũng sắp rằm tháng 9 rồi. Nó đang tính gì đó liên quan tới "sự thật". Và cả về một đám cưới nữa... "cười gian tà"!