Xin Lỗi, Em Là Ác Quỷ

Chương 65: Quà

Vĩnh Dạ Khôi đứng dậy, rót lấy ly rượu uống. - CHuyện gì vậy?_ Cậu hỏi lão tam.

- Có người ẩn danh gửi cho lão đại một hộp quà_ Hắn kính cẩn thưa.

Khôi chìa tay ra, lão tam nhanh nhẹn đặt hộp quà lên tay Khôi. Khôi nhanh chóng mở hộp quà ra. Bên trong có rất nhiều tấm ảnh, còn có 1 chiếc điện thoại. Khuẩn mặt Khôi dần dần tối sầm lại, mắt ánh nên tia bực tức. Lão tam đứng bên cạnh nhìn sắc mặt Khôi cũng ko muốn tò mò gì nhiều. Khôi mở điện thoại, không có khóa. Hiện lên nhận được một video mới gửi. Cậu nhấn vào xem...

Đây chẳng phải là đoạn video cảnh cô ấy tự tử. Video vừa dứt, điên thoại liền có người gọi. Số không hề lưu tên, cậu lưỡng lự rồi trượt nghe máy.

- Xin chào, anh khỏe chứ?_ Là giọng con gái vang lên, một khí chất hơn cả ngọc, ngút tận trời cao.

- Ai?_ Khôi nhăn mặt hỏi.

- Cô ta đặc biệt tới nỗi vì cô ta mà phải gϊếŧ người sao?_ Giọng nói lạnh lùng, ngữ điệu giống mỉa mai, lại có ý cười.

- Khốn nạn, rốt cuộc mày là ai, tại sao lại gây sự với tao???_ Tức giận tới đỉnh điểm, Khôi như muốn ăn tươi nuốt sống người phía bên kia đường dây điện thoại.

- Hahaha....ai gây sự với ai trước còn chưa rõ đâu!_ Tiếng cười đầy ma lực vang lên rồi một câu khẳng định đầy sát khí vang lên.

- Mày... mày...._ Khôi chưa kịp nói nốt bên kia đã là tiếng tắt máy.

Cậu nhìn cái điện thoại một lúc, mắt hằn lên tia đỏ.

"Bộp"

Cái điện thoại bị cậu ném mạnh vào tường, màn hình vỡ hết. Hai bàn tay nắm thành hình nắm đấm, cậu nhìn về phía những tấm ảnh. Nhất định là hai người họ, chỉ có 2 người mời có được những thứ này.

- Lão Tam, Vụ đánh bom đó sao rồi?_ Giọng Khôi đầy uy lực.

- Có duy nhất một người đang nằm trong bệnh viện, còn lại không ảnh hưởng tới tính mạng_ Hắn khề khà trả lời.

- Ai nằm trong bệnh viện?_ Khôi trợn mắt nhìn Lão tam khiến hắn khẽ rùng mình.

- Là cái thằng James gì gì đấy_ Hắn cố nặn ra nụ cười.

- Hừ... Điều tra xem đằng sau bọn họ còn có con yêu nữ nào chống lưng không_ Khôi ra lệnh rồi phẩy tay ý nói Lão tam ra ngoài.

Cậu ngồi một mình trong phòng, nhìn những tấm ảnh trong hộp. Quá khứ lại hiện về, cậu làm thế nào mới là đúng đây. Lão Tam ra ngoài chưa đầy 3 phút, đã chạy xồng xộc vào phòng cậu lần nữa. Gương mặt hốt hoảng, thần thái không ổn định.

- Chết, chết rồi lão đại_ Cậu thở hổn hển.

- Ai chết mà chết rồi_ Khôi đứng dậy trống tay trừng mắt.

- Hội người đứng ở ngoài ngõ, chết, chết cả rồi..._ Quả là khiến lão Tam phát sợ.

- hừ..._ Khôi nhiu mắt rồi đi thử xuống dưới nhà.

Trước cửa có cái ghế thì một người ngồi trên đó, máu chảy ra từ vết đạn trên ngực. Rồi tiếp đó là la liệt cả cái ngõ. Tất cả đều là mùi máu tanh, đỏ rực, người chết. Chết cả rồi ư??? Sao không có tiếng nổ súng??? Mà phải rồi, phòng cách âm, làm kín, bật điều hòa. Điều này không thể trách ai hết. Ra đến đầu ngõ, có một bông hồng trắng đặt ở trước ngõ, bông hồng này có vẻ không bình thường, bên cạnh là một tấm thiệp màu đỏ, có vẻ được rắc bột óng ánh ngoài bìa.. Lại là quà ư. Lão tam đang định cầm bông hồng lên.

- Dừng lại_ Khôi quát lên.

- Sao vậy?_ Lão tam nhìn Khôi tỏ ra thắc mắc.

- Bông hồng đó có độc, phần bên dưới của cánh hoa hiện lên những nét xanh dương, đây là loại độc mùi hương. Có lẽ ngâm quá nhiều độc nên đã bị ố ra cánh trắng. Tốt nhất... cách xa nó ra_ Khôi giải thích rồi cầm tấm thiệp lên xem.

"Vĩnh Dạ Khôi, tôi thấy người dưới trướng của cậu ngứa mắt quá, không muốn nhìn nữa nên tôi lỡ gϊếŧ rồi. Cái mặt cậu, tôi nghĩ bản thân cũng sắp không ưa nổi nữa đâu. Cho nên, tối ngày kia tôi ở quán Sylent, cậu tốt nhất đừng có lượn lờ qua....

Thân mến!"

Cái này cũng không hẳn là dọa. Mà ý nói địa chỉ xem thử Khôi có dám tới không. Và tất nhiên với những gì đã xảy ra với Khôi, chắc chắn lão Đại này sẽ đi tới đó coi thử người nào to gan tới nỗi dám làm những chuyện này. Trong lúc này lão tam vừa đi nghe điện thoại về. Lão tam đi lại phía Khôi, chìa ra cái điện thoại. Khôi nhận lấy và xem. Đây là danh sách những người có liên quan tới James và những người có mặt ở khách sạn ngày hôm đó. Đọc một loạt, nghe có vẻ chả có gì là lạ cả, rồi tới một cái tên, Cái gì mà Trương Hàn Tuyết Lệ, Lãnh Ngọc Hàn Tuyết, lại còn em gái thất lạc. Khôi chơi với James và Harry đợt đó rất thân nhưng cũng chưa từng nghe qua Harry có một cô em gái, xem ra trong tất cả có duy nhất người này không bình thường. Hơn nữa người gọi điện thoại là nữ. Sau một hồi đắn đo, cậu quyết định để lão Tam chuẩn bị người, tối đó họ sẽ tới địa điểm được nhắc tới.

*Bệnh viện* (ngày thứ 3, ngày kia ở tấm thiệp)

Andy ngồi ở ghế sopha trong phòng bệnh của James đọc báo. Chắc hôm nay là phiên của cậu. Nằm bên này James đã có sắc mặt tốt hơn, vẫn đang truyền nước. Chợt những ngón tay khẽ cử động, hàng mĩ nhẹ nhấc, tưởng chừng như đỡ bên trên nhiều thứ. Nặng nhọc mở được đôi mắt, đập thẳng vào là hình ảnh trần nhà, Vẽ vời hoa văn rõ đẹp mà hắn lại chỉ nhìn thấy mờ mờ. Tuy mờ nhưng hắn vẫn nhận ra tốt đây rõ ràng không phải nhà hắn rồi. Liếc nhìn về phía khác hắn nhanh nhận ra mình đang nằm trong bệnh viện. Thấy bóng dáng một người con trai ngồi cách đó không xa, dựa vào chí nhớ đoán chắc là Andy, hắn cố gắng cử động miệng lưỡi như trẻ em cố gắng tập nói.

- Andy..._ Một tiếng nói nhẹ nhàng nhưng đấy ánh lạnh vang lên.

Andy nghe có người gọi tên mình, lập tức đặt tờ báo xuống, nhìn thấy hắn tỉnh, cậu lao tới, rót cốc nước, rồi đỡ cho hắn uống.

- Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi_ Andy nhìn hắn uống nước.

- ..._ Hắn chưa nói gì, im lặng khiến người khác phát sợ.

- Sao thế? Cậu thấy ở đâu không ổn à? Để mình gọi bác sĩ nhé?_ Andy bắt đầu thấy sợ sợ.

Hắn vội đưa tay mình túm lấy tay cậu, cậu quay lại nhìn.

- Không. _ Hắn nói như ra lệnh.

- Rồi rồi, vậy cậu thấy ở đâu không ổn không?_ Andy ngồi xuống cạnh hắn hỏi.

- Mắt...mắt tôi bị làm sao?_ Hắn chậm rãi nói, từng từ một.

Chuyện là hắn chỉ mới tháo băng chưa được nổi một ngày đâu. Andy thở dài, chả thể giấu người bạn này điều gì hết.

- Do vụ nổ, mắt cậu bị ảnh hưởng, mới tháo băng nên vậy ấy mà, vài hôm nữa lại tinh thông như thường thôi_ Andy nói sơ qua tình hình.

- Vậy, mọi người có sao không?_ Dừng một lúc James hỏi tiếp.

- Không sao, họ chỉ xước xác nhẹ, hôm nay thì khỏi cả rồi_ Andy tươi cười trả lời cậu.

- Lexy thì sao?_ James nghĩ tới Lexy.

- Cô ấy ra biển hóng gió, hề, người yêu cậu là ổn nhất rồi đó_ Cậu tiếp tục tỏ ra vui vẻ.

- Thế cô ấy đâu?_ James hơi nhíu mày, đáng lý cô ấy phải ở đây với mình mới phải. Hay Andy lại nói dối mình.

- Có công việc đột xuất. Cô ấy ở đây chăm cậu suốt rồi, giờ mới đi không lâu mà cậu đã thấy nhớ rồi hở?_ Andy xỏ hắn.

- Ra vậy... Dù sao cũng hãy gọi điện cho cô ấy đi, phải có chứng cứ xác thực_ Hắn bắt bẻ như thế này thật chả giống người đang bệnh gì cả.

Andy chép miệng liếc xéo hắn, đúng là muốn cắt cho phát mà. Rồi cậu đành lôi điện thoại ra để gọi cho nó. Nó nhanh chóng bắt máy.

- James tỉnh chưa?_ Mới nghe đã hỏi tới hắn.

- Cậu ta chết rồi, sao cô không hỏi tôi đã ăn chưa?_ Andy thì khổ cực ở đây nói dối giúp nó, thế mà mới gọi đã quan tâm người khác, cái này đúng là không yêu, không ghen nhưng cũng khiến người ta tức không chịu được.

- Tôi biết cậu tốt rồi, làm ơn nói vào vấn đề đi_ Lexy cũng không thể quát lại Andy nên nói nhẹ nhàng, dù nói qua điện thoại nhưng vẫn có thể nhận ra là đang nhường.

- James tỉnh rồi, đang muốn nói chuyện với cậu đây. _ Andy đưa máy cho hắn.

Nhận được điện thoại hắn nhìn andy rồi hất hàm về phía cửa, ý đuổi cậu ra ngoài. Andy giơ nắm đấm ý định đánh hắn rồi cũng đi ra ngoài. Nghe tiếng đóng cửa, hắn nhanh chóng nhìn thật kĩ cái điện thoại, cuối cùng cũng bật được cái gọi video. Nó nhận máy ngay. Hai người nhìn nhau khẽ mỉm cười, nó thì cười vì thấy hắn đã khỏe ra nhiều, còn hắn thì nhận thấy nó bình thường và có vẻ đang cười nên cũng cười theo.

- Mắt anh sao rồi?_ Nó hỏi hắn.

- Mọi thứ quá mờ nhạt mà sao mỗi em lại rõ nét như vậy!_ Bao nhiêu tình cảm dường như dành dụm vào câu này tất. Đây có phải nói dối không? Nếu là nói dối thì cũng không có hại, ngược lại còn làm được một việc tốt khiến tâm trạng người nghe dễ chịu hơn, hạnh phúc thêm. Tuy nhiên nếu như Andy ở đây hẳn là sẽ gato chết thôi.

- Em lúc nào cũng rõ nét hết mà_ Nếu lúc đầu chỉ là mỉm cười thật nhẹ, thì bây giờ là một nụ cười tỏa nắng, mặc dù cả 2 bên đều chưa thấy có nắng.

- Anh nghĩ... mạng ở đây rất tốt đấy chứ!_ Hắn khẽ chọc nó, rồi nó nghe xong thì mặt tối sầm lại.

- Anh mà còn chọc ghẹo em kiểu đấy, thì em ko thèm gặp anh đâu_ Nghe vẻ nó dỗi đây sao.

- Thôi mà, em nỡ chấp người bệnh tật như anh sao?_ Hắn cười rất đẹp, rất đẹp.

- Hừ, khi nào anh khỏi bệnh, anh đừng hòng yên thân_ Nó nhìn hắn đầy gian tà.

- Bây giờ em không thể ở cạnh anh sao?_ CHợt nghe giọng hắn buồn buồn.

-Thực sự là có thể mà thật ra thì không thể. Anh hãy ở bệnh viện vài ngày đi, khi nào mà nhìn mình em mờ thôi ấy, em sẽ tới đón anh ra viện_ Nó dỗ dành hắn như đứa trẻ vậy.

- Nhưng mà anh muốn gặp em, anh nhớ mùi hương ấy, anh nhớ cả những cái hôn nữa..._ Hắn cũng thật khéo làm nũng.

- Oh, My love. Vậy em sẽ tặng anh những món quà. Em sẽ gửi những nụ hôn vào nắng, để nắng khẽ hôn anh. Em sẽ gửi làn hương này vào gió để gió thu khe khẽ ở quanh anh. _ Cái gì thế? Đây hẳn là một cây kẹo cho một đứa trẻ đang khóc lóc. Và đã có điều kì tích gì xảy ra? Một học sinh cộc cằn, lạnh lùng được 9,2 điểm văn tốt nghiệp bỗng thấy hôm nay mới giở chất văn ra. Đúng là không thể đánh ra một người chỉ qua vẻ bề ngoài, nhất là một người như nó, chúng ta sẽ không bao giờ hiểu hết được.

- Anh sẽ cố gắng buộc rèm lên, mở cửa sổ thật lớn. Yêu em!_ Đứa trẻ nhỏ cuối cùng cũng đành miễn cưỡng nhận kẹo mà nín khóc.

- Sao anh không kêu Andy đi mua đồ ăn đi, sắp tới bữa tối rồi, tình yêu à?_ Nó gợi ý.

- Vậy được rồi, em nhớ ăn tối đấy_ Hắn nhắc nhở nó.

- Mọa_ Nó vừa hôn vào cái điện thoại thì màn hình cũng tịt luôn.

Hắn còn chưa kịp bộc lộ tình cảm lại mà. Có thông báo hiện lên, cái gì mà tài khoản hết tiền, không sử dụng tiếp được dữ liệu mạng. Hắn đưa tay bóp nhẹ thái dương. Lúc này Andy cũng từ ngoài xông vô.

- Trời ơi, sao lâu thế... A xong rồi hả?_ Andy cầm lấy điện thoại.

- Tôi định nói tiếp nhưng...._ Hắn khoanh tay trước ngực, lắc đầu nhìn Andy.

- Sao vậy, chả nhẽ... Hết tiền rồi hả?_ Andy trợn tròn mắt mở điện thoại vội vàng kiểm tra.

- Một người thừa kế tập đoàn UBS đây sao? Từ khi nào mà cậu lười nạp tiền như thế?_ Hắn dò xét cậu bạn mình.

- Trời ơi, nếu mà nạp nhiều thì tôi dùng hoang lắm. Nhưng mà bạn à, hehe, xem ra cậu phải nạp tiền cho tôi đi, nếu không Alice của tôi mà không thấy tôi gọi điện thoại, rep tin nhắn, nhất định sẽ ăn thịt tôi giống như cô gái ăn não ấy_ Andy vừa nói vừa miêu tả bằng cái rùng mình.

- Tôi biết rồi, cậu đừng có kể khổ nữa, mau đi mua bữa tối cho tôi đi_ James cười lạnh rồi lườm Andy.

- Từ bao giờ cậu biết đòi ăn thế hả?_ Andy trêu hắn xong rồi vội vàng ra ngoài, không quên lè lưỡi trêu ngươi.

- Này..._ hắn chau mày quát lên, nhưng Andy đã dùng tốc biến mà đi mất rồi.

Những làn gió từ cửa sổ cách đó một đoạn mở hé, những cơn gió nhẹ hơi se se lạnh nhẹ nhàng luồn vào. Đối với hắn đây không còn là những cơn gió bình thường khi nhớ tới những lời nó nói. Đây là những làn hương, hương thơm của nó, không hề lạnh mà ấm áp tới rung động. Cũng không có ai có thể hiểu nổi, là Lexy thực sự đã gửi làn hương vào cơn gió hay trí tưởng tượng của James rất phong phú, đa dạng, hơn nữa lại có độ chân thực đối với hắn lên tới 98%.