Xin Lỗi, Em Là Ác Quỷ

Chương 50: Bệnh Ư?

# 1 tháng sau #Khi cái nắng đã bớt oi, Những cơn mưa bất chợt đã ngớt. Từ ngày hôm ấy tới giờ., hắn vẫn không hề hay biết về những chuyện nó làm. Gia đình Diệu có mấy lần tới uy hϊếp nó. Kết quả là nó bức xúc quá, đã xuống tay gϊếŧ chết cả gia đình ấy. Và bây giờ những thông tin về vụ việc gϊếŧ cả nhà đã đồn đi khắp thế giớ. Nó nghe xong, mắt hơi nhếch lên rồi lại thản nhiên. Giờ nó đang ngồi ăn sáng với anh trai nó.

- Chúng ta có nên thu mua lại cái tập đoàn này không nhỉ?_ Harry hỏi ý kiến em gái.

- Nên mua._ Nó uống cốc nước cam nói.

- Ừ_ Anh nó gật đầu rồi lôi điện thoại ra gọi cho ai đó.

Nó nhanh tay cầm tờ báo anh mình vừa đọc lên xem. Trang 1 không có gì. Trang hai. đôi mày nó cau lại, mắt hằn tia đỏ, tay siết chặt tờ báo.

" Làm chủ tịch khi mới 18 tuổi, hot boy được bao tiểu thư của các tập đoàn lớn trên thế giới để ý....

Bao nhiêu đắm ngỏ lời nhưng được biết ông Thanh vẫn đều từ chối mọi đám khéo léo nói rằng con nhà đã có chủ. Tuy vậy, những tiểu thư kia thì như tiếng sét ái tình. Cứ da diết, tha thiết tìm đến Harry. Hẹn gặp công việc, mời ăn, uống trà,...Có khi đến nhà. Mọi người đang rất thắc mắc muốn biết cô gái may mắn kia là ai hay đây chỉ là lời bịa đặt"

" Rầm"

Nó đập tờ báo thật mạnh xuống bàn. Đọc tới đấy là không thể nào chịu nổi nữa rồi. Hary tắt máy nhìn nó thắc mắc.

- Có chuyện gì vậy?_ Anh hỏi nó.

-..._ Nó không nói gì đưa tờ báo cho anh.

Cậu nhận lấy rồi đảo mắt đọc, đọc xong lại nhìn bảo bối.

- Ôi, em gái của tôi lớn quá rồi. Đừng ghen nữa, chả có chuyện gì với James của em đâu mà_ Anh cười nhẹ.

- Nhưng... em không chịu nổi đâu. Anh trai làm gì đi, trước khi e đưa mấy cô tiểu thư đó đi gặp thần chết._ Nó hét lên.

- ẤY, Gϊếŧ á?_ Anh ngạc nhiên nhìn cô em gái có vẻ hiền này xác nhận lại.

- Gia đình Diệu là em làm..._ Nó nói nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc.

- WTF? Bảo bối à, chuyện này không thể nói chơi đâu, em hãy kể rõ cho anh hai nghe đi?_ Anh cầm lấy tay nó.

- Em có phải đi làm đây. Lúc khác nói chuyện_ Nó gặt nhẹ tay anh hai mình ra, cầm lấy cái túi xách, bước ra khỏi phòng không một lần nhìn lại.

Lúc này chỉ có một mình Harry ở trong phòng, anh mở điện thoại gọi cho ai đó.

- Mày có còn ở thế giới đêm không?_ Anh hỏi người kia.

-....

- Giúp tao một việc_ ANh nói tiếp.

-...

- Tìm hiểu tất cả mọi hành động của cô gái này, anh sẽ gửi ảnh cho mày_ Anh nói.

-...

Người kia trả lời rồi anh tắt máy. Ngồi thẫn thờ nhìn khoảng không không nhất định. Một lúc lâu...bất chợt anh lên tiếng nói một mình...

- CHẳng nhẽ...nó...từ trước tới giờ...đều là nó...Gϊếŧ...

Cậu hoảng hốt đứng dậy rồi đi ra khỏi nhà. Không biết đi đâu đó.

Nó tới công ty rồi, ngồi vào bàn làm việc mà không thể nào tập trung được. Cầm cây bút quay lên quay xuống. Định viết rồi thôi. CỨ thế, một lúc sau nó bực mình...quang luôn cây bút xuống sàn nhà. Hai tay ôm đầu. Nó bây giờ nghĩ cả 3 việc một lúc...đã dẫn tới co thắt não. VỘi vã lôi trong ngăn bàn ra lọ thuốc...Mở mãi mà nó không ra..Tiếp tục mở, cuối cùng cũng mở được, nhưng thuốc bắn tung tóe ra bàn, ra sàn nhà...trên tay nó có khoảng 6, 7 viên thuốc màu vàng, mềm, hình con nhộng. Lại vội vàng nhét nó vào miệng, ngửa cổ, nuốt.

Được khoảng 3 phút sau khi nuốt thuốc, nó đứng dậy, đeo túi, đi ra khỏi văn phòng. Ra ngoài thì gặp cô thư kí đang định đi vào.

- CHút nữa có cuộc họp người đi...._ BỊ chặn họng.

- Hủy_ Nó lạnh lùng nói rồi tiếp tục bước mau chân về phía thang máy.

- Vâng_ CÔ thư kí đáp đầy khó hiểu nhưng cũng không dám nói gì hơn.

Nó vừa vào thang máy...mới chuyển xuống được 4 tầng thì...thang máy bên mở ra...Harry từ trong lao ra vào phòng của nó nhưng bị thư kí chặn lại.

- Thiếu gia, cô chủ đã đi khỏi đây rồi ạ_ Cô nói.

- Lâu chưa?_ Hắn cố mở cửa phòng nó ra ngó vào trong.

Và cậu nhìn thấy những viên thuốc. Vào nhặt vài viên...

- Cô chủ mới đi chưa đầy 5 phút ạ. Nhưng những viên thuốc?_ CÔ ta hoang mang nhìn can phòng.

- Không được nói với người khác nếu không cô sẽ bị sa thải_ Tay hắn nắm chặt thuốc, căn rặn cô thư kí.

- Vâng thư thiếu gia_ CÔ cúi đầu.

Anh ta cũng bước ra ngoài. LẦn này không đi nhanh nữa, cũng chả chậm như rùa bò. Đi một cách thản nhiên. Mắt nhìn những viên thuốc ở tay. Anh cho một viên lên miệng cắn rồi nuột, miệng lại một mình lẩm bẩm cùng các thao tác chỉ riêng mình hiểu.

- Thuốc giảm đau...Liều nặng nhất trong tất cả các loại..._ Nói xong anh chép miệng lôi điện thoại ra gọi cho nó.

Tuy nhiên bên kia đường dây, thuê bao vẫn cứ phát ra tiếng nói của một cô gái dù gọi bao nhiêu lần.

- Chết tiệt..._ ANh lẩm bẩm rồi lên xe về công ty của mình.

CÒn nó giờ sao ư? Giờ nó đang ở nhà cũ. Và tất nhiên đang có bác sĩ riêng khám bệnh. Rồi kê thuốc, kèm theo những lời nói biết rõ không hay nhưng vẫn đòi nghe.

- Ông cứ nói đi_ Nó giọng nhẹ nhàng.

- Cô chủ à...tôi đã theo cô khám bệnh từ khi cô còn nhỏ, nên cô hay nghe theo tôi. Dừng lại đi. Nếu cô gϊếŧ người hay hành động nặng, bệnh cũ sẽ tái phát. Hôm nay bị thế này chắc chắn đêm qua lại có chuyện, nhưng đau đến vậy, chắc sáng nay cô lại suy nghĩ nhiều phải không?_ Ông đã ngoài 50, giọng khàn khàn, đeo kính.

- Đúng là tối qua tôi có tham gia một trận đấu súng_ Nó thú nhận nhưng vẻ mặt chả có gì ăn năn.

- Cô cứ vậy sẽ ức chế thần kinh mà ngất, dẫn tới tử vong được đấy. _ Ông lão vẻ bực bội.

- Nếu cứ tiếp tục thì khoảng bao giờ tôi chết..._ Nó giọng khàn khàn.

- Dài thì 8 tháng....ngắn....khoảng 2 tháng. CÔ chủ không muốn rời khỏi thế giới đêm phải không?_ Đợt nhiên ông hỏi như nghĩ ra gì đó.

- Phải_ Nó đáp.

- Hay cô qua Mĩ chữa bệnh đi. Lâu nhất thời gian chữa chỉ 1 tháng thôi, nhanh gọn có thể 2 tuần_ ÔNg BÁc sĩ nói như nài nỉ nó.

- Tôi sẽ suy nghĩ_ Nó chép miếng vẻ không bận tâm

- CÔ chủ hay nghĩ kĩ đi_ Ông bác sĩ lắc đầu nói rồi đi khỏi

Sau một ngày dài mất tính. ANh hai ở nhà đi đi, lại lại chờ nó về, chốc chốc James gọi hỏi thăm. 10 giờ tối, nó đánh xe nhẹ nhàng vào gara. Lên phòng thì gặp anh nó đang ngồi trên ghế sofa phòng nó đợi nó.

- Em đi đâu giờ này mới về??_ Cậu lạnh lùng nói.

- Em đi tới bệnh viện_ Nó nói thật.

- Sao lại tới bệnh viện? Em bị làm sao?_ Hắn nhìn nó rò xét.

- Có thể dẫn tới tử vong_ NÓ nằm xuống giường.

- Rồi sao?_ Anh cũng như biết trước vì đã đem viên thuốc đó tới bệnh viên rồi.

- Em có hai lựa chọn, một sống một chết, anh hai nói chọn cái nào?_ GIọng nó nhỏ dần.

- Tất nhiên phải sống_ ANh nhấn mạnh.

- Ừ thì sống nhưng nói sao với James đây?_ Nó ngoảnh mặt nhìn anh.

- Cứ nói em có việc phải sang...sang châu Phi vì dự án lớn_ ANh hai nhanh trí nói luôn.

- Ừ, ngày mốt em sẽ đi_ Nó nói

- Tại sao không phải ngày mai?_ ANh thắc mắc.

- Chứ anh muốn em gϊếŧ người, em sẽ đi sau khi tổ chức lễ đính hôn với James_ Nó nói vẻ bực mình.

- Rồi, anh sẽ trông chừng cậu ta cho em mà. Nhưng bây giờ, bảo bối hãy kể hết mọi chuyện cho anh đi đa_ Cậu quay hẳn sang nhìn nó.

- Được, bắt đầu từ sau khi em bị tai nạn....

Cứ thế nó kể hết mọi chuyện rồi nó ngủ lúc nào không hay. HArry thì đứng dậy, kéo chăn cho em gái, lau đi vài giọt nước mắt. ANh hối hận khi mà đã hỏi nó về những kí ức đau buồn mà nó muốn dấu...Anh rời khỏi phòng. Nó mở mắt, con mắt long lanh hằn đỏ...

- Tại sao...