Editor: Diệp Thanh Thanh
Nguyên chủ với thân phận chính thất do phụ mẫu hai bên ước định dùng kiệu hoa tám người khiêng, rước về nhà. Nỗi nhục giành chồng sao dễ dàng biến mất? Đại trượng phu tam thê tứ thϊếp là chuyện bình thường nhưng nữ chính sẽ chịu làm thϊếp sao? Nguyên chủ trăm phương nghìn kế tự tìm đường chết đến cuối cùng bị nam chính viết hưu thư, đuổi về nhà cha mẹ đẻ. Nguyên chủ muốn giữ danh tiếng cho gia đình mình nên treo cổ tự dẫn.......
Tất nhiên vì bệnh nghề nghiệp mà cô muốn giúp nữ chính học cách tự lực tự cường một chút, lại không quên bản thân đang trong vai "Nữ phụ độc ác" phải giúp nguyên chủ hoàn thành tâm nguyện.
Chuyện này không có gì đáng lo, có điều nguyên chủ mang nặng tư tưởng phong kiến quá rất nhiều cách đều không dùng được.
Màn đêm buông xuống, cô vừa dùng xong bữa tối đang xem sổ sách thì cửa phòng bị đẩy vào xuất hiện trước mắt cô là một nam tử trẻ tuổi ước trừng mười lăm mười sáu tuổi mặt mũi khôi ngô dáng người cương nghị làn da màu đồng.
Đối phương cười tinh nghịch ngồi cạnh Tuyết Đào: "Con thỉnh an mẫu thân ạ!”
"Ừm"
Cô dừng động tác lật sách mỉm cười, nói: "Mấy hôm nay con đi đâu? Cả ngày đều không thấy mặt mũi.”
Lịch Hạo Triết mới không sợ người mẫu thân này hơn nữa từ nhỏ cậu ta sớm nói bản thân không muốn làm quan khiến nam chính tức đến độ xanh mặt cầm roi mây rượt cậu ta chạy vòng vòng quanh phủ. Hơn thế đứa con này lại được nguyên chủ nuông chiều từ nhỏ. Cậu ta đứng lên đi ra sau lưng Tuyết Đào vừa bóp vai cô vừa cười hì hì: "Con đến phủ Kiến An ca ca chơi, mấy nay bên phủ ca ca tiếp một vị khách nước ngoài tóc đỏ mắt nâu biết nói tiếng Trung Nguyên, con học được rất nhiều thứ hay ho từ anh ta."
"Kiến An ca ca có thành lập một phái đoàn, ngày mốt sẽ ngồi thuyền dọc theo sông Hồ Giang cùng người ngoại quốc đến Đại Lương để giao dịch hàng hóa." Dứt lời đáy mắt thiếu trong suốt niên hiện lên vẻ hy vọng.
Dưới ánh nến, mày Tuyết Đào nhíu lại. Con của nguyên chủ là người không thích bị quản thúc đến nam chính còn chịu thua chỉ có thể giữ cậu ta trong nhà từ từ khuyên răng mong có ngày thằng nhóc này hồi tâm chuyển ý sẽ nối tiếp vinh quang tướng phủ bao đời qua.
Kiều Tư Thu cùng Lịch Hạo Triết trạc tuổi nhau sau khi cô ta được nam chủ đưa vào phủ thì rất nhanh hai người đã thành tri kỉ. Làm mọi chuyện càng trở nên rắc rối không bằng sớm ngày tống cổ cậu nhóc này ra ngoài còn hơn.
"Ngày mốt?”
Lịch Hạo Triết nghe mẫu thân mình đặt câu hỏi liền thẳng người kiêu ngạo: "Con đi đến sông Hồ Giang xem chiếc thuyền kia rồi, thật sự là tráng lệ nhất Kinh Thành có đến tám võ sĩ công lực cao cường canh gác!”
Cô đặc quyển sổ lên bàn, trong lòng tính toán thời gian đến Vương Quốc Đại Lương cả đi và về ít nhất cũng mất ba bốn tháng, mọi chuyện rồi cũng tiếp diễn như cũ, cô bình tĩnh nói: "Đi để mở mang kiến thức cũng tốt.”
Niềm vui đến quá đột ngột, Lịch Hạo Triết tựa hồ không ngờ tới người mẫu thân cổ hủ ngày xưa của mình sẽ đồng ý cho cậu ta đi với Kiến An ca ca, lắp bắp nói: "Có… thật..." Chuyện này thật khó tin.
"Ngày mai mẹ con ta đi nói chuyện với tổ mẫu con, đến viện lão thái thái con chỉ cần cười gật đầu là được."
Tuyết Đào nói xong đứng dậy đi về phía giường, trong lòng Lịch Hạo Triết hiểu mẫu thân mình muốn nghỉ ngơi thế là vui vẻ đi ra khỏi phòng, chỉ thấy bản thân như đang đi trên mây cảm giác không thực gì cả.
Sáng sớm hôm sau, thiếu niên đã sớm đến phòng Tuyết Đào đợi từ lâu. Cô cũng không thèm để ý tới cậu ta, phân phó xong công việc trong phủ, bỗng nhận được thư của nam chính.
Đành nán lại đọc thư, nội dung của bức thư đại khái là báo bình an và thông báo anh ta sẽ mang con gái hảo bằng hữu về Kinh Thành.
Khóe môi Tuyết Đào nhếch lên cười nhạt, sau đó cùng Lịch Hạo Triết đi đến nội viện. Vừa đến nơi thằng nhóc thúi kia đã dỗ lão phu nhân cười híp mắt.
Tuyết Đào ngồi cạnh uống trà mỉm cười nhìn hai bà cháu vui đùa, thấy thời cơ sắp đến, cô dùng ánh mắt ra hiệu cho Lịch Hạo Triết ngồi ngay ngắn, cần nhắc rồi nói: "Mẫu thân cũng biết, Hạo Triết là đứa nghịch ngợm không nghe lời càng không chịu đến trường học hành đàng hoàng, may sao nhà ta tìm được một vị phu tử nổi tiếng người này đúng thật rất giỏi dạo gần đây Hạo Triết đã nhu thuận hơn trước nhiều."
Nghe mẫu thân mình nói thế mặt Lịch Hạo Triết co giật một phen, người thầy kia nổi tiếng hay không thì cậu ta không biết nhưng cậu ta biết vị đó vốn dạy mình không nổi, học chữ chỉ là lý do để giữ cậu ta ở nhà. Còn việc có thể đọc thuộc Tứ Thư Ngũ Kinh là niềm vui ngoài ý muốn. Cũng may vị phu tử này tính khí khá giống cậu nên hai người ở trong phòng thường xuyên uống rượu ăn thịt, xem như có chút tình cảm.
"Bồ tát phù hộ."
Lịch thị nghe vậy càng yên tâm hơn, vì đã rất lâu bà ấy không ở nhà nên nhiều việc trong phủ bà ấy không biết.
"Vài ngày trước vị phu tử này có xin nghỉ để đi du ngoạn, người này trí tuệ hơn người không bằng cho Hạo Triết đi cùng để học hỏi thêm kiến thức."
Lịch thị tự nhiên đồng ý ngay, để cháu trai theo người giỏi học hỏi là một việc tốt nên mọi chuyện liền quyết định.
"Vẫn còn có một việc cần sự đồng ý của mẫu thân"
Tuyết Đào nhẹ nhàng đặt tách trà xuống bàn, mặt lộ ra sự ngượng ngùng: "Con muốn mua một trạch viện ngoài phủ.”
"Mua trạch viện làm gì?" Lịch thị nghi hoặc.
Editor: Diệp Thanh Thanh