Kinh Hồng

Chương 3: Lý Ấu Vi thiên tính thuần lương!

Ải thứ nhất đã vượt qua rồi, tùy tiện như vậy, ý vị sâu xa như vậy.

Lý Tử Dạ sẽ không thừa nhận hắn đã tặng lễ vật.

Tần Ân cũng sẽ không thừa nhận, vì nhận lễ vật mà nàng mới giơ cao đánh khẽ như này.

Lúc hoàng hôn, Tần Ân rời đi, trước khi đi, nàng nói ra khảo nghiệm thứ hai.

Trong vòng một ngày, sáng tạo ra một bộ kiếm pháp.

– Khảo nghiệm tặng điểm.

Lý Tử Dạ nghe xong, chỉ nói bốn chữ.

Ngay cả người dân ở Du Châu Thành cũng đều đồn đại, hắn mười tuổi đã tự sáng tạo ra một bộ kiếm pháp, tên là Thái Cực, khảo nghiệm này, chính là để tặng điểm.

Lão Tần vì giơ cao đánh khẽ, cũng thật lao tâm khổ trí.

– Con trai, con có nắm chắc không?

Nhìn thấy bộ dáng vân đạm phong khinh của con trai, Lý Bách Vạn hưng phấn nói.

– Mười phần chắc chín.

Lý Tử Dạ tùy ý phất phất tay, lập tức đi tới hậu viện chuẩn bị tiếp tục câu cá.

– Qua rồi à?

Hậu viện, bên hồ, lão Trương vẫn như cũ điềm tĩnh như thường nhắm mắt dưỡng thần, cảm giác được Lý Tử Dạ đến, hỏi.

– Ta qua rồi.

Lý Tử Dạ gật đầu.

– Chỉ dựa vào cái thanh kiếm nát làm bằng vàng của ngươi?

Lần này, người kinh ngạc lại là lão Trương, hai mắt trợn trừng, hỏi.

– Đương nhiên, là không thể nào.

Lý Tử Dạ ngoài cười nhưng trong không cười, nói:

– Hôm qua, Ấu Vi tỷ đã tặng cho lão Tần một viên Đông Hải Dạ Minh Châu, một chiếc Thiên Tằm Nhuyễn Giáo, còn có thanh Ngư Trường Kiếm, lão Lý nhà ta lần này đã tiêu tới cả gốc rễ rồi.

– Ngư Trường Kiếm?

Lão Trương lập tức ngồi bật dậy, ngạc nhiên nói:

– Thì ra Ngư Trường Kiếm ở trong Lý phủ?

– Nếu không thì sao.

Lý Tử Dạ nhặt một hòn đá ném xuống hồ, nói:

– Nếu không lấy ra một ít gia bảo, Lão Tần làm sao có thể sẽ giơ cao đánh khẽ?

– Bội phục, bội phục.

Lão Trương lần này thực sự khâm phục bọn họ rồi, cảm khái:

– Quả nhiên, có tiền có thể khiến quỷ xay cối, Tần Ân, một nhân vật siêu phàm thoát tục như vậy, không ngờ cũng không thể miễn trừ.

– Chúng ta đều là con người, vậy tại sao phải giả thuần khiết.

Lý Tử Dạ cười nói:

– Lão Tần quả nhiên là phi thường người, cho nên chúng ta đưa ra giá cũng phi thường.

– Vậy khảo nghiệm thứ hai thì sao, là cái gì?

Lão Trương tò mò hỏi.

– Trong một ngày, sáng tạo ra một bộ kiếm pháp.

Lý Tử Dạ nói.

– …

Lão Trương không nói nên lời, vừa nãy có lẽ còn mấy phần nghi ngờ, chẳng qua, bây giờ lão có thể chắc chắn Tần Ân đang giơ cao đánh khẽ rồi.

– Ta không hiểu, ta thật không hiểu.

Lão Trương nhìn mặt hồ lấp lánh trước mặt, nói:

– Tần Ân kia vẫn luôn coi trọng danh tiếng, chẳng lẽ không sợ cuối cùng sẽ thu phải một tên công tử quần áo lụa là làm độ đệ sao, không sợ một đời anh minh sẽ bị hủy hoại sao?

– Nàng đương nhiên là sợ, nếu không tại sao đã đi qua nửa cái Đại Thương Triều, vẫn chưa quyết định?

Lý Tử Dạ khẽ cười một tiếng, nói:

– Ta tốn nhiều công sức tiền bạc sai người tung tin đồn như vậy, cũng không phải là đốt tiền đâu.

– Vậy thì như thế nào?

Lão Trương cau mày nói:

– Tần Ân sẽ không chỉ dựa vào tin đồn mà tin ngươi là tuyệt thế kỳ tài trong truyền thuyết.

– Nàng vừa tới, đã tin rồi, ít nhất, tin một phần.

Khóe miệng Lý Tử Dạ hiện lên một ý cười kì dị, nói:

– Lão Trương. ngươi không hiểu, đây gọi là tâm lý ám thị, các triều đại trước vì sao có nhiều hôn quân như vậy, bọn họ thật sự là không phân biệt đúng sai sao, đương nhiên không phải, có lời gièm pha của gian thần, có lời sủng phi gió thổi bên gối, nhiều lúc, không tin, rồi cũng tin.

Nói tới đây, Lý Tử Dạ lại nhặt một hòn đá khác, ném xuống hồ, nói:

– Thực ra, khảo nghiệm thứ hai hôm nay Lão Tần đưa ra, chính là vì bị ảnh hưởng bởi tin đồn, trong vòng một ngày sáng tạo ra một bộ kiếm pháp, cho dù là kiếm đạo tông sư cũng rất khó có thể làm được, trong lòng lão Tần có nghi ngờ, đương nhiên muốn nhìn xem tin đồn có phải là thật hay không, nếu là thật, tuyệt thế thiên tài giống như ta, lại còn hiểu chuyện như này, thu làm đệ tử, đáng giá biết bao.

Bên cạnh, lão Trương nghe thấy lời nói của thiếu niên, hơi trầm mặc, một lúc lâu sau, mới nói:

– Tiểu tử, trước đây ta thật sự đã xem thường ngươi rồi, ưu điểm của ngươi không chỉ là một lớp da và gia thế.

Bản lĩnh thao túng nhân tâm của tiểu tử này, quả thực quá đáng sợ.

Không phải Tần Ân giơ cao đánh khẽ, mà là tiểu tử này đang dẫn dắt để Tần Ân giơ cao đánh khẽ.

– Thực ra, lão Trương, ngươi cũng không hẳn là xem thường ta.

Lý Tử Dạ mỉm cười, nói:

– Hầu hết mọi chuyện trên thế gian đều có thể được giải quyết bằng ngân lượng, nếu quả thực ngân lượng không thể giải quyết, thì ta vẫn còn một lớp da này, ngươi xem, một thân hóa trang như này, có phải rất có tính lừa người, có câu nói gì mà, lớn lên dễ nhìn, không hề kém cỏi, dù bây giờ ta đứng ở đường phố lớn nói ta là một phế vật không có chút thiên phú tu luyện, có ai tin không?

Lúc nói chuyện, Lý Tử Dạ ngẩng đầu ưỡn ngực đứng yên ở bên hồ, gió khẽ thổi qua, tóc đen tung bay, lông mày như kiếm, hai mắt như sao, hay cho một mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song*.

(*)陌上人如玉,公子世无双 : quân tử thanh tao như ngọc sáng, trên đời khó gặp người thứ hai.

Lão Trương im lặng, tiểu tử này nói rất đúng, nếu chỉ nhìn vào vẻ ngoài, tiểu tử này quả thực rất có tính lừa gạt, nếu không trước đó lão cũng sẽ không bị nhìn nhầm.

Người tu hành, ngoại trừ những người lỗ mãng cường luyện nhục thân, trên cơ bản đều có ngoại hình không tồi, đặc biệt là những thiên kiêu tiên môn thế gia, hơn nữa, cho dù tướng mạo kém một chút, thì khí chất tích lũy lâu ngày cũng đủ để bù đắp cho nó.

Cũng giống như lão, khi còn trẻ cũng là một thanh niên tuấn tú mê đắm trăm ngàn thiếu nữ.

Lão Trương uống một ngụm rượu, trong lòng cười vui sướиɠ trên nỗi đau của người khác.

Tần Ân kia sắp bị hố rồi!

Thật là một chuyện khiến người ta cảm thấy vui vẻ.

Ai lại không muốn nhìn thấy tiên nữ hoa dung thất sắc, hoàng đế bị đánh đâu?

Thật sự không thể tưởng tượng được, khi Tần Ân biết tiểu tử này không thể tu luyện võ đạo, sẽ có biểu cảm gì?

– Đúng rồi, lão Trương, chuyện lúc trước ta nói với ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?

Lý Tử Dạ chuyển đề tài, hỏi.

– Tiến vào Lý phủ, trở thành khách quý của Lý phủ?

Lão Trương khẽ cười, nói:

– Tiểu tử, Lý phủ đúng là có rất nhiều ngân lượng, rượu ngon cũng không ít, nhưng lão gia tử ta đã quen tự do, ở chỗ tốt cũng không lưu lại dài lâu được, huống chi, Lý gia các ngươi chủ yếu là kinh doanh, nuôi một đám tay chân cũng đủ để giải quyết những phiền phức ở trong phủ, cần gì phải tiêu nhiều tiền nuôi thêm một lão đầu tử nghiện rượu như ta.

– Đó là chuyện trước kia.

Trong đôi mắt bình tĩnh của Lý Tử Dạ lóe lên một chút lạnh lùng, nói:

– Cây cao trong rừng ắt cũng sẽ bị gió quật ngã. Mười năm trước, Lý gia chỉ là một gia đình thương nhân giàu có, không ai quan tâm, nhưng, Lý phủ bây giờ, tài phú sở hữu đã khiến rất nhiều người kiêng sợ, bao gồm cả vị ở thượng đô Phụng Thiên Điện của Đại Thương Hoàng Triều kia, theo tình báo mới nhất, tam hoàng tử Mộ Nghiêu đã tới Du Châu Thành, dường như đang tìm cơ hội hạ thủ với Lý gia ta.

– Nghe ngươi nói, Lý phủ quả thực có chút nguy hiểm, nếu như vậy, lão đầu tử cũng phải cẩn thận suy xét mới được.

Lão Trương nhấp một ngụm rượu, nói:

– Bị hoàng thất nhìn chằm chằm, không phải là chuyện tốt gì, lão cha ngươi tuổi cũng không còn nhỏ, người làm con trai như ngươi lại cả ngày không làm gì, trước giờ chưa từng quan tâm tới chuyện trong nhà, một khi lão cha ngươi xảy ra chuyện gì, chỉ dựa vào vị nghĩa tỷ nhìn có vẻ thiên tính thuần lương kia của ngươi, có lẽ rất khó có thể nắm chắc được cả một Lý gia to lớn như này.

– Thiên tính thuần lương?

Lý Tử Dạ giật mình, sau đó trên mặt hiện lên một tia cổ quái.

Ấu Vi tỷ sao?

Thật sự là một hình dung thỏa đáng không thể thích hợp hơn!

Thư phòng Lý phủ.

Lý Bách Vạn nhìn từng cuốn sổ Lý Ấu Vi đưa tới, sau khi nhìn lướt qua, lập tức đặt xuống.

– Làm không tệ.

Lý Bách Vạn mỉm cười, nói:

– Những năm này con cực khổ rồi, tài năng kinh doanh của con, đã vượt qua nghĩa phụ rồi.

– Tất cả đều là công lao của tiểu đệ.

Lý Ấu Vi nhẹ nhàng nói:

– Nếu không phải đệ ấy phát minh ra nước hoa, xà phòng, gương và những thứ khác không có trên thế gian, Lý phủ bây giờ cũng chỉ có thể là một thương nhân buôn bán bình thường mà thôi.

– Đáng tiếc, tâm tư của Tử Dạ không có ở đây.

Lý Bách Vạn khẽ thở dài, nói:

– Từ nhỏ, nó đã muốn đi theo con đường võ đạo, chưa từng có chút hứng thú với kinh doanh.

– Chỉ cần tiểu đệ muốn, cho dù là ngôi sao trên trời, ta cũng sẽ hái xuống cho hắn.

Lý Ấu Vi từ tốn nói.

– Ngươi đó, luôn cưng chiều nó như vậy.

Lý Bách Vạn bất đắc dĩ nói:

– Ấu Vi, chuyện tam hoàng tử Mộ Nghiêu tới Du Châu Thành, ngươi có biết không?

– Con biết.

Lý Ấu Vi gật đầu.

– Hắn tới đây, hẳn là nhận ý của Hoàng đế Đại Thương, tới đây để thăm dò gốc rễ của Lý gia chúng ta.

Lý Bách Vạn nói.

– Cái gì hắn cũng sẽ không phát hiện.

Thần sắc Lý Ấu Vi bình tĩnh, nói.

– Còn có.

Lý Bách Vạn chậm rãi nói:

– Mộ Nghiêu tinh thông kiếm pháp, hẳn là muốn bái Tần Ân làm sư phụ.

Lý Ấu Vi nghe xong lời này, trong mắt vừa rồi còn bình tĩnh nháy mắt hàn ý cực thịnh, từng chữ từng chữ nói:

– Ta phái người gϊếŧ hắn, cam đoan sẽ sạch sẽ, một chút dấu vết cũng sẽ không lưu lại.

– …

Lý Bách Vạn cười khổ, nói:

– Cứ nhắc tới chuyện của Tử Dã là ngươi lại dễ kích động như vậy, chuyện này, Tử Dạ chắc chắn đã biết, nó không tỏ thái độ gì, hẳn đã nắm chắc sẽ thắng được tam hoàng tử, chuyện con cần làm chính là cẩn thận một chút, đừng để bị người này tra ra những chuyện chúng ta không muốn hoàng thất biết.

– Vâng, nghĩa phụ.

Lý Ấu Vi gật đầu, cũng không tiếp tục tranh cãi nữa.

Ban đêm, mặt trăng tỏa sáng rực rỡ, khiến màn đêm thêm mê người.

Quán trọ Duyệt Lai, tiếng gõ cửa vang lên, sau đó, một thanh niên tướng mạo tuấn tú, mặc một thân áo gấm bước vào phòng của Tần Ân.

Người đến không ai khác chính là Tam hoàng tử hiện tại của Đại Thương, Mộ Nghiêu.

Trong tay Mộ Nghiêu, cầm một cái hộp gỗ, trong hộp, bày ra một thanh trường kiếm cổ xưa, kiếm ở trong vỏ, hàn khí như ẩn như hiện.

– Tiên tử, đây là đáp án của ta.

Mộ Nghiêu nghiêm túc nói.

– Danh kiếm Hàn Quang.

Tần Ân quét mắt nhìn thanh cổ kiếm trong hộp một cái, sau đó không tiếp tục nhìn, thản nhiên nói:

– Đồ tam hoàng tử đưa ra quả nhiên bất phàm, ải này, ngươi vượt qua.

Mộ Nghiêu nghe được, trong lòng mặc dù mừng rỡ, nhưng trên mặt vẫn là bình tĩnh, hỉ nộ không lộ ra ngoài.

Khảo nghiệm đầu tiên này, cũng không coi là khó, mấu chốt nằm ở thái độ của vị Hoa Mai Kiếm Tiên này.

Nếu như nàng nguyện ý, dù là một mảnh sắt vụn cũng có thể vượt qua khảo nghiệm.

Hắn là hoàng tử Đại Thương, cho dù là Hoa Mai Kiếm Tiên cũng phải cho chút thể diện, ải đầu tiên, cũng sẽ không quá khó khăn.

Còn về việc hắn chủ động tặng danh kiếm Hàn Quang, chính bởi vì muốn lưu lại cho Hoa Mai Kiếm Tiên một ấn tượng tốt, để đặt nền tảng cho hai khảo nghiệm tiếp theo.

– Khảo nghiệm thứ hai, ngươi có lẽ cũng biết rồi.

Tần Ân nhìn chằm chằm tam hoàng tử Đại Thương ở trước mặt, bình tĩnh nói:

– Ngày mai trước khi mặt trời lặn, đợi ta ở Lý phủ.

– Lý phủ?

Nghe vậy, sắc mặt Mộ Nghiêu cứng đờ, muốn nói cái gì, nhưng lại nuốt xuống, cúi đầu hành lễ, sau đó lập tức rời khỏi phòng.

Trong phòng, ánh nến chập chờn, Tần Ân đang đứng trước cửa sổ, ngắm màn đêm yên tĩnh ở Du Châu Thành, dung nhan phong hoa tuyệt đại không hề ẩn chứa một tia khí tức hồng trần.

Mà phía sau Tần Ân, hai cái hộp gỗ yên tĩnh đặt ở trên bàn, bên trong hộp gỗ, Hàn Quang và Ngư Trường, hai thanh danh kiếm, dưới ánh nến, không khí vô cùng lạnh lẽo.

Đêm dài lặng lẽ, không tiếng động trôi qua.

Ngày hôm sau.

Mặt trời mọc lên, mây mỏng che khuất mặt trời.

Lý phủ chào đón một vị khách nhân tốn quý nhất từ

trước đến nay.

Tam hoàng tử Đại Thương, Mộ Nghiêu.

– Thật là vinh hạnh, thật là vinh hạnh!

Ở sảnh trước, Lý Bách Vạn đích thân tiếp đón hắn, khuôn mặt vui như sắp nở hoa, cười tới nỗi bụng lớn không ngừng rung lên.

Mộ Nghiêu nhìn người giàu có nhất Đại Thương Hoàng Triều trước mặt, đồng dạng cũng khách sáo đáp lễ, khuôn mặt mang theo ý cười đáp lại.

Trò chuyện hồi lâu, Mộ Nghiêu liếc mắt ra bên ngoài một cái, cười nói:

– Không biết công tử quý phủ có ở trong phủ không?

– Khuyển tử sao?

Nghe vậy, ý cười trên mặt Lý Bách Vạn càng sâu hơn, nói:

– Khuyển tử bất tài, thảo dân sợ nó quá mức lỗ mạng làm điện hạ kinh sợ cho nên không có gọi nó tới tiền viện, nếu điện hạ đã muốn gặp nó, vậy thảo dân sẽ phái ngươi đi gọi nó tới.

Nói xong, Lý Bách Vạn đứng dậy, hướng ra bên ngoài hô:

– Đi gọi công tử tới đây, nói là tam hoàng tử điện hạ triệu kiến.

– Vâng!

Ngoài sảnh, hạ nhân nhận lệnh, bước nhanh đến hậu viện.

– Tam hoàng tử muốn gặp ta?

Hậu viện, bên hồ, Lý Tử Dạ đang câu cá nghe hạ nhân bẩm báo, khóe miệng cong lên, nụ cười sáng lạn như hoa nở rộ.