Anh không dùng quá nhiều lực vào lòng bàn tay, cũng không thật sự ấn mạnh nhưng lại cho cô một cảm giác áp bách, buộc cô phải tiến về phía trước. Mưa gió kéo đến quá nhanh, không hề có điềm báo trước.
Vừa rồi Trần Tĩnh không tránh được chứ cũng không hẳn là không muốn trú mưa.
Đi đến bên cạnh xe, cánh tay khoác trên vai cô đã buông xuống, anh tiện tay mở cửa giúp cô.
Trần Tĩnh nói cảm ơn rồi khom người ngồi vào trong xe.
Phó Lâm Viễn cầm chiếc ô đen đi vòng sang cửa xe bên kia, khép ô lại và đóng sầm cửa, Vu Tòng tiếp nhận chiếc ô và đặt ở bên ghế phụ lái.
Trong xe ấm áp hơn nhiều so với bên ngoài, da thịt lạnh buốt của Trần Tĩnh dần ấm lên, cô hắt xì một tiếng.
Phó Lâm Viễn liếc nhìn lên Vu Tòng, Vu Tòng bắt gặp ánh mắt của anh thì hiểu ý, ngồi thẳng người dậy cởϊ áσ khoác đưa cho Trần Tĩnh. Trần Tĩnh ngượng ngùng xoa xoa chóp mũi, nhớ lại vừa rồi mình quên cả trú mưa, ít nhất thì chạy đến chỗ bảo vệ cũng được mà. Cô nâng mắt, sau đó nhận lấy áo khoác từ Vu Tòng.
Cô cười nói: “Cảm ơn.”
Vu Tòng trêu chọc: “Cuối tuần cũng có thể ngẫu nhiên gặp được thư ký Trần, hay thật nha!”
Trần Tĩnh hơi xấu hổ, cô nhìn người đàn ông bên cạnh. Phó Lâm Viễn dựa vào thành ghế, lặng lẽ nhìn cô. Trần Tĩnh muốn nói gì đó, dù sao đứng trước cổng trường Đại học, dầm mưa chịu gió lại còn không đi tránh trú, có khi nào anh nghĩ cô là đồ đần không.
Cô vừa mở miệng, mũi lại ngứa, lại đánh thêm một cái hắt xì.
Cô vội vàng nghiêng sang một bên, che miệng và mũi: “Hắt xì hắt xì hắt xì…”
Liên tiếp ba cái, ngay cả áo khoác cũng bị rơi xuống đầu gối, tay áo rơi xuống chạm vào đôi chân dài trắng nõn của cô. Hôm nay cô mặc một chiếc váy sơ mi trắng, sau khi bị ướt khiến phần váy dán sát vào da thịt, giọt nước óng ánh trượt trên da thịt cô. Lên trên một chút nữa, chiếc đại lưng mỏng manh dường như cũng chặt hơn một chút do thấm nước, ôm chặt lấy vòng eo không của cô.
Cô hắt xì không ngừng, hàng mi cong thấm nước lấp lánh như pha lê, thông qua lớp áo còn có thể nhìn thấy mơ hồ đường cong khuôn ngực.
Vu Tòng nghe cô hắt xì dữ dội, vốn định nhắc nhở cô khoác áo lên nhưng vừa quay đầu lại đã thấy trạng thái hiện tại của cô. Cằm còn chảy nước, làn da trắng như sứ, trong mắt còn chứa hơi nước mơ hồ.
Một vẻ đẹp mong manh đến khó tả.
Tim Vu Tòng chợt lỡ mất một nhịp, nghĩ thầm: Phi lễ chớ nhìn.
Lúc này, một bàn tay to lớn từ bên cạnh vươn tới nhặt áo khoác rơi trên đầu gối Trần Tĩnh, Phó Lâm Viễn trùm chiếc áo khoác qua khỏi đầu cô, nói: "Đưa về nơi ở."
Trần Tĩnh giơ tay tay nắm lấy áo khoác, kéo nó xuống vừa đến trên vai, cô lấy khăn giấy lau chóp mũi, giọng nói mềm mại: "Cảm ơn Phó tổng."
Bàn tay đang nắm lấy áo khoác của cô trắng như tuyết, mảnh mai lại mềm mại.
Phó Lâm Viễn nhìn mấy giây, quay đi chỗ khác, chống khuỷu tay lên bệ cửa sổ xe, ra hiệu cho Vu Tòng lái xe đi. Vu Tòng khởi động xe, ngoan ngoãn lái xe mà không dám quay đầu lại nữa.
Cuối cùng Trần Tĩnh cũng ngừng hắt hơi, có thời gian để chỉnh chu chiếc áo khoác trên người.
Sau khi chỉnh chu xong, cô nhìn thấy những giọt nước trên ghế da bèn rút khăn giấy lau đi, nhưng thỉnh thoảng lại có vài giọt nước trượt theo chân cô thẳng đến giày cao gót.
Cô thở dài, nghĩ ngợi điều gì đó rồi quay sang nhìn Phó Lâm Viễn.
Lúc này sắc trời đã tối, những ánh đèn lập lòe xẹt qua khuôn mặt anh, làm tăng thêm mấy phần xa cách. Anh phát hiện cô đang nhìn mình, anh nhướng mắc nhìn lại cô.
Ánh đèn cũng chiếu rọi vào trên khuôn mặt Trần Tĩnh, đôi môi hồng hào đã hơi tái nhợt đi.
Trần Tĩnh ho khan một tiếng, nói: "Phó tổng, hôm nay tôi đến trường có việc riêng, ai ngờ vừa đến cổng liền gặp mưa lớn như vậy. Tôi phản ứng không kịp nên quên trú mua, với lại hình như bác bảo vệ cổng không có ở đó, cửa đang đóng nên tôi mới bị sững sờ như thế."
Cô ngập ngừng rồi lại nói tiếp: "Thời tiết Bắc Kinh dạo gần đây đúng là thay đổi thất thường."
Màn mưa bên ngoài xối vào trên cửa xe, những vũng nước đọng trên mặt đường phản chiếu đủ mọi sắc đèn. Trần Tĩnh nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, sau đó mới nhìn lại Phó Lâm Viễn.
Phó Lâm Viễn vẫn giữ tư thế như trước đó.
Anh im lặng nhìn cô cả buổi, giọng nói trầm thấp vang lên: "Ừ, hiểu rồi."
Trần Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, không tưởng cô đần là được rồi.
Cô thu ánh mắt, ngồi thẳng người.
Vu Tòng nhìn cô thông qua kính chiếu hậu bên trong xe, nghĩ thầm: Cô cho rằng Phó tổng ngốc vậy à? Có thể bị cô lừa dễ dàng như thế sao?
Trần Tĩnh không nhìn thấy được ánh mắt của Vu Tòng, cô chỉ ngồi yên, mong nhanh nhanh về đến nơi ở, cơ thể dính dính này thực sự khó chịu. Bánh xe lăn qua vô số vũng nước đọng, về đến chỗ ở của Trần Tĩnh nhưng mưa vẫn chưa tạnh bớt, cho nên xe phải lái thẳng xuống gara ngầm.
Trần Tĩnh mở cửa xe và nói với Vu Tòng: "Vu Tòng, đợi giặt sạch áo khoác rồi trả lại anh sau."
Vu Tòng khoác tay: "Không có gì."
Trần Tĩnh quay đầu nhìn Phó Lâm Viễn: "Phó tổng, vậy tôi xuống xe đây."
"Ừm."
Trần Tĩnh đi ra khỏi xe, gấp áo khoác Vu Tòng lại và ôm vào người, giẫm giày cao gót đi đến thang máy. Chiếc xe con màu đen tiếp tục khởi động, chạy ra khỏi chỗ này. Ánh mắt Phó Lâm Viễn liếc nhìn sang chỗ Trần Tĩnh vừa rồi, có lẽ vì nước đã thấm hết vào trong quần áo của cô cho nên trên chỗ ngồi chỉ hơi ẩm chứ không ướt.
Anh thu hồi ánh mắt, cúi đầu châm một điếu thuốc, rít một hơi. Anh hạ cửa kính xe xuống, tay cầm điếu thuốc tiện thể gác trên cửa sổ.
Từng khớp xương thon dài rõ ràng, đường gân xanh ẩn hiện.
---
Trần Tĩnh vừa vào cửa liền cởϊ áσ khoác, tranh thủ vào phòng tắm xả nước nóng, sau đó mới ra ngoài cắt gừng ngâm nước uống. Tiếp đó cô về lại phòng tắm và ngâm mình trong bồn tắm, giảm đi cái lạnh.
Tưởng Hòa biết cô trở về, cô ấy quẹt thẻ vào, đến gõ cửa phòng tắm.
"Về rồi à?"
Trần Tĩnh ừ một tiếng.
"Lúc này là mấy giờ, sao về rồi? Hai người cả cơm còn chưa ăn ấy nhỉ?"
Trần Tĩnh ngừng một chút mới đáp: "Không gặp được."
"Hả? Chuyện gì thế?"
Trần Tĩnh nói: "Mình tắm trước, tí ra ngoài rồi nói. Cậu đặt đồ ăn đi, mình muốn ăn cháo."
"Oke."
Nửa giờ sau, Trần Tĩnh quấn áo choàng tắm và đi ra phòng khách ngồi. Tưởng Hòa mở phần cháo nóng hổi, đưa thìa cho cô, cô nhận lấy nó và húp trước một ngụm.
Tưởng Hòa nhìn cô: "Thế nào?"
Trần Tĩnh dùng thìa khuấy cháo và kể lại cho Tưởng Hòa nghe những gì mình chứng kiến ở cổng trường hôm nay. Tưởng Hòa sốc ngang, cả buổi trời vẫn không có phản ứng gì.
"Tức là, anh ta vốn đang dây dưa với bạn gái nhưng lại nói láo với mẹ cậu là đang độc thân. Thật không biết xấu hổ!"
Trần Tĩnh lặng im ăn cháo. Cô nói: "Có lẽ là bất đắc dĩ."
"Vậy thì cũng phải nói rõ ràng với cậu chứ, mắc gì không nói rồi để người nhà thu xếp hẹn cậu ra ngoài. Cưỡi lừa tìm ngựa à?"
Tưởng Hòa gắp một miếng bánh quẩy: "Cậu không bị mắc mưa đó chứ?"
Trần Tĩnh dừng lại và nhìn Tưởng Hòa, vẻ mặt kiểu "không qua mặt cậu nổi mà".
Tưởng Hòa buông đũa, áp mu bàn tay lên trán Trần Tĩnh: "Vậy tối nay cậu phải chú ý đừng để bị cảm, mình thấy trời mưa lớn như thế liền sợ cậu không mang ô. Nhưng nghĩ chắc chắn cậu sẽ đến trường, hẳn sẽ có ô, không đến mức ướt nhẹp, nào ngờ... Bà mẹ nó!"
Trần Tĩnh cười cười, nói: "Mình không sao, mình đã uống trước một bát nước gừng rồi."
"Vậy thì tốt." Tưởng Hòa rút tay về, vô tình nhìn thấy một chiếc áo vest nam treo trên giá áo. Tưởng Hòa sửng sốt một chút, chỉ vào chiếc áo khoác: "Đó là cái gì? Trên đường về cậu gặp được nhà hảo tâm nào rồi?"
Trần Tĩnh nhìn về sau theo hướng Tưởng Hòa chỉ, sau khi nhìn thoáng qua cô hơi khựng lại, cô quay đầu về nói rằng mình gặp được Phó tổng, đó là áo khoác của Vu Tòng.
Tưởng Hòa cũng sửng sờ.
"Duyên phận giữa cậu và Phó tổng tốt thật nha."
Trần Tĩnh mỉm cười, hình ảnh anh bung ô che trên đỉnh đầu cô lại thoáng qua tâm trí cô.
Cô bình tĩnh suy nghĩ lại, quá xấu hổ.
Ăn cháo xong, điện thoại di động của Trần Tĩnh vang lên, cuối cùng Chu Bạc Vĩ cũng có thời gian rảnh gửi tin nhắn cho cô.
Chu Bạc Vĩ: Trần Tĩnh, em tới chưa? Xin lỗi em, tối nay tôi không thể ra ngoài được rồi, giảng viên tìm tôi có việc đột xuất.
Trần Tĩnh nhìn một lúc mới phản hồi.
Trần Tĩnh: Không sao, mưa lớn quá nên tôi chưa ra ngoài.
Chu Bạc Vĩ: Vậy tốt quá. À đúng rồi, do trời mưa to đột ngột nhưng tôi còn muốn nói chuyện với em, hay là chúng ta hẹn lần sau nhé?
Trần Tĩnh: Không cần đâu, sau này tôi sẽ rất bận.
Chu Bạc Vĩ: ... À, được.