Hoa Hồng Đỏ

Chương 1: Mở Đầu

Tiệc tối Tập đoàn Phó Hằng.

Xã giao xong với mấy cổ đông, Trần Tĩnh giẫm cao gót đi ra ban công.

Liếc nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi đen đang dựa tường, tay kẹp điếu thuốc đưa lên ngậm trên môi, đang lắng nghe giám đốc bộ phận đầu tư của Uy Viễn - Hoàng Mạt nói chuyện.

Hoàng Mạt là một mỹ nữ nổi danh trong giới đầu tư. Cô ta có đôi mắt long lanh, tác phong khi nói chuyện đĩnh đạc, bình tĩnh, thỉnh thoảng lại khẩy tóc đến dưới môi.

Đêm nay cô ta mặc một chiếc vày dài hở lưng, phơi ra làn da trắng nõn nà khiến người khác phải chú ý.

“Tin đồn Phó tổng với Hoàng Mạt có phải thật không?” Bên cạnh truyền đến tiếng của Tưởng Hòa.

Trần Tĩnh bị giật mình, cô thu hồi ánh mắt và đưa ly rượu đến bên môi, nhấp một ngụm rồi nói: "Không rõ lắm."

Tưởng Hòa nhìn cô: "Cậu là thư ký của anh ấy, ngay cả cậu cũng không rõ sao?"

Rượu chảy vào cổ họng lạnh buốt, Trần Tĩnh nói: "Mình là thư ký chứ không phải là con giun trong bụng anh ấy."

Tưởng Hòa chậc chậc vài tiếng: "Cũng đúng."

Một giây sau, Tưởng Hòa khẽ thốt lên bất ngờ. Trần Tĩnh vừa quay đầu liền thấy Hoàng Mạt tiến lên một bước như đang muốn nói gì đó với anh, mà người đàn ông thì lại hơi nghiêng đầu lắng nghe, im lặng để người phụ nữ nhón chân lên nói vào sát bên tai mình.

"Vãi, xứng đôi thật nha." Tưởng Hòa nhịn không được thốt lên.

Hoàng Mạt có dáng người lả lướt, vòng eo thon, lưng trần một khoảng lớn. Với tư thế này, người đàn ông chỉ cần một cánh tay để có thể ôm trọn lấy vòng eo thon gọn đó của cô ta.

Đầu ngón tay anh kẹp điếu thuốc, khói trắng lượn lờ như đang hòa vào phần eo của người phụ nữ.

Dường như Hoàng Mạt có rất nhiều lời muốn nói, Phó Lâm Viễn vẫn nghiêng đầu lắng nghe, tư thế đó cũng duy trì khá lâu. Trần Tĩnh âm thầm ngắm nhìn sườn mặt anh, rất lâu sau đó, cô thu hồi ánh mắt rồi cúi đầu uống một ngụm rượu.

Tưởng Hòa cứ "chậc chậc chậc" một tràng, lấy điện thoại trong túi ra chụp vài tấm ảnh, nói: "Trần Tĩnh, chúng ta cùng trông chờ xem ai có thể trở thành Tổng tài phu nhân của Tập đoàn Phó Hằng."

Trần Tĩnh đáp rất khẽ: "Được."

Bỗng nhiên, bên ngoài cửa sổ sát đất nổi lên tiếng gió, dự báo thời tiết đêm nay sẽ gió Tây Bắc. Váy của Hoàng Mạt bị gió thổi tung lên, cô ta phản xạ ôm lấy cánh tay mình, xem ra là bị lạnh.

Cô ta ngẩng đầu lên nhìn Phó Lâm Viễn, trông có phần yếu đuối.

Đương nhiên Phó Lâm Viễn cũng thấy được cô ta lạnh, anh mở to mắt và nhìn về phía bên này, giọng nói anh trầm thấp: "Trần Tĩnh."

Trần Tĩnh hoàn hồn, sắc mặt tự nhiên: "Phó tổng."

"Đi phòng nghỉ lấy khăn choàng."

"Vâng." Trần Tĩnh đáp lời rồi đặt ly rượu xuống, đi về hướng phòng nghỉ. Đêm nay cô mặc một chiếc váy dài màu đen nhưng phong cách tương đối bảo thủ, tóc cột lên lộ ra phần cổ thon trắng nõn.

Hoàng Mạt nhìn theo bóng lưng cô, nghĩ thầm: Thư ký Trần rất xinh đẹp.

Cô ta nhìn Phó Lâm Viễn, Phó Lâm Viễn đang dựa vào tường chậm rãi hút thuốc. Cô ta cười híp mắt đi thêm một bước đến trước mặt anh, hai người gần đến độ cô ta có thể nhìn thấy một phần xương quai xanh của anh.

Phó Lâm Viễn rủ mắt xuống nhìn, đôi mắt hẹp dài tĩnh lặng nhìn Hoàng Mạt.

Trần Tĩnh đi lấy khăn choàng, quay trở lại ban công liền nhìn thấy cảnh này, hô hấp của cô gián đoạn đi mấy hơi, cô xoay gót định rời đi trước.

Bên kia liền truyền đến giọng nói êm tai của Hoàng Mạt.

"Ôi chao, lạnh quá."

Bước chân Trần Tĩnh hơi sựng lại.

Phó Lâm Viễn nhướng mắt nhìn, Trần Tĩnh nhìn vào ánh mắt anh liền hiểu ý, ánh mắt đó là đang thúc giục cô.

Trần Tĩnh bước nhanh đi qua đưa khăn choàng cho Hoàng Mạt: "Giám đốc Hoàng, cô khoác lên đi. Đêm nay nhiệt độ hạ thấp, cẩn thận kẻo bị cảm."

Hoàng Mạt tiếp nhận khăn choàng, cô ta nghiêng đầu mỉm cười, đôi mày cong cong: "Cảm ơn thư ký Trần."

Cô ta giơ tay lên đưa khăn choàng cho Phó Lâm Viễn, Phó Lâm Viễn híp mắt. Mấy giây sau, anh ngậm điếu thuốc trên môi, nhận lấy khăn choàng, vung ra và dùng hai tay khoác lên vai Hoàng Mạt.

Khuôn mặt Hoàng Mạt hơi ửng hồng, ánh mắt nhu tình như nước.

Trần Tĩnh đứng hình mất mấy giây, sau đó lặng lẽ quay người rời khỏi ban công, không quấy rầy.

Tưởng Hòa bên ngoài kéo cô lại để dò hỏi: "Phó tổng hiếm khi săn sóc như vậy nha."

Trần Tĩnh nhận lấy ly rượu, nhấp vài ngụm, ừ một tiếng.

Lại một lát sau, Hoàng Mạt khoác khăn choàng đi theo bên cạnh Phó Lâm Viễn ra khỏi ban công, Trần Tĩnh thì đang đứng cùng với mấy đồng nghiệp. Phó Lâm Viễn xắn tay áo, liếc nhìn Trần Tĩnh một cái: "Trần Tĩnh, đưa giám đốc Hoàng về."

Trần Tĩnh đáp lời: "Vâng."

Cô lại đặt ly rượu xuống, cầm điện thoại di động lên gọi tài xế lái xe tới. Trước khi đi, Hoàng Mạt còn nhón chân lên nói gì đó bên tai Phó Lâm Viễn, Phó Lâm Viễn hơi cúi đầu lắng nghe, đuôi lông mày khẽ nhíu lại.

Trần Tĩnh đứng cách đó không xa, cô đặt điện thoại xuống và nhìn sang bên này, chờ đợi. Hoàng Mạt nở nụ cười, nói: "Tạm biệt, lần sau gặp lại."

Phó Lâm Viễn: "Lần sau gặp."

Hoàng Mạt đi đến chỗ Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh dẫn đường, hai người đi ra cửa chính. Bên ngoài gió rất lớn,, Trần Tĩnh bị gió thổi đến nổi da gà, Hoàng Mạt cũng may có khoác thêm khăn choàng.

Trần Tĩnh mở cửa xe cho Hoàng Mạt lên xe. Trần Tĩnh đi theo lên ngồi vị trí ghế lái phụ, cô hỏi: "Giám đốc Hoàng sống ở đâu?"

Điều hoà trong xe ấm áp, Hoàng Mạt dễ chịu hơn nhiều, cô ta cười nhẹ nhàng, có một vài sợi tóc rơi xuống: "Thịnh Thế Hoa Đình."

"Thư ký Trần, đêm nay làm phiền cô quá."

Trần Tĩnh nói địa chỉ với tài xế, cô ngồi thẳng người, đáp: "Nào có, giám đốc Hoàng khách sáo rồi."

Xe khởi động.

Trần Tĩnh nhìn đường xá phía trước.

Trong xe nhất thời yên tĩnh. Một lát sau, Hoàng Mạt nghiêng người về trước: "Thư ký Trần."

Trần Tĩnh nghe tiếng cô ta thì nghiêng người sang: "Giám đốc Hoàng có chuyện gì sao?"

Hoàng Mạt nhìn sườn mặt xinh đẹp của cô, mỉm cười: "Ông chủ của cô bình thường có tiêu khiển gì không?"

Trần Tĩnh hơi sựng lại.

Cái này thuộc về đời tư của Phó Lâm Viễn, cô có thể nói sao? Người đàn ông này rất chú trọng sự riêng tư, cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Giám đốc Hoàng, về vấn đề này tôi nghĩ cô nên tự mình hỏi Phó tổng đi."

Hoàng Mạt nghe xong, hơi nhướng mày: "Vậy được."

Cô ta dựa vào ghế, kéo lấy khăn choàng.

"Chiếc khăn choàng này rất ấm, giúp tôi gửi lời cảm ơn đến ông chủ của cô."

Trần Tĩnh ngồi thẳng: "Được."

Cô khẽ vuốt cánh tay trần của mình, sau đó đưa tay đóng của gió điều hòa trước chỗ ngồi.

Tiễn Hoàng Mạt xong, xe quay trở về chỗ cũ. Lúc này tiệc tối đã kết thúc được nửa giờ nhưng Phó Lâm Viễn vẫn còn chưa đi, anh đang đánh bài cùng mấy vị cổ đông ở lầu sáu. Trần Tĩnh vừa đẩy cửa ra, mùi khói xen lẫn mùi đàn hương nồng nặc xộc vào mũi. Mấy vị cổ đông nhìn ra cửa, có lẽ do khói thuốc lượn lờ làm say mê mà những ánh mắt đó đều tập trung dồn dập trên người trên người Trần Tĩnh, không hề có ý định dời đi ngay.

Trần Tĩnh gật đầu với bọn họ, sau đó đi tới bên cạnh Phó Lâm Viễn, đưa tay che phần ngực và khom lưng, kề sát nói nhỏ với anh: "Phó tổng, đã đưa giám đốc Hoàng an toàn về đến nhà."

Phó Lâm Viễn ngậm điếu thuốc, ngữ điệu thản nhiên: "Ừ."

Anh cầm ly rượu, lắc nhẹ rồi nhấp một ngụm, gương mặt anh lạnh lùng: "Cô đi rửa tay, vào mở ván mới."

Trần Tĩnh nhìn sang còn hai vị cổ đông khác chỉ đang nhìn bài không đánh, cô đáp: "Vâng."

Cô xoay người đi đến toilet rửa tay.

Cổ đông trẻ tuổi Lục Thần nhìn theo bóng lưng cô, cười nhả khói: "Thư ký nhà cậu rất xinh đẹp."

Phó Lâm Viễn hơi nhướng mắt, liếc anh ta một cái.

Lục Thần mượn cớ ném bài, sáp lại gần: "Cô ấy có bạn trai chưa?"

Phó Lâm Viễn ngã người ra sau, tay khoác lên tay vịn ghế, xếp bài, giọng nói trầm thấp: "Chắc có."

Đáng tiếc, Lục Thần nghĩ thầm như thế.

---

Rửa tay xong, lau các đầu ngón tay. Đêm nay uống không ít rượu, Trần Tĩnh nhân tiện rửa mặt, sau đó mới đi ra khỏi toilet.

Nơi này ấm áp. Cô cầm theo một bài đi qua, bởi vì chỉ còn trống mỗi vị trí cạnh bên Phó Lâm Viễn nên cô liền ngồi xuống bên cạnh anh.

Anh vẫn chuyên tâm vào việc chơi bài.

Trần Tĩnh cười chào hỏi hai cổ đông, Lục Thần thấy cô đến bèn đổi vị trí với một trong hai vị cổ đông kia và ngồi trước mặt cô: "Thư ký Trần, tôi muốn đánh với cô."

Trần Tĩnh xào bài, cười nói: "Được."

Hai cổ đông kia thấy thế thì cười ẩn ý. Phó Lâm Viễn dựa vào lưng ghế, cổ áo sơ mi hơi mở. Anh cũng xào bài, mắt tùy ý nhìn sang bên này một chút, đầu ngón tay cầm điếu thuốc đưa đến miệng, rủ mắt tiếp tục xào bài.

Trần Tĩnh xào bài xong, cúi người bắt đầu chia bài.

Bộ váy này của cô ngoại trừ khoe dáng thì thật ra khá bảo thủ, nhưng tay cô đẹp nên xào bài chia bài đều rất hấp dẫn người khác, Lục Thần nhìn không rời mắt.

Anh ta cười khẽ, ngậm điếu thuốc nhìn cô chia bài.

Ván đầu tiên.

Trần Tĩnh là địa chủ, bài cũng không khá lắm. Cô trầm ngâm nhìn bài, ra trước một đôi ba.

Lục Thần thấy thế thì ra đôi sáu, một cổ đông khác ra đôi tám, Trần Tĩnh bị hụt mất đôi bảy nên chỉ có thể đánh đôi A. Lục Thần cười một tiếng, tùy tiện vứt xuống đôi hai.

Trần Tĩnh: "..."

Cô nói: "Không theo."

Lục Thần nhìn chằm chằm vào mặt cô, nói: "Vậy tôi đi tiếp."

Trần Tĩnh nhìn anh ta, gật đầu.

Lục Thần cười bắt đầu thu hoạch, mỗi một lá bài đều ép Trần Tĩnh sít sao. Những con bài còn lại trong tay Trần Tĩnh chỉ có thể để trưng, cuối cùng Lục Thần về cù lũ* kết thúc ván bài.

* cù lũ: một cách ra bài trong bài địa chủ, bao gồm 5 lá bài với 3 lá có cùng số và một đôi. Ví dụ một cù lũ 5 lá gồm 333 và 44

Cổ đông bên cạnh cười nói: "Lục Thần, anh đừng bắt nạt thư ký Trần như vậy chứ."

Lục Thần nhìn Trần Tĩnh, cười: "Nào dám, may mắn mà thôi."

Trần Tĩnh bất đắc dĩ, cô lại bắt đầu xào bài, nào ngờ đâu ván này cô lại tiếp tục là địa chủ, ván này vẫn bị Lục Thần áp chế như thế. Qua mấy ván, dù có là địa chủ hay nông dân thì Trần Tĩnh vẫn không thắng được ván nào, điều này khiến cho hai vị cổ đông sòng kế bên phải dừng lại xem kịch vui. Một người trong số đó gõ gõ mặt bàn, nói với Phó Lâm Viễn: "Thư ký Trần sẽ không khóc đấy chứ?"

Phó Lâm Viễn nuốt xuống hớp rượu, nghiêng đầu nhìn sang.

Trần Tĩnh đang nghiêm túc xào bào, người thua phải xào bài, không biết cô đã phải xào bao nhiêu lần rồi. Khuôn mặt trắng của cô không thể nhìn ra được tâm tư gì, đuôi lông mày Phó Lâm Viễn khẽ nhíu.

Thật ra Trần Tĩnh cũng muốn thắng một ván.

Tượng đất còn biết phát cáu, cô có thể nhìn ra được là Lục Thần cố ý nhưng người ta là cổ đông, cô cũng không thể bộc lộ cảm xúc được.

Cô xào bài, âm thầm cầu khấn vòng mới này cho cô cướp được bài. Chia bài xong, lúc cầm bài lên cô còn cầu nguyện, cô dự định đánh ra một đôi ba.

Một bàn tay thon dài vươn tới, lấy đi ba cây J và một đôi ba của cô, sau đó ném xuống giúp cô.

Giọng nói trầm thấp lãnh đạm của Phó Lâm Viễn vang lên bên tai cô: "Cậu ta sẽ không có bài lớn hơn."

Trên người anh có mùi đàn hương cùng với mùi thuốc lá và cả mùi nước hoa còn vương lại, mùi nước hoa có lẽ là từ trên người Hoàng Mạt. Cũng đúng, vừa rồi hai người bọn họ đứng gần như vậy, chắc chắn sẽ còn vương lại.

Trần Tĩnh nhướng mắt nhìn Lục Thần.

Lục Thần cười một tiếng, buông tay: "Không theo nổi."

Một cổ đông khác cũng không theo, mặt Trần Tĩnh dãn ra, đầu ngón tay cô trượt trên những lá bài, do dự không biết ra cái nào.

Phó Lâm Viễn lại lên tiếng: "Đôi A."

Toàn bài lớn.

Trần Tĩnh không chắc lắm, cô quay đầu lại. Phó Lâm Viễn kẹp điếu thuốc trên tay, nhìn chằm chằm cô, nhíu mày: "Ra A."

Dưới ánh sáng mờ, người đàn ông ấy quá đỗi anh tuấn.

Trần Tĩnh mím môi, gật gật đầu. Cô quay về, nghe theo lời anh mà ra một đôi A.

Lục Thần chậc chậc vài tiếng, chỉ vào Phó Lâm Viễn mà nói: "Qua."

Một cổ đông khác cũng vậy: "Qua."

Cuối cùng Trần Tĩnh cũng thắng một ván, cô nhìn sang thấy Phó Lâm Viễn cùng cổ đông bên sòng kia còn chưa bắt đầu ván mới. Lúc cô nhận được bài mới lại vô thức nhìn anh một cái, Phó Lâm Viễn dập tắt điếu thuốc, nhoài người sang cô, mắt anh quét qua những lá bài.

Trên người anh còn thoang thoảng mùi thuốc lá.

Trần Tĩnh im lặng chờ đợi mấy giây.

Anh đánh xuống một sảnh, một lần xuống bài, trên tay không còn bao nhiêu lá.

Bọn họ vẫn không đủ theo.

Trần Tĩnh chuẩn bị xuống bài lần hai, lúc này điện thoại di động của Phó Lâm Viễn reo lên. Anh cầm lên nhìn một chút rồi đứng lên nhận cuộc gọi, dựa người vào thành ghế sofa nói chuyện.

Trần Tĩnh hơi ngừng lại, chỉ có thể tự mình đánh.

Sau lưng, Phó Lâm Viễn cắm một tay vào túi quần, đầu dây bên kia là Hoàng Mạt gọi đến thông báo mình đã tắm rửa xong và hỏi anh khi nào kết thúc.