'Ba' một tiếng, hai người đứng trong đại sảnh Triệu Vương phủ toàn thân đều chấn động, Triệu Vương gia giận dữ gầm lên: "Vô liêm sỉ! Ngươi nhìn xem đức hạnh của ngươi kìa, ở thanh lâu cùng người khác tranh giành nữ nhân, mặt mũi của bổn vương đều bị ngươi làm mất hết. Tên súc sinh ngươi có thể để cho ta bớt lo được không ?"
Trong đại sảnh Triệu Vương phủ, Lâm Ức Kiệt cũng người hầu của hắn đi tìm Triệu Vương gia cáo trạng. Không ngờ hắn vừa mới nói chuyện xảy ra đã bị Triệu Vương gia tức giận mắng một trận.
Lâm Ức Kiệt thật cẩn thận giải thích: "Phụ thân ~, ta như thế nào biết được bên cạnh tên tiểu tử Vinh Cẩn Du kia còn có cao thủ võ lâm đi theo cơ chứ. Ta vừa nhìn thấy hắn là nghĩ đến chuyện hắn đoạt Cố Tư Mẫn, ta rất tức giận."
Lâm Ức Kiệt vẻ mặt không phục, lại còn lấy cớ tìm lý do để xúi giục lão phụ thân hắn giúp hắn nghĩ kế.
Triệu Vương trừng mắt nhìn hắn, nói: "Hừ, còn không phải bởi vì ngươi không có ý chí vươn lên, ta sao lại sinh ra một kẻ vô dụng như vậy cơ chứ, hả? Người ta tát ngươi một cái liền đánh ngươi trở thành như vậy."
Triệu Vương gia bị Lâm Ức Kiệt chọc giận không nhẹ, ngồi trên ghế vẫn còn thở hổn hển mắng hắn là đứa con kém cỏi.
Lâm Ức Kiệt sửng sốt, tuyên bố: "Phụ thân, thù này ta nhất định sẽ báo, một hồi ta cho người ra ngoài lan truyền chuyện hắn ở thanh lâu tranh giành nữ nhân. Ta còn cũng không tin Trường Nhạc Công chúa có thể tha hắn? Thánh Thượng có thể tha hắn? Hừ, Vinh Cẩn Du, ta nhất định sẽ cho ngươi đẹp mặt, a ~, đau chết mất."
Lâm Ức Kiệt cho rằng lão phụ thân của mình cảm thấy mình vô năng lập tức nói ra chút suy tính của mình, bởi vì tức giận mắng Vinh Cẩn Du làm khẽ động đến miệng vết thương trên mặt, khiến cho ăn kêu đau không ngừng.
Ai ngờ Triệu Vương nghe xong tức giận nói: "Súc sinh, nếu không phải ngươi không chịu cố gắng, háo sắc đa da^ʍ, Triệu Vương phủ ta có thể loạn thành tình trạng bây giờ sao? Ngươi còn cả ngày gây chuyện thị phi, ngươi cũng không ngẫm lại xem Vinh Cẩn Du hiện tại là cái thân phận gì, ngươi hiện tại là cái thân phận gì, ngươi trêu chọc ai không được mà lại muốn đi trêu chọc hắn? Không nói đến hắn cùng Trường Nhạc Công chúa là phu thê, chính là ngại mặt mũi hoàng thất Thánh Thượng cũng sẽ không tránh phạt hắn. Hơn nữa, ngươi tưởng lão phụ thân Vinh Vương gia kia của hắn là kẻ ngồi không sao? Việc này nếu ngươi làm không tốt bị hắn cắn ngược lại, ngươi nhất định sẽ chịu không nổi."
Triệu Vương gia vừa nghe Lâm Ức Kiệt tính kế ngu ngốc lập tức nổi giận, thầm nghĩ: 'Biết trước nhi tử ngu xuẩn như thế, lại cũng không ngẫm lại hậu quả, Vinh Cẩn Du ngươi có thể chọc được nhưng chỗ dựa của hắn ngươi có thể chọc được sao ?'
Lâm Ức Kiệt vừa nghe, có chút nao núng, nói: "A? Vậy, vậy, vậy phụ thân người nói làm sao bây giờ? Nhi tử của người hiện tại bị người ta đánh, Triệu Vương người không phải cũng bị bẽ mặt sao? Người nên nghĩ biện pháp gì đi."
Lâm Ức Kiệt vừa nghe lão phụ thân mình phân tích, bất đắc dĩ bày ra bộ dáng chơi xấu, xúi giục lão phụ thân mình nghĩ biện pháp, lại nói đến mặt mũi làm cho lão phụ thân thêm tức giận.
Triệu Vương liếc trắng mắt, nói: "Hừ, nghĩ biện pháp? Nghĩ biện pháp gì? Việc này cũng do ngươi động thủ trước, hiện tại ta lại mất chỗ dựa tam hoàng tử, có thể làm được gì? Trường Nhạc Công chúa vốn được sủng ái, người ta là phu thê, nếu ở bên gối thổi gió, Trường Nhạc Công chúa bẽ mặt, Vinh Vương gia bẽ mặt, khó bảo đảm bọn họ sẽ không gây phiền toái cho ta."
Nghĩ biện pháp, việc này nếu xử lý không tốt làm Công chúa bẽ mặt, lại đắc tội Vinh Hải, thật đúng là nhị bề thọ địch. Không chừng ngày nào đó Triệu Vương phủ cũng sẽ bị cuốn vào.
Lâm Ức Kiệt ủ rũ, hỏi: "Vậy, vậy không có biện pháp nào khác sao? Ta cứ như vậy bị người của hắn đánh, nữ nhân cũng bị hắn đoạt, ta nuốt không trôi cục tức này. Ta chỉ là nhìn hắn thấy khó chịu, dựa vào cái gì chuyện tốt đều bị Vinh Cẩn Du hắn chiếm thượng phong ?"
Lâm Ức Kiệt nhìn dáng vẻ khó xử của lão phụ thân, bất đắc dĩ lại nuốt không trôi cục tức này, chỉ có thể cằn nhằn, chửi mắng.
Triệu Vương hừ lạnh một tiếng, nói: "Mưu vô chủ tắc vây, sự vô bị tắc phế. Ngươi gấp cái gì? Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, môi hở răng lạnh. Đạo lý này mà ngươi cũng không hiểu sao ?"
Hừ, mười năm Hà Đông, mười năm Hà Tây, hiện tại bọn họ được sủng ái đắc thế. Cũng không chắc chắn bọn họ có thể cả đời được sủng ái đắc thế.
Lâm Ức Kiệt thấy lão phụ thân hắn biểu tình u ám, ấm ức hỏi: "Vậy ý của phụ thân là việc này còn phải đợi? Hừ, thật đúng là tiện nghi cho hắn."
Triệu Vương vẻ mặt âm trầm, tựa như trong lòng hiểu rõ, nói: "Không chỉ là tiện nghi hắn, chúng ta còn phải đến phủ Trường Nhạc Công chúa bồi tội."
Chẳng những phải đi bồi tội, còn phải khúm núm lấy lòng, thêm bằng hữu thêm đường đi, thêm địch nhân thêm bức tường, hiện tại nịnh bợ Công chúa tốt hơn so sau này loạn lạc lại đi cầu nàng. Nhìn thế cục hiện tại này, Công chúa cũng không phải đèn cạn dầu, lưu lại cho mình đường lui, phòng bệnh hơn chữa bệnh*."
*Này mình chỉ lấy câu tương tự, QT là: 'lo trước khỏi hoạ luôn tốt'.
Lâm Ức Kiệt vừa nghe thấy lão phụ thân hắn nói còn phải đi bồi tội, lập tức xụ mặt, căm giận nói: "Còn phải đi bồi tội? Hừ, ta không đi."
Triệu Vương nghe hắn nói như vậy, vừa ngoan độc trừng mắt liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: "Người ở dưới mái hiên há có thể không cúi đầu, chúng ta chẳng những phải bồi tội, còn phải bồi tội vô cùng thành ý, việc nhỏ làm không tốt sẽ làm loạn đại mưu."
"Phụ thân ~." Lâm Ức Kiệt vẫn còn muốn phản kháng nhưng Triệu Vương gia lại rống lên một tiếng, nói: "Được rồi, đừng nói nữa, không được chậm trễ, đi gọi Triệu Trung chuẩn bị lễ vật, một hồi liền theo ta đến phủ Công chúa bồi tội, ngươi nhớ kỹ cho ta, không được nói lung tung."
"Dạ." Lâm Ức Kiệt bướng bỉnh nhìn Triệu Vương, bất quá không còn cách nào, ấm ức đi thống tri quản gia.
Không lâu sau đến phủ Công chúa, phụ tử Triệu Vương được Lưu Tô dẫn vào đại sảnh, Nhiễm Trần lại đến thư phòng bẩm báo Công chúa: "Công chúa, Phò mã, phụ tử Triệu Vương đến đây, đang chờ ở đại sảnh."
"Được, ta đã biết." Cố Tư Mẫn đang cùng Vinh Cẩn Du ngồi đánh cờ, nàng ngay cả đầu cũng chưa ngẩng lên. Vừa rồi khi nghe được tiếng bước chân của Nhiễm Trần, nàng liền biết phụ tử Triệu Vương đã đến đây.
Chiêu số của Mẫn Nhi quá mức quỷ dị, đây làm sao là chơi cờ, rõ ràng là đang lợi dụng ván cờ để chém gϊếŧ, cướp đoạt, xem ra ta cũng phải dùng phương thức không tầm thường đánh bằng không nhất định sẽ thua. Vinh Cẩn Du cũng không ngẩng đầu, không chớp mắt nhìn chằm chằm ván cờ, nói: "Mẫn Nhi là muốn đánh xong ván cờ sao ?"
Cố Tư Mẫn nghe thấy Vinh Cẩn Du hỏi nàng, liền khẽ gật đầu, nói: "Ừm, đương nhiên là muốn cho bọn họ chờ, đánh Phò mã của bổn cung, muốn đến nhận sai cho xong việc, thiên hạ này làm sao có chuyện dễ dàng như vậy ?"
Thấy Vinh Cẩn Du đột nhiên sử dụng chiêu pháp kỳ lạ, Cố Tư Mẫn thầm nghĩ: 'Cẩn Du thay đổi chiêu số, này tựa như binh pháp, lại tựa như tâm pháp, thật đúng là làm cho người ta suy nghĩ không ra.'
Vinh Cẩn Du đi sai nước cờ, Cố Tư Mẫn ngẩng đầu nhìn nàng, nói: "Cẩn Du phân tâm."
Nếu Vinh Cẩn Du không đi sai nước cờ, sợ rằng Cố Tư Mẫn muốn thắng cũng phải tốn không ít tâm tư.
Vinh Cẩn Du ngẩng đầu mỉm cười, nói: "Ừm, ta thua, ta suy nghĩ nên ác chỉnh Lâm Ức Kiệt thế nào." Tiểu tử kia quá kiêu ngạo, không giáo huấn hắn một chút sợ rằng hắn sẽ không biết trời cao đất rộng.
Cố Tư Mẫn lại cười, nói: "Ác chỉnh? Vậy thật ra không cần, Triệu Vương muốn chừa mặt mũi, nếu hắn không muốn ta chừa mặt mũi cho hắn, chừa cho người một con đường lui ngày sau gặp lại, bằng không hắn làm sao lại tự mình đến đây giảng hoà ?"
Triệu Vương tâm tư rất rõ ràng, hôm nay hắn đến giải thích thật ra là để bao che khuyết điểm. Hắn đã liệu trước bổn cung sẽ chừa mặt mũi cho hắn.
Dù sao hắn cũng là Vương, thu thập Lâm Ức Kiệt chỉ là chuyện sớm muộn, ác giả ác báo, còn không biết có bao nhiêu người muốn thu thập hắn. Vinh Cẩn Du vừa nghĩ xong gật đầu nói: "Nói cũng đúng, thời gian không sai biệt lắm, chúng ta đi thôi."
Cố Tư Mẫn vừa mới chuẩn bị đứng dậy, dừng một chút, lại chỉ vào cổ hỏi Vinh Cẩn Du, nói: "Này làm sao bây giờ ?"
Vinh Cẩn Du nhìn động tác Cố Tư Mẫn lại nghe hỏi như thế, chớp mắt, cười nói: "Ta thật ra có một biện pháp, chỉ sợ Mẫn Nhi không đồng ý."
Mẫn Nhi, nàng thật sự quá đáng yêu, qua lâu như vậy vẫn còn nhớ đến vết anh đào trên cổ mình.
Đối với Vinh Cẩn Du một lòng muốn chiếm tiện nghi Cố Tư Mẫn mà nói, đây chính là cơ hội tốt, sao có thể bỏ qua được. Loại chuyện này, có cơ hội phải tiến lên, không có cơ hội cũng phải tạo cơ hội.
Hừ, Vinh Cẩn Du, nàng nhất định sẽ không có ý kiến hay. Cố Tư Mẫn nhìn thấy Vinh Cẩn Du chớp mắt, liền cười hỏi nàng: "À? Có chủ ý gì? Vậy nàng nói ta nghe một chút."
Vinh Cẩn Du nhìn thấy Cố Tư Mẫn mỉm cười hỏi chính mình, lập tức lộ ra vẻ mặt nịnh nọt cười, sau đó nói tiếp: "Mẫn Nhi, nàng để cho ta hôn một cái, cái kia sẽ biến mất."
"......" Quả nhiên, thật đúng là không có ý kiến hay, Vinh Cẩn Du nàng đây là đang lừa tiểu hài tử ba tuổi sao ?
"Vậy, nếu không nàng hôn ta một cái? Khả năng, có lẽ, đại khái, vẫn có thể." Vinh Cẩn Du thấy Cố Tư Mẫn không nói lời nào, không đồng ý cũng không phản đối, vô cùng nghi vấn nhìn nàng, lại nói tiếp: "Nếu không nữa thì, ta cũng có thể hôn một cái ở bên kia, như vậy mọi người sẽ không còn chú ý tới vết bên này, nàng nghĩ cách nào được ?"
"......" Người này đúng là không biết sống chết, hừ, hừ, ta sẽ cho nàng như ý nguyện.
Cố Tư Mẫn bất đắc đỡ trán, thầm nghĩ: 'Quản lý quá buông thả quả nhiên không phải là chuyện gì tốt."
Cố Tư Mẫn không nói không rằng, chỉ mỉm cười nhìn Vinh Cẩn Du, khi khí tràng cường đại của nàng bộc phát ra, doạ Vinh Cẩn Du trực tiếp lùi về phía sau một bước dài, thấy Cố Tư Mẫn từng bước một tới gần, Vinh Cẩn Du cảm thấy sự tình không tốt, nàng liếʍ liếʍ môi, ho khan một tiếng, làm ra vẻ mặt trúc trắc cười, nàng lại nhanh chóng cầm tay Cố Tư Mẫn, vô cùng đứng đắn khẳng định: "Khụ, Mẫn Nhi, chúng ta vẫn nên đi trước, ta vừa cẩn thận suy nghĩ một chút, khả năng là không được."
Khí tràng của Mẫn Nhi thật sự quá mạnh mẽ, nàng hẳn sẽ không muốn đánh gục ta đi? Như thế nào cảm thấy khủng bố như vậy, ta muốn chiếm tiện nghi sao lại khó khăn đến vậy ?
Vinh Cẩn Du ấm ức, tuy rằng không được hôn Cố Tư Mẫn như ý nguyện nhưng trước đó nàng nắm tay Cố Tư Mẫn. Cố Tư Mẫn không có rụt lại, không có phản kháng để mặc nàng nắm. Nàng bật cười, hai chiếc nhẫn trên tay trái và tay phải cũng bởi vì mười ngón đan xen mà dính chặt vào nhau.
———————————
"Lão thần, tham kiến Công chúa, Phò mã." Cố Tư Mẫn cùng Vinh Cẩn Du vừa đi vào đại sảnh, Triệu Vương liền cùng Lâm Ức Kiệt đứng dậy tiến lên hành lễ: "Tiểu nhân, tham kiến Công chúa, Phò mã."
Cố Tư Mẫn ngồi xuống mới nói: "Miễn lễ, Triệu Vương hôm nay đến phủ Công chúa này của ta, thật đúng là khách quý."
Cố Tư Mẫn cùng Vinh Cẩn Du ngồi xuống xong để bọn họ đứng lên nhưng không ban toạ, hai người bọn họ liền đứng một bên.
Triệu Vương tiến lên một bước, chắp tay hành lễ, nói: "Nào có, nhi tử bất hiếu của thần hôm nay lỗ mãng nổi lên tranh chấp với Phò mã, động thủ làm bị thương Phò mã, thần là dẫn theo hắn đến thỉnh tội."
Không đợi Cố Tư Mẫn hỏi, Triệu Vương liền gọn gàng dứt khoát nói rõ ý đồ đến, muốn nhìn một chút xem thái độ của Công chúa, tam hoàng tử bại trên tay Công chúa hắn vẫn biết, tuy rằng tình huống ngày đó không phải quá rõ ràng nhưng thắng thua hắn vẫn biết nhất thanh nhị sở. Hiện tại tiểu Công chúa trước mặt chính mình tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản, nếu không tam hoàng tử nhiều lần xuất thủ, như thế nào lại không thể trừ khử nàng.
Cố Tư Mẫn chậm rãi uống ngụm trà, nhìn thoáng qua Lâm Ức Kiệt, vô cùng nghi hoặc hỏi: "Sao? Thì ra vết thương của Phò mã là do Lâm công tử đánh, lại không biết là vì chuyện gì mà xảy ra tranh chấp ?"
"Đúng vậy." Triệu Vương vừa định mở miệng giải thích, không ngờ Lâm Ức Kiệt không đợi lão phụ thân hắn nói chuyện liền cắt ngang, vẻ mặt hưng phấn nói: "Là hôm nay ta đi ngang qua thanh lâu, không ngờ lại ở bên trong bắt gặp Phò mã, ta tiến đến chất vấn, nào ngờ Phò mã cùng nàng kia hành động mờ ám, ta thấy hắn dám ở sau lưng Công chúa làm ra loại chuyện này, thật sự là quá có lỗi với Công chúa liền nhịn không được động thủ đánh Phò mã, mong Công chúa và Phò mã tha thứ ta xúc động nhất thời lỗ mãng."
Lâm Ức Kiệt tự tìm lý do hợp lý cho chính mình còn không quên đem chậu nước bẩn hất lên trên người Vinh Cẩn Du, tự cho là mình đúng. Vừa rồi hắn vừa thấy Cố Tư Mẫn liền hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm, đương nhiên cũng thấy được vết màu đỏ sậm trên cổ Cố Tư Mẫn, điều này làm cho hắn vừa tức vừa hận trong lòng, hắn chính là ước gì Công chúa trách phạt Vinh Cẩn Du, có hảo cảm với chính mình.
Cố Tư Mẫn liếc mắt nhìn Vinh Cẩn Du một cái tựa như bất mãn, ý cười trong suốt nhìn về phía Lâm Ức Kiệt, dùng giọng tán thưởng nói: "Nguyên lai là có chuyện như vậy, vậy bổn cung có phải nên cảm tạ Lâm công tử ?"
Lâm Ức Kiệt người này ngu xuẩn trì độn, ý Công chúa lộ rõ trong lời nói, hắn đương nhiên sẽ không nghĩ nhiều, lập tức còn có chút đắc ý vênh váo nói: "Công chúa khách khí, ta bất quá cũng chỉ là thấy Phò mã dám ở sau lưng Công chúa ra ngoài lêu lổng, chỉ cần Công chúa không trách tội ta nhiều chuyện là được."
Lâm Ức Kiệt vừa thấy Công chúa trừng mắt nhìn Vinh Cẩn Du vừa ý cười trong suốt nhìn về phía chính mình, lập tức trở nên đắc ý, khúm núm xu nịnh lấy lòng. Lúc này, hắn thấy Vinh Cẩn Du cúi đầu, hơi nghiêng sườn mặt sang bên cạnh, cho rằng Vinh Cẩn Du e ngại Công chúa trách cứ, liền cho Vinh Cẩn Du một ánh mắt khinh thường cùng khinh bỉ. Mà Vinh Cẩn Du lúc này, đúng là bởi vì nghe được lời hắn nói mà nghẹn cười không trả lời được cho nên mới nghiêng thân vụиɠ ŧяộʍ cười, Công chúa cũng là bởi vì nhìn thấy biểu tình không đứng đắn của mà giận dữ trừng mắt liếc nhìn Vinh Cẩn Du một cái. Nhưng hành động nhỏ này lọt vào mắt Lâm Ức Kiệt, tất cả ý tứ đều thay đổi.
Cố Tư Mẫn buông chén trà, đôi mi thanh tú nhíu lại, nói: "Lâm công tử cần gì khách khí như vậy, Phò mã của bổn cung, bổn cung cũng quản không được chẳng lẽ còn cần ngươi tới quản giúp bổn cung sao ?"
Cố Tư Mẫn ngữ khí vẫn chưa đổi, trên mỗi câu chữ đều không phải trách tội nhưng ý tứ trong câu đều rõ ràng là trách tội. Chuyện riêng của Công chúa chẳng những không che dấu, cho dù muốn giáo huấn cũng nên là Công chúa đóng cửa lại tự mình giáo huấn, sao có thể để cho người ngoài nhúng tay xen vào.
"Ta." Lâm Ức Kiệt vừa nghe ra ý tứ trong lời này của Công chúa cũng có chút mơ màng, vừa mới chuẩn bị giải thích đã thấy Triệu Vương có chút kinh hoảng lôi kéo hắn quỳ xuống, nói: "Thỉnh Công chúa thứ tội, tiểu nhi tử ngu dốt, lỡ tay đánh Phò mã, tội đáng chết vạn lần, thỉnh Công chúa tha tội."
Nghe được bọn họ nói như thế quanh thân Cố Tư Mẫn đột nhiên tản ra lệ khí, lạnh lùng nhìn hai người quỳ phía dưới, lạnh giọng hừ nói: "Hừ, tha thứ? Lâm công tử lời lẽ chính nghĩa thế nhưng vẫn không có ý hối cải đấy."
Cái vài kẻ ngu dốt, phạm chút chuyện ngu xuẩn, còn ngu xuẩn khẩn cầu tha thứ. Lâm Ức Kiệt, hôm nay ta không những muốn cho lão phụ thân ngươi cầu ta đánh ngươi, ta còn muốn để ngươi vĩnh viễn nhớ kỹ, người nào nên chọc, chuyện gì nên xen vào.
Triệu Vương sợ hãi, trầm giọng rống giận nói với Lâm Ức Kiệt: "Ngươi còn không mau nhận sai thỉnh tội với Công chúa, Phò mã."
Triệu Vương nghe thấy Công chúa hừ lạnh như thế, lại không biết ứng đối thế nào, hắn tất nhiên là hiểu được chuyện hoàng thất ngoại nhân sao có thể nhúng tay vào. Trong lòng cũng chỉ có thể mắng nhi tử mình thật ngu xuẩn, tình huống còn chưa rõ đã cáo trạng trước mặt Công chúa. Cho dù Công chúa muốn trách tội Vinh Cẩn Du, việc này há có thể đến lượt ngươi quản. Một ngoại nhân như ngươi nhúng tay vào, bảo mặt mũi, uy nghiêm của Công chúa để đâu ?
Cố Tư Mẫn lại cầm chén trà, nhấp một ngụm, nhìn về phía Triệu Vương, nói: "Nhận sai thỉnh tội thật ra không cần, Phò mã bổn cung ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, là bản cung quản giáo không nghiêm, Lâm công tử hẳn cũng không có làm gì sai ?"
Cố Tư Mẫn ngữ khí vừa thay đổi, chẳng những đem trách nhiệm đều đổ lên người Vinh Cẩn Du còn đổ lên trên bản thân mình, lời này làm cho Triệu Vương vừa nghe xong sao có thể an tâm được, hắn cũng chỉ có thể nhanh chóng nhận sai.
Triệu Vương liên tục dập đầu, nói: "Công chúa sao lại nói vậy, đây là chiết sát lão thần, chuyện này vốn là nghịch tử này của thần không đúng, ngàn vạn không nên động thủ đánh Phò mã, nhúng tay vào chuyện riêng của Công chúa, thỉnh Công chúa xử phạt."
Triệu Vương liên tục dập đầu, một phen khúm núm làm đủ mọi thứ. Hiện tại hắn làm sao còn dáng vẻ phân cao thấp, diễu võ dương oai trên triều nữa. Hắn cũng sợ, sợ Cố Tư Mẫn sẽ có ý niệm trừ khử Lâm Ức Kiệt trong đầu, bản thân chỉ có một nhi tử, cho dù Cố Tư Mẫn sẽ không đến mức vì việc này mà lấy mạng hắn, nhưng nếu thật sự đánh đến nửa chết nửa sống, hoặc là bị Công chúa ghi thù, vậy đúng là hậu hoạn vô cùng, khó lòng phòng bị.
Cố Tư Mẫn thấy Triệu Vương liên tục dập đầu không ngừng, vẻ mặt bất đắc dĩ, tựa như có chút không đành lòng than nhẹ một tiếng, nói: "Ai, Triệu Vương, ngài sao lại tự làm mình đau vậy? Bổn cung thật sự không thể nhận vì lệnh công tử có làm gì sai đâu. Hơn nữa, ngài cũng là trọng thần triều đình lại còn được phong vương, dưới một người trên vạn người, đại lễ này bổn cung thật sự không thể nhận nổi."
Cố Tư Mẫn như thế là muốn buộc Triệu Vương đau khổ thỉnh nàng trừng phạt Lâm Ức Kiệt, cho phụ tử Triệu Vương một cái cảnh cáo, người nào là bọn hắn không thể trêu vào, ý niệm trong đầu Công chúa vẫn là không cần đánh, hơn nữa đây coi như là một bài học cho tác phong làm việc trước giờ của bọn hắn.
Công chúa bên ngoài từng bước thoái nhượng nhưng bên trong lại từng bước ép sát, chẳng lẽ nàng muốn tính nợ cũ với ta? Chính mình lúc trước đi theo tam hoàng tử, tuy rằng chưa từng công khai đối đầu với Công chúa nhưng cũng ngầm làm không ít chuyện, khó bảo đảm Công chúa sẽ không biết. Triệu Vương trong lòng một trận rối bời, lại nói: "Là hạ thần không biết cách dạy con mới khiến cho hắn phạm thượng đánh Phò mã, lại nhúng tay vào chuyện riêng của Công chúa, là lỗi hạ thần, vạn mong Công chúa trách phạt."
Bất kể Công chúa nói Lâm Ức Kiệt không sai thế nào, Triệu Vương vẫn quyết tâm khấu đầu, hôm nay không thể để Cố Tư Mẫn khiển trách Lâm Ức Kiệt.
Cố Tư Mẫn lại thở dài một tiếng, khẽ lắc đầu, nói: "Ai, nếu Triệu Vương vẫn khẳng định công tử có lỗi như vậy, bổn cung cũng rất khó xử. Ở đây xử phạt lệnh công tử sợ rằng sẽ làm mất thể diện trên dưới của Triệu Vương ngài, dù sao ngài cũng là lão thần khai quốc, lại nói tiếp, lệnh công tử cũng không chắc sẽ phục."
Như thế nào, Lâm Tổ Kỉ ngươi sợ ta sẽ gϊếŧ Lâm Ức Kiệt? Hừ, mạng này của hắn vẫn còn tác dụng với ta, nếu hiện tại hắn chết, ta đây chẳng phải sẽ mất đi một nhược điểm của ngươi sao ?
Triệu Vương bất đắc dĩ, bị Công chúa bức không còn cách nào khác chỉ đành phải quyết tâm, dáng vẻ Công chúa nếu như không chịu xử phạt Lâm Ức Kiệt sẽ không bỏ qua, liền quỳ thẳng, kiên định nói: "Thỉnh Công chúa hôm nay nhất định phải trách phạt hắn, bằng không lão thần cũng sẽ đánh hắn chuộc lỗi. Lão thần hôm nay ba lần bốn lượt đau khổ thỉnh cầu, nếu Công chúa vẫn không đồng ý, lão thần trong lòng không yên, tất nhiên không thể đứng lên, khẩn cầu Công chúa tha thứ."
Triệu Vương thấy Công chúa vẫn không buông tha, không còn cách nào khác đành phải nói như thế, cho dù hôm nay Công chúa không trách phạt liền lấy việc quỳ không đứng lên để uy hϊếp. Nếu thật sự vẫn không được, sau đó cũng phải dứt khoát ra tay đánh hắn cho Công chúa phủ một công đạo.
"Vậy, bổn cung sẽ cố gắng, tượng trưng xử phạt hắn một chút." Cố Tư Mẫn nhíu mày, dáng vẻ khó xử như cũ nói ra, nhưng nàng lại tiếp tục bảo Lục Nhiễm Trần: "Nhiễm Trần."
"Dạ, Công chúa." 'Chát, chát, chát.' Hừ, người Công chúa phủ ngươi cũng dám đánh, Lâm Ức Kiệt ngươi đúng thật là to gan.
Lục Nhiễm Trần nghe thấy Công chúa kêu nàng, lên tiếng trả lời xong liền đi tới trước mặt Lâm Ức Kiệt hung hăng tát hắn ba bạt tay. Ba bạt tay này không nhẹ hơn so với Tiêu Duẫn đánh bao nhiêu, Lâm Ức Kiệt lập tức bị đánh đến mức nói không nên lời.
"Thần đa tạ Công chúa trách phạt." Triệu Vương thấy Công chúa đã xử phạt Lâm Ức Kiệt, cảm thấy nhẹ lòng, nói xong quay đầu trầm giọng rống lên với Lâm Ức Kiệt còn đang ở một bên ngẩn người: "Còn không mau đa tạ Công chúa, Phò mã tội nặng phạt nhẹ."
Lâm Ức Kiệt bụm mặt, khóe miệng chảy máu không ngừng, mồm miệng không rõ nói: "Đa tạ Công chúa, Phò mã khai ân."
Lâm Ức Kiệt hiện tại xem như nhìn ra thủ đoạn của Cố Tư Mẫn, hắn vốn nghĩ rằng chính mình giải thích như vậy, Công chúa dù thế nào cũng sẽ có hảo cảm với mình, trừng phạt Vinh Cẩn Du. Há có thể ngờ rằng lão phụ thân mình vẫn khẩn cầu Công chúa xử phạt hắn, điều này làm cho hắn không thể hiểu được, không cam lòng. Nhưng ngại về lời nói vừa rồi của Công chúa cùng lời cảnh cáo của phụ thân trước khi xuất môn, lại không dám lắm miệng. Sau đó lại nghe thấy Công chúa đồng ý trừng phạt bắn liền có chút kinh hoảng. Thấy Công chúa kêu một nữ tử tiến đến khiển trách, trong lòng hắn vẫn cảm thấy có vài phần may mắn, hắn nghĩ rằng một nữ tử như Nhiễm Trần thì ra tay có thể có bao nhiêu sức lực, như vậy vẫn còn chưa hết, lại ảo tưởng Công chúa đau lòng hắn, không đành lòng xuống tay làm ra vẻ mà thôi. Lại không ngờ khi Lục Nhiễm Trần đánh xuống hắn mới biết được rằng Lục Nhiễm Trần cũng là người có võ.
Cố Tư Mẫn nhìn năm ngón tay trên mặt Lâm Ức Kiệt, vô cùng hài lòng gật đầu nói: "Triệu Vương xin đứng lên đi, tội cũng đã nhận, sai cũng đã phạt, Triệu Vương còn gì muốn nói không ?"
Người cũng đã đánh, giận cũng đã xả, nên cảnh cáo cũng đã cảnh cáo, Cố Tư Mẫn bắt đầu hạ lệnh trục khách.
Cố Tư Mẫn ngươi quả nhiên là người có thủ đoạn, khó trách Cố Hàm ba lần bốn lượt gϊếŧ ngươi đều không thành, cuối cùng còn bại trên tay ngươi, sợ rằng chuyện ngày đó cũng là do ngươi bày ra đi. Triệu Vương trong lòng trở nên lạnh lẽo, đứng lên sau đó hơi hành lễ, nói: "Đã không còn, nếu Công chúa đã trừng phạt tiểu nhi tử, lão thần yên tâm rồi. Sau này nhất định sẽ quản giáo chặt chẽ, nếu như Công chúa không còn chuyện gì phân phó, vậy sẽ không quấy rầy Công chúa nữa, lão thần trước hết cáo lui."
Cố Tư Mẫn cầm chén trà, nhấp một ngụm mới nói: "Được, lui đi."
Nghe Cố Tư Mẫn nói xong, Triệu Vương lại cúi đầu một cái nữa sau đó dẫn theo Lâm Ức Kiệt đang nói không nên lời trở về.
Vở kịch bốn người này, từ đầu đến cuối cũng chỉ có hai người diễn, Lâm Ức Kiệt chính là vật hy sinh ngu xuẩn nhất trong đó, mà Vinh Cẩn Du lại là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê nhìn từ đầu đến cuối, nàng thế nhưng một câu cũng chưa nói.
Cố Tư Mẫn lấy lùi làm tiến, lấy thủ làm công, bức Triệu Vương không còn mảnh giáp lại không dám ngả bài nói thẳng với Cố Tư Mẫn, hắn cũng sợ chính mình chưa biết rõ con bài tẩy của Công chúa, sợ chính mình không có chỗ dựa. Trận thăm dò này căn bản không được coi là thăm dò, lực lượng địch ta cách xa quá lớn, hắn lại sợ vạn nhất Công chúa truy cứu sẽ liên lụy rất rộng, sợ cửu tộc mình cũng sẽ khó bảo toàn, Triệu Vương lần này chính là đến quy hàng.
Vinh Cẩn Du cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại hỏi: "Ai ~, thật đáng thương, Nhiễm Trần, tay ngươi có đau không ?"
Đứng ở ngoài nhìn thảm kịch Lâm Ức Kiệt bị đánh vừa rồi, nhìn cảnh thế* này Vinh Cẩn Du trong lòng mạc danh run rẩy: 'Thà đắc tội quân tử chứ đừng đắc tội tiểu nhân, thà đắc tội tiểu nhân chứ đừng đắc tội nữ nhân, tình huống hiện tại chính là thà đắc tội nữ nhân chứ đừng đắc tội Công chúa.'
*Cảnh thế: cảnh trạng và tình thế.
Phụ tử Triệu Vương vừa đi Vinh Cẩn Du lại khôi phục dáng vẻ vô lại, vẻ mặt đau lòng hỏi thăm Lục Nhiễm Trần, vừa rồi thời điểm nàng nhìn thấy Lục Nhiễm Trần động thủ đánh Lâm Ức Kiệt, trong lòng không khỏi 'chậc chậc' bi ai thay Lâm Ức Kiệt.
Cố Tư Mẫn thấy nàng như thế, nhịn không được mỉm cười nói: "Nàng còn có tâm tình quan tâm người khác? Ta thấy mặt của nàng xem ra cũng không đau !"
Cố Tư Mẫn nhìn thoáng qua Vinh Cẩn Du đang đắc ý, lắc đầu, trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ chuyện khác.
Vinh Cẩn Du tiếp lời: "Hì hì, nào có, ta đây là sợ Lâm Ức Kiệt da mặt quá dày làm đau bàn tay nhỏ bé của Nhiễm Trần, vậy sẽ không tốt."
Vinh cẩn Du nói xong cười càng thêm khoa trương.
Lục Nhiễm Trần vẻ mặt ghét bỏ hỏi: "Vậy Phò mã, ngài vừa rồi vì sao không tự mình động thủ ?"
Nhiễm Trần buồn bực, Phò mã không tự mình đánh trả thù lại cũng có thể cao hứng như vậy, nếu chính mình bị đánh, chính mình sẽ không bỏ qua.
Vinh Cẩn Du ngượng ngùng cười, nhăn nhó nói: "Ai du ~, ta sao có thể tự mình động thủ, ta là thư sinh yếu đuối tay trói gà không chặt đấy. Nếu ta đánh hắn ta đây cũng sẽ bị thương, sẽ rất mệt."
Là heo sao có khả năng làm chuyện của hồ ly? Còn tưởng rằng Triệu Vương ở đây Lâm Ức Kiệt có thể thông minh hơn một chút. Ai, xem ra Lâm Ức Kiệt này thật sự là ngu xuẩn không thể cứu nổi.
Vinh Cẩn Du vừa nghĩ xong lại bất đắc dĩ lắc lắc đầu, vẻ mặt bi thống, tiếc hận.
Lục Nhiễm Trần thấy Vinh Cẩn Du rung đùi đắc ý, thở dài, không khỏi thầm nghĩ: 'Ai, Phò mã e rằng là người hay diễn trò nhất thiên hạ. Lại giả vờ, từ lúc ở Hàng Châu đã giả vờ, vẫn giả vờ đến bây giờ, giả vờ thật hay. Phò mã người này đại đa số thời điểm thoạt nhìn bình thường nhưng mỗi lần mở miệng nói chuyện sẽ không bình thường, cợt nhã, Công chúa sao có thể thích tiểu bạch kiểm như vậy? Hơn nữa hiện tại càng trở nên vô lại, lúc trước khi ở Hàng Châu so với hiện tại thoạt nhìn bình thường, đứng đắn hơn nhiều.'
Lục Nhiễm Trần vẻ mặt hoang mang, nghiêm mặt nhìn Vinh Cẩn Du, nàng chính là không thể nghĩ ra Vinh Cẩn Du thu phục Công chúa thông minh phúc hắc nhà nàng bằng cách nào.
Cố Tư Mẫn nói: "Nhiễm Trần, Lưu Tô, các ngươi lui xuống chuẩn bị một vài vật dụng cần thiết để đi xa đi."
Thời điểm Cố Tư Mẫn suy nghĩ xong hồi phục tinh thần lại liền phân phó Lục Nhiễm Trần chuẩn bị hành lý xuất hành, lần này nàng cũng muốn cùng đi Tây Vực.
"Dạ, Công chúa." Chờ sau khi các nàng lui xuống, Vinh Cẩn Du vẫn có chút đăm chiêu nhìn Cố Tư Mẫn, nói: "Công chúa cũng muốn xuất hành cùng ta ?"
Ý tứ vừa rồi của Mẫn Nhi cũng không nói chuẩn bị cho ta, nói vậy nàng đã sớm có chủ ý muốn đi cùng ta, khó trách buổi sáng nàng nói để cho ta ngày mai thỉnh chỉ xuất chinh. Vậy lần này xuất hành đi Tây Vực, thật sự cũng chỉ phải đi đánh giặc sao ?
Cố Tư Mẫn ngẩng đầu nhìn Vinh Cẩn Du mỉm cười, nói: "Đúng vậy, ta cũng chưa từng đến Tây Vực, không bằng nhân cơ hội này du ngoạn."
Chuyện lần này, sự tình trọng đại, vạn vạn không thể có điều sơ xuất, nhất định phải nắm được đại quốc Tây Vực mới có khả năng đảm bảo Minh Quốc ta không còn mối lo ngại về sau.
Vinh Cẩn Du cười cười, không lại hỏi nhiều, nàng vẫn luôn không phải là người lắm miệng, chuyện gì nên hỏi, chuyện gì nên nói nàng đương nhiên biết. Chuyện Cố Tư Mẫn không chủ động nói cho nàng, đến bây giờ nàng cũng không hỏi nhiều nhưng nàng vẫn sẽ tự mình đoán, đợi đến khi Cố Tư Mẫn chủ động nói cho nàng nàng mới có thể nói.
——————————
Bên này, phụ tử Triệu Vương vừa trở về Triệu Vương phủ, Lâm Ức Kiệt không phục đứng lên: "Phụ thân, người vì cái gì lại muốn bức Công chúa xử phạt ta ?"
Với chỉ số thông minh của hắn, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể hiểu được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Triệu Vương thở dài, nói: "Cái tên ngu ngốc ngươi, nếu hôm nay Công chúa không xử phạt ngươi, nói không chừng một ngày nào đó sẽ dùng cách khác để trách tội. Đến lúc đó thật sự sẽ dồn ngươi vào chỗ chết."
Công chúa rõ ràng không có ý trách tội Vinh Cẩn Du, bên trong lại càng không ai có thể biết được. Người ta là phu thê, quan hệ rốt cuộc ra sao, ai có thể biết được? Nói không chừng Công chúa đã sớm biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, chỉ là muốn diễn một màn này để cảnh cáo ta. Hơn nữa, lúc trước Công chúa nguyện ý gả cho Vinh Cẩn Du, cũng khó bảo đảm nàng không phải coi trọng chỗ dựa Vinh Vương phủ này. Vinh Hải vẫn luôn ở đảng phái giữ vững lập trường trung lập, nhưng sau khi Cố Tư Mẫn gả vào, sau này điều Vinh Vương gia ủng hộ chẳng phải điều Cố Tư Mẫn ủng hộ sao ?
"Nhưng mà." Lâm Ức Kiệt vẫn không thể hiểu được, mở miệng hỏi, lại bị Triệu Vương cắt ngang. Triệu Vương tức giận: "Đừng có nhưng mà gì hết, chuyện này dừng ở đây, cho dù đã chấm dứt, về sau ngươi cách xa Vinh Cẩn Du một chút, hiện tại ngươi không thể trêu vào hắn, ngươi trốn tránh một chút cho ta. Ta dù sao cũng là phụ thân ngươi, ta còn có thể đem ngươi vào trong hố lửa sao ?"
Hôm nay mặt mũi Triệu Vương xem như mất hết, nếu không phải hắn cũng là ngươi đa mưu túc trí, co được dãn được cũng không thể leo lên vị trí ngày hôm nay.
Phụ thân tóm lại là sẽ không hại ta, bất quá, Vinh Cẩn Du, thù này Lâm Ức Kiệt ta nhất định sẽ nhớ kỹ, chúng ta cứ chờ xem. Lâm Ức Kiệt bụm mặt mất hứng, chịu đựng đau đớn cắn răng đáp: "Dạ, ta đã biết."
Lâm Ức Kiệt ngoài mặt thỏa hiệp nhưng này trong lòng vẫn ghi hận. Hắn thật sự nghĩ rằng quân tử trả thù mười năm chưa muộn.
---------------Hết chương 59---------------
Ngày 21 - 8 - 2024.