Không Phụ Năm Xưa

Chương 58: Phụ trọng trí viễn (Trung)

"Cẩn Du."

Vinh Cẩn Du vừa mới đến phủ Công chúa, còn chưa bước vào đã bị Dương Kỳ Nhạc nghe lời đồn chạy đến gọi lại chất vấn.

Vinh Cẩn Du nhìn hắn mỉm cười, nói: "Là Kỳ Nhạc sao, sao mấy hôm nay không tới tìm ta? Chúng ta vào bên trong tán gẫu đi."

A, lời đồi truyền đi đúng là rất mau. Dương Kỳ Nhạc, ngươi còn dám tới phủ Công chúa chất vấn ta? Mẫn Nhi tai mắt ngầm nhiều như vậy, chuyện lớn như thế, nàng lại sao có thể không biết? Hừ, hừ, xem một hồi ta ngược chết ngươi.

Vinh Cẩn Du nghe thấy Dương Kỳ Nhạc gọi nàng, vẫn thản nhiên cười, trong lòng cũng đã bắt đầu tính kế hắn.

Dương Kỳ Nhạc nhìn vết thương trên mặt Vinh Cẩn Du, ngữ khí chất vấn nói: "Nhìn vết thương trên mặt Vinh Cẩn Du, chẳng lẽ thật sự là do đánh nhau tranh giành cô nương với Lâm Ức Kiệt ở thanh lâu sao ?"

Vinh Cẩn Du, ngươi thật đúng là đã làm cho Mẫn Nhi thất vọng, ngươi chính là đối tốt với nàng như vậy sao? Mới có mấy tháng thế này, ngươi cư nhiên lại vì một nữ tử thanh lâu mà ra tay đánh nhau với người khác.

Vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp thở, Dương Kỳ Nhạc đã bắt đầu đặt câu hỏi, hắn tận lực nhẫn nhịn phẫn nộ trong lòng, nếu không phải vì Vinh Cẩn Du và hắn là bằng hữu nhiều năm, từ nhỏ lớn lên cùng nhau làm sao hắn có thể chịu đựng như vậy. Bằng không hắn nhất định sẽ ra tay đánh nàng trước, bất quá cũng là vì bọn họ là bằng hữu từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cho nên hắn mới dám không kiêng nể gì đến phủ Công chúa hỏi nàng như vậy.

Vinh Cẩn Du vẻ mặt vô tội gật đầu, nói: "Ừm, không sai, đúng là như thế." Vinh Cẩn Du vẫn bình tĩnh gật đầu, xem như đây là chuyện bình thường gật đầu thừa nhận.

Dương Kỳ Nhạc tức giận nói: "Ngươi sao có thể làm như thế, lại còn trả lời một cách không hề hối hận như vậy, ngày mai lúc việc này truyền khắp kinh thành, người khác sẽ nghị luận thế nào về Mẫn Nhi ?"

Dương Kỳ Nhạc có chút kích động, hắn chịu được việc nữ tử mình yêu gả cho hảo hữu của mình, nhưng hắn không thể chịu đựng được việc hảo bằng hữu coi thường và tổn thương nữ tử mình yêu, hắn một chút cũng không chấp nhận việc Cố Tư Mẫn chịu thương tổn.

Vinh Cẩn Du đứng lên, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi giận dữ hét: "Dương Kỳ Nhạc, tuy ta và ngươi là huynh đệ, bất quá, ngươi phải nhớ kỹ, luận thân phận, luận địa vị, xưng hô Mẫn Nhi này cũng không phải là thứ ngươi có thể gọi! Nàng là nữ nhân của ta."

Dương Kỳ Nhạc, xưng hô này chỉ có ta mới có thể gọi, chỉ có ta mới có thể gọi! Trước kia ta không ngại vì ta không biết nàng là cô nương Cố Nhạ Nhan mà ta yêu. Bây giờ ta đã biết, như vậy, ngươi một chút cơ hội cũng sẽ không có!

Vinh Cẩn Du giận dữ đứng dậy hét lên, bá đạo lại kiêu ngạo, khí phách này ngược lại làm cho Dương Kỳ Nhạc có chút trở tay không kịp, không thể phản ứng.

Dương Kỳ Nhạc ngẩn người một lúc cũng phản ứng lại, cả giận nói: "Nữ nhân của ngươi ? Được lắm, Vinh Cẩn Du ngươi."

Dương Kỳ Nhạc vừa nghe Vinh Cẩn Du đối với Cố Tư Mẫn như thế, lại còn bá đạo như vậy, hắn lại đối với lời nói đó một chút cũng không thể nào phản bác, nhất thời sinh khí liền động thủ.

Cố Tư Mẫn đứng ở xa xa cả giận nói: "Dừng tay! Dương đại nhân, ngươi đây là muốn làm gì?" Hừ, Dương Kỳ Nhạc, Phò mã của bổn cung ngươi cũng muốn đánh, ngươi cũng muốn làm vật bồi táng cùng với Lâm Ức Kiệt sao ?

Một màn này không sớm không muộn, đúng lúc bị Công chúa bắt gặp. Vừa rồi thời điểm Vinh Cẩn Du kêu Dương Kỳ Nhạc đến hoa viên liền cho Tiêu Duẫn một ánh mắt, để hắn đi tìm Công chúa, lừa Công chúa đến hoa viên cho nên mới không bỏ lỡ một màn kinh tâm động phách này. Bất quá, Cố Tư Mẫn cũng nghe thấy Vinh Cẩn Du rống giận một câu kia, 'nàng là nữ nhân của ta', làm cho Cố Tư Mẫn lại hơi đỏ mặt, trừng mắt liếc nhìn nàng một cái.

"Mẫn, Công chúa." Dương Kỳ Nhạc thấy Cố Tư Mẫn đã đến, thoáng sửng sốt, nhất thời nói sai sửa lại, lập tức quỳ xuống hành lễ, thập phần cẩn thận cung kính.

Cố Tư Mẫn ánh mắt híp lại nhìn hắn, nói: "Dương đại nhân, hôm nay ở Công chúa phủ của bổn cung ra tay với Phò mã của bổn cung, là có ý gì ?"

Cố Tư Mẫn hơi nhíu mày, từ trên cao nhìn xuống Dương Kỳ Nhạc, khi chất vấn tràn đầy bất mãn đối với hành vi này của Dương Kỳ Nhạc.

Dương Kỳ Nhạc hơi sửng sốt, trả lời: "Không có gì, thần, cùng Phò mã trong lúc nãy có một chút hiểu lầm nhỏ, là thần sai, là thần lỗ mãng."

Dương Kỳ Nhạc nghe thấy Cố Tư Mẫn hỏi hắn như thế có chút sửng sốt, hắn thế nhưng không bẩm bảo dựa theo tình hình thực tế mà lại cố ý lựa chọn che giấu. Bất quá hắn là xuất phát từ tâm tư không muốn thương tổn Cố Tư Mẫn, hay là xuất phát từ tâm tư gì khác, sợ rằng chỉ có mình hắn mới biết được.

Cố Tư Mẫn thấy hắn như thế, cũng thay đổi ngữ khí, sắc mặt cũng dịu đi không ít, nói: "Dương đại nhân cùng Phò mã là hảo hữu, có chuyện gì cũng nên ngồi xuống nói rõ, sao lại động thủ như vậy ?"

Cố Tư Mẫn am hiểu nhất chính là ân uy tịnh thi* đánh một chút, xoa một chút. Huống chi Dương Kỳ Nhạc cũng là xuất phát từ lòng tốt, chẳng qua hắn lại động thủ với Vinh Cẩn Du, đây là điều Cố Tư Mẫn không thể chấp nhận.

*Ân uy tịnh thi: dùng ân huệ và uy nghiêm.

Dương Kỳ Nhạc cúi đầu, nói: "Vâng, hôm nay là thần có lỗi, thỉnh Công chúa giáng tội trách phạt."

Cố Tư Mẫn không nói để hắn đứng lên cho nên Dương Kỳ Nhạc vẫn quỳ, chỉ là vừa rồi khi nhìn đến một vết anh đào nhỏ màu đỏ sậm trên cổ trắng nõn thon dài của Cố Tư Mẫn, vẫn khiến mắt hắn tổn thương, tâm hắn đau.

Cố Tư Mẫn đột nhiên mỉm cười, nói: "Dương đại nhân đứng lên đi, vô công vô thưởng, vô tội vô phạt. Sai lầm hôm nay của Dương đại nhân nguyên nhân là do việc tư của hai người các ngươi, như vậy chuyện đúng sai của Phò mã cùng Dương đại nhân, bổn cung tất nhiên sẽ không can thiệp. Các ngươi nếu có lời gì muốn nói, cứ ngồi xuống nói rõ. Người đâu, đem thuốc trị trị thương đến đây."

Cố Tư Mẫn nói xong tự mình kéo Vinh Cẩn Du ngồi xuống. Nàng nhìn qua vết thương chỗ khoé miệng cùng sườn mặt của Vinh Cẩn Du, cầm lấy thuốc của Lưu Tô đưa đến, mạnh tay bôi thuốc cho Vinh Cẩn Du.

Cố Tư Mẫn trong lời nói mang theo phẫn nộ, hỏi: "Lâm Ức Kiệt đánh ?"

Vừa rồi khi nhìn thấy vết thương nghiêm trọng trên mặt Vinh Cẩn Du, trên mặt Cố Tư Mẫn lại lộ ra có chút oán giận. Khi nàng bôi thuốc cho Vinh Cẩn Du sắc mặt bình tĩnh cũng đã ngấn lệ, ngữ khí lại làm cho người ta cảm thấy hàn khí bức người.

"Ừm, đau, đau đau..." Vinh Cẩn Du ừm một tiếng, nắm lấy tay Cố Tư Mẫn ồn ào kêu đau, nhẹ nhàng nói: "Mẫn Nhi, nàng nhẹ, khụ, chút."

Cố Tư Mẫn lại lạnh giọng, nói: "Đừng nhúc nhích, buông tay."

Nghe thấy Vinh Cẩn Du kêu đau, Cố Tư Mẫn liền liếc ánh mắt sắc lẹm nhìn sang, ánh mắt kia rõ ràng chất vấn Vinh Cẩn Du vì sao không đánh trả cũng không né tránh, dọa Vinh Cẩn Du nói đến một nửa liền cứng họng, đành phải ho nhẹ một tiếng che dấu.

Vinh Cẩn Du bị Cố Tư Mẫn nhẹ giọng chất vấn, lập tức để tay xuống ngồi ngoan ngoãn, chẳng qua cái miệng nàng vẫn còn hơi chu lên. Nàng tất nhiên nhìn đã hiểu ý tứ chất vấn trong ánh mắt kia của Cố Tư Mẫn là gì, nhưng nàng vẫn không hé răng, tùy ý nàng ấy mạnh tay bôi thuốc cho mình.

Qua hồi lâu, Cố Tư Mẫn tập trung bôi thuốc cho Vinh Cẩn Du mới giống như nhớ tới vẫn còn người qua đường vẫn luôn đứng bên cạnh im lặng quan sát là Dương Kỳ Nhạc, lên tiếng: "Dương đại nhân vẫn còn muốn cùng Cẩn Du đàm luận chuyện đúng sai sao ?"

Dương Kỳ Nhạc nghe thấy Công hỏi hắn, lập tức nói: "Đều chỉ là ít chuyện vặt, không đáng nhắc đến, hôm nay đương nhiên là ta không đúng, mong Cẩn Du tha thứ, chớ nên để tình huynh đệ nhiều năm của chúng ta rạn nứt."

Nghe Mẫn Nhi nói như thế, nàng rõ ràng biết Vinh Cẩn Du vì sao bị đánh. Nhưng Mẫn Nhi chẳng những không trách tội còn tự mình bôi thuốc cho Vinh Cẩn Du, Mẫn Nhi có khi nào đối đãi với ai như thế đâu, Vinh Cẩn Du ngươi rốt cuộc vì sao lại làm ra loại chuyện như thế này ?

Dương Kỳ Nhạc vẻ mặt tổn thương, hắn vẫn biết nhìn mặt đoán ý. Công chúa trước đó giận dữ lớn tiếng với hắn, Công chúa biết vì sao Vinh Cẩn Du bị thương, Công chúa sinh khí tức giận nhưng thật ra chỉ là vẻ bề ngoài, tuy rằng không biểu hiện quá rõ ràng nhưng Dương Kỳ Nhạc vẫn nhìn ra được nguyên nhân. Nàng là vì chính mình vô cớ động thủ muốn đánh Vinh Cẩn Du, hay là bởi vì Lâm Ức Kiệt đánh Vinh Cẩn Du, hoặc lại là bởi vì Vinh Cẩn Du đi thanh lâu gây chuyện mà tức giận, trong lòng hắn đã hiểu rõ.

Công chúa chính là giận dữ Vinh Cẩn Du, đây rõ ràng là đau lòng hắn mà liếc mắt đưa tình biểu hiện ra ngoài. Thời điểm xác định là Lâm Ức Kiệt động thủ, sắc mặt nàng đều thay đổi. Cố Tư Mẫn từ nhỏ dịu dàng mảnh mai, chưa bao giờ nổi giận trước mặt người ngoài, hôm nay nàng nổi giận như thế cũng là bởi vì Vinh Cẩn Du bị đánh nên Công chúa đau lòng. Dương Kỳ Nhạc thích Cố Tư Mẫn nhiều năm, chút biểu tình thay đổi ấy hắn vẫn nhìn ra được. Huống chi xưng hô của hai người bọn họ cũng đã thay đổi, gọi cỡ nào thân mật khăng khít.

Công chúa biết những việc Vinh Cẩn Du đã làm lại vẫn đối xử như thế, điều này làm cho Dương Kỳ Nhạc thương tâm vô cùng.

Cẩn Du lại thở dài, nói: "Ai, Kỳ Nhạc nói gì vậy, hôm nay ta cũng có phần không đúng, việc này bỏ qua đi."

Vinh Cẩn Du khẽ thở dài một tiếng, nhìn dáng vẻ từ hoảng hốt đến không chết không sống kia của Dương Kỳ Nhạc, nàng cũng cảm thấy hôm nay mình nổi nóng có hơi quá đáng, dù sao Dương Kỳ Nhạc cũng chỉ là một kẻ yêu đơn phương, chưa từng có hành vi quá phận.

Dương Kỳ Nhạc bị cảnh tượng tình chàng ý thϊếp này làm cho có chút hoảng hốt, nói: "Vậy, nếu Cẩn Du không sao, ta cáo từ trước, Cẩn Du thân thể không khoẻ nên dưỡng thương cho tốt, nếu có cơ ta chắc chắn sẽ báo thù cho ngươi."

Dương Kỳ Nhạc muốn nhìn thấy Cố Tư Mẫn nhưng những dịu dàng, nổi nóng, tức giận, dáng vẻ cô gái nhỏ của Cố Tư Mẫn cũng không thuộc về hắn. Những dịu dàng, nổi nóng, hờn dỗi, tức giận này của nàng, tất cả đều thể hiện với Vinh Cẩn Du. Hắn khi không lại chịu dày vò, hắn ở đây như vậy sợ rằng đã gây trở ngại cho hai người khanh khanh ta ta. Nghĩ như thế, Dương Kỳ Nhạc liền đứng dậy cáo từ.

Vinh Cẩn Du gật đầu nói: "Ừm, đa tạ Kỳ Nhạc quan tâm." Kỳ thật ngẫm lại, Dương Kỳ Nhạc trừ bỏ chuyện thích Mẫn Nhi, nhân phẩm đạo đức của người này vẫn rất tốt.

Vinh Cẩn Du hơi chắp tay, trong lòng tuy rằng cảm thấy Dương Kỳ Nhạc không có gì sai, nhân phẩm cũng không tệ, nhưng trong lòng một chút đồng tình cùng hối hận cũng đều không có.

Cố Tư Mẫn không ngăn cản cũng không nhiều lời, tiện thể nói: "Lưu Tô, thay bổn cung cùng Phò mã tiễn Dương đại nhân."

"A, Mẫn Nhi, nàng nhẹ chút." Dương Kỳ Nhạc chân trước vừa đi, Cố Tư Mẫn sau lưng đã xuống tay ngoan độc, đè mạnh lên vết thương trên miệng Vinh Cẩn Du.

Cố Tư Mẫn căm giận, nói: "Hừ, thế nào? Nàng cũng biết đau sao ?"

Người này hôm nay rõ ràng chính là cố ý, từ tối hôm qua nàng lưu lại dấu vết trên cổ ta đến việc hôm nay bị đánh, lại đến việc ta trách cứ Dương Kỳ Nhạc vừa rồi, sợ đều là nàng bày mưu tính kế.

"Tất nhiên, đau chết ta." Vinh Cẩn Du sờ sờ vết thương trên khóe miệng, miệng đau đến mức nàng nhăn mặt.

Cố Tư Mẫn hừ nói: "Sao? Đau chết, như thế nào vẫn còn chưa chết ?"

Cố Tư Mẫn tức giận, chính mình vừa rồi thật sự là không nên đến, nếu Tiêu Duẫn không nói hôm nay nàng bị đánh nhưng không đánh trả lại, bản thân lại biết Dương Kỳ Nhạc tính tình nóng vội, ba câu bất hoà là muốn động thủ, nếu không phải sợ nàng rối rắm không đánh trả lại chính mình còn lâu mới đến.

Vinh Cẩn Du thấy Cố Tư Mẫn nóng giận, vô lại nói: "Khụ, cái đó, Mẫn Nhi, nóng giận hại thân, nàng không nghĩ cho bản thân mình thì cũng nên nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng không phải sao ?"

Vinh Cẩn Du một bên khẩn trương nói xong, một bên sốt ruột đưa tay đặt lên bụng Cố Tư Mẫn.

". . . Vinh Cẩn Du! Nàng nói loạn cái gì thế ?"

Cố Tư Mẫn nghe Vinh Cẩn Du nói như thế, lập tức đẩy tay nàng ra. Nhất thời đầu đầy hắc tuyến, khóe miệng cũng vô thức mím lại, ngũ quan tuyệt mỹ cũng bắt đầu có chút dữ tợn.

Hận có thể khơi mào hết thảy mầm hoạ, năng lượng tình yêu có thể che lấp hết thảy sai lầm, lời này rất đúng, nhưng Cố Tư Mẫn không giống nửa câu sau, yêu là yêu nhưng sai lầm thì vẫn phải làm rõ, vừa nhìn đã biết. Nên đến vẫn sẽ đến, nên tính sổ vẫn sẽ tính sổ.

Vinh Cẩn Du cười khì khì, nói: "Khụ, ta nói giỡn, nương tử đại nhân đừng nên để ý những lời đó, vi phu đi nghỉ ngơi trước đây. Nếu nương tử cũng mệt mỏi, vậy vi phu sẽ ngoan ngoãn nằm trên giường chờ nàng."

Tránh được Trường Giang sẽ tránh được toàn Trung Quốc, lúc Vinh Cẩn Du thấy vẻ mặt Cố Tư Mẫn dần trở nên đáng sợ liền nuốt nước miếng, chuẩn bị chạy trốn. Bất quá nàng nói xong Cố Tư Mẫn vẫn không động, vẻ mặt vẫn đáng sợ như cũ, nàng có chút chột dạ, vẻ mặt cười gượng nói tiếp: "Mẫn Nhi, nàng thật sự không muốn đi ngủ trưa với ta sao ?"

Nói xong câu đó nàng nhìn thấy Cố Tư Mẫn thay đổi sắc mặt, vẻ mặt trở nên nhu hoà lại, còn lộ ra nụ cười dịu dàng. Nhưng Vinh Cẩn Du lại cảm thấy vẻ mặt tươi cười như hoa của Cố Tư Mẫn càng đáng sợ hơn so với vẻ mặt dữ tợn vừa rồi, mồ hôi lạnh chảy ròng, do dự ba giây, vẫn là quyết định thành thật nói rõ một chút, nhưng một chút này ít nhất sẽ không bị Mẫn Nhi tra tấn quá thảm.

Thôi đi, đây cũng chuyện sớm muộn mà thôi,  Mẫn Nhi thông mình như vậy, tai mắt ngầm lại nhiều, việc này sợ rằng không thể gạt được. Vinh Cẩn Du nghĩ như thế, lên tiếng nói: "Khụ, chuyện này, là có người vô danh hẹn gặp mặt ta ở thanh lâu, không phải là ta muốn đi. Nhưng con người mà, đều có lòng hiếu kỳ, một lần tò mò lại hại chết ta, ai biết được sẽ đυ.ng phải Lâm Ức Kiệt."

Vinh Cẩn Du nghiến răng, tức giận than thở khóc lóc, sinh động như thật, một bên tự mình trốn tránh trách nhiệm, một bên lại thập phần khoa trương thành thật nói rõ chuyện xảy ra.

Cố Tư Mẫn lại cười hỏi: "Vậy sao nàng không né ?" Cố Tư Mẫn vẻ mặt ý cười trong suốt nhìn Vinh Cẩn Du khoa trương giải thích, nhìn nàng giải thích như vậy, trên mặt ý cười trong suốt, trong lòng ngược lại muốn một cái tát chết nàng.

Vinh Cẩn Du lại chột dạ, nói: "Khụ, ta ngồi, không né kịp." Ai, hỏi ngay trọng điểm, nữ nhân này sao lại thông minh như thế ?

Cố Tư Mẫn chỉ vào vết anh đào nhỏ trên cổ, lại hỏi: "Vậy còn đây ?"

Cố Tư Mẫn vốn ngại vết anh đào trên cổ cho nên có chút buồn bực, nữ nhi gia rụt rè lại làm cho nàng có chút xấu hổ không muốn gặp người. Người này thì hay lắm, đi thanh lâu trêu chọc không nói, bây giờ còn mời Dương Kỳ Nhạc đến, nếu trong lòng nàng không tính kế, quả thật không có khả năng.

"Cái đó, tối hôm qua người ta kìm lòng không được, sau đó không ngờ dùng sức quá mạnh, khụ ~, liền lưu lại chứng cứ."

Vinh Cẩn Du vừa thấy Cố Tư Mẫn chỉ vào cổ hỏi nàng, liếʍ liếʍ môi, lại muốn chạy, bất quá nếu chạy hậu quả sẽ càng nghiêm trọng, đành phải cúi đầu câu ngón tay, vẻ mặt ủy khuất, giọng nói vốn đã thì thào lại càng ngày càng nhỏ.

Cố Tư Mẫn vừa nghe nàng nói dùng sức quá mạnh, lập tức nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua, xấu hổ đỏ mặt, nghiến răng, hỏi ngược lại: "Vậy nàng nói xem, ta có cần lưu lại một vết chứng cứ cho nàng luôn không ?"

Vinh Cẩn Du vẻ mặt buồn khổ, nói: "Mẫn Nhi ~, nữ nhân ~, tội gì làm khó nữ nhân? Nàng để lại chứng cứ, người khác thấy được đầu tiên vẫn sẽ nghĩ đến là nàng lưu lại thôi, vậy hiệu quả cũng giống như trên người nàng, giống nhau, giống nhau." Dù sao người ta ngụy trang thân phận là nam nhân, bất luận cao thấp, nàng luôn là người chịu thiệt mà thôi.

Vinh Cẩn Du kêu lên một tiếng, lời nói sau đó làm cho Cố Tư Mẫn dở khóc dở cười. Cố Tư Mẫn làm sao thật sự có thể lưu lại chứng cứ trên người nàng tại nơi rõ ràng như vậy, tất nhiên sẽ dùng biện pháp khác trừng phạt nàng.

Cố Tư Mẫn lại nghiêm mặt hỏi: "Nàng nói cũng đúng, vậy nàng nói xem, ta nên dùng cách gì khác đây ?"

Cố Tư Mẫn lạnh mặt, trừng mắt liếc nhìn Vinh Cẩn Du một cái, đây sao gọi là hỏi, đây thật ra là câu khẳng định, nói nàng tự đem bản thân giao ra đây, tuỳ ta xử lý.

Vinh Cẩn Du cư nhiên vẻ mặt thẹn thùng, nói: "Như vậy không tốt lắm, ta thật yếu ớt."

Vẻ mặt nàng u oán ủy khuất làm cho Cố Tư Mẫn mắc cười vô cùng. Một khóc hai nháo, nếu hiện tại trước mặt có cái giường, vậy nàng nhất định sẽ phát huy tinh thần vô lại cực hạn, làm đủ tiết mục một khóc hai nháo ba lăn lộn. Bất quá, hiện tại không có giường, nàng cũng chỉ có thể một khóc hai nháo ba nhăn nhó.

Cố Tư Mẫn thở dài, nói: "Nàng vì sao cam nguyện bị đánh, ta tất nhiên là hiểu được. Chẳng qua là, ta lại không chấp nhận được việc bọn họ thương tổn nàng."

Cố Tư Mẫn nhẹ nhàng sờ vết thương của Vinh Cẩn Du, thần sắc có chút ảm đạm. Vinh Cẩn Du thích tự do nàng biết, chỉ là lần này Vinh Cẩn Du cam nguyện bị đánh, cũng là vì để mê hoặc người khác, làm cho mọi người đều cảm thấy nàng là một phế nhân bất cần đời mà thôi, làm cho mọi người thả lỏng cảnh giác với nàng và Cố Tư Mẫn, giống như Cố Tư Mẫn từ nhỏ bên ngoài giả vờ biểu hiện nhu nhược, bên trong thâm tàng bất lộ. Đây chính là giả heo ăn thịt hổ trong truyền thuyết.

Lúc này Vinh Cẩn Du nắm tay Cố Tư Mẫn cọ cọ mặt mình, vẻ mặt cún con nói: "Ai, nếu đã biết như vậy nàng cần gì phải nói ra, vì nàng, mạng này cũng có thể không cần, cần gì phải để ý đến một quyền này, ta chấp nhận hắn vũ nhục ta, ta cũng chấp nhận hắn đánh ta, ta lại không chấp nhận được chuyện hắn nhớ thương nàng."

Lâm Ức Kiệt kia bại hoại, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày ta làm thịt hắn.

Dương Kỳ Nhạc là chính nhân quân tử Vinh Cẩn Du còn có thể ghen, huống chi tra nam Lâm Ức Kiệt kia, Vinh Cẩn Du lại buồn bực nói ra.

Cố Tư Mẫn nhíu mày, khóe miệng hơi chu ra, nói: "Vậy nàng có biết ta cũng sẽ đau lòng nàng ?"

Việc này nàng sao lại làm khổ bản thân mình, còn cho rằng ta không biết. Lâm Ức Kiệt kia, ta tất nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn !

Cố Tư Mẫn nếu muốn tính kế một người, sớm hay muộn người nọ cũng sẽ sống không bằng chết , Lâm Ức Kiệt sợ sẽ là người thứ nhất có thể làm cho nàng ghi hận thật sâu.

Vinh Cẩn Du cười, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng nhăn lại, hỏi: "Ha ha ha, a, đây là thuốc gì ?"

Cố Tư Mẫn nói: "Là thuốc trị thương ngày ấy Trương Thành Phàm đưa cho."

Cười thành như vậy, mặt cũng giống như không đau, nàng vẫn luôn lạc quan như vậy sao? Vậy mười hai năm qua, nàng đã trải qua cuộc sống thế nào? Có lẽ ở núi Thanh Thành không có thị phi cùng tính kế, đó mới là nơi thích hợp với nàng nhất.

Tuy rằng Cố Tư Mẫn nghĩ như thế nhưng nếu đã cùng một chỗ, Cố Tư Mẫn sao có thể trả Vinh Cẩn Du tự do. Cho dù nàng trả, sợ rằng Vinh Cẩn Du cũng sẽ không nguyện ý rời đi.

Vinh Cẩn Du nhìn bình thuốc vô cùng tinh xảo kia, tựa như tuỳ ý thưởng thức, cười nói: "Hắn thật ra cũng có mắt nhìn, hành động cũng rất nhanh."

Cố Tư Mẫn thấy Vinh Cẩn Du thưởng thức bình thuốc kia, dáng vẻ vẻ có chút đăm chiêu, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Liền lên tiếng nói chuyện chính sự: "Ừm, ngày mai nàng vào triều sẽ có biến."

Vinh Cẩn Du nhìn Cố Tư Mẫn, nói: "Sao? Hôm qua phụ hoàng và ta còn có các đại thần nhắc tới chuyện quốc gia phương Tây xâm lược."

Vinh Cẩn Du nghe thấy Cố Tư Mẫn nói ngày mai sẽ có biến, nhân tiện nó về chuyện hôm qua bọn họ ở trong thư phòng đàm luận.

Cố Tư Mẫn nhìn Vinh Cẩn Du thật sâu, nói: "Nàng muốn xuất chinh Tây Vực ?" Trong lòng nàng vẫn cảm thấy Vinh Cẩn Du không phải người lòng dạ ngoan độc, để nàng lãnh binh đánh giặc sợ rằng không được.

Vinh Cẩn Du lắc đầu, nói: "Ừm, phụ hoàng có nhắc qua, hẳn là lão nhân gia hắn muốn để ta xuất chinh Tây Vực." Xem ra phụ hoàng muốn để ta nhân cơ hội thu về chút binh quyền, như vậy binh quyền này chẳng phải lại trở về trong tay Mẫn Nhi.

Cố Tư Mẫn nói: "Đây là phụ hoàng ban cho cơ hội, vậy ngày mai nàng cứ thượng tấu thỉnh xuất chinh đi."

Cũng tốt, tâm tư thật sự của phụ hoàng, sợ rằng nàng vẫn chưa biết được, như vậy cũng tốt, chờ thu phục tiểu quốc phương Tây xong sau đó lại nói sau, nếu nàng không thể ra tay ngoan độc được, vậy để ta giúp nàng.

Vinh Cẩn Du nghĩ nghĩ, cười nói: "Tây Vực, được.".

Xuất chinh Tây Vực, Tây Vực cổ đại chắc là nằm phía Tây Trường An, đó hẳn là Tân Cương hiện đại, phong cảnh ở đó cũng không tệ, không biết lúc này sẽ có cảnh tượng ra sao? Có cảnh tượng trời trắng xoá, đồng nội mênh mông, gió thổi thảo nguyên nhìn thấy dê bò hay không? A, cảnh tượng này hình Mông Cổ không phải Tân Cương.

Vinh Cẩn Du tưởng tượng tùm lum cảnh Tây Vực, nào là hồ cơ, vũ nương, Lâu Lan*, ngay cả Đông Bắc giáp Triều Tiên và Mông Cổ nàng cũng muốn đến.

*Lâu Lan là một quốc gia cổ tồn tại từ thế kỷ II TCN, ở vùng Tân Cương (Trung Quốc), nằm trên con đường tơ lụa và phần lớn lãnh thổ được bao quanh bởi sa mạc.

Cố Tư Mẫn thấy nàng hưng phấn, hỏi: "Cẩn Du đã đến Tây Vực ?"

Cố Tư Mẫn thấy Vinh Cẩn Du thì thào, dáng vẻ lại có chút đăm chiêu, tự hỏi, chỉ mới một lúc mà nàng đã hơi đăm chiêu và lần.

Vinh Cẩn Du cười nói: "Không có, cho nên mới có chút nóng lòng, vô cùng chờ mong đấy."

Vinh Cẩn Du uống ngụm trà, lại ở trong lòng nghĩ cổ đại này không biết có Lâu Lan không, một quốc gia thần bí ngay cả tên cũng khiến người khác tò mò.

Cố Tư Mẫn lại nói: "Nghỉ ngơi một hồi đi, buổi chiều phụ tử Triệu Vương sẽ đến đây đấy."

Cố Tư Mẫn đứng dậy, nhìn vẻ mặt mỉm cười của Vinh Cẩn Du, đột nhiên nàng trong nháy mắt có chút hoảng hốt, nàng trong lòng không khỏi hoài nghi, tâm người này chính mình rốt cuộc có hiểu rõ hay không, kỳ thật cũng từng nghĩ đến, có lẽ bản thân chưa từng biết chuyện của nàng. Nếu như chính mình không chủ động hỏi nàng nguyên nhân, chính nàng cũng sẽ không chủ động nói ra. Vinh Cẩn Du như làm cho nàng cảm thấy thật xa lạ, có một loại khoảng cách không tên, giống như một lớp thuỷ tinh mỏng manh, nhìn thấy được nhưng lại vĩnh viện không chạm đến, chỉ có thể sờ được lớp thuỷ tinh lạnh như băng không có độ ấm, làm cho người ta cảm thấy thật hư ảo, không chân thật.

Thế nhưng, Cố Tư Mẫn vẫn là Cố Tư Mẫn, nàng biết Vinh Cẩn Du một ngày nào đó nhất định sẽ nói ra, chính mình cần gì cứ phải ép hỏi nàng như thế, chờ sau khi nàng nguyện ý nói ra cũng không muộn. Hiện tại chính mình xác định được nàng yêu mình, nguyện ý vì mình làm bất cứ chuyện gì, như vậy, đã đủ rồi.

"Lâm Tổ Kỉ cùng Lâm Ức Kiệt ?" Vinh Cẩn Du nghi hoặc nhưng lập tức phản ứng lại: "A, đúng vậy, Triệu Vương là người thông minh sao lại không biết hiện tại bọn họ không thể đắc tội ta được."

Thân phận cùng tước hiệu này của ta, chớ nói bây giờ còn có thực quyền, cho dù chỉ là trên danh nghĩa bọn họ không kiêng kị ta thì cũng phải kiêng kị Mẫn Nhi cùng phụ thân ta.

Hiện tại Tam ca mất, như vậy có phải đến lượt Ngũ Ca hay không? Cố Tư Mẫn gật đầu, nói: "Ừm, vẫn chưa biết bọn họ có chủ ý gì, Tam ca mất, Triệu Vương hẳn là muốn tìm chỗ dựa."

Vinh Cẩn Du nhếch miệng cười, nói: "Con người tâm hiểm như núi sâu, khó dò hơn trời. Không thể hiểu rõ, không thể nhìn thấu, là vì trực giác, là vì tự tại! Thuận theo ý trời, hiểu được bên ngoài nhưng không thấu được bên trong, không tìm không suy nghĩ, vô trụ* mới là chánh niệm! Thế nên Mẫn Nhi cần gì phải ưu tư như vậy ?"

*Vô trụ: bản tính con người.

Lòng người khó có thể đoán trước được, cần chi phải chuốc thêm sầu lo vào mình? Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, mọi chuyện đều cứ thuận theo tự nhiên là được, khắp nơi tính kế sẽ rất mệt nhọc, lại nhanh già nữa.

Cố Tư Mẫn lại nói: "Đúng là bởi vì con người tâm hiểm như núi sâu, khó dò hơn trời. Cho nên lúc nào cũng phải cẩn thận, thời thời khắc khắc phòng bị, đây mới là trừng* nhưng không phạm, phòng chuyện chưa xảy ra."

*Trừng trị, răn đe.

Thay vì ngươi là dao thớt, ta là thịt cá chờ người khác đến tính kế ta, đương nhiên không bằng ta tính kế người khác trước. Cẩn Du thiên tính lạc quan, hẳn là cũng bị Tử Dương Chân Nhân ảnh hưởng không ít.

Vinh Cẩn Du lại nói: "Phật dạy rằng: 'Nếu người có tà niệm, nhất định sẽ biểu hiện rõ bên ngoài, như vậy cứ nhìn theo đó sẽ thấy rõ, nếu ngược lại cũng có thể nhìn thấy được. Không nhìn đã biết, không chiếu mà thấy, là vì trực giác, là vì tự tại !' Nếu có thể hiểu rõ, ắc không được tự nhiên, muốn được bình đẳng, nên làm thế nào ?"

Có chút chân tướng, không nên biết, không nên tìm hiểu, nên biết nhất định sẽ biết, Mẫn Nhi truy tìm như vậy, sợ là đã có tính toán từ trước.

Cố Tư Mẫn thở dài, khẽ lắc đầu, nói: "Những lời này vĩnh viễn đều là nói thì dễ còn làm được mới khó. Cẩn Du phải nhớ kỹ, mọi việc đều luôn thay đổi nhanh chóng, chớ nên để bị động!" Cố Tư Mẫn ngưng một chút lại nói tiếp: "Bất quá, thì ra Cẩn Du cũng có nghiên cứu Phật pháp? Lời nói đúng là cao thâm."

Tử Dương Chân Nhân tu đạo cho nên Cẩn Du cũng nghiên cứu, để ý đến Phật? Nàng ấy tùy tâm tùy tính, thật đúng là tự đắc kỳ nhạc. Nhưng chuyện trong cuộc đời này, có vài thứ thật sự không thể điều ra? Có câu: người trong giang hồ thân bất do kỷ, không chỉ nói suông. Nếu là như thế, vậy, không thích gϊếŧ chóc nên giải thích thế nào? Thiện hạ một ngày chưa an ổn, chuyện chém gϊếŧ tuyệt tình sẽ không một ngày dừng lại, vòng lặp luẩn quẩn đến chết mới thôi."

Vinh Cẩn Du nghe Cố Tư Mẫn hỏi, sửng sốt, nói: "Sao? Thật sự không có, chỉ là thời điểm trước kia ngộ tâm, xem qua chút kinh Phật cùng đại sư ngao du khắp nơi tán gẫu Phật pháp nên để ý, ngộ ra một vài đạo lý mà thôi, không có cố ý nghiên cứu qua, làm sao có thể cao thâm được so với đại sư Phật học ?"

Cố Tư Mẫn vẫn còn đa nghi, nàng đang hoài nghi cái gì? Nếu mỗi ngày đều như vậy sẽ khiến người ta hao tâm tổn lực, ngay cả người mình yêu cũng có thể hoài nghi, điều này làm cho Vinh Cẩn Du không khỏi âm thầm vì chính mình, vì Cố Tư Mẫn mà bắt đầu tính kế. Quyền lợi trong tay, bày mưu tính kế, nàng cảm thấy chỉ có như vậy mới có thể hoàn toàn thoát khỏi vận mệnh trói buộc, mới có thể thoát khỏi mưu quyền này, trải qua sống cuộc lý tưởng của mình.

---------------Hết chương 58---------------

Ngày 21 - 8 - 2024.