Trải qua một đêm mệt nhọc, Cố Tư Mẫn so với ngày thường thức trễ hơn một canh giờ.
"A." Nàng thoáng cử động thân thể, liền cảm thấy toàn thân đều đau, không khỏi rên một tiếng, sau lần đầu khoái hoạt thật khó chịu, nhắc nhở thời khắc triền miên đêm qua.
"Ưʍ." Cố Tư Mẫn nhẹ nhàng rút người ra, oán giận nhìn thoáng qua Vinh Cẩn Du, thấy tên đầu sỏ gây chuyện kia thế nhưng ngủ rất ngon, trên mặt vẫn mang ý cười bồi hồi trong mộng, không biết là mơ thấy chuyện tốt gì. Liền dùng lọn tóc phẩy vòng vòng chóp mũi nàng, làm cho Vinh Cẩn Du một trận tê dại, nhíu mày hừ nhẹ.
"A ~, nàng làm gì vậy ?" Cố Tư Mẫn nhẹ nhàng xoay người ngồi dậy, vốn định mặc y phục không ngờ móng vuốt Vinh Cẩn Du vô thanh vô tức duỗi lại đây, nhẹ nhàng lôi kéo nàng ngã xuống lại.
"Để ta nghe tiếng tim đập thình thịch trong ngực nàng." An tâm vô cùng. Vinh Cẩn Du cuộn vào trong ngực Cố Tư Mẫn, dùng đầu cọ cọ bộ ngực mềm mại của nàng, dáng vẻ cún con vô lại tìm hơi ấm làm cho Cố Tư Mẫn cũng hết cách với nàng.
". . . ."
Nàng vừa động lại làm cho Cố Tư Mẫn đỏ mặt thở gấp. Cố Tư Mẫn bất lực, bất đắc dĩ đành phải đẩy nàng ra, tự mình mặc y phục.
"Mẫn Nhi, sao thức sớm vậy ?" Khi người trong lòng giãy giụa đứng lên mang đến một cảm giác mất mát, Vinh Cẩn Du hơi trợn mắt, nhăn mặt, mắt buồn ngủ mông lung nhìn Cố Tư Mẫn.
"Nàng, sớm cái gì mà sớm, mặt trời cũng đã lên cao." Khi Cố Tư Mẫn mặc y phục, Vinh Cẩn Du bỗng ngồi dậy, vốn định tiếp tục nằm một hồi , đột nhiên tựa như nhớ tới đến cái gì giật mình ngồi dậy một cái.
"Sao vậy? Không thoải mái sao ?" Cố Tư Mẫn thấy Vinh Cẩn Du đột nhiên ngồi dậy còn nhìn chằm chằm mình, nhãn lang* kia cũng bắt đầu loé sáng.
*Nhãn lang: mắt sói.
"Không sao." Vinh Cẩn Du nói xong hai chữ, sau đó lại nhìn chằm chằm nàng như cũ.
". . . ."
Cố Tư Mẫn bất lực, nhất thời cảm thấy người này lại không bình thường, nhưng mà Vinh Cẩn Du không có hành động gì khác nữa, cũng chỉ nhìn chằm chằm nàng như vậy, nàng mặc tiết y vào, cũng không chút yếu thế nào nhìn chằm chằm lại.
Bất quá, Cố Tư Mẫn không nhìn chằm chằm vào mặt Vinh Cẩn Du, lại nhìn chằm chằm thân thể nàng, bởi vì, Vinh Cẩn Du không mặc y phục, Cố Tư Mẫn vẫn thầm nhớ kỹ chuyện lần trước Vinh Cẩn Du nhìn lén nàng tắm rửa, lần này cuối cùng cũng được nhìn lại.
Cố Tư Mẫn nghi hoặc, nói: "Nhẫn ?"
Vinh Cẩn Du ngơ ngác nhìn Cố Tư Mẫn, sau đó liền đưa tay tháo dây chuyền trên cổ mình xuống. Đeo sợi dây lên cổ Cố Tư Mẫn, phía trên có hai chiếc nhẫn, một chiếc đeo vào ngón áp út tay trái của Cố Tư Mẫn, một chiếc đeo vào ngón áp út tay phải của bản thân, sau khi đeo xong, nàng cũng không đáp lại ánh mắt nghi hoặc của Cố Tư Mẫn, lại bắt đầu nhìn chằm chằm rồi kéo tay trái Cố Tư Mẫn cùng tay phải của bản thân nắm lại một chỗ, chỉ ngây ngốc nở nụ cười.
Trường hợp này vốn không có gì, nhưng mà, giọng cười cùng ánh mắt kia của nàng trông rất quỷ dị.
Hồi lâu sau, không biết là cảm động hay cao hứng, Vinh Cẩn Du đúng là cười ra nước mắt, làm Cố Tư Mẫn phải đưa tay lau nước mắt nàng, nàng mới lên tiếng nói chuyện: "Ừm, là nhẫn, lúc còn rất nhỏ ta đã mơ một giấc mơ dài, trong mơ có một đôi yêu nhau thành thân, bọn họ hay dùng bộ nhẫn này đeo vào ngón tay đối phương, đem đối phương buộc chặt bên người mình. Sau khi tỉnh lại ta liền tự mình thiết kế tìm thợ làm đôi nhẫn này, ta vẫn luôn chờ, chờ đến một ngày ta gặp được người ta yêu, tự tay đeo cho nàng ấy, nhẫn này hàm chứa tình yêu của ta dành cho nàng, trên thiên hạ này chỉ có một đôi duy nhất, tựa như chúng ta vậy, chỉ có lẫn nhau, không thể thay thế."
Cố Tư Mẫn sờ sở dây chuyền thuần sắc trên cổ, nhìn Vinh Cẩn Du hỏi: "Là màu trắng sao ?"
"Đây là dây chuyền, cũng là một đôi, giống nhau như đúc. Khụ, nàng thấy thế nào ?"
Vinh Cẩn Du giải đáp thắc mắc của Cố Tư Mẫn xong, lại thấy ánh mắt Cố Tư Mẫn vẫn dừng lại trước ngực bản thân, nàng hơi thất kinh, lập tức kéo y phục qua che lại cảnh sắc trước ngực, một bộ dáng thẹn thùng phòng bị nhìn Cố Tư Mẫn.
"Ha ha ha, không ngờ Cẩn Du cũng biết thẹn thùng đấy ?" Vừa mới từ trong ngọt ngào trở lại, Cố Tư Mẫn nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn bị người đùa giỡn cùng có chút ngượng ngùng của Vinh Cẩn Du, bị nàng làm cho bật cười.
"Công chúa, Phò mã tỉnh dậy rồi sao ?" Nha hoàn trước cửa chờ hầu hạ hai người rời giường nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cười, liền gõ cửa hỏi.
"Ừm, vào đi." Vinh Cẩn Du mặc y phục xong mới phân phó các nàng tiến vào.
Lúc đứng dậy, nhìn thấy màu đỏ tươi chói mắt trên giường, sáng lạn loá mắt, Vinh Cẩn Du nháy mắt hoảng thần, tựa như thấy được hạnh phúc, nàng cười cười, nói: "Để ta sơ trang giúp Mẫn Nhi."
Vinh Cẩn Du thấy Cố Tư Mẫn muốn đi trang điểm, liền đi qua phải giúp Cố Tư Mẫn trang điểm, đến khi nàng cầm lược lại thuận tay đẩy gương đồng sang một bên.
"Phò mã, để ta đến giúp." Lưu Tô đứng một bên thấy Vinh Cẩn Du tay chân vụng về hồi lâu vẫn không sơ trang được, đành phải ngăn cản.
"À, vậy ngươi đến sơ trang đi." Vinh Cẩn Du không do dự đem lược đưa cho Sở Lưu Tô, tương đối bình tĩnh, cũng không quay đầu lại liền ra khỏi cửa.
"Ơ, ta nói thảo nào cảm thấy là lạ, sao gương lệch vậy ?" Sở Lưu Tô thấy Vinh Cẩn Du ra ngoài, quay đầu mới phát hiện gương trên bàn bị lệch, có chút nghi ngờ.
"Vinh Cẩn Du !" Sau khi Sở Lưu Tô thắc mắc nhắc nhở Cố Tư Mẫn mới phát hiện gương thật sự bị lệch, lúc nàng cầm gương đồng lên liền lấy vết anh đào màu đỏ sậm trên cổ mình, rất rõ.
"Sao? Mẫn Nhi, ta đi thiện phòng trước chờ nàng. Nàng yên tâm, cứ từ từ trang điểm, ta sẽ phân phó ngự trù làm món nàng thích ăn nhất." A, bị phát hiện rồi, trước cứ chạy trốn đã.
Vinh Cẩn Du ở trong sân vừa nghe Cố Tư Mẫn gọi nàng, biết rõ nguyên nhân, nhất định là vì tối hôm qua nàng cố ý để lại vết anh đào nhỏ trên cổ Cố Tư Mẫn, lập tức nhanh chóng đào tẩu.
"Khụ, thiếu gia, ngài rốt cuộc cũng rời giường !" Tiêu Duẫn từ xa thấy thiếu gia chạy đến đây, liền kích động chạy qua.
"Ừm, sao vậy ?" Hôm nay tính ra ta cũng dậy sớm, nếu là bình thường ta vẫn còn ngủ.
Tiêu Duẫn nói: "Nàng kia, sáng sớm hôm nay phái người đến hẹn ngài gặp mặt ở Mặc Nhu Hiên."
Sáng sớm hôm nay Tiêu Duẫn lại nhận được tin hẹn gặp mặt thiếu gia mình ở Mặc Nhu Hiên, liền đến thông tri Vinh Cẩn Du, không ngờ đợi một lúc Vinh Cẩn Du chẳng những không thức, ngay cả Công chúa luôn thức sớm cũng chưa rời giường.
Vinh Cẩn Du nghĩ nghĩ, nói: "Sáng sớm hôm nay? Đúng là rất sớm, chẳng lẽ có việc gì gấp? Chúng ta đi xem thử."
Vinh Cẩn Du nghi vấn cân nhắc một chút, vẫn quyết định đi xem thử, dù sao ai cũng có lòng hiếu kỳ. Ngay cả điểm tâm cũng chưa kịp ăn liền đi.
Hai người vừa đến cửa Mặc Nhu Hiên, một tú bà liền lôi kéo Vinh Cẩn Du, nói: "Ai u, vị công tử này lớn lên thật đúng là tuấn tú, ngay cả cô nương của ta cũng không bằng, vị công tử này xưng hô thế nào? Hai vị có vừa ý cô nương nào chưa? Các cô nương của chúng ta người người đều xinh đẹp như tiên, bảo đảm sẽ khiến các ngài lúc đến cao hứng lúc về hài lòng, bằng không ta đề cử vài cô nương có tư sắc cho hai vị ?"
Tú bà vừa thấy cách ăn mặc của hai người Vinh Cẩn Du liền biết là công tử có tiền, từ đầu tới cuối đề cử lấy lòng, thập phần ân cần.
Vinh Cẩn Du lắc đầu, nhìn xung quanh, cự tuyệt: "Không cần, chúng ta tới chờ người."
Vinh Cẩn Du cự tuyệt thẳng thừng, tìm một bàn ngồi xuống, lại nhìn xung quanh một chút. Nhã nhân thâm trí, cách bày trí của Mặc Nhu Hiên này cũng thật thanh nhã, xem ra lão bản ở đây cũng là người có phẩm vị phong nhã.
Đạo lý thịt béo đến miệng sao có thể nhả ra, tú bà kia không cam lòng đi tới, nói: "Như vậy sao được? Nếu không hai vị công tử đến đây ngồi, coi trọng cô nương nào thì cứ gọi ta, Mặc Nhu Hiên chúng ta ca múa ngày đêm không nghỉ, hoa khôi đầu bài Tâm Nguyệt cô nương của chúng ta sẽ lập tức biểu diễn đấy."
Tú bà nói xong thấy hai người Vinh Cẩn Du không còn cự tuyệt, liền phân phó gã sai vặt lên rượu và thức ăn sau đó đi tiếp đón người khác.
Tú bà mới vừa đi, hoa khôi kia liền lên đài biểu diễn, quả thật là vẻ đẹp trời sinh khó cưỡng, dáng vẻ bế nguyệt tu hoa*, khiêu vũ cũng đẹp, các vị công tử thiếu gia xem dưới đài, người người đều là thèm nhỏ dãi ba thước, nửa hồn cũng bị câu đi mất.
*Bế nguyệt tu hoa: nguyệt thẹn hoa nhường. Miêu tả vẻ đẹp của người con gái.
Không bao lâu vũ khúc trên đài kết thúc, không ngờ có người hú hét, kêu hoa khôi tiếp khách, nhìn dáng vẻ cùng cách ăn mặc kia hẳn là một tên đệ tử nhà giàu chơi bời lêu lổng.
Trong lúc bọn họ lôi kéo đó, Vinh Cẩn Du đã ngồi xuống, hoa khôi kia thế nhưng lại đột nhiên kéo cánh tay Vinh Cẩn Du, nói: "Hôm nay ta đã đáp ứng uống rượu mua vui với vị công tử này, Lâm công tử nếu muốn Tâm Nguyệt bồi, vậy xin hẹn ngày khác."
Vinh Cẩn Du bị nàng kia ôm cánh tay lôi kéo, toàn thân lập tức nổi da gà, không rõ tình huống nhìn xung quanh, còn cật lực muốn kéo tay nàng kia ra. Lúc này bên tai lại vang lên thanh âm làm người ta chán ghét vô cùng.
Nam tử dây dưa với Tâm Nguyệt cô nương kia nói: "Ai u, ta còn tưởng là ai. Thì ra là Phò mã Trường Nhạc Công chúa của chúng ta, không ngờ Trường Nhạc Công chúa tư sắc khuynh quốc khuynh thành cũng không thể giữ được ngươi? Thật sự là mẫu đơn hoa hạ tử, tố quỷ dã phong lưu*, đúng không? Ha ha ha."
*Chết dưới tay người đẹp, thành quỷ cũng phong lưu.
Nam tử này hiển nhiên là nhận ra Vinh Cẩn Du, mở miệng mỗi một câu đều là châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nói vậy thân phận cũng không bình thường, làm cho Vinh Cẩn Du trong lòng bắt đầu tính toán người kia là ai, vừa rồi nghe nàng kia gọi hắn là Lâm công tử, xem ra chắc là công tử Triệu Vương phủ Lâm Ức Kiệt.
Tú bà bên cạnh muốn tiến lên hoà giải, còn chưa kịp lên tiếng chợt nghe Lâm công tử nói Vinh Cẩn Du là Phò mã gia, nhất thời cũng ngây ngẩn cả người, nhìn mặt đoán ý, đắc tội bên nào nàng cũng đều không thể gánh nổi.
Vinh Cân Du híp mắt, liếc nhìn Lâm Ức Kiệt, khinh thường nói: "Ta lớn như vậy hôm nay mới lần đầu nhìn thấy, xem như hiểu được cái gì gọi là miệng chó không mọc được ngà voi*."
*Ví với kẻ xấu không thể nói ra lời tử tế.
Vinh Cẩn Du đã biết thân phận người này, nàng làm sao không nhận ra được phần uất khí này, đương nhiên là muốn mắng ngược trở lại. Huống chi, ngoài thân phận Phò mã chính mình tốt xấu cũng có thể coi là tiểu Vương gia - người thừa kế Vương vị, không hơn không kém, đều là thiếu gia Vương phủ, cho nên thân phận cùng ngồi cùng ăn như nhau.
Ai ngờ Lâm Ức Kiệt kia ngược lại hừ lạnh, nói: "Vinh Cẩn Du, ngươi mắng ai? Đừng tưởng rằng hiện tại ngươi có Trường Nhạc Công chúa làm chỗ dựa là hay lắm, Phò mã? Hừ, hừ, Phò mã bất quá cũng chỉ là một con ngựa của Công chúa mà thôi."
Lâm Ức Kiệt kia vừa nghe thấy Vinh Cẩn Du mắng hắn miệng chó không mọc được ngà voi, nhất thời nổi trận lôi đình, tức giận lại không thể làm gì. Hắn liền trút giận lên thân phận Phò mã kia, nhất thời võ mồm cực nhanh.
Vinh Cẩn Du kiêu ngạo nhìn hắn, ngữ khí thập phần hèn mọn, nói: "Đúng vậy, nhưng thật ra cũng có vài người muốn tranh nhau làm con ngựa này còn chưa có bản lĩnh, không đủ tư cách nữa đấy !"
Vinh Cẩn Du lúc này ánh mắt híp lại, vẻ mặt khinh thường, ngôn ngữ châm chọc, khinh thường những kẻ ăn chơi trác táng chỉ biết tranh giành tình nhân.
Lâm Ức Kiệt kia không phục phun ngụm nước miếng thối của hắn vào nàng, nói: "Hừ, Vinh Cẩn Du, hôm nay ngươi nói cái gì cũng đều vô dụng, ta đã định Tâm Nguyệt là cô nương của ta, ngươi cũng không suy nghĩ lại thân phận chính mình, ở thanh lâu tranh giành cô nương với ta, ngươi cũng không sợ Trường Nhạc Công chúa trách tội sao ?"
Hừ, Vinh Cẩn Du ngươi đoạt thân phận Phò mã của ta không sao cả, nhưng ngươi lại đoạt Cố Tư Mẫn, bây giờ ngươi còn muốn đoạt Giang Tâm Nguyệt với ta, ta sẽ không cho ngươi được như ý.
Lâm Ức Kiệt bị Vinh Cẩn Du đâm vào chỗ đau, không khỏi lửa giận công tâm. Hắn là kẻ háo sắc vô sỉ, thuở nhỏ đã thích Trường Nhạc Công chúa, Trường Nhạc Công chúa lại có tư sắc khuynh quốc khuynh thành nhưng vẫn chưa liếc mắt nhìn hắn một lần, việc này vốn làm cho hắn rất bất mãn, lúc trước kinh thành đồn đại Trường Nhạc Công chúa đã quá tuổi nhưng vẫn chưa tính đến chuyện hôn phối cũng là do hắn cố ý khơi mào. Vốn hắn muốn lợi dùng lời đồn này để cho lão phụ thân Vương gia kia của hắn đi thỉnh chỉ tứ hôn của Thánh Thượng, Triệu Vương xem như phụ thần của tam hoàng tử Cố Hàm, nếu Lâm Ức Kiệt cưới Trường Nhạc đối với bọn họ mà nói cũng là chuyện nhất cử lưỡng tiện. Không ngờ lại để Vinh Cẩn Du chiếm tiện nghi, trong lòng hắn đến bây giờ vẫn không nuốt trôi cục tức này. Hôm nay ở thanh lâu chạm mặt, đúng là oan gia ngõ hẹp, nhất định phải sỉ nhục Vinh Cẩn Du một phen.
Vinh Cẩn Du nhìn vào mắt Lâm Ức Kiệt, nói: "Lâm Ức Kiệt, ngươi có bản lĩnh thì dùng đầu lưỡi liếʍ khuỷu tay ngươi, nếu ngươi liếʍ được, ta sẽ không tranh giành Tâm Nguyệt cô nương với ngươi nữa, thế nào ?"
Vinh Cẩn Du ngồi xuống xong còn cố ý kéo Giang Tâm Nguyệt vào trong ngực, vừa uống rượu vừa nghênh mặt, biểu tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Lâm Ức Kiệt. Lời đồn đều nói Lâm Ức Kiệt này tốt mã dẻ cùi*, kỳ thật cũng còn có chút không thông minh, ngu xuẩn, hôm nay nàng ngược lại muốn xem thử Lâm Ức Kiệt này rốt cuộc là người thế nào.
*Tốt mã dẻ cùi: nôm na là chỉ biết ba hoa, khoe mẽ, chỉ được vẻ bề ngoài.
Tiêu Duẫn nói nhỏ bên tai Vinh Cẩn Du: "Thiếu gia, ngài cũng quá tiện nghi cho hắn, ngài xem bộ dáng hách dịch kia của hắn kìa, bằng không để ta đi giải quyết hắn ?"
Tiêu Duẫn ở một bên không quen nhìn bộ dáng cả vυ' lấp miệng em* kia của Lâm Ức Kiệt, liền muốn thay thiếu gia nhà mình ra tay giáo huấn hắn.
*Cả vυ' lấp miệng em: nhằm chỉ thói xấu hay ỷ vào quyền thế, sức mạnh để lấn át người khác.
Vinh Cẩn Du tất nhiên biết Tiêu Duẫn nếu thấy nàng bị khi dễ nhất định sẽ thiếu kiên nhẫn như vậy, nhưng cũng không lên tiếng, vẫn là vẻ mặt mỉm cười lắc đầu như trước.
"Được." Lâm Ức Kiệt lại bị thần sắc cùng hành động kia của Vinh Cẩn Du làm cho tức giận, làm sao có thể dùng đầu óc suy nghĩ được, quả nhiên bị lừa, đáp ứng việc này.
"Ngươi tới thử xem." Lâm Ức Kiệt thử không được, liền gọi người hầu bên cạnh hắn cũng liếʍ thử khuỷu tay của bản thân.
Người hầu kia cũng thử, hỏi: "Thiếu gia, hình như không liếʍ được, là do cánh tay quá dài hay là đầu lưỡi quá ngắn ?"
Người hầu bên cạnh Lâm Ức Kiệt dùng hết sức cũng không liếʍ tới giống như thiếu gia nhà mình, liền có chút sốt ruột.
Vinh Cẩn Du lại thêm mắm dặm muối, nói: "Đúng vậy, là do cánh tay ngươi không đủ ngắn, đầu lưỡi lại không đủ dài, nếu không, ngươi trở về luyện tập lại rồi đến đây tranh giành cô nương với ta ?"
Người này sao có thể làm chuyện dọa người một cách tự nhiên như vậy? Sao hắn có thể nói chuyện dọa người như vậy mà không đỏ mặt, không có cảm giác tự ti như vậy? Vinh Cẩn Du ghét bỏ nhìn thoáng qua Lâm Ức Kiệt chật vật, vẻ mặt quẫn bách vô cùng, có chút không che giấu rung đùi cười đắc ý, động tác vừa rồi của Lâm Ức Kiệt cũng làm cho đám người xung quanh cười ồ lên.
Lâm Ức Kiệt này cũng phải ngu xuẩn lắm, vừa thấy dáng vẻ cười gian trá kia của Vinh Cẩn Du liền biết mình bị người đùa bỡn. Hắn đột nhiên cả giận nói: "Vinh Cẩn Du, ngươi đùa bỡn ta ?"
Vinh Cẩn Du nhìn xung quanh, cười nói: "Ai u ~, lời này của Ức Kiệt có vẻ không đúng, quần chúng vây xem ở đây đều thấy rõ đây là ngươi tự mình liếʍ, ta nào có đùa bỡn ngươi? Kỳ thật, nếu ngươi không thích Công chúa, kết quả Công chúa gả cho ta khiến ngươi không sinh ra cảm giác không cam lòng muốn nhục nhã ta, ngươi làm sao tự rước nhục vào người được? Sự ghen tị thật đáng sợ, có thể làm cho người ta đổi trắng thay đen."
Xem ra lời đồn này cũng là sự thật, Lâm Ức Kiệt bất quá cũng chỉ thế thôi, thật ra vẫn không tính là rất ngu xuẩn.
"Hừ, mấy năm không gặp, không ngờ công phu mồm mép của Cẩn Du lợi hại không ít, cũng không biết thân thể này có còn yếu đuối như trước không? Nếu như thân thể này của ngươi không thoả mãn được Công chúa, tại hạ nguyện ý tận lực cống hiến." Lâm Ức Kiệt cười lạnh một tiếng, trong mắt đã lộ ra hung quang, nói còn chưa dứt lời liền đánh vào mặt Vinh Cẩn Du, Lâm Ức Kiệt tuy rằng chỉ là muốn khoa chân múa tay một chút, nhưng dù sao cũng là nam nhân, một quyền này lực đạo cũng không hề nhẹ. Nhưng Vinh Cẩn Du lại hoàn toàn không phản kháng, hơn nữa trước đó nàng đã liếc mắt ra hiệu cho Tiêu Duẫn, không cho hắn xuất thủ.
Bất quá hành động bây giờ của Lâm Ức Kiệt quá rõ ràng, đều vô cùng nhuần nhuyễn biểu lộ ra ngoài.
Vinh Cẩn Du híp mắt, cắn răng dữ tợn cười, nói: "Ha ha ha, Lâm Ức Kiệt, ngươi phải nhớ kỹ, đánh ta, nhất định sẽ trả đại giới."
Lâm Ức Kiệt ngươi muốn nhục nhã ta, ta không quan tâm, ngươi đánh ta, ta cũng có thể tha thứ ngươi. Nhưng ngươi cố tình muốn chết, nhục nhã Mẫn Nhi, sau này nếu ngươi chết không tử tế cũng không trách được ta.
Vinh Cẩn Du bị đánh một quyền này cũng không nhẹ, nàng ngồi dưới đất hai tay chống phía sau dựa vào ghế cười to, sau đó nói ra lời lạnh đến mức khiến cho người khác không thở nổi, Vinh Cẩn Du thế nhưng uy hϊếp sẽ làm cho Lâm Ức Kiệt chết không tử tế, còn muốn rút nghịch lân của hắn. Cố Tư Mẫn đối với nàng quan trọng cỡ nào, sao có thể để tiểu nhân vấy bẩn, đây mới là nguyên nhân khiến cho Vinh Cẩn Du chân chính trở nên máu lạnh.
Tiêu Duẫn vừa nghe thấy Vinh Cẩn Du nói như thế liền tiến lên một bước đánh Lâm Ức Kiệt một bạt tai, Tiêu Duẫn dù sao cũng là cao thủ võ lâm lại ra tay ngoan độc, vừa rồi cố gắng nhẫn nhịn bây giờ khó lắm mới có thể đánh hắn, cái tát này rất mạnh khiến cho Lâm Ức Kiệt lùi ba bước, rụng hai cái răng, mũi miệng lập tức chảy máu, mặt cũng sưng đỏ lên.
Lâm Ức Kiệt sửng sốt, nói: "Ngươi."
Người hầu bên cạnh Lâm Ức Kiệt nhanh tay lẹ mắt giữ chặt hắn, khuyên nhủ: "Thiếu gia, bỏ qua đi, nếu Công chúa khác còn được, thế nhưng hiện tại ngài ấy là Phò mã của Trường Nhạc Công chúa, ta không thể trêu vào. Hơn nữa, ngài xem thiến niên bên cạnh ngài ấy nhất định là biết võ công nên mới có thể đánh ngài một cái như vậy, thân thể ngài quan trọng, ta trở về nghĩ cách cáo trạng là Phò mã lại ở thanh lâu tranh giành cô nương, chỉ sợ Trường Nhạc Công chúa không xử lý ngài ấy thôi."
Lâm Ức Kiệt thấy dáng vẻ Vinh Cẩn Du nhếch nhác không thua gì mình còn dám lên tiếng uy hϊếp, vốn định động thủ lần nữa, không ngờ lại bị thiếu niên bên cạnh Vinh Cẩn Du tát một cái đầu óc quay cuồng. Lúc này người hầu bên cạnh đỡ hắn, nói nhỏ bên tai khuyên hắn bỏ qua đi.
Người hầu này ngược lại thông minh hơn chủ tử, nếu không có hắn khuyên can, sợ rằng Lâm Ức Kiệt này nhất định sẽ làm đến cùng.
Lâm Ức Kiệt có được bậc thang, lại vẫn thập phần tức giận, nói: "Hừ, chúng ta đi." Việc này, hắn đành phải bỏ qua như vậy, không cam lòng đẩy người hầu đang đỡ hắn ra, phất tay áo ra khỏi cửa.
Tiêu Duẫn nhìn Vinh Cẩn Du, buồn bực hỏi: "Thiếu gia, cho dù ngài không đánh trả lại nhưng sao cũng không né tránh ?"
Tiêu Duẫn nhìn khoé miệng chảy máu của Vinh Cẩn Du, vẫn không rõ nguyên nhân.
Vinh Cẩn Du cười cười, nói: "Thứ ta muốn chính là hiệu quả này."
Hừ, Lâm Ức Kiệt, ta đây ăn chơi trác táng, làm việc không đàng hoàng, ở thanh lâu tranh giành nữ nhân làm tổn hại thanh danh đã có thể dựa vào ngươi truyền ra ngoài. Ngươi nhất định đừng để ta thất vọng.
Vinh Cẩn Du lấy khăn tay lau lau vết máu trên khoé miệng, ánh mắt âm lãnh xót xa nhìn bóng dáng Lâm Ức Kiệt rời đi, nở nụ cười khẽ làm cho người khác khó có thể phát hiện.
Vinh Cẩn Du vừa đứng lên, một gã sai vặt liền đến truyền lời : "Vinh thiếu gia, người ngài chờ đã đến, mời ngài lên lầu hai gặp."
Vinh Cẩn Du gật đầu đáp ứng, quay đầu nói với Tiêu Duẫn: "Ngươi ở đây chờ ta."
Thấy Vinh Cẩn Du đi theo gã sai vặt, hai bóng người đứng ẩn nấp trong góc cũng rời đi theo.
"Mời dùng trà." Gã sai vặt kia dẫn Vinh Cẩn Du vào một gian phòng khá hẻo lánh trên lầu hai, rót trà xong sau đó ra ngoài.
"Tiểu nữ ngưỡng mộ đại danh công tử đã lâu, hôm nay nhìn thấy quả nhiên là không tầm thường."
Lúc này trong phòng xuất hiện một nữ tử mặc lụa mỏng bước ra, xinh đẹp quyến rũ. Vinh Cẩn Du tập trung nhìn vào, đây chẳng phải là hoa khôi Tâm Nguyệt cô nương vừa nãy sao, sao lại là nàng ?
Vinh Cẩn Du nhìn nàng, hỏi: "Tại hạ cùng cô nương chưa từng quen biết nhau, không biết cô nương hai lần hẹn tại hạ đến tận đây là có chuyện gì ?"
Vinh Cẩn Du có chút buồn bực, chính mình cùng nữ tử trước mắt này đừng nói là quen biết, chính là ngay cả mặt mũi cũng chưa từng gặp qua, nàng vì sao lại tìm mình ?"
"Lời ấy của công tử sai rồi, ở trên dưới kinh thành này ai không biết, ai không rõ Phò mã của Trường Nhạc Công chúa là người phong lưu phóng khoáng, tuấn tú nho nhã cơ chứ. Đêm đại hôn đó thế nhưng hớp hồn không biết bao nhiêu thiếu nữ ngây thơ đấy." Nàng kia thân thể còn mềm mại dẻo dai hơn so với trên đài, ngồi xuống bên cạnh Vinh Cẩn Du, cười khẽ.
Thấy nàng kia có chút u oán nhìn chính mình, Vinh Cẩn Du giả vờ cười, nói: "Nào có, tại hạ không phẩm trật* không đức, có, cũng chỉ là một cái thân phận con cháu quan gia cùng vẻ bề ngoài được phụ mẫu ban cho mà thôi, không thể khiến nữ tử ái mộ, này ta không nhận nổi."
*Phẩm trật: tước vị, cấp bậc trong xã hội.
Ái mộ? Với tư sắc của nàng muốn dạng nam nhân nào quỳ dưới váy nàng mà chẳng được, thế nào lại ái mộ một tên ma ốm như ta cơ chứ? Vinh Cẩn Du trong lòng nghi hoặc, khi nào bản thân lại trở nên yêu nghiệt hơn so với Mẫn Nhi nhà mình, chỉ mới nghe lời đồn đã bị câu hồn ?
"Công tử thật sự khiêm tốn, vẻ bề ngoài ăn chơi trác táng kia của ngài làm sao có thể gạt được ta? Ngài cũng đừng quên, trong nơi phong nguyệt này ta đã nhìn thấy qua đủ loại nam tử, bọn họ cũng không có ánh mắt thuần khiết sạch sẽ như ngài."
Tâm Nguyệt mỉm cười, hai tay câu lên cổ Vinh Cẩn Du, ánh mắt ái muội nhìn đối phương, môi khẽ khép mở: "Công tử vừa rồi vì tiểu nữ tử bị thương, không bằng hiện tại để tiểu nữ tới hầu hạ công tử được không ?" Tâm Nguyệt nói xong một tay đặt lên cổ Vinh Cẩn Du, tay kia thì cũng không an phận di chuyển xuống phía dưới thân thể Vinh Cẩn Du.
Ai du ~, tục ngữ nói đúng, nhất thụ lê hoa áp hải đường*, nhất chích nhuyễn muội trấn trạch nam. May mắn thay Vinh Cẩn Du nhiều nhất cũng chỉ là một trạch nữ không phải trạch nam, mỹ từ như vậy dùng trên người nàng thật sự có hơi lãng phí.
*Nhất thụ lê hoa áp hải đường: ý chỉ chồng già lấy vợ trẻ, trâu già thích gặm cỏ non.
Công, khai, câu, dẫn? Nàng có mục địch gì? Vinh Cẩn Du đứng dậy phòng bị cười, hỏi: "Cô nương, nếu đã nhìn ra tại hạ không phải kẻ ăn chơi trác táng, cần gì phải câu dẫn ta như thế ?"
Vinh Cẩn Du thấy nàng như thế, lập tức lại bắt đầu trở nên phòng bị, trong kinh thành này có biết bao nhiêu âm mưu cùng cạm bẫy, ngoại trừ Công chúa phủ cùng Vinh Vương phủ, nàng thật sự phải thời thời khắc khắc cẩn thận cảnh giác.
Tâm Nguyệt kia lại đến gần Vinh Cẩn Du, nói: "Nam tử trên thế gian này có người nào không ham mê nữ sắc? Có thể có được một phu quân hoàn hảo như công từ, muốn tiểu nữ làm thϊếp, cũng là tiểu nữ tử trèo cao. Chỉ cầu công tử không chán ghét, liền chính là chết cũng không hối tiếc."
Tâm Nguyệt kia nói xong liền kéo đai lưng, sa y xuyên thấu nháy mắt nhẹ nhàng rơi xuống, thân thể trắng nõn như ngọc bại lộ trước mặt Vinh Cẩn Du. Nàng lại xoay người một cái, dịu dàng nép vào lòng Vinh Cẩn Du, ngay cả ánh mắt nhìn nàng đều tràn đầy sắc xuân.
Vinh Cẩn Du lại cự tuyệt, nói: "Tại hạ đã có thê thất, tiểu thư coi trọng ta không thể nhận, thỉnh tự trọng."
Vinh Cẩn Du đẩy nàng ra một phen, đứng lên, lời lẽ chính nghĩa cự tuyệt.
Tâm Nguyệt kia nhất thời sắc mặt tái mét, giọng nói lạnh lùng: "Hừ, tự trọng? Xin hỏi công tử, thanh lâu kỹ viện này thời điểm ngập trong vàng son làm sao có thể nhắc tới tự trọng? Chứ không phải là công tử sợ vợ nên mới từ chối như thế ?"
Tâm Nguyệt thấy Vinh Cẩn Du hành động như thế, thoáng sửng sốt, sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng. Lúc nói đến sợ vợ, giọng nói của nàng tràn đầy khinh thường.
Vinh Cẩn Du cũng không tức giận, chỉ cười nói: "Vậy muốn xem trong lòng tiểu thư ngươi, mấu chốt của tự trọng là gì? Theo ta, trên đời này không có nam tử sợ vợ, chỉ có nam tử bởi vì xuất phát từ yêu mà nhường nhịn. Huống chi, sợ vợ hay không sợ vợ cũng phải xem mị lực của ngươi, không phải sao ?"
Nàng thật sự là người hẹn ta ra gặp mặt? Nữ tử trong kinh thành này có thể si mê đến như vậy sao? Hay là có âm mưu gì khác? Lúc này Vinh Cẩn Du trong lòng đã sớm suy nghĩ đến tiền căn hậu quả nhưng vẫn không rõ chuyện này.
"Ngươi."
Tâm Nguyệt kia bị Vinh Cẩn Du hỏi lại làm cho tức giận, nghe những lời này của Vinh Cẩn Du, rõ ràng là nói mình không biết liêm sỉ, ngay cả thiếu nữ rụt rè gì đó cũng không còn sót lại chút gì, giống như nàng tự nguyện. Ý tứ sau đó rõ ràng là châm chọc mị lực nàng không đủ, câu dẫn Vinh Cẩn Du không được, ngược lại khiến nàng nhất thời nghẹn lời.
Vinh Cẩn Du lại nói: "Cô nương, vẫn nên mặc lại y phục của mình trước đi, khoả thân như thế không sợ cảm lạnh sao ?"
Vinh Cẩn Du xoay người, cũng không nhìn nàng, tự mình rót trà uống.
Tấm Nguyệt kia thấy nàng chính trực như thế, mặc xong y phục, cười nói: "A, Vinh công tử quả nhiên là chính nhân quân tử, ta đây cũng nói thật, người hẹn ngươi tới gặp mặt muốn ta chuyển lời cho ngươi, nàng nói vừa rồi xảy ra chuyện dưới lầu, hôm nay nàng không tiện gặp mặt, vì để thể hiện sự xin lỗi nàng mới bao phòng riêng để ta cùng ngươi xuân tiêu một lúc. Thế Vinh công tử vẫn còn muốn cự tuyệt ta sao ?"
Tâm Nguyệt kia thấy Vinh Cẩn Du không dấy lên du͙© vọиɠ với mình chút nào, cũng chỉ mặc y phục vào, nói tình hình thực tế. Nhưng cuối cùng, vẫn không cam lòng hỏi một câu.
Vinh Cẩn Du ánh mắt khinh thường, nói: "Thế một khi đã như vậy, tại hạ trước hết cáo từ, phiền ngươi giúp ta chuyển lời cho nàng, hai lần ước hẹn đều xem như nàng thất hẹn trước. Tục ngữ có câu: 'Sự bất quá tam'*, sau này không cần lại hẹn ta, tại hạ không có dư thời gian chơi trò chơi nhàm chán này."
*Sự bất quá tam: việc gì cũng không nên quá ba lần.
Vinh Cẩn Du giả vờ tức giận nói xong, liền xoay người cũng không quay đầu lại tiêu sái rời đi, chuyện này đã quá rõ ràng. Trong lòng nàng đã hiểu được, có người muốn thử nàng, nhưng là người nào đây? Lại có mục đích gì, nàng vẫn chưa hiểu rõ. Bất quá nàng biết, dù nàng có nói lời này hay không người nọ nhất định vẫn sẽ tìm nàng, chỉ là sau này sẽ không dùng cách này nữa.
Đợi sau khi Vinh Cẩn Di rời đi, bên trong một gian phòng khác, Thuỷ Ảnh quỳ hai gối xuống đất, dáng vẻ chịu đòn nhận tội nói: "Tiểu thư, hắn đã đi rồi, Thủy Ảnh tự tiện làm chủ, thỉnh tiểu thư trách phạt."
Thủy Ảnh nhìn dáng vẻ Lâu Ngữ Ngưng đứng bên cửa sổ có chút gầy yếu đơn bạc nhưng lưng vẫn thẳng tắp, vẫn là vẻ chấp nhất như vậy, vừa rồi Giang Tâm Nguyệt câu dẫn Vinh Cẩn Du cũng là Thủy Ảnh bày mưu tính kế, nàng muốn nhìn xem Vinh Cẩn Du rốt cuộc có phải là người sẽ vì sắc đẹp mà thay đổi hay không.
Lâu Ngữ Ngưng ngữ khí sâu kín, nói: "Ngươi đứng lên đi, sau này không được phép làm như vậy nữa." Hắn là loại người gì ta làm sao không biết được, cần gì phải hoài nghi hắn có vì sắc đẹp mà thay đổi hay không ?
Lâu Ngữ Ngưng yên lặng xoay người, nàng cầm chén trà trong tay, bởi vì dùng sức quá lớn siết chặng trong tay mà rung lắc. Vừa rồi nàng cũng rất khẩn trương, nàng cũng không biết Vinh Cẩn Du có làm ra chuyện gì khiến cho nàng thất vọng không. Trong lòng nàng vẫn nguyện ý tin tưởng Vinh Cẩn Du chỉ là bởi vì tình thế cấp bách và quyền uy cho nên mới cưới Cố Tư Mẫn, đó không phải bởi vì yêu, đó là do rơi vào đường cùng nên mới như thế.
Thủy Ảnh vẫn không đứng dậy, lại nói: "Đa tạ tiểu thư, chỉ là, Vinh Cẩn Du nói về sau không bao giờ chấp nhận lời hẹn nữa, hắn cảm thấy đây là lừa gạt hắn."
Thuỷ Ảnh tự thuật lại lời nói của Vinh Cẩn Du trước khi đi, bắt đầu từ khi đó nàng mới xem như có một tia hảo cảm dành cho Vinh Cẩn Du.
Lâu Ngữ Ngưng xoay người, nói: "Không sao, dù sao hắn cũng không biết là ai hẹn hắn. Việc này về sau hẳn nói, lần sau ta sẽ trực tiếp tìm hắn."
Lâu Ngữ Ngưng buông chén trà trong tay, trong lòng cũng không biết Vinh Cẩn Du đang nghĩ gì.
"Dạ."
Đây là bao nhiêu lực, tiểu thư vì sao đến bây giờ vẫn còn lo lắng? Thủy Ảnh lên tiếng trả lời, nhìn thoáng qua chén trà tiểu thư vừa đặt xuống bàn, chính giữa chén trà khi bị bóp nứt ra một đường, nước đang tràn từng giọt ra ngoài. Cũng như nước mắt Lâu Ngữ Ngưng từng chảy, giọt nước như máu trong tim, không trọn vẹn.
Trong lòng Lâu Ngữ Ngưng sợ rằng Vinh Cẩn Du đời này cũng sẽ không đồng ý. Hiện tại trong lòng Vinh Cẩn Du chỉ có Cố Tư Mẫn, mà đây cũng là chuyện Lâu Ngữ Ngưng không thể chấp nhận được.
---------------Hết chương 57---------------
Tác giả muốn nói ra suy nghĩ của mình:
Khụ, ta lại hiện lên đây.
Cái kia, ngày mười lăm cảm thấy hai người các nàng hẳn là nên giáp mặt nói một vài chuyện thầm kín, ta muốn giải thích một chút thắc mắc về đêm mười lăm.
—————————
Vinh Cẩn Du vốn định nhân cơ hội xoay người làm chủ, không ngờ Cố Tư Mẫn lại hôn vết sẹo trên ngực nàng.
Cố Tư Mẫn thản nhiên hôn hôn vết sẹo hồng nhạt kia, nói: "Vết sẹo này quả nhiên phai nhạt không ít, thuốc kia, đúng là có hiệu quả."
Một kiếm này suýt nữa lấy đi tính mạng của nàng cũng là vì chính mình. Khi Cố Tư Mẫn hôn vết sẹo trên ngực Vinh Cẩn Du, khẽ đau lòng.
Vinh Cẩn Du nghe nàng nói sau khi hôn vết sẹo kia, biết nàng là đau lòng mình, nhanh chóng nói: "Sao? Là Mẫn Nhi bào chế thuốc tốt."
Cố Tư Mẫn lại cười cười, nói: "Thuốc kia cũng không phải do ta bào chế, ta làm sao có y thuật được như thế chứ ?"
——————————
Kỳ thật đoạn đối thoại này được nhắc tới khá mơ hồ, trong lòng hai người Vinh Cẩn Du cùng Cố Tư Mẫn đều đã biết rõ thân phận của đối phương, tình tiết trước đó đã nói rõ nguyên nhân, người Vinh Cẩn Du thương vẫn là Cố Tư Mẫn, thuốc là do Cố Tư Mẫn đưa, đoạn đối thoại này kỳ thật chính là Vinh Ngọc cùng Cố Nhạ Nhan đối thoại, nguyên nhân không nói rõ là bởi vì hai người đều là người thông minh, Cố Tư Mẫn lại giỏi tâm kế đương nhiên sẽ không cần nói rõ, nếu Cố Tư Mẫn không lên tiếng hỏi Vinh Cẩn Du tất nhiên cũng sẽ không ngốc đến mức nói rõ mọi chuyện, trong tình yêu đôi khi có một số việc không nói rõ sẽ tốt hơn, ta cảm thấy hàm súc một chút cũng tốt, ai du ~ sao lại xảy ra hiểu lầm vậy! Dù sao trong lòng mọi người đều hiểu được, nếu đã động tâm tất nhiên sẽ không nói đến chuyện quá khứ. Nếu Cố Tư Mẫn nhắc tới chuyện tình này hiển nhiên là lòng dạ hẹp hòi không chấp nhận được người khác lừa gạt cùng thương tổn nàng, tính tình Vinh Cẩn Du vốn cũng không quá chú trọng việc này, cho nên...trực tiếp khiến cho Cố Tư Mẫn tra tấn trả thù Vinh Cẩn Du cũng là điều dễ hiểu.
Khụ, nếu có cái gì không hiểu lắm xin cứ đọc kỹ lại các câu đối thoại, nhất định sẽ nhìn ra được manh mối.
———————————
Ngày 21 - 8 - 2024.