Ăn Vạ Bị Lật Xe

Chương 8: Con Không Thích Cậu Ta

Tưởng Uân đi thẳng đến trạm nước, thầm nghĩ phải tranh thủ kiếm chút tiền trước khi bắt đầu đi học.

“Ồ, trạng nguyên đến rồi đấy à.” Chú Cương Tử đang kiểm tra sổ sách của trạm nước ngẩng đầu lên nói: “Đã ăn trưa chưa?”

“Chưa ạ.” Tưởng Uân ném cặp sách xuống, rót một ly nước lạnh trước.

Trạm nước nằm bên trục đường chính của thôn Nguyên Gia, là một ngôi nhà 2 tầng, chú Cương Tử thuê, tầng một là trạm nước, tầng hai để ở.

Dì Hồng vợ chú Cương Tử chỉ vào nồi cơm nới với Tưởng Uân: "Trong nồi có cơm, rau trong tủ lạnh, cháu ăn chút đi."

Tưởng Uân tự lấy cơm cho mình, vét nồi cơm không còn một hạt gạo, sau đó lấy trong tủ lạnh ra một đĩa thịt xào dưa chua, không hâm nóng, vùi đầu vào ăn.

Chú Cương Tử ngồi bên cạnh, cầm cặp lên hỏi: "Sắp khai giảng rồi à? Cặp nặng lắm."

"À, là cuốn sách giáo khoa được phát hôm nay."

"Cháu đóng học phí chưa?"

"Nộp rồi." Tưởng Uân ngấu nghiến nuốt xuống, vừa ăn vừa nói: "Trường học còn có trợ cấp, nộp xong sau này chắc sẽ được hoàn lại."

Chú Cương Tử lấy từ trong cặp sách ra một cuốn sách giáo khoa hóa học, lật vài trang thấy giống như kinh thánh, liền hỏi: "Những thứ khác thì sao? Có trợ cấp tiền ăn không?"

Tưởng Uân nhai đến hai má phồng lên: "Chắc là không có đâu ạ, ai còn đi lo cả chuyện ăn uống chứ?"

Chú Cương Tử đốt một điếu thuốc: "Có khó khăn gì thì nói với chú."

Dì Hồng đi ngang qua đá lén chồng một cái.

Tưởng Uân nhìn thấy nói: "Chú, chú nhận cháu đi giao nước là đã giúp cháu rất nhiều rồi, cháu thực sự không cần gì nữa."

Cậu lùa hai ba miếng ăn hết một bát cơm, sau đó mở nồi cơm lên nhìn, như thể cơm có thể từ trong hư không mà ra.

Cậu ăn chưa no, dì Hồng giọng điệu cứng nhắc nói: "Cháu ăn cũng giỏi thật, lần nào cũng cứ như châu chấu vượt biên vậy, bà nội cháu không cho cháu ăn sao?"

Tưởng Uân không nói lời nào, chú Cương Tử vỗ vỗ tấm lưng gầy gò của cậu nói với vợ: "Bà không thấy thằng bé bao nhiêu tuổi sao, đang tuổi ăn tuổi lớn mà." Sau đó, ông quay đầu nhìn Tưởng Uân, " Nhưng sao cháu vẫn gầy thế này? Cũng không cao, bố cháu không thấp mà, bây giờ cháu đã hơn 1m7 chưa?"

“Chưa ạ.” Tưởng Uân lau miệng, lại rót một ly nước lớn.

"Cân nặng thì sao? hơn một trăm chưa?" (1)

“Chắc là hơn rồi ạ” Tưởng Uân nói xong liền đi rửa bát.

Dì Hồng thở dài nói: “Con nhỏ bé thế này liệu có bị thùng nước đè bẹp không?”

"Có thể lắm." Chú Cương Tử nheo mắt hút thuốc, "Hay cháu đừng làm nữa, chú chỉ sợ ngày nào đó cháu bị đè bẹp thành phết vật thì không lấy được vợ đâu"

Tưởng Uân đã chuyển chiếc thùng lớn đến chiếc xe ba bánh ở phía trước, quay lại nói: "Không được, vợ có thể không lấy nhưng tiền không thể không kiếm."

Từ chiều đến tối, Tưởng Uân chạy xe ba bánh qua khắp các đường làng ngõ phó, vác những thùng nước bằng đôi vai gầy gò, tận đến khi khắp người đau nhức, xương cốt dường như không còn là xương cốt của mình nữa cậu mới về nhà.

Gió hè mát dịu thổi len lỏi khắp các ngõ hẻm của thôn Nguyên Gia, trên đường trở về, Tưởng Uân nhìn thấy một con chó hoang đang ngồi xổm ven đường.

Con chó hoang nhìn cậu sủa: "Gâu, gâu!"

Tưởng Uân cũng true lại: "Gâu, gâu gâu gâu gâu!"

Chó hoang: "..."

Tưởng Uân cười lớn, mặc kệ mặt đất bẩn và thân thể đau nhức, cậu ném cặp sách xuống đất thực hiện 1 cú lộn nhào, động tác rất gọn gàng lưu loát.

Đây từng là sở trường của cậu, mỗi khi biểu diễn, cậu lại nhận được rất nhiều tràng pháo tay.

Đứng vững trên mặt đất, Tưởng Uân thở ra một hơi, phủi bụi trên tay, nhặt cặp đi về nhà. Mãi đến bây giờ cậu mới nhận ra niềm vui đang trào dâng trong l*иg ngực.

Điều ước đã giấu kín trong lòng bấy lâu bỗng trở thành hiện thực khiến cậu cảm thấy có chút mơ hồ.

Thế mà cậu được làm bạn cùng bàn với Chương Linh.

Hahahahaha!

Cậu và Chương Linh ngồi cùng một bàn!

Chỉ là cô có vẻ khó chịu với cậu thôi.

Tưởng uân nghĩ, chắc là do mâu thuẫn trong kỳ nghỉ hè, chỉ là hiểu lầm, sau này cậu sẽ tìm cơ hội giải thích với cô.

Cậu không sợ cô ghét mình, người ghét cậu nhiều như vậy, cậu đã quen rồi.

Có thể tìm thấy Chương Linh, có thể ngồi cùng bàn, nghe cô nói chuyện mỗi ngày, Tưởng Uân đã rất mãn nguyện rồi.

Về đến nhà, căn phòng trọ cũ kĩ vẫn nóng bức và sặc mùi hôi thối bốc ra. Lý Chiêu Hương đang đứng tựa vào kệ bếp nói chuyện điện thoại, chiếc điện thoại này là chiếc di động đời cũ do hội từ thiện khuyên tặng.

Tưởng Uân biết là cô cậu gọi đến.

"Là bé con vừa mới trở về... Ừm, hôm nay khai giảng, cả ngày cũng không biết đi đâu, chỉ biết ham chơi."

Lý Chiêu Hương biết Tưởng Uân đang làm việc bán thời gian, nhưng bà ấy không bao giờ kể với con gái mình, không biết là vì sao.

Tưởng Uân cũng không quan tâm, cậu ngồi vào bàn bắt đầu phân loại sách vở, sách mới vẫn còn nguyên mùi giấy mực, cậu lật xem từng cuốn một, cẩn thận viết tên mình lên trang đầu tiên.

Lý Chiêu Hương vẫn đang nói chuyện điện thoại:

"Tốn tiền, tất nhiên là tốn tiền! Bữa ăn, đồng phục học sinh, sách dày như gạch, cái gì cũng phải trả tiền hết."

"Tiểu hỗn đản kia không nghe lời, nghịch ngợm, thân già này đúng là số khổ, mẹ cũng hết cách, chẳng nhẽ lại vứt bỏ nó sao?"

"Nhất định phải đi học chứ, nếu nó không thích đi học thì thôi đi, nhưng nó đã thích đi học như vậy thì nhất định phải cho nó đi học."

"Vào đại học? Nếu nó có năng lực vào đại học, mẹ sẽ dốc toàn lực vì nó."

"Con đừng lo lắng chuyện học phí, đợi mẹ gom đủ tiền cho bé con học đại học thì sẽ đến chỗ con dưỡng lão, không thèm quan tâm nó nữa. Ôi, những năm này mẹ chưa từng một ngày được hưởng phúc, tay bồng tay bế (2), cuối cùng cũng nuôi được cục nợ kia khôn lớn."

...

Cô là cô ruột của Tưởng Uân, nhưng cậu và người cô này cũng chỉ như những người xa lạ.

Trước khi cậu ra đời, cô đã lấy chồng ở tỉnh khác, điều kiện gia đình nhà chồng cũng không khá giả. Cô của Tưởng Uân có về thăm một lần từ khi cậu còn nhỏ, nhưng cậu không có ấn tượng gì.

Sau đó, Lý Chiêu Hương có đến nhà con gái vài lần, nhưng không lần nào mang theo Tưởng Uân, cô của cậu thì không về Tiền Đường thêm lần nào nữa, bởi vì nhà mẹ đẻ sớm đã không còn.

Tưởng Uân cảm thấy có lẽ cô sợ về đây bà nội sẽ giao phó mình cho cô ấy nuôi, cô ấy cũng sợ cảnh nghèo khó.

Tưởng Uân bỏ ngoài tai giọng nói oang oang của Lý Chiêu Hương, cậu lấy từ cặp sách tờ đơn xin trợ cấp để điền thông tin.

Cậu và Lý Chiêu Hương thuộc hộ gia đình có thu nhập thấp nhất ở Tiền Đường.

Ngày trẻ Lý Chiêu Hương là nông dân, không được ăn học, cũng không tham gia bảo hiểm xã hội nên về già không có lương hưu, mọi chi phí sinh hoạt khám chữa bệnh đều phải tự chi trả.

Tưởng Uân mới qua 15 tuổi, một già một trẻ, theo quy định thì mỗi tháng mẹ cậu phải chu cấp ít nhất 500 tệ phí nuôi dưỡng, nhưng khoản tiền này từ năm 10 tuổi cậu đã không còn nhận được nữa.

10 năm đầu Lý Chiêu Hương và Tưởng Uân sống bằng khoản tiền trợ cấp ít ỏi đó, nhưng bây giờ tiền điện nước, ăn uống sinh hoạt mỗi tháng, dù có tang lên 1000 tệ thì cũng không đủ. Lý Chiêu Hương dựa vào việc nhặt ve chai bán lấy tiền muôi Tưởng Uân khôn lớn.

Tưởng Uân từ nhỏ đã ăn cơm thừa canh cặn, mặc quần áo cũ hàng xóm cho mà lớn lên. Khi còn nhỏ thì theo bà nội đi nhặt ve chai, lớn một chút liền đến trạm nước làm việc, hầu hết tiền cậu kiếm được đều đưa cho bà nội chi tiêu trong nhà, số lẻ còn lại dung để mua đồ dung học tập. Mười mấy năm cuộc đời đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy khái niệm “tiền tiêu vặt”.

Cậu nhìn vào cột thông tin của bố và mẹ chợt dừng bút, không biết nên điền như thế nào.

Từ nhỏ tới giờ, mỗi lần điền thông tin, nhìn thấy cột này đều cảm thấy tê dại.

Suy nghĩ một lúc cậu liền dung bút gạch chéo vào mấy ô này.

——

Sáng chủ nhật, Chương Trí Thành chở Chương Linh đến lớp thanh nhạc.

Ông và vợ đã hỏi ý kiến

của con gái về việc có nên tạm dừng lớp thanh nhạc do lịch học dày đặc ở trường cấp 3 hay không. Chương Linh nói vẫn muốn tiếp tục, nếu một ngày nào đó cảm thấy quá vất vả thì dừng lại cũng chưa muộn.

Cô thích ca hát nhất, trước giờ cô chưa từng có ý định phát triển theo con đường chuyên nghiệp, đây chỉ là một sở thích cá nhân thôi. Ở cấp 3 không có môn âm nhạc, chỉ có chủ nhật đến nhà cô Phi học cô mới được cất cao giọng hát, nếu ngay cả lớp học thanh nhạc này cũng bỏ thì cuộc sống của cô chỉ như một bãi nước đọng.

Trên đường đi, Chương Trí Thành hỏi: "Linh Linh, lớp mới của con thế nào? Hôm qua đi nhập học về nhà không thấy con kể gì, không mong đợi đến ngày khai giảng sao?"

Nhắc đến khai giảng, Chương Linh hẳn là nên nghĩ tới Kiều Gia Đồng đầu tiên mới phải, nhưng bây giờ, trong đầu lại nghĩ tới người bạn cùng bàn.

Cô chán nản hỏi: "Ba, ba còn nhớ tóc xoăn mà con đã kể với ba trong kỳ nghỉ hè không? Người mà đã cướp cam của con trên cầu vượt ấy."

"Nhớ, có chuyện gì sao?"

Chương Linh mím môi: "Cậu ta cũng thi đậu trường trung học số 5, cùng lớp với con, và ... còn cùng bàn nữa."

Chương Trí Thành ngạc nhiên: "Trùng hợp vậy sao?"

"Không phải trùng hợp đâu ba, là cậu ta ép bạn cùng bàn của con đổi chỗ cho cậu ta đó" Chương Linh suy nghĩ một chút, do dự hỏi: "Ba, ba có cảm thấy cậu ta sẽ bắt nạt con không?"

Chương Trí Thành không thể trả lời câu hỏi này, vì vậy ông chỉ có thể nói: "Ba không chắc chắn, trước tiên con thử quan sát cậu ta một thời gian xem."

"Con không thích cậu ta." Chương Linh nhíu mày, "Giáo viên chủ nhiệm có hỏi con rằng có muốn đổi chỗ không, lúc ấy con trả lời không cần, giờ có chút hối hận rồi."

"Biết đâu người ta cũng có ưu điểm thì sao, có thể thi đậu vào cấp 3 số 5 Tiền Đường chứng tỏ cậu ta học cũng không tồi mà, điểm đầu vào trường cấp 3 số 5 đâu phảI thấp." Chương Trí Thành vừa lái xe vừa an ủi con gái: “Linh Linh, con đừng sợ, con chỉ cần nhớ kỹ, nếu có chuyện gì nhất định phải nói với ba mẹ, ba mẹ sẽ ra mặt giúp con, đừng để bản thân chịu ấm ức.”

“Vâng ạ, con biết thầy Chương là tốt nhất mà.” Được sự ủng hộ của ba mẹ, Chương Linh không còn lo lắng nữa, tâm tình vui vẻ nói, “À ba ơi, con còn chưa kể, học trường đã giúp con ngày hôm đó cũng là học sinh khối 11 của trường cao trung số 5, thật là trùng hợp!"

Chương Trí Thành như hiểu ra điều gì: "Ồ——Ba biết rồi, cậu chàng này nhất định rất đẹp trai."

Chương Linh xấu hổ: "Ba!"

——

Ban quản lý của trường cũng không có nỗi ám ảnh nào với việc huấn luyện quân sự, vì nó chỉ kéo dài trong ba ngày, mười hai lớp học chung với nhau, được giáo viên bộ quân sự hướng dẫn, thật ra cũng chỉ là luyện tập tư thế đi đứng quân đội mà thôi.

Trong quá trình huấn luyện quân sự, bọn trẻ nhanh chóng làm quen với nhau, Chương Linh đã kết bạn được với mấy cô bạn, ngoài Tiết Hiểu Dung bàn trên, Lý Tịnh bàn sau thì còn có một cô bé vô tư vô lự Tôn Diệu Lam.

Ra khỏi lớp, khuôn mặt ai cũng lộ rõ

dưới ánh nắng, nam sinh quan sát nữ sinh, nữ sinh cũng quan sát nam sinh, chẳng mấy chốc, hoa khôi và hot boy lớp đã được xác định.

Cô gái được Đặng Phương yêu cầu đổi kiểu tóc đuôi ngựa tên là Hứa Thanh Di, chỉ nghe tên đã thấy nhỏ nhắn, tươi tắn, ngọt ngào dễ thương, khuôn mặt hạt dưa, đôi mắt to, khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn, làn da trắng nõn.

Các cậu trai đều nhìn cô với đôi mắt gợn sóng.

Ngay cả các cô gái cũng thừa nhận rằng Hứa Thanh Di là cô gái bắt mắt nhất, ngay cả khi buộc tóc đuôi ngựa để lộ cả vầng trán.

Đẹp trai nhất lớp là Tiêu Lượng, dáng người rất cao, mọi người đều nói cậu ấy được cộng điểm thể dục trong kỳ thi cấp 3. Đặng Phương đã nhờ cậu ta quản lý kỷ luật lớp trong thời gian huấn luyện quân sự, cậu ta đã thể hiện rất tốt, Chương Linh cảm thấy rằng cậu ta có tiềm năng và tư cách là một lớp trưởng.

Trong giờ giải lao, ai hợp với ai hay thân thiết với ai đều thể hiện rõ, mọi người tụm năm tụm ba lại để trò chuyện và uống nước. Chương Linh vô tình nhìn thấy Tưởng Uân, cậu luôn đứng một mình trong góc, bày ra vẻ mặt thối hoắc, không nói chuyện với bất kỳ ai.

Cậu ta đã cạo sạch mái tóc xoăn của mình, chỉ để lại một phân tóc sát da đầu, còn có thể thấy một vết sẹo dài từ bốn đến năm cm ở phía sau đầu, nhìn hơi đáng sợ, kết hợp với nước da ngăm đen, trông cậu ta cứ như một tù nhân nhỏ tuổi.

Lúc mới nhìn thấy cậu Đặng Phương xuýt nữa thì ngất xỉu, như thế này chẳng thà để tóc giống lông mấy con cừu còn hơn, vì thế cô ân chuẩn cho cậu được phép để tóc dài.

Có lẽ là do chuyện thay đổi chỗ ngồi hôm nhập học, nên mấy bạn nam trong lớp đều không muốn nói chuyện với Tưởng Uân, ngược lại, nạn nhân yếu đuối Ngô Huyễn Vũ, vì tính tình tốt nên các nam sinh khác rất thích khoác vai bá cổ với cậu ta.

Người còn lại có chút rụt rè là Diêu Tuấn Hiên, không biết là ai đã rò rỉ tin tức rằng gia đình Diêu Tuấn Hiên và Tưởng Uân rất khó khăn, cả hai đều làm đơn xin trợ cấp học sinh có hoàn cảnh khó khăn.

Những đứa trẻ mới lớn mười lăm sáu tuổi đã có khái niệm “giàu nghèo”, nhưng chúng cũng chỉ là những bông hoa trong nhà kính không thể hiểu được cuộc sống của cỏ dại ven đường. Vì vậy, mọi người ngầm không kết giao với hai người này.

Điều kỳ lạ là Tưởng Uân và Diêu Tuấn Hiên cũng không chơi với nhau, giống như hai hòn đảo biệt lập trong lớp 6, người lạ không nên đến gần.

Có một lần Tưởng Uân và mấy nam sinh xảy ra xung đột, thầy giáo nói hàng bọn họ không thẳng, mấy nam sinh kia đổ lỗi cho Tưởng Uân đứng cuối hàng, nói rằng cậu ấy cố tình đi chậm lại. Tưởng Uân nổi điên lên lao vào định đánh nhau với mấy nam sinh kia nhưng bị Tiêu Lượng ngăn lại.

Những gì Tiêu Lượng nói mọi người và Chương Linh đều nghe thấy, cậu ta nói: "Tưởng Uân, cậu không còn là học sinh tiểu học nữa! Cậu muốn phát điên thì cũng phải nhìn xung quanh! Đừng làm mất mặt lớp mình!"

Kể cũng lạ, chỉ một câu nói này mà Tưởng Uân không còn làm loạn nữa, sắc mặt lạnh lùng đi qua một bên.

Tất nhiên, những bạn nam kia cũng không dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ cậu nữa.

Chương Linh tự nghĩ rằng vẫn có sự khác biệt giữa hai hòn đảo bị cô lập, hòn đảo Diêu khí chất u ám và hầu như không có cảm giác tồn tại.

Còn hòn đảo cô độc họ Tưởng thì cứ như  một ngọn núi lửa đang hoạt động, có thể phun trào bất cứ lúc nào.

Vào ngày huấn luyện quân sự cuối cùng, Tiêu Lương bất ngờ tìm Chương Linh, trên tay cậu ta xách một túi nhựa đựng đầy đồ uống lạnh, cậu ta lấy cho cô một chai hồng trà lạnh: "Chương Linh cậu uống gì không?"

Tiêu Lượng hình như có gia cảnh tốt, trong thời gian huấn luyện quân sự, cậu ta luôn rất hào phóng, ngày nào cậu ta cũng mời một vài bạn học uống nước, bao gồm cả các bạn nữ. Nhưng Chương Linh chưa nói chuyện với cậu ta lần nào, không có công thì không hưởng lộc, vì vậy cô nói: "Không cần đâu, cảm ơn, mình có nước rồi."

Tiêu Lương không khăng khăng nữa, phân phát đồ uống cho mọi người xung quanh, chai hồng trà lạnh cuối cùng cũng đến tay Hứa Thanh Di, cô ấy ngọt ngào nói với Tiêu Lương: "Cảm ơn cậu."

“Không có gì.” Tiêu Lương đi lại chỗ Chương Linh cười nói, “Chương Linh, chắc cậu không biết chúng ta học cùng trường tiểu học, nhưng khác lớp đấy.”

Chương Linh ngạc nhiên nhìn cậu ta, Tiêu Lương giải thích: "Tớ vẫn còn nhớ cậu. Thời tiểu học cậu rất nổi tiếng, cậu làm cán bộ lớp. Sau lớp bốn, mỗi lần trường tổ chức văn nghệ cậu đều làm MC, đúng chứ?"

"Ừm..." Chương Linh hơi xấu hổ, cô hoàn toàn không biết Tiêu Lương.

"Cậu ngồi cùng bàn với Tưởng Uân, nên tớ muốn nhắc nhở cậu một chút . . " Tiêu Lương hạ giọng, nhìn qua đám người ánh mắt rơi vào nam sinh ở phía xa, "Cậu nên đề phòng cậu ta cẩn thận, cậu ta không phải là người tốt đâu."

Chương Linh ngẩng đầu nhìn Tiêu Lương, chớp mắt nói: "À?"

“Vốn dĩ tớ không định nói đâu… ừm, thôi quên đi, tớ sẽ nói cho cậu biết vậy.” Tiêu Lương tựa hồ như đã hạ quyết tâm, “Hồi tiểu học tớ học cùng lớp với Tưởng Uân. Cậu ta có nhiều tật xấu như... ăn trộm đồ, không chỉ ăn cắp đồ dung học tập của bạn học, mà còn thường xuyên đánh nhau, chửi bới, phá hoại tài sản công, gian lận trong thi cử, thậm chí còn đánh nhau với giáo viên, rất đáng sợ. ."

Chương Linh: "..."

Sự chú ý của cô có hơi lệch hướng, cô thầm nghĩ hóa ra mình và Tưởng Uân còn là bạn học ở trường tiểu học.

Nếu Tiêu Lương còn nhớ cô, vậy Tưởng Uân thì sao? Tưởng Uân có nhớ cô không?

Trước giờ cậu ta chưa từng nhắc qua chuyện này.

Chương Linh nhìn Tưởng Uân qua đám đông, chợt giật mình vì cậu ta cũng đang nhìn cô với ánh mắt rực lửa. Chương Linh ngay lập tức nhìn đi chỗ khác và tiếp tục nghe Tiêu Lương kể chuyện.

Tiêu Lương không chú ý đến sự phân tâm của Chương Linh, nhún vai nói: "Tóm lại, điều kiện gia đình của Tưởng Uân không tốt lắm, có lẽ không có người lớn quan tâm đến cậu ta, nên tính cách cậu ta thực sự kỳ lạ, khi còn học tiểu học,bọn tớ không ai chơi với cậu ta, tớ rất ngạc nhiên khi cậu ta thi đậu vào cấp 3 số 5."

Chương Linh nghe xong cũng không có bình luận gì, nói: "Tiêu Lương, cám ơn cậu đã nhắc nhở, chỉ là những chuyện này... Xin đừng nói cho người khác biết, được không?"

Tiêu Lương ánh mắt nhất thời lấp lóe, thần sắc có chút ngượng ngùng, Chương Linh nhận thấy.

Cô biết ngay cậu ta có lẽ đã đi kể với mọi người rồi.

Chú ý:

(1) Câu này trong nguyên văn là一把屎一把尿 (một tay phân một tay nướ© ŧıểυ) ý nói quá trình nuôi dưỡng chăm sóc một đứa trẻ rất vất vả khổ cực, mình để là tay bồng tay bế theo văn phong của tiếng Việt nhé.