Bởi vì chuyện Tưởng Uân cưỡng chế thay đổi chỗ ngồi mà bầu không khí của lớp 6 có chút kỳ quái, Chương Linh mặc dù không nhìn thấy đầu đuôi sự việc, nhưng chỉ qua vài câu cũng đoán được đại khái.
Cô giả vờ cái gì cũng không biết, lẳng lặng đi đến chỗ ngồi, Tưởng Uân cũng không căng thẳng nữa, đứng dậy để cô đi, Chương Linh đi ngang qua cậu, ngồi vào ghế cạnh cửa sổ.
Khoảnh khắc ngồi xuống, Tưởng Uân cảm thấy tâm hồn mình được thăng hoa.
Quạt trần quay thật nhanh, tiếng nói chuyện của mấy nam sinh ngồi hàng sau theo gió lọt vào tai Chương Linh, phần lớn là bàn tán về bạn cùng bàn mới của cô, trong lời nói đều có sự khinh thường không chút câu nệ.
Tưởng Uân không quan tâm, cậu nhét hết sách được phát vào cặp mình, vẻ mặt bình tĩnh.
Sẽ không ai biết lý do tại sao cậu lại muốn thay đổi chỗ ngồi, đây là một bí mật.
Chương Linh cúi đầu lấy sách từ ngăn kéo ra, đọc từng cuốn một cách cẩn thận và buộc mình không quan tâm đến cái đầu xù bên cạnh. Nhưng cảm giác về sự tồn tại của người này mạnh đến nỗi Chương Linh biết rằng cậu ta đang nhìn cô.
Có lẽ là bởi vì Chương Linh đang dựa vào bệ cửa sổ, bên trái không có người khác, cho nên Tưởng Uân nhìn côg ánh mắt không kiêng nể gì.
Cô gái để tóc ngắn qua tai, đeo kính gọng tròn, nhìn nghiêng thì có chiếc mũi nhỏ, làn da trắng ngần và đôi môi hơi chu lên, nhìn từ khoảng cách gần như vậy vẫn có thể nhận thấy mụn li ti trên má và cổ.
Tưởng Uân chắc đã quên sự việc xảy ra trong kỳ nghỉ hè, nhưng Chương Linh không thể quên được. Cô cáu kỉnhh, thầm nghĩ người này nhất định nhận ra cô, chẳng lẽ còn ghi hận muốn trả thù cô? Làm thế nào mà một tên côn này có thể thi vào được trường cấp ba chứ?
Chương Linh nghĩ đến một vấn đề khác, rút cuộc mục đích ngày hôm đó của tên tóc xoăn này là gì?
Cướp tiền? Cướp sắc? Hay đơn thuần là nổi khùng nổi điên chọc cô để giải trí?
Trong đầu Chương Linh đủ loại suy nghĩ quay cuồng, nhưng cô mím chặt môi, không chủ động nói chuyện, Tưởng Uân cũng không nói, rất bình tĩnh.
Trạng thái này đối với một đôi bạn cùng bàn mới rất lạ, lạ đến nỗi ngay cả cô bạn ngồi bàn trước cũng quay xuống nhìn họ.
Nhìn thấy khuôn mặt ưa nhìn của Chương Linh, cô gái thân thiện chào hỏi: "Hi, mình tên là Tiết Hiểu Dung, còn bạn thì sao?"
Tiết Hiểu Dung là một cô gái nhỏ, mặt tròn, buộc tóc đuôi ngựa và đeo kính. Chương Linh cảm thấy cô ấy là một vị cứu tinh, cứu cô khỏi cuộc cảnh nước sôi lửa bỏng này, vì vậy cô rất hào sảng giới thiệu bản thân: "Mình tên là Chương Linh, là Chương trong chữ lập tảo chương, Linh trong khổng tước linh."
“khổng tước linh viết như thế nào?” Tiết Hiểu Dung nhất thời chưa nhớ ra, “Ồ, có bộ vũ trong chữ lông vũ đứng bên phải đúng không?”
"Đúng đúng, còn bên trái là bộ lệnh trong chữ mệnh lệnh." Chương Linh bổ sung.
Vị đầu xù bên cạnh bỗng nhiên xen vào: "Nghĩa là đuôi chim à."
Chương Linh: "..."
Tiết Hiểu Dung vẫn nhớ trận PK "1m68" và "1m69" trước đó, mặc dù ấn tượng đầu tiên của cô ấy đối với Tưởng Uân không tốt, nhưng cuộc đối thoại của bọn họ khá buồn cười, cô thầm nghĩ có lẽ tên này cũng chỉ độc miệng chút thôi, bèn mỉm cười hỏi: "Vậy cậu tên là gì?"
Tưởng Uân không khoe khoang nữa, và trả lời ngắn gọn: " Tưởng Uân."
"Là chữ Uân nào?"
Tưởng Uân liếc nhìn Chương Linh, kiên nhẫn giải thích: "Trên là chữ bân, dưới là chữ bối."
"Trên bân dưới bối là thành chữ Uân sao?" Bạn cùng bàn của Tiết Hiểu Dung đột nhiên quay lại, cậu ta là một cậu bé thấp và mạnh mẽ, và giọng điệu của cậu ta rất ngạc nhiên, "Cậu trùng tên với em trai tôi đó. Tôi tên là Thang Tử Uyên, Còn em trai tôi tên là Thang Tử Uân."
Tưởng Uân không nói lời nào, trong lòng thầm nghĩ, trùng tên thì thế nào, có lợi ích gì không?
Tiết Hiểu Dung rất phối hợp mà: "Oa” một tiếng , “thật trùng hợp."
Tưởng Uân thầm nghĩ: trùng hợp cái rắm.
Thang Tử Uyên rất hài lòng với phản ứng của Tiết Hiểu Dung, cậu ta nghiêng người sang hùng hồn nói: "Tôi biết ý nghĩa của từ này đấy. Cha tôi thường giải thích với mọi người rằng ý nghĩ của chữ “Uân” rất hoàn hảo. Các cậu nhìn vào chữa uân đi, bên trên là 2 chữ văn võ đứng cạnh nhau, bên dưới là chữ bối, bên trên biểu thị văn võ song toàn, chữ bối bên dưới nghĩa là giàu sang có tiền. Cha tôi đã phải tra từ điển rất lâu trước khi đặt tên cho em trai tôi đấy."
Tiết Hiểu Dung vô cùng thích thú lắng nghe, Chương Linh liếc nhìn người bạn cùng bàn mới của mình, suy nghĩ về mấy chữ "hoàn mỹ, văn võ song toàn, giàu sang có tiền", dường như mấy chữ này chẳng liên quan gì đến người bạn cùng bàn này cả.
Lúc này, Thang Tử Uyên lại hạ giọng, ranh mãnh nói: "Thật ra "Uân" còn có một nghĩa khác, nghĩa này không có trong Tân Hoa từ điển, chắc hẳn các cậu chưa từng nghe qua."
Tiết Hiểu Dung tò mò hỏi: "Nghĩa gì vậy?"
Thang Tử Uyên: "Chính là "lớn"."
Tiết Hiểu Dung: "Cái gì, cái gì lớn?"
"Cái gì lớn?" Thang Tử Uyên nhìn Tưởng Uân cười đầy ẩn ý,
"Haha, cái gì cũng lớn hết."
Chương Linh: "..."
Tiết Hiểu Dung khóe miệng giật giật: "Cậu tào lao cái gì vậy!"
Tưởng Uân trừng mắt: Lớn ông nội mày.
Mọi người trong lớp đã đến đông đủ, một nữ giáo viên chừng bốn mươi tuổi cầm tài liệu bước vào. Cô ấy có khuôn mặt dài và thân hình hơi mũm mĩm, các nhóm nhỏ đang trò chuyện lập tức im bặt và lần lượt ngồi quay mặt vào bảng đen.
Cô giáo lớp họ là Đặng Danh Phương, là giáo viên chủ nhiệm lớp 6 dạy môn vật lý, cô tự giới thiệu ngắn gọn về bản thân rồi bắt đầu nói về việc đăng ký trường học cũng như nội quy, quy định của trường trung học cơ sở số 5.
Mặc đồng phục hàng ngày là điều bắt buộc Tất cả các trường trung học ở Tiền Đường đều giống nhau.
Không được sử dụng điện thoại trong trường học, tất nhiên quy định này có cũng như không.
Tự học buổi tối đối với học sinh khối 10 là không bắt buộc nhưng học sinh phải tham gia càng nhiều càng tốt, vì trên lớp giáo viên phải dạy cho kịp tiến độ nên chỉ có thể giải đáp thắc mắc cho mọi người trong giờ tự học buổi tối. .
Sáng thứ 7 sẽ có tiết giải đáp thắc mắc, buổi chiều tự học, nên khuyến khích học sinh tham gia.
Nhà trường có căng tin phục vụ bữa trưa và bữa tối, thanh toán tiền ăn bằng cách quẹt thẻ, vì lý do an toàn vệ sinh, khuyến cáo học sinh không ăn uống bên ngoài trường.
15h sẽ có bữa phụ, thường là sữa, điểm tâm và trái cây, để tiện cho việc quản lý lớp, đề nghị mọi người tự gọi món, trừ trường hợp đặc biệt.
Con trai và con gái nên giữ khoảng cách với nhau, việc học ở trường trung học là quan trọng nhất, vì vậy đừng để bị phân tâm.
...
Tất cả những điều trên đều bình thường, sau đó Chương Linh nghe thấy những quy định kỳ quặc mà Phạm Hân Ngôn đã từng kể với cô. Trương trung học số 5 đặc biệt chú ý đến vẻ ngoài của học sinh, nên quy định rất nghiêm ngặt về trang phục cũng như tóc tai: con gái không uốn, nhuộm tóc, không trang điểm đeo trang sức, không để tóc mái. Con trai không để tóc mái quá lông mày, không nhuộm, không để tóc dài, tóc cắt ngắn lộ gáy…
Khi Đặng Phương phổ biến xong từng quy định, đám nhỏ phía dưới đồng loạt ồ lên thất vọng..
Giữa những tiếng thì thầm, Chương Linh nhận thấy có nhiều ánh mắt đang nhìn vềphía một cô gái. Cô ấy đang ngồi ở hàng thứ hai của tổ thứ hai, với mái tóc dài xõa ngang vai, phía sau buộc 1 chiếc nơ hình hoa, phía trước kẹp bím tóc đính những viên đá lấp lánh.
Từ góc nhìn của Chương Linh, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của cô ấy, có thể thấy đó là một cô gái rất xinh đẹp.
Chẳng có gì ngạc nhiên khi hơn một nửa số nam sinh đang nhìn cô ấy.
Đặng Phương cũng chú ý tới cô bé xinh đẹp kia, nhẹ giọng nói: "Bạn học này, từ ngày mốt đi học em phải buộc tóc đuôi ngựa, hiểu chưa?"
“Hiểu rồi ạ, cảm ơn cô.” Cô gái đáp, giọng ngọt ngào đáng yêu.
Đặng Phương lại nhìn quanh phòng học, xem còn ai để kiểu tóc không chuẩn không, đột nhiên ánh mắt cô cứng đờ, ánh mắt dán chặt vào một người nào đó. Cô cúi đầu nhìn sơ đồ chỗ ngồi, ngữ khí không còn ôn nhu như trước, mà trở nên có chút gay gắt: "Ngô Huyễn Vũ."
Tổ thứ 2 hàng thứ 2, Ngô Hiên Vũ đang dựa vào tường bật dậy như cái lò xo: "Có mặt!"
Đặng Phương giật mình, lại nhìn sơ đồ chỗ ngồi, hỏi: "Em là Ngô Huyễn Vũ? Tại sao lại đổi chỗ ngồi? Tại sao không ngồi theo sơ đồ chỗ ngồi?"
Ngô Huyễn Vũ: "Em, em. . ."
Cả lớp im lặng như tờ, mấy nam sinh mang theo vẻ mặt hóng chuyện nhìn sang.
Đặng Phương nổi giận: "Ai đổi chỗ với em?"
Tưởng Uân chủ động đứng lên: "Thưa cô, là em chủ động xin đổi với cậu ấy."
Đặng Phương nhìn cậu lom lom, liền hỏi: "Cậu tên gì?"
"Tưởng Uân."
"Tóc cậu là sao? Uốn nhuộm như thế nhìn còn giống học sinh không? Tối nay đi ép tóc đi!"
Tưởng Uân mặt không đổi sắc nhìn cô: "Thưa cô, tóc em là tóc tự nhiên ạ."
"..." Đặng Phương sửng sốt hai giây, sau đó nói: "thế thì em nhanh đi tẩy màu, nhuộm đen đi."
Tưởng Uân: "Cô ơi, tóc em là vàng tự nhiên luôn ạ."
Các học sinh khác nhịn không được, đồng loạt cười to, Đặng Phương nghiêm túc nói: "Các em cười cái gì? Im lặng! Tưởng Uân, tại sao em tự ý đổi chỗ?"
Tưởng Uân uể oải đáp: "Thưa cô, em bị loạn thị, nếu em dựa vào tường, ánh sáng sẽ chiếu vào bảng đen, em sẽ không nhìn rõ."
Đặng Phương: "Em định không bao giờ dựa vào tường sao?"
“Vâng cô.” Khương Vân nói:”Lâu dần sẽ quen thôi ạ, em cũng không đến mức liễu yếu như thế.”
Đặng Phương nhìn cậu một hồi, cũng không tức giận, cho phép Tưởng Uân cùng Ngô Huyễn Vũ ngồi xuống, sau đó nhìn thấy bạn nữ đeo kính trầm mặc ngồi bên cạnh Tưởng Uân , có chút lo lắng, nhìn sơ đồ chỗ ngồi tìm tên của cô , là Chương Linh.
Cô vô thức đọc to: "Chương Linh."
Chương Linh không ngờ rằng cô Đặngsẽ gọi tên cô, vội đứng bật lên như một chiếc lò xo:
"Có!"
Đặng Phương: "..."
Bọn nhóc này đang la hét về cái quái gì vậy? Đặng Phương nén giận nói: "Em đi đăng ký nhập học trước đi, chút nữa đến văn phòng tìm cô."
Chương Linh: "? ? ?"
Cô chán nản ngồi xuống, tự hỏi tại sao mình lại bị mời đến văn phòng, từ đầu đến cuối không liên quan gì đến cô.
Đăng Phương bắt đầu thu đơn đăng ký nhập học, không khí lớp học trở nên sôi nổi.
Tưởng Uân trầm mặc một hồi, không đoán ra được ý đồ của cô giáo, bèn quay sang hỏi Chương Linh: "Cậu có vướng vào chuyện gì rắc rối sao?"
Chương Linh không muốn nói chuyện với cậu, tự mình thu dọn cặp sách.
Tưởng Uân lại hỏi: "Còn nhớ tớ không? Chúng ta đã gặp nhau rồi."
Chương Linh: "..."
Tưởng Uân cảm nhận được sự thờ ơ của cô liền thay đổi chủ đề: "Phải rồi, cậu tốt nghiệp từ trường cấp 2 nào thế?"
Giọng nói của cậu vốn đã khàn do giai đoạn dậy thì, them vào việc cậu hạ giọng xuống thấp nên nghe càng kỳ lạ hơn, Chương Linh sợ nếu không nhận duodcj câu trả lời thì cậu sẽ hỏi tiếp, vì vậy cô trả lời ngắn gọn: “Trường trung học cơ sở Minh Dương ."
“Trường trung học Minh Dương.” Tưởng Uân nhắc lại một lần, còn đánh giá: “Hình như cũng không tốt lắm.”
Chương Linh rất yêu trường cũ của mình, vì vậy cô cố gắng kiềm chế cơn giận hỏi: "Thế cậu tốt nghiệp trường nào?"
Tưởng Uân nhướng mày: "Tại sao tớ phải nói cho cậu biết?"
Chương Linh rất tức giận, biết vậy đã không trả lời người này.
Thấy cô mím môi im lặng, Tưởng Uân kỳ thực rất vui vẻ, nhưng vẻ mặt lại tỏ ra thần bí: "Nói nhỏ với cậu chuyện này, tớ chính là trạng nguyên trường đó."
Chương Linh sửng sốt: "Thật sao?"
"Lừa cậu làm gì?"
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Chương Linh, tâm tình Tưởng Uân càng tốt hơn, nhưng còn chưa kịp vẫy đuôi, đã nghe cô Đặng nói: “À, tôi có chuyện muốn thông báo, trường chúng ta có chính sách hỗ trợ học sinh nghèo. Cả gia đình có bảo hiểm và khó khăn về tài chính đều có thể nộp đơn, học sinh nào có ý định nộp đơn thì đến văn phòng điền đơn và chuẩn bị một số giấy tờ nhé. ”.
Tâm trạng tốt đẹp của Tưởng Uân đột nhiên tiêu tan.