Thủ khoa của trường trung học số 16 đêm đó đã không ngủ ngon.
Trong căn phòng nóng bức và hôi thối, lúc 6 giờ 30 Tưởng Uân leo từ giường tầng xuống thì bà nội đã không còn ở nhà.
Cơ bắp đau nhức không những không thuyên giảm mà còn đau hơn, khi Tưởng Uân duỗi eo, các khớp xương của cậu phát ra tiếng “rắc rắc”, tạo thành một bản song ca với chiếc quạt “cạch cạch” bên cạnh giường.
Cậu đá cái quạt, nhìn đống tả tơi dưới đất mà sáng sớm đã thấy ngao ngán.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tưởng Uân vốn muốn nấu một bát mì khô, nhưng khi nhìn thấy trong nhà bếp tập thể có mấy người chen chúc, liền xách cặp sách đi ra ngoài, ăn một bữa bánh vừng, bánh quẩy và tàu hũ thịnh soạn tại gian hàng ăn sáng của chúVương, vừa ăn vừa lập kế hoạch cho ngày mới .
Buổi sáng đi thư viện đọc sách, ở đó có điều hòa và nước uống miễn phí nhưng phải đi sớm nếu không sẽ không có chỗ trống.
Buổi trưa đến trạm nước làm việc, chiều và tối đi giao nước.
Giao nước thực sự là một công việc rất vất vả, thùng nước 5 gallon nặng gần 40 kg, có thang máy thì tốt, nhưng nhà không có thang máy chỉ có thể xách tay, Tưởng Uân đã làm việc được nửa tháng, những cơn đau trong cơ thể chưa bao giờ giảm đi.
Nhưng không còn cách nào khác, cậu chưa đến mười sáu tuổi, không thể tìm được một công việc bán thời gian tử tế hơn, tuyển dụng lao động trẻ em là vi phạm pháp luật. Chỉ có chú Cương Tử, chủ trạm nước, sẵn sàng cho cậu một cơ hội, và phải cam kết rằng nếu chú ấy bị điều tra, cậu sẽ nói rằng hai người là "cháu và chú" vàTưởng Uân chỉ là "giúp đỡ người thân trong nhà" .
Cậu không có lương cơ bản, giờ làm việc linh hoạt, một thùng nước được trả với giá hai tệ, tiền lương được thanh toán hàng ngày, mỗi ngày cậu kiếm được vài chục tệ. Tưởng Uân quyết định tiếp tục làm việc này đến khi khai giảng, sau khai giảng cậu sẽ thương lượng lại về giờ làm việc, vì còn phụ thuộc vào việc học nữa.
Đang ăn sáng thì Lý Chiêu Hương đi ngang qua, trong tay cầm 1 tập bìa giấy, nhìn thấy cháu trai liền nổi giận quát;” Tiểu tử thối, lãng phí tiền ăn sáng ở đây, sao con không ăn sáng ở nhà hả?”
Tưởng Uân không trả lời bà, chỉ tập trung uống tàu hũ.
Lý Chiêu Hương đi tới trước mặt cậu, thô lỗ nói: "Ta hỏi con, tối hôm qua con ăn bao nhiêu cam?"
Tưởng Uân không ngẩng đầu, đáp: "Hai."
"Ta biết ngay mà!" Bà lão tức giận run lên, "Ta phỉ nhổ vào con chó nào dám gặm xương ta!"
Mất đồ trong tủ lạnh công cộng là chuyện bình thường, một số người thuê nhà sẽ mua tủ lạnh và cất vào nhà riêng, bà cháu Lý Chiêu Hương sống không cố định, mua đồ dùng cũng không được, bình thường sợ mất đồ ăn, quả trứng cũng mua vài quả, trong tủ lạnh gần như không có thức ăn.
Tưởng Uân nghe thấy bà nội mắng ở quầy ăn sáng, cảm thấy xấu hổ, liền kéo tay bà: "Bà ơi bỏ qua đi, chỗ còn lại bà đừng để tủ lạnh nữa, hôm nay bà cháu mình cùng ăn nha."
“Bỏ qua làm sao được?” Lý Chiêu Hương biết rằng không thể bắt được trộm, nên chỉ có thể trút giận lên cháu trai, “Còn không phải tại con sao, tí tuổi đã tính lừa con gái nhà người ta, lãng phí tiền của ta, con nhìn mặt con xem có khác nào con gấu trúc không."
Bà thả tấm bìa cứng xuống, dùng lòng bàn tay thô ráp chạm vào má trái của Tưởng Uân, vết bầm tím còn chưa mờ đi, Tưởng Uân liền tát nhẹ bà một cái: "Được rồi được rồi! Đi thôi! Bà còn ở đây làm gì nữa?"
"Con bảo ta ở đây làm gì là có ý gì hả? Bà già này còn mỗi bộ xương khô ta muốn ở đây làm gì." Lý Chiêu Hương lại bắt đầu ca bài ca đau khổ lần thứ 108, "Nếu không phải vì cục nợ nhà anh thì việc gì tao còn phải ở đây hả? Tao về nhà thím mày hưởng phúc cho rồi!Tao gần bảy chục rồi còn khổ hết lần này tới lần khác, hết phụng ông mày, phụng cha mày, hầu cha mày chưa xong lại phải hầu mày, đời tao chưa một ngày được sống sung sướиɠ..."
Tưởng Uân gầm lên: "Vậy bà đi đi! Con cầu xin bà ở lại đây sao? !"
Mọi người xung quanh giật mìn quay ra nhìn họ, Lý Chiêu Hương chớp mắt, ngón tay run rẩy chỉ vào trán Tưởng Uân: "Con sói nhỏ mắt trắng này , bây giờ cứng cánh rồi đúng không? Mày đúng là đồ không có lương tâm, giống y như mẹ mày! Sao tôi lại khổ thế này, kiếp trước tôi đã gây nên nghiêp chướng gì cơ chứ...."
Bà la khóc khản họng, chú Vương phải ra mặt khuyên nhủ, Tưởng Uân bực mình đến mức ném tiền ăn sáng xuống , cầm mấy chiếc bánh còn chưa kịp ăn lên rời đi.
Chú Vương giúp cậu một tay, khuyên nhủ: "Tiểu Bân, tính tình của con càng ngày càng kém, bà nội cũng già rồi, sao con có thể nói chuyện với bà ấy như vậy?"
Tưởng Uân hất tay chú ra, nhặt cặp sách và rời đi mà không nói một lời.
——
Nửa cuối kỳ nghỉ hè, Chương Chí Thành lo lắng con gái đi học thanh nhạc một mình nên thứ Ba hàng tuần đều chở con đi. Vì vậy, Chương Linh không bao giờ đến trạm xe buýt gần cầu vượt một mình nữa, thậm chí còn tránh xa sạp báo.
Đương nhiên, cô cũng không nhìn thấy tóc xoăn đáng ghét kia nữa, sau một thời gian dài, Chương Linh dần quên chuyện ấy đi.
Cô ấy thêm Q.Q của Kiều Gia Đồng, cuối cùng cũng biết cách viết tên của anh ấy, điều đáng ngạc nhiên nhất làKiều Gia Đồng vậy mà là học sinh của trường trung học số 5 Tiền Đường, học sinh năm hai trung học.
Đây là là một chủ đề hoàn hảo để bắt đầu câu chuyện hoặc một mối quan hệ, Chương Linh dựa vào thân phận học muội để hỏi Kiều Gia Đồng về tình hình của trường : Có nhiều kỳ thi không? Có nhiều quy định nghiêm khắc không? Chia lớp nhanh hay chậm? Buổi tối tự học đến mấy giờ? Chủ nhiệm là nam hay nữ? Cuối tuần có phải học bù? Nhà ăn có nhiều món ngon không?
Kiều Gia Đồng chưa bao giờ thiếu kiên nhẫn, mỗi lần đều nghiêm túc trả lời. Anh xem dòng thời gian trên Q.Q của Chương Linh, biết rằng cô có thể chơi piano và hát, thậm chí còn hay chia sẻ 1 số mẩu tin tức.
Vào giữa tháng 8, Chương linh kể với Kiều Gia Đống mình sẽ đi du lịch biển với cha mẹ, Kiều Gia Đống trả lời——
[Kiều Gia Đống]: Thích thế, bọn anh ngày kia là bắt đầu đi học rồi, lớp 11 phải phân lớp, anh sẽ chọn ban tự nhiên, giờ vẫn chưa biết anh được phân vào lớp nào, hẹn gặp lại em ở trường nhé, tới lúc đóc học trưởng sẽ mời em trà sữa nha. [Cool]
Chương Linh chưa bao giờ háo hức đi học như thế, một ngôi trường mới, một tập thểmới, giáo viên và bạn học mới, cô đã là một học sinh trung học rồi! Ở trường còn có một đàn anh đẹp trai mà cô quen, muốn chiêu đãi cô trà sữa.
Chương Linh lướt xem dòng thời gian trên QQ của Kiều Gia Đồng, đọc những dòng trạng thái và những bức ảnh anh đăng, suy nghĩ bay xa.
Kiều Gia Đồng chắc chắn là một anh chàng đẹp trai có chút tự luyến, mấy bức ảnh anh đăng trên QQ đều không cười, trông ngầu cực..
Anh ấy hẳn là rất nổi tiếng, mỗi bài đăng đều có rất nhiều bình luận có người khen anh ấy đẹp trai, có người nói anh ấy bảnh bao, có người rủ anh ấy đi xem phim, ăn tối hay chơi bóng rổ. Anh ấy không bao giờ đáp lại những bình luận khen ngợi, chỉ trả lời những bình luận rủ anh ấy đi chơi, hai từ đơn giản: check ib.
Chắc hẳn ở trường anh ấy là nhân vật rất nổi tiếng nhỉ?
Chương Linh đỏ mặt, thầm nghĩ, nhất định là như vậy.
Thiếu niên mười bảy tuổi đã trưởng thành bằng xương bằng thịt, đã ra dáng người lớn, rất khác với cậu học sinh cấp hai còn non nớt, ít nhất Chương Linh chưa từng thấy một cậu bé chói lọi như vậy trong khuôn viên trường cấp hai. .
Điều này khiến cô càng mong đợi ba năm tiếp theo của cuộc sống trung học.
——
Trường trung học cơ sở số 5 Tiền Đường nằm ở phía đông thành phố, cách nhà Chương Linh không quá xa, ngồi 5 trạm xe buýt hoặc 20 phút đi xe đạp là đến, Chương Trí Thành lái xe đưa Chương Linh đi báo danh, tính cả thời gian đợi đèn đỏ, 10 phút là đến nơi.
Mấy năm gần đây, các trường trung học trọng điểm đã chuyển sang mở rộng tuyển sinh, nhiều trường lâu đời đã chuyển đến vùng ngoại ô và trở thành trường nội trú. Chương Linh lưu luyến gia đình và không muốn sống trong kí túc xá trường, vì vậy rất nhanh cô đã điền xong đơn đăng ký.
Trường cao trung số 5 gần đây cũng được đưa vào danh sách trường trọng điểm. Nghe nói nó cũng sẽ chuyển đi, nửa năm trước đã động thổ trường mới ở một nơi đồng khô cỏ cháy, đến cả bóng một con chim cũng không thấy, nếu thuận lợi, thì đến lớp 12 bọn Chương Linh cũng phải chuyển đến trường mới.
Nhưng đó là chuyện của hai năm sau, Chương Linh còn chưa thèm nghĩ tới.
Ngày khai giảng là một ngày thứ bảy, Chương Linh xuống xe của cha mình và nhìn lên cổng trường trung học số 5.
Khuôn viên cũ đã có lịch sử mấy chục năm, xung quanh trường là các cửa hàng và khu dân cư, vào mùa tựu trường lượng xe cộ qua lại rất đông, trông rất náo nhiệt.
Xe cộ ở cổng trường không thể dừng lại lâu, Chương Trí Thành hạ kính xe xuống hỏi con gái: “Con biết bắt chuyến xe buýt nào để về nhà không?”
Chương Linh quay đầu lại và mỉm cười: "Con biết mà, có 3 chuyến xe sẽ chạy qua Bệnh viện Nhân dân số bốn."
Chương Trí Thành vẫn còn lo lắng về sự cố xảy ra trong kỳ nghỉ hè, nói: "Buổi tốI tan học thì gọi ba đến đón về nhé."
Chương Linh than thở: "Thầy Chương ơi không cần phải khoa trương như vậy đâu mà? Không phải bố nói bọn họ là một đám người di cứ sao, khai giảng rồi họ cũng phảI về quê rồi chứ ạ."
Vừa nói cô vừa làm động tác vẫy tay.
“An toàn là trên hết.”Chương Trí Thành khẽ cười, qua kính chiếu hậu liếc nhìn chiếc xe phía sau, “Ba chắn đường rồi, con vào đi, ba cũng phải đến trường đây.”
Chương Linh nhấc cặp sách lên và vẫy tay với ba: "Tạm biệt ba!"
Sau khi xe của Chương Trí Thành rời đi, Chương Linh lập tức lấy điện thoại di động ra và gửi một tin nhắn Q.Q cho Kiều Gia Đồng .
[ Chương Linh ]: Học trưởng, em tới báo danh rồi!
Có thể là do trường học không quản lý chặt chẽ vào ngày nhập học của học sinh, nên rất nhanh Kiều Gia Đồng đã nhắn tin lại.
[ Kiều Gia Đồng ]: Hoan nghênh! Hôm nay anh làʍ t̠ìиɦ nguyện viên giúp đỡ các em nhập học, trên bảng thông báo có chia lớp, em vào xem đi.
[Chương Linh]: [OK]
Cô lại gọi điện cho Phạm Hân Ngôn, Phạm Hân Ngôn nói năm phút nữa sẽ đến, Chương Ling đợi cô ấy ở cổng trường, muốn cùng nhau xem chia lớp.
Tưởng Uân đến sớm hơn Chương Lin, cậu đi bộ đến, chưa đầy 20 phút đã đổ mồ hôi. Đứng ở cổng trường, cậu ước lượng thời gian và quyết định rằng mình không cần mua xe đạp.
Trường trung học số năm là lựa chọn đầu tiên của Tưởng Uân vì nó gần Thôn Nguyên Gia nhất. Tưởng Uân sẽ không chọn một trường trung học nội trú, bởi vì cậu sẽ phải trả rất nhiều tiền.
Cách cổng trường không xa là bảng thông báo, xung quanh có rất nhiều học sinh khối 10. Tưởng Uân đọc hướng dẫn và thủ tục nhập học, trước hết, cậu phải biết mình được phân vào lớp nào đã, vì vậy cậu đeo cặp sách trống rỗng trên vai chen chúc trước bảng thông báo, ngẩng đầu tìm kiếm tên mình trong danh sách dày đặc tên.
Số 5 trường sơ trung quy mô không nhỏ, lớp 10 chia làm mười hai lớp, Tưởng Uân tính ra, mỗi lớp có chừng bốn mươi tám học sinh, tên của bọn họ đực xếp theo thứ tự chữ cái đầu trong họ của họ.
Cậu nghĩ, trường cấp ba này có hơn 1.700 học sinh, người nhiều như vậy, so với nó, trường sơ trung số 16 giống như trường mẫu giáo, cậu là 1 trong số 150 học sinh tốt nghiệp từ đó ra.
Tưởng Uân phát hiện tên mình nằm trong danh sách khối 10 lớp 6 chữ cái J (1), đang định rời đi thì cậu đột ngột dừng lại, ánh mắt bị cái tên cuối cùng trong lớp thu hút .
——Chương Linh.
Cậu nhắm mắt lại, mở ra lần nữa và xác nhận lại đó thực sự là Chương Linh.
Chẳng lẽ trùng tên cùng cả họ?
Cái tên này không phổ biến, hơn nữa nhà Chương Linh cách nơi này không xa, hơn nữa cô còn là học sinh năm nhất trung học, cho nên trùng tên xác suất càng nhỏ.
Tưởng Uân cong khóe miệng gần như nhảy lên ngay tại chỗ.
Trong cuộc đời hơn mười mấy năm ngắn ngủi của mình, cậu chưa gặp may mắn nào, sau màn kịch thất bại trong kỳ nghỉ hè, cứ nghĩ cả đời này cậu sẽ không còn cơ hội đến gần cô nữa, ai ngờ bỗng nhiên còn bắt được giải thưởng lớn thế này, đây là lần đầu tiên thần may mắn mỉm cười với cậu.
Cậu không những học cùng trường với Chương Linh.
Cậu còn học cùng lớp với Chương linh nữa!
Tưởng Uân không chậm trễ nữa, chen ra khỏi đám đông và chạy vội đến giảng đường xem có đúng là Chương Linh hay không.
Bây giờ có chút hối hận, không là cậu vô cùng hối hận.
Màn kịch chết tiệt trong kỳ nghỉ hè? Đúng là rảnh quá hóa rồ mà!
Hóa ra ông trời đã an bài tất cả, ông còn không quên tặng cho cậu một ngạc nhiên bất ngờ ngã ngửa!
Học sinh khối 10 đều học ở tòa nhà A, lớp (6) ở tầng hai, Tưởng Uân chạy đến cửa lớp thì dừng lại, tim đập nhanh bất thường, toàn thân đổ mồ hôi, cậu bước vào lớp giả vờ bình tĩnh.
Phòng học đã đầy một nửa, giáo viên cũng không có ở đó, có người ngẩng đầu nhìn cậu, cũng không có phản ứng gì, lại quay ra nói chuyện cùng các bạn học khác.
Tưởng Uân không có gì nổi bật, các cô gái nhỏ còn thấy cậu xấu trai, da đen và mặt đầy mụn, có lẽ mái tóc là điều duy nhất thu hút bọn họ, nó dài và xoăn, nhưng nhìn chung lại không có thẩm mỹ.
Tưởng Uân chỉ nhìn lướt qua lớp học và nhận ra Chương Linh vẫn chưa đến.
Trên bảng đen có một sơ đồ chỗ ngồi, Tưởng Uân nhanh chóng tìm ra tên của mình và Chương Linh, sau đó liếc nhìn những người trong lớp, anh đoán rằng chỗ ngồi được sắp xếp theo chiều cao của cuộc kiểm tra thể chất và thị lực, bởi vì tất cả những người ngồi phía trước đều là những bạn học có vóc dáng nhỏ bé và cận thị, ngồi phía sau đều là những bạn học cao lớn.
Có bốn tổ, mỗi tổ 6 hàng, Tưởng Uân ngồi ở tổ 1 hàng 2, Chương Linh ngồi cạnh cửa sổ, tổ 4 hàng 3, khoảng cách giữa họ có chút xa.
Tưởng Uân thấy rõ ràng bạn cùng bàn của Chương Linh, tên là Ngô Huyễn Vũ, anh chàng này đã đến rồi.
Cậu đi thẳng đến bên cạnh Ngô Huyễn Vũ, và gõ ngón tay lên bàn.
Ngô Huyễn Vũ là một cậu bé đeo kính, thân hình hao hao Tưởng Uân, gầy nhưng màu da phải trắng hơn so với cậu 8 tone, gương mặt thanh tú, lúc này đang lật quyển sách giáo khoa.
Cậu ta ngẩng đầu nhìn Tưởng Uân, khó hiểu hỏi: "Có chuyện gì sao? Bạn học."
Tưởng Uân nhàn nhạt nói: "Người an hem này, cậu với tôi đổi chỗ đi."
Ngô Huyễn Vũ không hiểu gì: "Tại sao?"
"Không có lý do gì cả, tôi muốn ngồi ở chỗ này."
Mấy bạn học nhìn sang, đừng nói là ngoan như Ngô Huyễn Vũ, bọn họ chưa từng thấy học sinh mới nào không biết xấu hổ như thế? Ngô Huyễn Vũ lắp bắp nói: "Nhưng, nhưng chỗ ngồi được chia xong rồi mà, còn dán . . "
Chữ "dán danh sách" còn chưa nói ra, Tưởng Uân đã vỗ bàn một cái: "Tôi dựa vào tường, cậu dựa vào cửa sổ, cũng không khác nhau là mấy. Tôi không cận thị, nhưng cậu thì cận, dựa vào cái gì mà tôi ngồi hàng thứ hai, cậu lại phải ngồi hàng thứ 3.”
Ngô Huyễn Vũ mạnh dạn hỏi: "Cậu cao bao nhiêu?"
Tưởng Uân hất cằm: "1 mét 68."
Thật ra kiểm tra thể chất cậu chỉ có 1m66.
Ngô Huyễn Vũ nói: "Nhưng, nhưng tớ cao hơn cậu, tớ 1m69…"
Cô bé ngồi bàn trước nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ, nhịn không được bật cười.
Tưởng Uân: "..."
Khi Chương Linh bước đến cửa Lớp (6), cô đã nghe thấy một trận xôn xao.
"Tại sao cậu lại độc đoán như vậy? Cậu có vô lý không?"
"Không đổi với cậu ta. Sợ cái gì? Để thầy giáo phán xét!"
"Quá đáng! Cậu cho rằng cậu là ai hả?"
Một thanh âm yếu ớt nói: "Quên đi, quên đi, đổi đi, ngồi chỗ nào chẳng được."
"Cậu ta đang bắt nạt cậu đấy, cậu mạnh mẽ quằn quại lên tí coi!"
"Tớ không sao thật mờ..."
Lúc này, một thanh âm khàn khàn lười biếng nói: "Không phải chuyện của các cậu? Mọi người đều đã nói rõ rang là tự nguyện rồi."
Nghe cái giọng điệu thiếu đòn này… Chương Linh có một linh cảm xấu trong lòng.
Khi cô bước vào lớp, cô nhìn thấy một cậu bé da trắng đeo kính đi ra khỏi đám đông với chiếc cặp sách trên tay, cậu ngồi xuống hàng ghế thứ hai dựa vào tường, gục đầu xuống.
Chương Linh nhìn sơ đồ chỗ ngồi trên bảng đen, đưa mắt về phía chỗ ngồi của mình, và phát hiện ra nguồn gốc của cuộc xung đột trước đó.
Sau đó, cô bắt gặp một đôi mắt nâu sáng ngời.
Khuôn mặt của cậu trai này đã có chút xa lạ, nhưng mái tóc xoăn rực rỡ trên đầu rõ ràng đã đánh thức ký ức của Chương Linh.
Cô hít một hơi thật sâu, cảm thấy ớn lạnh trong tim.
Con chim di cư nhỏ không bay về quê hương, con chim di cư nhỏ nán lại và bay đến bên cô.