Âm Lang cung cấp tình báo cho Lâm Tuấn Kiệt, lúc này đang nằm ở trong một bụi cây, từ phía xa quan sát tất cả những gì xảy ra ở đây.
Hắn là người âm hiểm độc ác, thường xuyên làm chút vụ mua bán lỗ vốn, người quen thuộc cho hắn một ngoại hiệu Âm Lang.
Hắn có một huynh đệ đồng bào, hai, ba năm trước, mời hắn đi cướp bóc một đám phàm nhân, nghe nói là đầu dê béo.
Lúc ấy hắn cảm thấy một đám người phàm có thể có bao nhiêu chất béo, lại cộng thêm có những chuyện khác nên không tham gia.
Ai biết được đệ đệ đồng bào kia chính là đã không trở về nữa, hắn đã điều tra nghe ngóng được là bị một đám người Vương Hoằng gϊếŧ chết.
Hắn đang âm thầm tiếp cận đám người này, phát hiện đám người này thật đúng là dê béo. Chia ra bày mười mấy một sạp hàng, còn có một gian cửa hàng. Tài sản ít nhất có ít nhất một ngàn linh thạch.
Chỉ là đám người này luôn luôn co đầu rút cổ ở trong thành, không có cơ hội ra tay.
Lần này dễ dàng có được cơ hội, nhưng lấy khí thế, trong lòng mình không chừng đã tự động viên Lâm Tuấn Kiệt tới rồi.
Lâm Tuấn Kiệt chỉ là con cháu của Lâm gia, mỗi tháng chỉ có hai viên Tụ Khí Đan, thêm hai mươi viên linh thạch để tiêu xài.
Ngày bình thường cũng thỉnh thoảng cướp bóc tán tu, nhận được tin tức của Âm Lang, lúc này mới dẫn người đuổi đi.
Âm Lang ở trên đường tìm một cái cớ chuồn đi, trốn ở chỗ tối quan sát.
Nếu Lâm Tuấn Kiệt thắng, hắn lại đi vá mấy đao, thuận tiện phân chút chỗ tốt cũng không muộn.
Nếu Lâm Tuấn Kiệt bại hoặc là chết thì một đám người này sẽ đắc tội Lâm gia, Lâm gia là thế lực trung đẳng, tu sĩ Trúc Cơ cũng có. Nếu muốn bóp chết những người này còn không phải nhẹ mà dịch chuyển à.
Lúc này, trong lòng Âm Lang cảm thấy may mắn, Lâm Tuấn Kiệt phía dưới bị đánh lén, vừa đối mặt đã bị chém gϊếŧ.
Trong số những người còn lại thì tên Luyện Khí tầng năm kia bị Vương Hoằng cuốn lấy. Mười người còn lại thì chiến đấu với hơn bốn mươi binh sĩ khác.
Những binh sĩ kia chia thành ba đợt luân phiên công kích, công kích như nước liên tục không ngừng, mỗi lần công kích đều chỉ tấn công cùng một người, mãi đến khi gϊếŧ chết mới thôi.
Những binh sĩ này phối hợp ăn ý, một đợt không ngừng, một đợt khác đã đánh tới. Tu sĩ tế ra Kim Quang phù, linh lực bảo hộ chỉ có thể chống đỡ một hai đợt công kích đã bị đánh vỡ, sau đó là bị mấy thanh trường thương đâm xuyên.
Trong một thời gian này đã có ba tên tu sĩ mất mạng.
Hơn nữa, bọn binh sĩ này chỉ có tấn công, bọn họ căn bản không có phòng ngự. Đối mặt với các tu sĩ còn lại, cho dù là công kích bằng pháp thuật hay là công kích bằng phù lục thì bọn họ cũng chẳng thèm nhìn thêm một cái. Đều bị binh sĩ trung hai tên luyện khí tu sĩ, ném ra bó lớn bó lớn phòng ngự phù lục sở ngăn cản lại tới.
Hắn tín nhiệm lẫn nhau, phối hợp ăn ý có thể thấy được.
Một màn này làm cho Âm Lang nhìn đến muốn nổ tung, trong chốc lát đó mình dùng ra mấy chục tờ linh phù, giá trị mấy trăm linh thạch, chính là phí hết một cách trắng trợn. Những binh sĩ phàm nhân này chết rồi thì tìm, phàm nhân có ngàn, vạn, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Một bên khác, Vương Hoằng và tên tu sĩ Luyện Khí tầng năm kia đấu với nhau.
Tên tu sĩ kia tế ra một thanh phi kiếm màu đen, chém về phía Vương Hoằng, Vương Hoằng cũng không yếu thế chút nào, tế trường thương ra nghênh đón, cả hai phát ra tiếng va chạm ở trên không trung.
Trong nháy mắt đã giao kích mấy lần trên không trung, Vương Hoằng lấy ra một bình linh tửu nhanh chóng rót vào trong miệng, quăng bình rượu ra, lại nhanh chóng lấy ra một bình khác tiếp tục rót.
Linh lực tiêu hao quá nhanh, Luyện Khí tầng bốn vẫn không quá thích hợp để khống chế pháp khí.
Tu sĩ đối diện cũng lấy ra linh tửu, nhấp một ngụm nhỏ, pháp lực lập tức khôi phục. Có lẽ cấp bậc linh tửu của hắn tốt hơn Vương Hoằng một chút.
Vương Hoằng thấy nếu tiếp tục như vậy, có thể mình sẽ phải ăn thiệt thòi, lấy ra mấy tờ Hỏa Cầu phù, đánh về phía tu sĩ đối diện.
Tu sĩ đối diện chật vật tránh thoát mấy tấm hoả cầu phù, tóc cũng bị đốt cháy khét, chỗ thủng mắng to: "Tiểu tử, thật lãng phí, chưa từng thấy ngươi vừa lên đã dùng linh thạch đập người, vậy chính là của ta."
Hai pháp khí còn va chạm với nhau, Vương Hoằng lại uống tiếp rượu của Bình Linh: "Gia gia ta rất thích dùng linh thạch đánh người, là ngươi, ngươi chính là người kế tiếp đó!"
Nói xong ném ra mấy tấm phù lục, cũng không nhìn kết quả như thế nào, tiếp theo lại ném ra một tấm phù lục khác.
"Oanh! Oanh! Oanh!"
Hỏa cầu phù hóa thành biển lửa.
Tu sĩ Luyện Khí tầng năm đối diện bị phù lục liên tục đánh trúng, không thể tránh né, cuối cùng bị hoàn toàn bao phủ, hóa thành tro tàn.
Bên kia, lúc này chỉ còn lại năm tu sĩ đau khổ kiên trì.
Vương Hoằng không vội vã tham chiến, mà đứng quan chiến cách đó không xa.
Một tên tu sĩ thấy đại thế đã đi, đang muốn chạy trốn lại bị Vương Hoằng dùng Triền Nhiễu Thuật trói lại.
Nhìn thấy tình hình này, Trương Xuân Phong hét lớn một tiếng: "Ngủ mơ!"
Trận hình ba đợt công kích lúc đầu đã biến thành năm tiểu đội, từ khoảng cách một con đường bọc đánh vây kín, bao vây bốn người còn lại lại.
Trong khoảng thời gian này có người muốn chạy trốn đã bị Vương Hoằng đánh trở về, còn phải bắt bọn họ tôi luyện nữa.
Một khắc sau, chiến đấu kết thúc, tổng cộng có mười hai người, toàn bộ chém gϊếŧ, thu thập xong chiến lợi phẩm, một thanh thiêu đốt thi thể.
Xử lý xong chiến trường, một nhóm người Liên Dạ trở về thành, ai biết Lâm Tuấn Kiệt còn có thể ở lại hay không.
Âm Lang nằm trong bụi cây, nhìn thấy mấy người Vương Hoằng đi xa thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Áp lực mà đám người này mang đến cho hắn quá lớn, hắn chưa từng gặp một đám người phàm nào có thể có được sức chiến đấu như vậy.
Bốn mươi mấy người này tuyệt đại đa số là người phàm, tu vi cao nhất cũng chỉ mới Luyện Khí tầng bốn, chém gϊếŧ hơn mười người tu tiên. Trong đó còn bao gồm cả Lâm Tuấn Kiệt tu sĩ Luyện Khí tầng sáu này.
Hắn vốn cho rằng Lâm Tuấn Kiệt không chiếm được tiện nghi, nhiều nhất chết ba năm người, không ngờ lại chết ở đây.
Hắn cũng chỉ mới Luyện Khí tầng năm mà thôi, nếu không sớm chuồn đi thì có lẽ hiện tại cũng đã thành một bộ phận trong tro tàn rồi.
Những phàm nhân ngày thường kia, đều là con sâu cái kiến tiện tay có thể bóp chết, thấy bọn hắn, không phải quỳ lạy thì quỳ lạy sao, kính như thần minh.
Một trận chiến này đã gây ra rung động quá lớn đối với hắn, hắn đã âm thầm hạ quyết tâm, có kẻ địch như vậy nhất định phải diệt trừ.
Một nhóm người Vương Hoằng trở về chỗ ở, phân phối chiến lợi phẩm một phen.
Vậy mười hai người tổng cộng chỉ có hơn ba trăm viên linh thạch, thu hoạch được mười pháp khí. Mấy viên thuốc, mấy cọng linh thảo.
"Còn có hai người ngay cả pháp khí cũng không có, cũng đi theo góp vui gì đó." Vương Hoằng cũng vui vẻ.
Trong đó, món pháp khí của Lâm Tuấn Kiệt là một thanh phi kiếm trung phẩm, mặt khác còn có một bản ( Cơ sở luyện đan), bên trong có ba loại đan phương và một số tri thức cơ sở để luyện đan.
Trận chiến này tính ra lỗ lớn, chỉ dùng đi phù lục đã có giá trị hơn một ngàn linh thạch.
Lần này nhìn như thắng được mỹ nhân, nhưng thật ra đều là dùng linh thạch đập chết.
Nếu như không dùng phù lục, cho dù thắng lợi cũng sẽ tử thương thảm trọng.
Xem ra, tiến trình học tập chế phù phải tăng tốc rồi.
"Tu tiên phải học thật nhiều thứ, học luyện đan, chế phù, tu luyện pháp thuật, ngồi xuống tu luyện." Vương Hoằng không khỏi cảm thán.
Thật ra là hắn suy nghĩ nhiều rồi, người khác đều là tu luyện làm chủ, tu luyện một hai môn pháp thuật, sau đó đi ra bên ngoài săn gϊếŧ yêu thú, tìm kiếm linh dược để đổi lấy tài nguyên tu luyện.
Thứ hai, Vương Hoằng tìm được một nhà, tên là cửa hàng Vạn Pháp lâu.
Bước vào trong đó, thứ đầu tiên đập vào mắt là một loạt giá đỡ làm bằng gỗ lim, phía trên chất đầy thư tịch, ngọc giản và những vật phẩm này.
Một thị nữ áo trắng tiến lên, thi lễ nói: "Vị đạo hữu này, mời tới bên này."
Hắn đưa tay ra, dẫn Vương Hoằng đến ngồi xuống trước một cái khay trà, cũng chuẩn bị một bình linh trà cho hắn.
Vương Hoằng nhẹ nhàng uống một ngụm nước trà, mùi trà thơm ngát, cảm thấy tinh thần đều được thả lỏng.
Lúc này, thị nữ áo trắng mới hỏi: "Chủ doanh của bản điếm có các loại thư tịch, ngọc giản, đạo hữu có nhu cầu gì? Tiểu nữ tử tìm tới cho ngươi."
Vương Hoằng suy nghĩ một cái, mới nói: "Ta muốn luyện đan, linh dược, chế phù, linh tửu, linh trù... còn có pháp thuật tu luyện, ngươi cũng tìm đến cho ta xem thử."
Thị nữ áo trắng mơ, lần đầu tiên nàng nhìn thấy, một người đồng thời mua nhiều sách vở thuộc loại như vậy, hắn học được sao?
Rất nhiều người có thể học giỏi ở trong đó thì có thể lăn lộn trong giới tu chân.
Những kỹ nghệ học tập này không chỉ cần thời gian, mà còn cần tài nguyên khổng lồ để duy trì.
Gia tộc tu chân có được lượng tài nguyên lớn cũng chỉ có thê học được một môn kỹ nghệ.
Có gia tộc biết luyện đan, có gia tộc nghe danh về trận pháp, có gia tộc luyện khí, chính là vì nguyên nhân này.
Càng không cần nói người.