Lúc này, quân Sở vẫn đang ở thế yếu trong cuộc chiến. Mặc dù quân Sở chiếm địa thế thuận lợi, nhưng tổng số binh lực không bằng quân Tần Quân, trong quân Sở còn có quá nhiều tân binh, càng có rất nhiều người hôm nay mới lần đầu tiên tham gia chiến đấu.
Tân binh chưa từng gặp qua tình cảnh này, nhìn thấy trường thương đối phương như rừng, hướng mình đâm tới, hùng tâm trước khi tham chiến muốn kiến công lập nghiệp, sớm ném đến ngoài chín tầng mây.
Nếu không phải Quân pháp quan ở phía sau nhìn chằm chằm, đoán chừng sẽ có khối người ném binh khí chạy trốn. Mà những năm này quân Tần đánh Đông dẹp Bắc, đều là lão binh có chút kinh nghiệm sa trường, thực lực đơn binh đương nhiên so với quân Sở mạnh hơn một đoạn.
Vương Hoằng ở đây cũng chỉ xem như có một chút xíu ưu thế, một trận trên vạn người chiến đấu, năng lực cá nhân mạnh hơn cũng khó có thể thay đổi đại cục.
Chùy trận trọng yếu nhất chính là lực lượng tiên phong, hiện tại Vương Hoằng bị ngăn cản, quân Tần nhanh chóng tiến công, công kích mãnh liệt hai bên cánh. Mặc dù hai cánh ra sức chống cự, nhưng thời gian dài trận thế này khẳng định ăn thiệt thòi, không kiên trì được bao lâu.
Tên Bách phu trưởng của đối phương mặc dù có một thân sức lực, nhưng các tổng hợp thực lực các phương diện, so với Vương Hoằng cấp Tiên Thiên kỳ vẫn kém một mảng lớn.
Huống chi Vương Hoằng còn chưa sử dụng nội lực, nội lực truyền vào trường thương, sẽ phát ra ánh sáng dài hơn một thước, quá chói mắt.
Vương Hoằng không muốn tiết lộ mình đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, dù sao mới mười sáu liền đạt tới Tiên Thiên cảnh, rất dễ dàng làm cho người chú ý.
Vương Hoằng vẫn luôn dựa vào lực lượng của thân thể để chiến đấu. Một khi sử dụng nội lực liền rất dễ dàng bị người phát giác, nếu không chỉ là hậu thiên võ giả ở trước mặt Vương Hoằng tuyệt đối qua không được ba chiêu.
Chiến đến mười mấy chiêu, một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân của tráng hán này, bị Vương Hoằng xảo diệu né qua, thừa dịp đối phương dùng lại chiêu thức cũ, một chiêu Kinh Long Xuất Thủy, một thương đâm xuyên qua cổ họng hắn.
Chém gϊếŧ tên Bách phu trưởng nay xong, Vương Hoằng lại không bị ngăn cản, như dao nóng cắt mỡ bò rất nhanh liền gϊếŧ xuyên qua tiểu phương trận, sau đó Vương Hoằng cùng Bách phu trưởng mỗi người dẫn một đội nhân mã tiếp tục đuổi gϊếŧ nhân mã còn thừa.
Quân tần không hổ là cường quân bách chiến, tuy bị chia làm hai, Bách phu trưởng chiến tử, vẫn có thể tổ chức chống cự mà không tán loạn.
Vương Hoằng còn chưa được mấy tên quân Tần, chỉ thấy quân Tần ở hậu phương đi ra một phương trận, đánh tới bọn hắn.
Vương Hoằng dẫn đội cấp tốc cùng Bách phu trưởng tụ hợp, một lần nữa cả đội xếp thành một tiểu phương trận.
Lúc này nếu lại truy sát tàn quân của quân Tần, không thích hợp tạo trận hình ngăn cản, chỉ sợ chính mình cũng rất nhanh bị đội ngũ mới tới này đánh tan.
Tàn quân của quân Tần lúc đầu liền nhân cơ hội này, lần nữa chỉnh hợp cùng một chỗ, phối hợp với binh lính mới tới lần nữa đánh tới quân Sở.
Không đợi thở mấy hơi thở, quần Tần ở phía đối diện liền chém giết tới. Trải qua một phen kịch chiến vừa rồi đã người người mỏi mệt, cũng không ít người bị thương. Mà quân Tần đối diện hiển nhiên là binh lính mới, từng người long tinh hổ mãnh.
Đối phương bày ra trận hình dày đặc, lít nha lít nhít trường thương phía trước, giống như tường kín áp bách tiến tới. Đao thuẫn binh đứng hàng trước phía quân Sở dựng tấm chắn lên, trường thương hậu phương cùng hướng về phía trước.
Loại giao đấu này khiến trong lòng của binh lính áp lực cực lớn, chiêu chiêu thấy máu, gặp mặt liền phân sinh tử, nếu không có dũng khí lớn thì không cách nào đối mặt.
May mắn ngày thường chiến trận thao luyện cũng cực kỳ nghiêm ngặt, lúc này đều ghi nhớ điểm quan trọng bình thường thao luyện, động tác tiêu chuẩn như một. Từng dãy đầu thương cũng giống tường kín đón lấy đối phương.
"Gϊếŧ! Gϊếŧ! Gϊếŧ!" Một trận gầm thét đồng thời.
"Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!" Âm thanh từng đợt trường thương đâm vào da thịt vang lên tại song phương trận doanh, nhưng chỉ cần không làm bị thương chỗ yếu hại, tử vong tại chỗ, đều sẽ kiên trì chiến đấu đến cùng. Bọn họ cũng đều biết ở chiến trường này ngã xuống chính là mang ý nghĩa bị giẫm đạp mà chết, trong chiến đấu càng không có việc thoát ly khỏi chiến trường đi chữa thương.
Nếu như có thể kiên trì đến khi chiến đấu kết thúc có lẽ còn có hi vọng sống sót. Vương Hoằng một thương xuyên qua phần bụng của một tên quân Tần Quân tạo thành một cái hố, ruột đều rơi ra, nhưng quân Tần không quan tâm, mặt mũi tràn đầy dữ tợn vung đao, chém vào một tên quân Sở cách hắn rất gần.
Phương trận này hẳn là tinh nhuệ bên trong quân Tần, từng người dũng mãnh vô cùng, lại hung hãn không sợ chết, giao chiến không đến mấy lần, bên trong quân sở liền có mấy người ngã xuống.
Vương Hoằng vẫn là một người một thương liên tục đâm xuyên mấy tên tiểu binh,
Vương Hoằng liếc mắt nhìn thấy binh sĩ mình suất lĩnh cũng đã ngã xuống hai tên.
Trong lòng Vương Hoằng hơi lo lắng, một khi phe mình thương vong quá nhiều liền sẽ bị đối phương lấy nhiều đánh ít, Vương Hoằng coi như đao thương bất nhập cũng khó có thể đồng thời đối phó trên trăm tên binh sĩ tạo thành chiến trận.
Chỉ cần một đoàn binh sĩ dù cho không cầm vũ khí, chỉ cần vây quanh hắn, đồng thời chen vào phía trong cũng có thể đè bẹp hắn. Dù võ công hắn cao hơn nhất thời cũng gϊếŧ không nổi.
Một tên đao thuẫn binh cùng phe mình trong lúc đánh nhau, đao thuẫn binh chiếm hết thượng phong, bị Vương Hoằng một thương đâm xuyên, trực tiếp đóng thương vào trong khiên.
Vương Hoằng còn chưa thu hồi thương, liền thấy có ba trường thương đâm tới mình, Vương Hoằng vội vàng thu thương, thân thể hơi di động, trong chiến trận bốn phía đều là người, căn bản là không cách nào trốn tránh.
Chỉ thấy một thương lướt qua tai, một thương sát qua vai, một cái khác thương đâm nửa tấc vào bộ ngực nhỏ cũng không thể nào đâm vào thêm nửa phần.
Vương Hoằng hét lớn một tiếng một thương đâm xuyên qua tiểu binh cách mình gần nhất, người tiểu binh kia còn muốn đỡ, tay chỉ nâng lên một nửa liền cảm giác ngực đau xót, chỉ kịp nắm chặt hai tay bắt lấy trường thương không buông tay. Lúc này lại có ba trường thương đồng thời đâm tới hắn. . .
Cứ như vậy, Vương Hoằng cũng không biết mình gϊếŧ bao nhiêu, mà đối phương cũng có thể thỉnh thoảng lưu lại cho mình từng vết thương nhỏ. Bên người cũng thường xuyên có người ngã xuống.
Vương Hoằng còn chứng kiến Bách phu trưởng của bọn hắn bị hai tên đao thuẫn binh ôm lấy eo, mặc dù một người bị hắn một đâm xuyên phần lưng, nhưng hai người này liền ôm chặt không buông tay.
Sau đó một tên hán tử của đối phương khoác thiết giáp liền đâm trường thương vào ngực hắn, Bách phu trưởng đành chịu chỉ có thể rút đao đỡ, trên lưng kéo theo hai người một chết một sốnghành động cũng rất không tiện. Mới giao thủ ba chiêu, trên cánh tay liền có nhiều vết thương, quân Sở khác xung quanh muốn giúp, nhưng mà, đều bị địch nhân quấn đến sít sao, lại là có lòng không đủ lực.
Đột nhiên Bách phu trưởng cảm thấy phần bụng đau xót, hóa ra là tên lính trên lưng kia rút ra đoản đao đâm một đao vào bụng hắn.
Bách phu trưởng bị đau, nội lực rót vào trong hai chân, một cái lên gối, lập tức đánh đến tên quân Tần kia gãy xương ngực, ngũ tạng vỡ vụn, thân thể bay ra ngoài.
Lúc này trường thương của nam tử thiết giáp đã đâm tới mặt, Bách phu trưởng ngửa người ra sau, mũi thương sát trán, hiểm lại càng hiểm né qua, trên trán lưu lại một vết máu, ngửa ra sau đồng thời thân thể di chuyển sang bên cạnh, nhảy tới một bước, một đao hướng nam tử thiết giáp cắt ngang dưới nách, chỉ thấy trên lưỡi đao tản mát ra vệt trắng nhàn nhạt. Những nơi vệt trắng đi qua thiết giáp như là đậu hũ bị cắt ngang, thân thể nam tử thiết giáp kịp thời lui về sau mấy tấc, vết đao chỉ tạo một đường sâu ngay ngực.
Một thương của Vương Hoằng quét ngang phần bụng của hai tên quân Tần ngay cả ruột đều cắt ngang, lập tức lại có hai tên quân Tần bổ sung, người vây công hắn càng ngày càng nhiều.
Ba người Lư Kim Cẩu, Lý Tiểu Nhã, Trương Thiết Mao còn đang cùng một đội ngũ sóng vai chiến đấu, lúc này trên thân ba người đều mang vết thương.
Vương Hoằng và Hoa Văn Giác đều đi Bách Nhân Đội khác, chỉ có ba người bọn hắn còn ở lại Bách Nhân Đội lúc đầu.
Lúc này một chân Trương Thiết Mao run nhè nhẹ, trên đùi có một lỗ thủng lớn, huyết dịch đang chảy ra ngoài.
Ngay vừa rồi, hai trường thương đồng thời đâm về Lý Tiểu Nhã bên cạnh hắn, mắt thấy Lý Tiểu Nhã sắp vong mệnh, Trương Thiết Mao từ bên cạnh nghiêng chém xuống một thương, cứu được Lý Tiểu Nhã một mạng, chân của mình lại bị một thương đâm xuyên qua.