Gần giờ Mão, trời còn chưa sáng, trên giáo trường đã rộn rã, phi thường náo nhiệt. Vương Hoằng còn chưa đi đến gần liền nghe đến giọng như vịt đực của Lư Kim Cẩu, "Hoa Văn Giác, chuyện vui lớn như vậy sao cũng phải mời mấy ca ăn một bữa.
Vương Hoằng đến gần nghe một hồi mới hiểu được, hóa ra là Hoa Văn Giác đã đột phá đến Hậu Thiên Kỳ, Hoa Văn Giác lớn hơn Vương Hoằng một tuổi, năm nay mười bảy tuổi. Bằng tuổi này có thể đột phá đến Hậu Thiên Kỳ cũng coi như là thiên tài.
"Hoa đại ca thật sự là thiên tài tập võ, hậu thiên võ giả mười bảy tuổi, toàn bộ học viện cũng không có mấy người." Lý Tiểu Nhã nắm chặt nắm đấm, mặt mũi tràn đầy sùng bái.
"Mọi người nói nữa ta thật rất xấu hổ, Vương Hoằng mười ba tuổi đã đột phá đến Hậu Thiên cũng không có tự xưng là thiên tài, nếu ta tự nói mình thiên tài, truyền đi khiến người ta cười đến rụng răng." Hoa Văn Giác vội vàng khiêm tốn giải thích.
"Ta dùng tiên đan mới đến hậu thiên, không tính vào được." Lời Vương Hoằng còn chưa nói hết võ đài đã vang lên tiếng kèn "Ô ô ô". Trên giáo trường trong nháy mắt yên tĩnh trở lại.
Ba tiếng kèn lệnh qua đi Phùng lão ma vẫn xuất hiện đúng lúc ngay phía trước đội ngũ. Điểm số xong Phùng lão ma tuyên bố có một chuyện quan trọng cần thông báo.
Mười năm trước, Tần quốc xuất 100 ngàn binh diệt Vệ quốc, từ vương hầu, cho tới dân thường của Vệ quốc đều bắt làm nô ɭệ.
Năm năm trước Tần quốc xuất 100 ngàn binh tiến đánh biên cảnh Sở quốc ta, Sở quốc do đại tướng quân Khuất Vu lãnh 100 ngàn binh giao đâu với lính Tần tại biên cảnh. Trong lúc đó phát sinh vô số trận chiến lớn nhỏ, thắng bại đều có.
Nửa năm trước, Tần quốc đột nhiên tăng thêm 500 ngàn binh, biên cảnh Sở quốc sau năm tháng khổ cực thủ vững rốt cục bị chúng công phá, khiến mấy vạn quân dân Sở quốc thương vong.
Bởi vậy, Sở quốc phát ra Chinh Chiếu Lệnh, kêu gọi người mười lăm tuổi trở lên ở các võ viện lớn trong cả nước nhập ngũ. Trong vòng ba ngày đi đến biên cảnh, tham dự trận chiến với Tần quốc.
Nghe thấy tin tức này mọi người một mảnh xôn xao. Người vung tay vung chân có, người kích động có, người lo lắng vội vàng cũng có.
Người Sở quốc từ trước đến nay dũng mãnh hiếu chiến, nghe tin chiến thì thích thú, lấy việc lập công nơi sa trường làm vinh quang, lấy nhát gan sợ chiến làm hổ thẹn. Cho dù chiến tử sa trường, thân thuộc của họ cũng có thể nhận được một số tiền trợ cấp lớn, đủ để quãng đời còn lại không lo.
Huống chi học viên cũng đều là thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết. Rất nhanh liền lòng dân tăng vọt, rối rít tỏ vẻ muốn tòng quân gϊếŧ địch, lập công trên chiến trường.
Vương Hoằng vốn lên kế hoạch tu luyện hai năm liền đi đến núi Thanh Hư tìm kiếm tiên duyên, thế nhưng là bây giờ Chinh Chiếu Lệnh vừa ra, nếu như không phục tùng sẽ xử theo tội đào binh, truy nã cả nước, bắt được chính là tội chết.
Lấy thực lực của Vương Hoằng bây giờ, nếu cùng người khác đơn đả độc đấu, phóng tầm mắt nhìn toàn bộ Sở quốc to lớn, cũng khó gặp địch thủ. Nhưng chung quy là song quyền khó địch tứ thủ, nếu gặp quân đội nghiêm chỉnh huấn luyện, chỉ cần một hai trăm người, liền có thể vây gϊếŧ hắn.
Nếu chạy trốn tuyệt đối không đến được dưới núi Thanh Hư, liền sẽ bị chặn gϊếŧ ven đường.
Huống chi Sở quốc là mẫu quốc của mình, học viện Khánh Dương cũng nuôi dưỡng mình ba năm. Hiện nay, thời khắc quốc gia nguy nan, người người đều có trách nhiệm và nghĩa vụ chiến đấu. Nếu như cứ thế mà đi, chỉ sợ trong lòng khó có thể bình an.
Huống hồ lấy thực lực của Vương Hoằng hôm nay, chỉ cần không phải đơn độc rơi vào bên trong trận địa của địch , người bình thường còn không gϊếŧ được hắn.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng nên chuẩn bị vẫn tốt hơn, vạn nhất lật thuyền trong mương, chết tại chiến trường cũng không đáng. Hắn còn có cuộc sống tuyệt vời, còn phải tu được tiên đạo. Cũng không muốn bây giờ ở trên chiến trường cùng một đám binh tốt không biết tên đồng quy vu tận.
Vương Hoằng lại đi tửu phường lần trước mua một ngàn cân rượu, hai năm này ngâm chế một chút rượu thuốc, cũng dùng không hết, hiện tại không gian bên trong còn có mấy trăm cân. Cộng thêm một ngàn cân hẳn là hoàn toàn đủ. Vương Hoằng ở trong không gian hái chút nhân sâm và tử chi bảy tám chục năm, dùng để ngâm chế rượu thuốc.
Bây giờ, bên ngoài khó gặp Bạch Ngọc Chi, trong không gian sinh trưởng một mảng lớn, trưởng thành lớn nhất có một nhóm đã đạt tới dược linh năm mươi năm. Vương Hoằng hái một chút, chế tạo ra một loại thuốc chữa thương gọi là "Bạch ngọc kéo dài tính mạng hoàn".
Lại hái Bạch Ngọc Chi dược linh hai ba mươi năm chế biến Bạch Ngọc Tán. Những cái khác như "Long hổ đan" các loại chỉ cần là có thể cần dùng đến Vương Hoằng đều chế biến một chút.
Lúc đầu Vương Hoằng còn muốn làm một bộ áo giáp, chỉ là thời gian quá ngắn không tìm được.
Đội ngũ chi viện từ phía bắc Sở quốc hơn ngàn người mênh mông cuồn cuộn đến ngoại thành Kính Châu, trải qua ba tháng lặn lội đường xa, đoàn người ngựa của học viện Khánh Dương rốt cục đã đến đích.
Hắn ở trong đội ngũ hơn ngàn người, lính chiến đấu chỉ chiếm một nửa, chỉ có hơn tám trăm người, tạm thời điều động tám trăm dân phu từ huyện Khánh Dương, phụ trách vận chuyển lương thảo, bắc cầu trải đường các loại.
Tám trăm dân phu nhìn như rất nhiều, kì thực nhiệm vụ nặng nề, nếu mỗi ngày một người lính tiêu hao một cân lương thực, khẩu phần lương thực ba tháng liền gần một trăm cân. Mà binh sĩ không có khả năng khiêng một trăm cân lương thực trên chiến trường, lại thêm lương thực tiêu hao cần thiết cho dân phu, theo đó bình quân mỗi dân phu liền cần vận chuyển gần hai trăm cân lương thực, đồng thời còn phải chịu trách nhiệm vận chuyển các loại vật liệu khác. Chiến tranh đã là như thế, đối với bất kỳ bên nào đều là tổn thất to lớn.
Bọn họ vốn định tới biên giới tham chiến, nhưng dọc đường lại nhận được tin tức, mấy thành trì gần biên cảnh đã bị quân Tần chiếm..
Mấy tòa thành bị quân Tần công chiếm, quân giữ thành tất cả đều chiến tử. Mỗi khi quân Tần chiếm được một thành trì nào đó, chúng sẽ đồ thành* trong ba ngày. Người còn sót lại đều bị bắt làm nô ɭệ, tiếng kêu than lập tức dậy khắp trời đất, người thê ly tử tán, nhiều vô số kể.
*Tàn sát
Nửa đường nhóm Vương Hoằng nhận được mệnh lệnh bên trên, ra lệnh cho họ sớm thay đổi lộ trình đã định trước, đến thành Cảnh Châu tụ họp cùng với quân cứu viện khác.
Mà lúc này ngoài thành Cảnh Châu cũng không có bao nhiêu quân đội đóng quân, cũng không phải là bọn hắn tới quá sớm. Theo tin tức nghe được, quân Tần thế công rất mạnh, viện quân trước tới đều được phái đi thành trì khác hiệp trợ thủ thành.
Dẫn đầu bọn họ là giáo đội Phùng lão ma Phùng Lập đã vào thành đi bái kiến đại tướng quân, chờ đến khi Phùng lão ma trở về, đoán chừng cũng phải bị phân công đi đến thành trì khác thủ thành.
Đội ngũ thừa dịp bây giờ rảnh rỗi, vội vàng chôn nồi nấu cơm. Hiện nay Vương Hoằng đảm nhiệm chức Thập Trưởng, dưới tay còn có chín tiểu binh, loại chức vụ Thập Trưởng này trong quân t kỳ thật không có tác dụng gì, không có quyền tự chủ, không khác lắm với tiểu binh.
Lúc này Vương Hoằng và mấy tên lính quèn mỗi người bưng một bát cháo, đũa xiên hai cái màn thầu ngồi chồm hổm trên mặt đất ăn, hành quân ba tháng vẫn là ngày xuất chinh được nếm qua một bữa cơm no. Lượng cơm võ giả ăn đều rất lớn, võ giả nhập môn bình thường, một ngày cũng có thể ăn một đấu gạo. Trước mắt cấp cho một chút cơm như thế, đối với võ giả còn thiếu rất nhiều.
Cơm nước xong xuôi Vương Hoằng ngồi một mình tại nơi hẻo lánh, từ trong ngực lấy ra một mảnh thịt khô chậm rãi cắn xé nhai nuốt. Thịt khô này là lương khô Vương Hoằng tự mình làm, thịt thú và dược liệu cùng hấp chín, sau đó nghiền chung thành nhuyễn, thêm muối và gia vị. Sau đó ép chúng thành những lát nhỏ bằng lòng bàn tay, rắc vừng đã rang chín lên trên rồi vắt khô nước và sấy thành những miếng thịt khô vàng ruộm.
Mỗi ngày ăn một miếng, sau đó luyện hóa có thể tăng thêm công lực tu luyện mười ngày, ăn ngon còn rất đỡ đói. Đáng tiếc thời gian vội vàng không làm ra được bao nhiêu.
Không đợi bao lâu Phùng lão ma liền trở lại, Phùng lão ma được một chức quan giáo úy. Hắn vốn xuất thân từ trong quân, trong quân đội cũng có chút nhân mạch.
Đại tướng quân lệnh cho họ, tụ hợp cùng bốn học viện khác, cùng tiến về thành Hổ Cứ hơn một trăm dặm hiệp trợ thủ thành.
Đại quân xuất phát cùng ngày, hướng về thành Hổ Cứ.
Thành Hổ Cứ không lớn, quân và dân mới năm sáu vạn người. Nhưng nó đứng ở giữa hai ngọn núi, địa thế hiểm yếu, tựa như là một cánh cửa của Sở quốc. Chỉ cần đánh hạ thành Hổ Cứ, quân đội Tần quốc liền có thể từ đó tiến quân thần tốc vào trong Sở quốc.
Yếu địa chiến lược như thế, lẽ ra phải phái nhân thủ mới đúng, chỉ là địa thế thành Hổ Cứ hiểm trở, dễ thủ khó công, lại thêm thành trì quá nhỏ, phái nhiều quân đội cũng chỉ có thể dùng chiến thuật thêm dầu.
Chỉ là, nhóm Vương Hoằng không biết, trước đó bọn họ cũng có điều động hơn năm ngàn người đến thành Hổ Cứ, bị quân Tần ngày đêm tiến đánh, thương vong quá lớn, mới lại phái bọn họ đến tiếp viện.