Trong sơn mạch Khánh Vân, giữa những khu rừng tươi tốt, năm người, bốn nam và một nữ, chậm rãi đi vào. Chỉ thấy tên đô con đi trước dẫn đường dừng bước, quay người hỏi: "Phía trước có hung thú lui tới, chúng ta có nên đi tiếp hay không?"
Hung thú không thể so sánh với dã thú bình thường, trong đó hung thú có thực lực kém nhất cũng đạt cấp võ giả nhập môn, có một số dã thú cường đại thậm chí có thể đạt tới thực lực võ giả Tiên Thiên.
Sau một hồi thảo luận, năm người quyết định đi tiếp, trong năm người Vương Hoằng đã đạt tới cảnh giới Hậu Thiên, Hoa Văn Giác đã đạt tới cảnh giới nhập môn nhiều năm, ba người khác cũng đã đạt tới cấp độ võ giả nhập môn. Khi gặp phải một hoặc hai con thú dữ, năm người tự tin rằng họ có thể giải quyết nó một cách dễ dàng.
Huống chi mục đích thứ nhất của việc năm người đi ra lần này chính là tôi luyện kỹ năng chiến đấu, tăng thêm kinh nghiệm chiến đấu. Hai là đi săn thú dữ, hái một số dược liệu quý hiếm, đổi một ít tiền.
Trong năm người chỉ có nhà của Hoa Văn Giác giàu có không thiếu tiền, Vương Hoằng có chút tiền nhưng không dám để lộ ra, ba người khác bình thường cũng muốn tự nghĩ biện pháp kiếm chút tiền, lấy để duy trì nhu cầu cho tu luyện. Một nơi có thú dữ cũng có nghĩa là có ít người lui tới và sẽ có thu hoạch tốt hơn.
Năm người lại tiến lên phía trước, quả nhiên thu hoạch dần dần tăng lên, dược liệu thu hoạch được Lý Tiểu Nhã tạm thời cất giữ, cuối cùng sẽ dựa vào đóng góp của mọi người mà phân phát. Thực lực của Vương Hoằng và Hoa Văn Giác khá mạnh chủ yếu phụ trách đề phòng, ba người còn lại chủ yếu phụ trách thu thập.
Đột nhiên tay của Lý Tiểu Nhã chỉ vách núi đối diện, kinh hỉ nói: "Các ngươi nhìn kìa! Bên kia có một lùm màu trắng, hình như là Bạch Ngọc Chi."
Mọi người nhìn theo hướng nàng chỉ, quả nhiên có một khóm trắng thấp thoáng dưới dây leo ở vách đá đối diện. Vương Hoằng có nhiều nghiên cứu về y dược, nhìn một chút liền nhận ra, lùm màu trắng kia chính là Bạch Ngọc Chi.
Bạch Ngọc Chi được xưng là thánh dược chữa thương, Bạch Ngọc tán chính là lấy Bạch Ngọc Chi năm đến mười năm làm chủ dược. Nghe nói Bạch Ngọc Chi trăm năm, dù có là trọng thương, chỉ cần còn một hơi thở đều có thể khôi phục như lúc ban đầu. Có được một gốc Bạch Ngọc Chi lâu năm liền tương đương có thêm một cái mạng.
Chỉ là Bạch Ngọc Chi đối với môi trường sinh trưởng yêu cầu cực cao, thường thường có thể nhìn thấy trong vòng mười năm, nhưng phần lớn Bạch Ngọc Chi chỉ có thể sinh trưởng đến mười năm liền sẽ khô héo mà chết, chỉ có rất ít Bạch Ngọc Chi có thể sống đến năm mươi năm trở lên. Muốn dài đến một trăm năm càng là khó càng thêm khó.
Mười năm trước từng xuất hiện một gốc Bạch Ngọc Chi tám mươi năm tuổi, lúc ấy gây nên chấn động trong giang hồ, hào kiệt khắp nơi tranh giành, vô số người vì nó mà bỏ mạng.
Mọi người đến gần chỗ vách đá kia, ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, Lư Kim Cẩu liền muốn thuận dây leo leo đi lên, bị Vương Hoằng kéo lại. Vương Hoằng nhặt một vài viên đá rồi ném chúng vào dây leo xung quanh Bạch Ngọc Chi.
"Phanh phanh phanh!" Một trận loạn thạch, đánh cho dây leo bay tán loạn.
Đột nhiên dây leo kịch liệt lay động, cuồn cuộn. Sau đó, một đầu rắn cực lớn từ trong đó nhô ra, phun ra nuốt vào lưỡi rắn, ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm vào đám người.
Vẻ mặt của mọi người trở nên căng thẳng, khẽ lui lại, thối lui đến cách vách núi vài chục trượng mới dừng bước. Lúc này Lư Kim Cẩu càng sợ không thôi, nếu vừa rồi xông lên mà không có bất kỳ đề phòng nào, có lẽ đã chui vào bụng rắn rồi.
Con mãng xà lớn nhìn chằm chằm mấy hơi, thấy mọi người lùi lại không có động tĩnh gì nữa, đầu rắn lại từ từ thu lại.
Mấy người thảo luận ngắn gọn một lúc rồi đưa ra chiến lược đối phó. Vài người đầu tiên tìm thấy một đống đá, sau đó cùng nhau ném đá vào vách đá.
Mới ném đi mấy tảng đá, đầu rắn kia lại đưa ra ngoài, đám người tiếp tục lấy đá chọi vào đầu rắn, Lý Tiểu Nhã cũng ném một con phi đao nhỏ trúng cổ con rắn, đáng tiếc phi phi đao quá yếu nên mới vào được hơn nửa tấc thịt một chút. Mặc dù những cú đánh này không gây ra tổn thương lớn, nhưng chúng đủ để khiến con trăn trở nên tức giận.
Con trăn lớn giãy dụa vòng eo to lớn như một cái thùng, lao về phía họ như một cơn gió, còn chưa tới gần, nó đã cảm thấy một luồng gió thổi về phía họ. Thấy con trăn đuổi theo mình, Lư Kim Cẩu nhanh chóng vượt qua nó và trượt về phía vách đá.
Bốn người còn lại chia thành hai nhóm và luân phiên rút lui, dẫn con trăn đến một gò đất. Một hai người trong số bốn người sẽ kiềm chế nó tiến công, những người còn lại thì công kích từ bên cạnh.
Đầu rắn bắn một luồng nọc độc vào Hoa Văn Giác, Hoa Văn Giác vội vàng nhảy ra phía sau, Vương Hoằng thì nắm lấy cơ hội từ bên cạnh sử dụng Tam Điệp Lãng Pháp “Kinh Lôi Thương” bảy tấc, Tam Điệp Lãng lập tức hướng vào một điểm bắn ra ba phát, dùng lực đo được thêm trùng điệp, ặc biệt là để đối phó với một số đối thủ mạnh mẽ.
Một thương này đâm vào sâu nửa thước, con rắn kia bị đau, liền cắn về hướng của Vương Hoằng, cùng lúc đó Lý Tiểu Nhã cũng một kiếm đâm trúng bụng rắn, khoét một lỗ trên bụng.
Cùng lúc đó, con trăn ngoạm đuôi về phía nàng, Trương Thiết Mao ở gần đó, thấy vậy vội giơ thanh trường kiếm dày cộp trong tay lên chém vào cái đuôi của nó, một đao rạch trên đuôi của con mãng xà thành lỗ sâu mấy tấc.
Nhưng lực giật đuôi của con rắn khổng lồ quá mạnh, mặc dù Trương Thiết Mao một đao làm nó chậm lại, nhưng nó vẫn kéo hai người họ xuống đất.
Lúc này Lư Kim Cẩu trước đó chạy đi, đang đứng ở bên dưới vách núi quan sát. Hắn ném thêm vài viên đá lên vách đá, nhưng không có phản hồi. Sau đó, hắn nắm lấy dây leo và leo lên một cách linh hoạt như một con khỉ.
Con trăn kéo hai người xuống, lại giơ đuôi lên cao ném về phía hai người. Hai người ngã trên mặt đất, nếu lại thêm một cái như vậy nữa, đoán chừng xương cốt nhất định sẽ bị gãy vài cái.
Lúc này, một bóng người đem hai người kéo ra mấy trượng, đuôi trăn từ bên cạnh đập xuống đất, đất đá bay tứ tung.
Hóa ra là Lư Kim Cẩu lén đi hái thuốc, đã đắc thủ trở về, thời khắc mấu chốt kịp thời kéo bọn hắn ra.
Theo kế hoạch ban đầu, bốn người họ sẽ quấn lấy con rắn, Lư Kim Cẩu lẻn qua đó hái thuốc. Sau khi hái được thuốc nếu như có thể diệt được con cự xà thì năm người hợp lực đánh gϊếŧ, nếu như không địch lại thì cùng nhau chạy trốn. Bây giờ xem ra hợp lực của năm người lại để diệt hẳn không có vấn đề.
Thấy Lý Tiểu Nhã, Trương Thiết Mao không sao, Lư Kim Cẩu cầm đơn đao cấp tốc gia nhập chiến đấu, chiến pháp của hắn tương đối linh hoạt. Chém một nhát dao vào bụng rồi nhanh chóng nhảy đi, khi đuôi con rắn rút ra thì hắn đã nhảy sang một bên.
Hoa Văn Giác thấy đầu rắn công kích Vương Hoằng, cũng cấp tốc gϊếŧ tới. Năm người thay phiên phối hợp công kích, phối hợp càng ngày càng thuần thục, không đến một khắc đồng hồ, mãng xà đã bị đánh cho vết thương chồng chất, nằm trên mặt đất chờ chết, mà năm người Vương Hoằng chỉ bị vài vết thương nhẹ.
Lần này năm người họ thế nhưng là thu hoạch được rất nhiều, riêng con cự xà này đã khiến Trương Thiết Mao mừng rỡ không ngậm miệng được. Hung thú là đồ tốt, thịt hung thú chứa lượng lớn tinh hoa khí huyết, đối với võ giả mà nói chính là vật đại bổ. Da hung thú cũng là nguyên liệu tốt để chế tác hộ giáp. Chỉ là mặc dù hung thú có giá trị không nhỏ, cũng không dễ gϊếŧ. Đặc biệt là loài rắn, sức sống cực mạnh, nếu không có sự phối hợp ăn ý của năm người, muốn gϊếŧ chết con đại mãng xà như vậy đoán chừng cũng phải trả một cái giá không nhỏ.
Nhóm Bạch Ngọc Chi mà Lư Kim Cẩu hái về, có một gốc đạt đến vài chục năm gần hai mươi năm dược linh (*), còn có một vài cây ba đến năm năm, bảy tám năm dược linh.
(*) Dược linh: tuổi thuốc.
Hoa Văn Giác định giá năm mươi lượng bạc để mua gốc Bạch Ngọc Chi hơn mười năm dược linh kia, đưa cho mỗi người mười lượng bạc. Vương Hoằng được chia một cây Bạch Ngọc Chi, còn có một đoạn lớn thịt rắn, và một số cây dược liệu khác.
Mấy người tràn đầy thu hoạch trở lại học viện, tập hợp lại một chỗ ăn xong bữa tiệc rắn rồi mới giải tán đi.
Vương Hoằng trở lại tiểu viện, đầu tiên vào không gian gieo xuống cọng dược liệu vừa hái được. Mấy ngày trước dùng cây mơ cất rượu đã cất xong, Vương Hoằng tìm gạc lọc lại, lấy được hai vò rượu trái cây vinh quang tột đỉnh, Vương Hoằng nếm một chén nhỏ, hương vị ngọt ngào êm dịu, quả nhiên là rượu ngon. Đem rượu bịt kín tiếp tục ủ lâu năm, rượu dĩ nhiên là càng trần càng thơm.
Vương Hoằng cũng nếm thử một ít rượu nhân sâm và rượu nấm linh chi mà hắn đã chế trước đó, có thể là bởi vì rượu tính phát tán, rượu thuốc vừa xuống bụng liền cấp tốc phát tán ra, du tẩu toàn thân. Nếu dùng để luyện hóa, dược lực tiêu tán quá nhanh, hiển nhiên không bằng hiệu quả của đan dược. Nhưng loại rượu thuốc này được dùng để tiêu trừ mệt nhọc, phục hồi thể lực và nội lực ngược lại là hiệu quả rõ ràng.
Sau hai trận chiến này, thương pháp của Vương Hoằng có chỗ tiến bộ, mặt khác hắn còn muốn tu luyện một môn công phu ngoại gia, ngoại gia công nói trắng ra chính là công phu bị đòn, có thể tăng cường năng lực phòng ngự của mình.