Trong những ngày kế tiếp, Vương Hoằng mỗi ngày luyện tập thương pháp ban ngày, sau đó ăn cơm, tu luyện nội lực, ban đêm tiến nhập trong không gian đọc sách.
Trong khoảng thời gian này, trong học viện cũng xảy ra mấy vụ người không rõ lai lịch từ bên ngoài tiến vào, đều bị đội tuần tra học viện phát hiện, hoặc đánh chết tại chỗ, hoặc bắt sống.
Lúc này học viện cũng tăng nhân thủ tuần tra cảnh giới, đội tuần tra học viện đều từ học viên có thực lực nhất định, lại thêm thuật chiến trận hợp kích, Hậu Thiên võ giả bình thường đều không chiếm được lợi ích gì.
Thông qua trong khoảng thời gian học tập này, Vương Hoằng đối với dược liệu có hiểu rõ nhất định. Nhân sâm, hoàng tinh, tử chi trong không gian đều có thể giúp ích trong luyện công. Còn phương pháp dùng cũng có rất nhiều loại, có thể sắc thành chén thuốc, cũng có thể làm thành dược hoàn, còn có thể cùng kết hợp cùng đồ ăn thuốc thiện, còn có thể ngâm chế rượu thuốc. Các loại phương pháp, đều có ưu khuyết.
Lúc này Vương Hoằng đang hết sức chăm chú hầm lấy một nồi nước. Sáng nay Trương Thiết Mao bọn hắn lên núi đi săn, đánh được một con heo rừng ba bốn trăm cân, liền đưa một khối xương sờn lớn.
Lúc này nồi đất đang ừng ực ừng ực bốc lên khói trắng ra bên ngoài, "Nấu một canh giờ, hẳn là có thể ăn." Vương Hoằng nhấc cái nắp lên, chỉ thấy nước canh màu trắng sữa bên trong đang sôi cuồn cuộn, mùi thịt nồng đậm bên trong xen lẫn mùi thuốc nhàn nhạt. Mùi hoàng tinh cũng không phải là quá nặng, nếu như dùng dược liệu có mùi quá nồng, làm ra thuốc thiện liền mất đi mùi vị vốn có của đồ ăn.
Vương Hoằng lấy ra một khối xương sườn, trực tiếp dùng tay nắm lấy, để bên miệng thổi mấy lần, liền hung hăng cắn xuống một miệng lớn. "Ừm! Xương vừa giòn vừa tan, để vào miệng mềm tan." Vương Hoằng ăn xong hai ba miếng xong, vẫn không quên đem nước canh bên trong cũng húp hết, phát ra âm thanh xèo xèo, rồi cắn từng khúc xương, mỗi lần nhai, một ít tủy đặc quánh trong xương chảy vào miệng.
Vương Hoằng đang vui sướиɠ ăn thịt uống canh, một đạo âm thanh khàn khàn truyền lọt vào trong tai: "Tiểu tử, ăn đến rất thơm nhỉ, cũng không biết kính lão yêu trẻ, mời lão đầu ta uống một ngụm."
Vương Hoằng bị âm thanh đột nhiên này làm giật nảy mình, nhìn lại chỗ âm thanh phát ra, chỉ thấy một bóng người mang y phục dạ hành màu đen, khăn đen che mặt, tay xách một thanh đao sáng loáng, đang đứng tại cửa ra vào.
Vương Hoằng căng thẳng trong lòng, sao lại để cho người ta vào nhà rồi? Người tới chí ít cũng là hậu thiên võ giả, mặc dù mình cũng tiến nhập Hậu Thiên cảnh giới, nhưng không có bất kỳ kinh nghiệm thực chiến nào, thương pháp càng là mới bắt đầu luyện. Trong lòng không có một chút lòng tin có thể đánh thắng người bịt mặt này.
"Tiểu tử, chớ khẩn trương, cũng đừng nảy lên tiểu tâm tư gì, ta hỏi ngươi mấy chuyện, ngươi thành thật trả lời là được." Nói xong nâng thanh đao trong tay lên đao chỉ vào Vương Hoằng khoa tay mấy lần.
Vương Hoằng cố nén sợ hãi trong lòng, lập tức cười rạng rỡ, "Ngài có vấn đề gì cứ hỏi, tiểu nhân nhất định biết gì đều nói hết không giấu diếm. Nói thật, tiểu nhân bình sinh kính ngưỡng nhất là đại anh hùng, đại hào kiệt như các ngươi. Nếu ngài coi trọng tiểu nhân, có chuyện gì cứ việc phân phó, tiểu nhân nhất định làm cho ngài thỏa đáng."
Người bịt mặt thấy Vương Hoằng nguyện ý phối hợp cũng buông lỏng không ít, thầm nghĩ "Tiểu tử này coi như thức thời, tiểu hài mười hai mười ba tuổi không có sợ tè ra quần cũng xem là không tệ, một hồi liền để cho ngươi được chết một cách thống khoái."
Người bịt mặt kéo một cái ghế ngồi xuống tại cửa ra vào, hỏi: "Nghe nói trước đây không lâu từng có tiên nhân giáng lâm nơi đây, đây là thật?"
Vương Hoằng nghe xong, quả nhiên là chuyện này, lúc này đáp: "Việc này là thật, lúc ấy mấy ngàn người chính mắt thấy. Tiên sư kia có thể ngự sử phi kiếm trên không trung hóa thành mấy trượng lớn nhỏ, lấy tay nhẹ nhàng chỉ một cái, liền đem cự thạch bổ đến vỡ nát. Cuối cùng tiên sư ngồi trên phi kiếm, giống như là một tia chớp, chớp mắt liền bay không còn hình bóng." Vương Hoằng miệng vừa thảo luận vừa bưng chén canh lên uống.
Người bịt mặt nghe lời này, con ngươi co rụt, hiển nhiên nội tâm cũng không bình tĩnh."Tiên sư tới đây cần làm chuyện gì? Từng để lại bảo vật gì? Như tiên đan, tiên pháp bí tịch chẳng hạn."
Vương Hoằng húp miếng canh thắm giọng nơi yết hầu, nói tiếp: "Tiên sư hẳn là đến giúp tiên môn thu nhận đệ tử, dùng pháp bảo đem tất cả mọi người kiểm tra một lần, sau đó thu một tên đệ tử. Còn tiên đan tất nhiên cũng có." Vương Hoằng lại cho chút canh vào trong chén đựng, vừa nói vừa bưng chén canh trong phòng bước chân đi thong thả.
"Tiên đan kia thật sự là thần kỳ, chỉ cần mở ra nắp bình hít vào một hơi đều có thể cảm giác công lực tăng lớn, lão viện trưởng của chúng ta mới ăn một viên liền công lực đại tiến, ngay cả tóc trắng đều biến thành đen. Theo ta được biết tiên đan này còn có một viên, chỉ là đáng tiếc..." Vương Hoằng nói đến hưng khởi, trong bất tri bất giác bước chân đi thong thả đã đến gần đến người bịt mặt khoảng cách hai thước. Người bịt mặt chính nghe được hưng phấn, tiểu tử này còn thừa nước đυ.c thả câu. Vô thức truy vấn: "Đáng tiếc cái gì?"
"Đáng tiếc cũng bị người ăn!" Đang nói câu nói này, đồng thời chén canh trong tay Vương Hoằng hướng đôi mắt người bịt mặt vung vào.
Đồng thời trong tay xuất hiện một cây thiết thương, cấp tốc hướng phía ngực người bịt mặt đâm thẳng. Một chiêu này nhanh chóng từ trong không gian cầm lấy vũ khí, cũng cấp tốc vào nhập chiến đấu, Vương Hoằng đã luyện tập thật lâu.
Người bịt mặt nghe được "Đáng tiếc cũng bị người ăn" đầu vẫn chưa hoàn toàn quay lại, ngây người một lúc, liền thấy một chén canh hướng mình giội vung mà tới. Người bịt mặt này đánh nhau kinh nghiệm rất phong phú, vội vàng dùng cánh tay trái quơ ống tay áo che chắn, tay phải đơn đao trực tiếp hướng về phía trước chém nghiêng. Thân thể bởi vì ngồi trên ghế né tránh không tiện, trong lúc vội vàng chỉ chém vào phía trái bên cạnh lệch mấy tấc.
Vương Hoằng khoảng cách gần đánh lén một thương, khí thế cũng là cực nhanh, khi mũi thương cách ngực chỗ trái tim người bịt mặt chỉ có một tấc bị đơn đao chém nghiêng làm sai lệch một chút xíu, lại thêm hắntránh né mấy tấc, "Phốc" một tiếng truyền đến âm thanh mũi thương đâm vào thịt. Một thương đâm vào ngực phải của người bịt mặt, đâm vào thịt ba tấc có thừa.
Vương Hoằng còn muốn mở rộng chiến quả, đẩy mũi thương hướng về phía dưới, người bịt mặt dù bị hương phản ứng tuyệt đối không chậm, thân thể lui lại, đơn đao dọc theo cán thương hướng ngón tay Vương Hoằng chém tới. Vương Hoằng đành chịu, chỉ có thể xoáy một vòng ngay chỗ vết thương, đồng thời nhanh chóng thu hồi, lộ ra một mảng máu thịt lớn.
Vương Hoằng lần nữa nhào tới nhanh chóng giành tấn công trước, thừa dịp hắn bệnh đòi mạng hắn, không cho đối phương bất kỳ thời gian thở dốc nào, đồng thời chiếm vị trí trước cổng, phòng ngừa hắn chạy trốn.
Vương Hoằng biết vừa rồi mặc dù không có ghim trúng trái tim, không thể lập tức mất mạng, nhưng cũng tuyệt đối đâm hư phổi hắn, không khí từ ngoài tiến vào, nhiều nhất hai phút đồng hồ liền sẽ té xỉu, lại thêm mạch máu trên phổi rất nhiều, xuất huyết nhiều, người bịt mặt tuyệt đối chịu không nổi bao lâu. Chỉ cần ngăn chặn hắn, chờ hắn té xỉu, liền sẽ thắng.
Vương Hoằng chỉ luyện thương pháp ba tháng, thực lực chân thật tất nhiên là kém người bịt mặt một mảng lớn, hiện tại chỉ có thể phát huy ưu thế vốn có nhanh chóng đoạt thế chủ động,chiêu chiêu không rời chỗ yếu hại, tấn công địch chỗ phải cứu.
Vừa bắt đầu Vương Hoằng nhanh chóng đoạt thế tiến công trước còn có nguyên nhân rất lớn là khẩn trương, dù sao lần thứ nhất cùng người khác gϊếŧ chóc, lại là võ công mạnh hơn mình rất nhiều. Hiện tại là càng đánh càng thuận buồm xuôi gió, đối với Kinh Lôi Thương pháp lĩnh ngộ càng ngày càng sâu.
Người bịt mặt đối diện thì trong lòng tức giận không thôi, nghĩ hắn hành tẩu giang hồ nhiều năm, hôm nay lật thuyền trong mương.
Ngay từ đầu, hắn cũng không nhìn tên tiểu tử đang lớn mười hai mười ba tuổi đối diện này vào mắt. Coi như trong bụng mẹ bắt đầu tập võ lại có thể có bao nhiêu bản lĩnh? Cũng liền lười biếng một chút xíu, chỉ một chút xíu này liền trúng kế của hắn.
Người bịt mặt càng đánh càng là suy yếu, hắn cảm giác hô hấp càng ngày càng khó khăn, thở ra dễ dàng, nhưng sử dụng hết sức cũng không hít được không khí vào.
Tay chân càng ngày càng mềm, không sử dụng ra được lực. Mí mắt nặng nề, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Người bịt mặt cắn đầu lưỡi, nâng lên tinh thần, trong lòng quyết tâm: "Muốn gϊếŧ ta, cho dù chết cũng muốn kéo theo cái đệm lưng."
Vương Hoằng một chiêu "Bạch xà thổ tín" đâm về phần bụng của hắn, người bịt mặt lần này không tránh không né, một thương trực tiếp đâm đến bụng, đầu thương xuyên ra sau eo.
Người bịt mặt hai mắt đỏ bừng, lộ ra thần sắc điên cuồng. Tay trái hắn nắm lấy cán thương, thân thể tiến ra trước, đơn đao trên tay phải hướng phần cổ Vương Hoằng chém tới, đúng là muốn cùng Vương Hoằng đồng quy vu tận, Vương Hoằng vội vàng buông tay nhảy lùi lại, vẫn bị mũi đao tại ngực mở ra một vết thương thật dài.
Người bịt mặt dùng khí lực sau cùng tiếp tục đuổi chặt Vương Hoằng, trong phòng quá nhỏ căn bản trốn không thoát mấy bước, Vương Hoằng chạy trốn mấy bước, đột nhiên trong tay lại xuất hiện một cây sắt, đồng thời xuất ra một chiêu một chiêu hồi mã thương, người bịt mặt không kịp đề phòng bị đâm lạnh thấu tim.
Người bịt mặt ngã trên mặt đất tứ chi co quắp một trận, rốt cục chết đi, trước khi chết người bịt mặt sao cũng nghĩ không thông, cây thương này lại từ đâu mà tới?