Vài ngày sau tiểu đệ cũng bắt đầu tu tập nội công tâm pháp, tiểu đệ vẫn cảm thấy đại hiệp thì phải dùng kiếm mới tiêu sái, lựa chọn võ kỹ là một môn kiếm pháp.
Vương Hoằng lại dẫn tiểu đệ đến chỗ Trương thợ rèn chọn lấy thanh kiếm tốt. Đến tận đây hai huynh đệ mới tính chính thức bước lên con đường tu luyện võ đạo.
Vương Hoằng bắt đầu tu luyện không biết ngày đêm, phàm là cần tốn thời gian phỏng đoán, suy nghĩ lĩnh ngộ đều tiến vào trong không gian hoàn thành, thời gian trong không gian nhanh hơn hai mươi lần đầy đủ để hắn tiêu xài. Đợi lĩnh ngộ thông suốt lại đến không gian bên ngoài luyện tập. Ngay cả giấc ngủ cũng đến trong không gian ngủ, tận lực tiết kiệm thời gian dùng để luyện công.
Đâm thương phải thẳng và nhanh, thẳng ra thẳng vào, lực đặt ở mũi thương, sao cho mũi giáo đâm thẳng một đường, mũi giáo phóng ra như rồng lên khỏi mặt nước, mũi giáo đâm thẳng vào như hổ vào hang. Luyện thương lại chia làm ba loại, thượng bình, trung bình và hạ bình, lấy trung bình làm trọng pháp, cho nên có câu "Trung bình thương, vương trong thương, là khó phòng nhất".
Vương Hoằng đã có chút chết lặng máy móc hướng về phía trước đâm ra một thương, nhưng động tác vẫn y nguyên như lúc ban đầu. Sau đó thu lại, rồi lại đâm... Mỗi động tác cơ bản mỗi ngày luyện tập hai ngàn lượt.
Tiểu đệ cũng tại bên cạnh buồn tẻ luyện tập động tác kiếm thuật cơ bản.
Viện trưởng ở trên lầu cao nhất học viện Khánh Dương, trong một gian phòng xa hoa, bình thường hưởng thụ kính ngưỡng của tất cả học viên, dù là Huyện thái gia gặp viện trưởng đại nhân cũng phải lễ nhượng ba phần, lúc này đang khom lưng, vẻ mặt cười xòa, nịnh hót đứng ở bên dưới.
Chỉ thấy ngồi trên đầu là một tên lão đạo, tóc bạc trắng, dưới hàm có ba sợi râu dài, một thân đạo bào màu xanh không nhuốm bụi trần, giống như tiên nhân hạ phàm.
Tên lão đạo thật đúng là tiên nhân hạ phàm, lão đạo là môn phái Thái Hạo tu tiên kiếm tông tu sĩ Trúc Cơ kỳ, bởi vì nhận nhiệm vụ môn phái, đến thế gian đảm nhiệm Tiếp Dẫn Sứ.
Cái gọi là Tiếp Dẫn Sứ, nhiệm vụ cũng đơn giản, chính là tuần sát thế gian, giúp tông môn vơ vét nhân tài tu tiên có tư chất linh căn ưu tú.
Lão đạo đã ở thế gian nhiều năm, một người tư chất ưu tú đều chưa từng gặp gỡ. Quy định tông môn nhất định phải có tư chất từ hai linh căn trở lên mới có thể trực tiếp chiêu nhập vào trong môn.
Đương nhiên, nếu có thể giúp tông môn tìm ra đệ tử có tư chất rất tốt, ban thưởng cũng không ít.
Hai linh căn là chỉ người có hai thứ linh căn người, Tu Chân giới tổng cộng có linh căn Ngũ Hành "Mộc", "Hỏa", "Thổ", "Kim", "Thủy", cùng ba loại linh căn biến dị "Băng", "Phong", "Lôi", hết thảy có tám loại linh căn.
Trong phàm nhân số người có linh căn rất ít, phần lớn đều là người có bốn, năm linh căn. Đối với linh căn mà nói, số lượng linh căn càng ít càng tốt..
Bình thường người có đủ Ngũ Hành linh căn đều được gọi là phế linh căn, tu luyện cực chậm, còn phải hao phí vô số tài nguyên.
Người có bốn cũng chỉ so với ngũ linh căn hơi mạnh một chút, bình thường tông môn cũng không thu nhận.
Tu sĩ Tu Tiên Giới chủ yếu là người hai, tam linh căn.
Về phần một linh căn, ngàn năm không gặp, lại được gọi là Thiên Linh Căn. Chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra chuyện chết nửa đường, đều có thể rất nhẹ nhàng tu luyện đến Kim Đan kỳ.
Bình thường lúc tu sĩ tăng cảnh giới, gặp được các loại bình cảnh, có người ở bình cảnh mấy tháng, mấy năm mới có thể đột phá, có người lại cần mấy chục, mấy trăm năm, thậm chí cả đời đều không đột phá được.
Mà tu sĩ Thiên Linh Căn, thì từ Luyện Khí đến Kim Đan, không có bình cảnh gì, thậm chí ngay cả Trúc Cơ Đan, Kết Kim Đan đều không cần.
Cho nên, một tông môn chiêu được một đệ tử Thiên Linh Căn đệ tử, chẳng khác nào sớm đặt trước một tu sĩ Kim Đan.
Lão đạo hôm nay ngự kiếm từ học viện Khánh Dương bay qua trên không, bảo vật trong ngực lại có phản ứng.
Lập tức từ trong ngực móc ra Trắc Linh Bàn, đánh ra mấy đạo pháp quyết, trên Trắc Linh Bàn trên phát ra một trận ánh sáng màu trắng sáng ngời.
Vật này chính là tông môn ban cho đệ tử tiếp dẫn sử dụng, chỉ cần xung quanh có phàm nhân có linh căn ưu việt, trận bàn liền sẽ tự động phát nhiệt.
Thần thức lão đạo quét qua, rất nhanh liền tìm được viện trưởng, trực tiếp phiêu lạc đến chỗ gian phòng viện trưởng, nói rõ ý đồ đến.
Để lão viện trưởng kích động không thôi, tiếp dẫn tiên nhân hắn có nghe nói qua, không nghĩ tới mình đυ.ng phải. Mặc dù nhận không phải mình, nhưng có thể dính một chút tiên duyên cũng tốt.
"Đông ~" một tiếng chuông vang truyền khắp toàn bộ thư viện, tất cả mọi người ngừng chuyện trên tay, nhìn quanh hướng tiếng chuông truyền đến.
Tiếng chuông của học viện này sẽ không tùy tiện vang lên, số lần tiếng chuông vang lên khác biệt, đại biểu cho ý nghĩa khác biệt. Bọn Vương Hoằng vào học viện hơn nửa năm còn chưa từng nghe đến chuông tiếng vang lên.
"Đông ~"
"Đông ~ "
Ba tiếng chuông vang qua đi, tất cả mọi người hướng đến trung tâm võ đài chạy đến. Trung ương võ đài chiếm diện tích hai mươi mẫu, có thể chứa đồng thời trên vạn người.
Lúc Vương Hoằng chạy tới võ đài nhìn thấy Trương Thiết Mao cùng đội đã đến, rất tự nhiên đứng ở bên tay phải của hắn.
Giờ phút này mới có thể thấy được chỗ tốt của diễn tập bình thường, chưa đến một phút học viên của Võ viện đều đã theo đội hình tập luyện bình thường đứng vững, tạo thành một đội hình vuông vức, yên tĩnh quan sát.
Ngược lại, học viên Văn viện một bên khác đang tốp năm tốp ba chen chen nhốn nháo, đi không thành hàng, xếp không thành nhóm, cãi nhau.
Lúc này chỉ thấy lão viện trưởng cung kính với một lão đầu nhìn tiên phong đạo cốt cùng đi lên đài cao, xa xa chỉ thấy lão viện trưởng đang nói gì đó.
Lão giả nhìn tiên phong đạo cốt lấy từ trong ngực ra một mâm kim loại tròn, sau đó chỉ vào mâm tròn lật một cái, mâm tròn vậy mà tự bay lên, chậm rãi xoay tròn bay múa trên đầu mọi người.
Đám người thấy kinh ngạc không thôi, mâm tròn kim loại lại không có cánh, lại không giống vật sống có thể bay múa trên không trung mà không rớt xuống đến, chưa bao giờ thấy qua sự kình kỳ lạ và hiếm có như thế.
"Điều này chẳng lẽ chính là bản lĩnh của Tiên gia trong truyền thuyết, lão giả kia chẳng lẽ thật là tiên nhân trong truyền thuyết?"
Có ít người lúc này đã quỳ gối, cũng một số người cho rằng chỉ là ma thuật hoặc là cơ quan khác.
Lão giả không có có tâm tư để ý tới phản ứng của mọi người dưới đài, một lòng điều khiển Trắc Linh Bàn, thỉnh thoảng Trắc Linh Bàn phát ra một trận hào quang yếu ớt.
Vương Hoằng nhìn thấy lúc cái mâm kim loại kia bay đến đỉnh đầu của mình cũng phát ra một trận hào quang nhỏ yếu, bay cách mình lại biến mất.
Đợi cho mâm tròn kia bay qua toàn bộ võ đài một lần sau đó lại bay về tới trong tay lão giả trong tay.
Một tay lão giả cầm lấy mâm tròn, tay kia để trên không trung khẽ vồ một cái, đám người còn chưa hiểu gì, chỉ thấy một học viên trong đám người tựa như là bị một bàn tay hư vô cực lớn nắm lấy, trong nháy mắt liền bị bắt đến trên đài cao.
Lão giả liên tục dùng một tay bắt trên không, từng học viên bị bắt trên bục cao như bắt cá, một số học viên bị bắt trên bục cao đã tự nghĩ rằng mình bị lão giả bắt đi làm tà pháp, sợ đến run lẩy bẩy, mặt không còn chút máu.
Có người thì cho là mình sẽ được tiên sư nhìn trúng, thu nhận làm đệ tử, từ đó bước lêи đỉиɦ cao nhân sinh mà dương dương đắc ý.
Vương Hoằng chỉ cảm thấy trên thân bị xiết chặt, sau đó thân thể bay lên không trung, còn chưa kịp trải nghiệm cảm giác bay trên không trung một chút, liền đã rơi xuống trên đài cao.
Cũng không lâu lắm, liền thấy tiểu đệ cũng bị bắt đi lên, hai huynh đệ đều bị bắt lên cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu, trong lòng Vương Hoằng có chút bất an.
Không để bọn hắn đợi lâu, lão giả bắt hơn một trăm người liền ngừng lại, sau đó liền muốn bọn hắn thay phiên tiến lên lấy tay sờ vào mâm kim loại kia.
Thiếu niên đầu tiên đặt bàn tay lên trên mâm tròn, trên mâm tròn liền phát ra năm loại ánh sáng xanh, đỏ, vàng, trắng, đen, lão giả chỉ nhìn sang, liền quát: "Kế tiếp."
Sau đó người tiếp theo đặt tay lên, vẫn là ánh sáng năm màu, sau khi đo liên tiếp hàng chục người, tất cả đều là ánh sáng bốn màu hoặc năm màu, lão giả đều là chỉ liếc mắt một cái liền hô kế tiếp, khi xuất hiện người chỉ có ánh sáng ba màu lão giả mới nhìn người kia nhiều một chút, không nhiều lời, liền hô vị kế tiếp.
Lúc đến phiên Vương Hoằng, là bốn ánh sáng xanh, đỏ, vàng, đen. Kế tiếp chính là tiểu đệ, chỉ thấy tiểu đệ đè tay lên, trên mâm tròn lập tức phát ra ánh sáng thuần trắng, những người khác trước đó chỉ có ánh sáng dài gần một tấc, mà tiểu đệ lại có ánh sáng dài hơn một thước.
Lúc đầu lão giả nhàn nhã vuốt vuốt râu dài, lúc này trên mặt hiện lên vẻ kích động, tay đang vuốt râu cùng thuận thế vuốt đứt mấy sợi, lão giả tựa hồ cũng không phát hiện.