Đợi tất cả mọi người đều nhận bao cát, một người trên đài cao vượt qua đám người đi ra.
"Ta là giáo viên Võ viện Thường Hà."
"Nội dung lần khảo hạch này của các ngươi là, mang theo bao cát mà mình đã nhận đeo trên lưng, trước khi mặt trời lặn, leo lêи đỉиɦ núi Lạc Nhật Phong là vượt qua. Chú ý mỗi cái trên bao cát đều có tên của mình, không thể lẫn lộn."
Đồng thời một ngón tay chỉ đỉnh núi sau lưng "Sau lưng các ngươi chính là Lạc Nhật Phong. Tất cả mọi người chuẩn bị, bắt đầu leo núi!"
Tất cả mọi người như ong vỡ tổ hướng chân núi dũng mãnh lao tới, Vương Hoằng cõng năm mươi cân bao cát, ban đầu vẫn không cảm giác được mệt mỏi, nhưng sau khi đi ba năm dặm liền cảm giác bao cát trên lưng càng ngày càng nặng, tiểu đệ bên người cũng hô hấp càng ngày càng thô trọng.
"Tiếp tục như vậy không phải biện pháp." Một tay đoạt lấy bao cát trên lưng tiểu đệ, dẫn tiểu đệ chui vào hướng ít người.
Sau đó lấy cớ mắc tiểu, một mình tiến vào một chỗ trong bụi cỏ, đem hai cái bao cát đều đưa đến không gian, trước tiên đem hạt cát bên trong đổ ra, sau đó hướng lấp rơm rạ vào bên trong.
Con đường sau đó liền dễ dàng, lúc đi tới giữa sườn núi lúc, không ít người đã bắt đầu tụt lại phía sau.
Một tên thiếu niên áo đen cứng cáp, cõng bao cát, thở như trâu, hai chân nặng nề, mỗi lần nhấc chân đều chỉ có thể phóng ra một bước nhỏ.
Lúc này hai bóng người một cao một thấp, nhanh chóng từ bên cạnh vượt qua hắn, thiếu niên mặc áo đen thấy người cao cõng hai cái bao cát, bộ pháp nhẹ nhàng như cũ, không khỏi sợ hãi thán phục.
Sau đó liền có thật nhiều người nhìn thấy người thiếu niên gầy yếu đi lại dễ dàng, mặt không đỏ, hơi thở không gấp cõng hai cái bao cát, dẫn tiểu hai bảy tám tuổi tiểu hài, hướng đỉnh núi bước đi.
Dọc theo con đường này Vương Hoằng còn chứng kiến người so với hắn đi thoải mái hơn. Đó là thiếu niên mặc cẩm bào, chắp hai tay sau lưng, thái độ khoan thai.
Đi theo phía sau là hai thiếu niên mặc thanh y, một người trong đó cõng bao cát, một người khác cầm cây quạt, vừa đi vừa quạt cho thiếu niên cẩm bào phía trước.
Té ra người này mang đến hai tên tôi tớ, về phần bao cát tôi tớ sớm ném xuống ở chân núi. Về sau lại gặp được mấy thiếu niên cẩm bào cùng loại người, liền không cảm thấy kinh ngạc.
"Xem ra bất luận khảo thí nào đều không thể thiếu người ăn gian."
Lúc sắp đến đỉnh núi, Vương Hoằng lại tiến vào rừng cây, tiến vào không gian đem hạt cát nạp lại vào trong bao bố.
Tiểu đệ vác bao cát trên lưng, tò mò hỏi: "Ca! Bao cát nặng như vậy, vừa rồi lưng ngươi cõng hai bao cát sao còn nhẹ nhàng như vậy?"
"Ca ca ngươi luôn luôn sức lực to như trâu, nếu lại nhảy ra một con hổ, ta cũng có thể một quyền đấm chết nó."
"Lại khoác lác, lần trước đánh một con sói hoang già rụng lông còn bị thương nhiều đến như vậy."
. . .
Hai huynh đệ cười nói rất nhanh liền đến đỉnh núi, trên đỉnh núi đã có bốn mươi, năm mươi người hoặc ngồi, hoặc dựa vào gốc cây, hoặc nằm, tóm lại không có một người nào đứng đấy. Xem ra Vương Hoằng cũng không phải là người nhanh nhất đến đỉnh núi.
Huynh đệ Vương Hoằng cũng tìm tảng đá ngồi xuống, về sau lại có người lục tục đi lên. Thẳng đến mặt trời hoàn toàn lặn xuống cũng mới đi lên hơn năm trăm người.
Lúc này đi ra mấy người giáo viên mặc quần áo Võ viện, kêu hơn năm trăm người tập trung đến cùng một chỗ, sau đó từng kiểm tra bao cát và danh tính, cũng phân phát cho mỗi người một tấm bảng gỗ, có tấm thẻ gỗ này chính là học viên chính thức của học viện Khánh Dương.
Vào đêm, một mình Vương Hoằng nằm trên giường trong phòng kích động đến khó mà ngủ. Rốt cục đã vào được trong học viện truyền thuyết này, không khỏi suy nghĩ tung bay, nghĩ ngợi trong đầu một lượt. Trước kia ở Vương Gia thôn cảm giác chỉ cần có thể giống lão địa chủ là không uổng công đời này.
Trải qua mấy ngày nay chứng kiến hết thảy, hiện tại dã tâm của Vương Hoằng cực độ bành trướng, cảm thấy lão Tài địa chủ cũng không gì hơn cái này, Từ Đại Sa ăn đùi gà còn muốn khoe khoang, đêm nay bữa tối chính là mỗi người có một cái đùi gà, ai khoe khoang sao? Lại chăn bông mới tinh.
Hiện tại làm địa chủ đã không cách nào thỏa mãn du͙© vọиɠ của Vương Hoằng. Vương Hoằng cảm thấy mình tương lai hẳn là có thể làm đến Huyện thái gia.
Lật qua lật lại, thực sự khó mà ngủ, dứt khoát tiến vào trong không gian, tất cả mọi thứ hắn có ở hiện tại đều là không gian này ban tặng.
Phấn khích, hắn lộn nhào vài vòng trên không, sau đó dùng tinh thần thao túng một thanh đao săn bay múa trên không trung, tưởng tượng mình thành tiên nhân trong truyền thuyết, khống chế phi kiếm lấy thủ cấp kẻ địch trong một ý niệm.
Đây là trò chơi mà Vương Hoằng thích chơi nhất trong mấy tháng này, chơi mệt rồi liền ngủ thϊếp đi, ngủ hơn mấy canh giờ ở trong không gian, ngoại giới cũng chỉ mới qua một phút mà thôi.
Vương Hoằng thật sự không biết tinh thần lực của hắn cũng bởi vậy mà lặng lẽ tăng lên.
Học viện Khánh Dương là học viện quốc gia của nước Sở, chức năng chủ yếu chính là đào tạo và cung cấp nhân tài cho Đại Sở quốc. Chia thành văn khoa viện và võ khoa viện, gọi tắt là Văn viện và Võ viện.
Văn viện lấy học tập kinh điển của các bậc hiền triết cổ xưa làm cơ sở, bên dưới lại chia thành nhiều loại, như thiên văn học, số học, nông nghiệp, pháp trị và y học.
Võ viện chủ yếu nghiên cứu nội công và ngoại công, cũng như 18 loại binh khí, trận pháp, y học, binh pháp. Trong đó có vài ngành học là hai viện văn võ đều học tập, như y học, Văn viện học tập thiên về tại chữa bệnh dưỡng sinh, Võ viện thì thiên về vết thương. Học sinh của Văn viện cũng sẽ học một số kỹ thuật kỵ xạ.
Chỉ là những nội dung cao siêu này, không có chút liên quan với Vương Hoằng của hiện tại, Vương Hoằng chỉ học được một bộ công pháp đơn giản nhất “Bát thức công pháp cơ bản”.
Mà cũng không phải học viện không dạy hắn công pháp cao cấp hơn, chỉ là Vương Hoằng dốt đặc cán mai, ngay cả kinh mạch huyệt đạo của con người cũng không phân biệt được, công pháp cao cấp đều là cao thâm mù mịt, chênh lệch một chút cũng có thể cách xa ngàn dặm. Có cho phép thì hắn cũng không dám mò mẫm luyện.
“Bát thức công pháp cơ bản” vô cùng đơn giản, chỉ có tám động tác, mặc dù đơn giản, nhưng có thể vận động các bộ phận trên cơ thể rất toàn diện. Rất thích hợp cho những người mới bắt đầu tập luyện võ thuật.
Lúc này, Vương Hoằng hai chân rộng bằng vai, bước thành hình chữ bát, ngón chân chạm đất, hậu môn co lại, nâng mông, cắn chặt răng, lưỡi ở hàm trên, cằm dưới hơi thu, hai tay chống vào eo, bốn ngón tay khép lại, đầu ngón tay hướng phía trước, ngón cái nhếch lên, từ từ đẩy về phía trước cho đến khi lòng bàn tay, khuỷu tay, vai ngang nhau thì xoay lòng bàn tay và nhấn xuống, từ từ rút lại.
Đây cũng là “Đẩy bát mã về phía trước” trong “Bát thức công pháp cơ bản”, mỗi khi Vương Hoằng luyện qua cũng có thể cảm giác được trong lòng bàn tay, lòng bàn chân hơi nóng lên. Mới tu luyện ba ngày, Vương Hoằng liền cảm giác lực khí toàn thân lớn hơn rất nhiều.
"Sắp đến giờ rồi, đã đến lúc diễn tập chiến trận, đến trễ sẽ bị phạt roi."
Mỗi ngày vào giờ Dần Vương Hoằng sẽ rời giường tự mình tu luyện một canh giờ, sau đó giờ Mão thì diễn tập chiến trận, đây là điều mà học viên của Võ viện nhất định phải tham gia. Ban đầu chỉ là đội ngũ diễn tập chiến trận, về sau sẽ còn học tập nghệ thuật sát phạt trong chiến trận.
Vương Hoằng chạy tới võ đài, đã tụ tập rất nhiều người.
"Ca! Sao bây giờ ngươi mới đến? Ta đã tới lâu lắm rồi." Chỉ thấy tiểu đệ ở xa xa vẫy tay với hắn. Vương Hoằng đi tới, "Tiểu đệ, sớm như vậy, buổi sáng có luyện công hay không?"
"Đương nhiên là luyện, giờ Dần ta liền luyện công, chiều hôm qua, ban đêm đều luyện, tương lai ta còn muốn cầm kiếm dạo giang hồ. Ta cảm giác cánh tay trở nên to hơn." Nói rồi duỗi ra cánh tay quơ trước mặt Vương Hoằng một cái. Cánh tay đương nhiên không có đổi lớn, chỉ là ảo giác của tiểu đệ thôi. Tiểu đệ tu luyện cũng là “Bát thức công pháp cơ bản”, sau khi luyện xong môn công pháp này, cơ thể sẽ cảm thấy phồng lên.