Mấy ngày sau đó Philip bận tiếp đối tác, anh đã không gặp được An Nhiên, khiến nỗi nhớ trong lòng anh dâng tràn. Hôm nay đối tác vừa về nước, anh bèn gọi cho An Nhiên. Cô nhóc này chỉ nghe được một phút rồi cúp điện thoại của anh, bảo bận. Thật là muốn ăn đòn. Cô không có thời gian gặp anh thì anh tự tìm cơ hội gặp cô vậy. Thế là không có chuyện gì anh cũng chạy tới bệnh viện của người ta. Vào phòng Kevin, ngồi chễm chệ trên ghế salon.
"Này, tớ bảo cậu, cậu lại có việc gì ở đây nữa? Dạo này thích vào bệnh viện của tớ dạo chơi vậy?" Giọng Kevin chọc ghẹo.
"Dạo này bệnh viện của cậu nhiều việc dữ vậy hả? Bận đến mức bạn tôi không có thời gian nói chuyện với tôi luôn hả?"
"Gì? Ý là cậu đang ngụ ý bảo tôi bóc lột người yêu của cậu hả?"
"Chớ không phải sao? Gọi điện thoại cho cô ấy, còn chưa nói gì chỉ vội vàng bảo bận rồi cúp máy."
Kevin cười: "Người ta đang đi theo đoàn khám từ thiện."
"Nữa sao? Lại chạy đi khám từ thiện. Cái này bệnh viện cậu tổ chức hả?"
"Cũng không hẳn vậy. Hình như đoàn từ thiện ở bệnh viện cũ. An Nhiên xin nghỉ đi theo để sẵn quảng bá cho bệnh viện này luôn."
"Như vầy cậu hời quá rồi còn gì."
Kevin cười không trả lời mà cầm điện thoại gọi cho Helen: "Em sang phòng anh đi, Philip lại tìm tới cửa rồi."
Một phút sau Helen đã bước qua. Sao ngày xưa Philip không nhận ra cái hay của hai người khi làm chung một ngành nhỉ? Ít ra nếu anh cùng ngành với An Nhiên thì giờ có thể gặp cô bất kỳ lúc nào rồi. Thật là tiếc quá.
Helen chưa ngồi xuống ghế, miệng đã vang tiếng: "An Nhiên không có ở đây đâu. Cô bé đi từ thiện rồi. Hai ngày sau mới về. Anh nhớ thì lên mạng coi đi. Cô nhóc này bị người ta chụp trộm trong chuyến đi từ thiện này quá trời. Tự nhiên bệnh viện em nổi tiếng theo." Helen cười vui sướиɠ.
"Vậy là An Nhiên đang quảng cáo không công cho bệnh viện của em đó hả?"
"Đúng nha. An Nhiên là con gà đẻ trứng vàng. Từ ngày em ấy làm ở đây, quy trình khám chữa bệnh của bên em gọn hơn. Thêm nữa An Nhiên có nhiều ý tưởng hay lắm. Với lại bác sĩ vừa đẹp vừa dịu dàng, hình như gần đây bệnh nhân của bệnh viện này đông hơn rồi á."
"Vậy là em đang kinh doanh bằng tên tuổi của An Nhiên hả?" Philip nói móc người ta mặt không đổi sắc.
"Thế cho nên em phải cám ơn anh, nhờ anh mà em săn được con gà đẻ trứng vàng này. Giờ gà nhà anh đang đi miền trung rồi. Hai hôm sau mới về. Anh có nhớ người ta thì lên mạng coi đi. Fan của An Nhiên cũng nhiều thật. Tận miền trung cũng nhận ra cô nàng."
Mấy hôm nay Philip cũng bận nên không biết An Nhiên lại được tung lên mạng. Anh nghĩ chắc trong hội cuồng của cô náo nhiệt hơn rồi. Thế là anh vào trang hội cuồng xem người yêu dấu của anh mấy hôm nay đã làm gì. Kiểu gì trang này chẳng cập nhật cho anh đầy đủ.
Quả thật vừa vào đã thấy nhiều hình ảnh mới của An Nhiên được cập nhật. Fan trong này vẫn sinh hoạt rầm rộ. Cô nàng của anh được chụp khi đang khám bệnh từ thiện, hoặc đang trao tặng những phần quà hỗ trợ bệnh nhân nghèo. Anh nhìn An Nhiên thật xinh đẹp và cao quý trong tất cả các ảnh chụp. Dường như dạo này An Nhiên của anh được lên mạng quá nhiều. Chỉ cần tìm kiếm từ khóa về An Nhiên sẽ xuất hiện một loạt các trang, nhưng bài báo nào cũng dành những lời khen tặng cho cô vì sự nhiệt tình với hoạt động từ thiện.
Ngoài kia An Nhiên chăm chỉ khám bệnh, không hay biết rằng mình lại được lên hotsearch. Hai ngày sau trên đường quay lại thành phố, An Nhiên nhận được điện thoại của chị Khanh.
"Ê nhóc, em lại chạy khỏi thành phố rồi phải không?"
"Dạ sao chị biết."
"Giờ em nổi tiếng rồi, chỉ cần vào trang mạng là biết em đang ở đâu ngay."
An Nhiên nghe vậy sốc: "Chị nói gì nghe đáng sợ vậy? Em lại bị người ta bêu xấu nữa hả chị?"
"Nghe em nói là biết em không đọc tin tức giải trí gì rồi. Chị cũng bó tay với em luôn đó Nhiên."
"Em bận đến mức chân không chạm đất, còn không có thời gian để ghé một số nơi nữa kìa. Mà chị gọi em có gì không ạ?"
"Chị định tung mẫu áo cưới mới, muốn nhờ em làm mẫu cho chị. Giờ em đừng bảo chị em không có thời gian nhé!"
"Em có nói từ chối đâu, chưa gì chị đã chặn đầu em rồi."
"Ai bảo em khác người, chị không nói trước thế nào em cũng từ chối."
"Về thành phố em sẽ sắp xếp thời gian qua chỗ chị."
"Ừa cứ nghỉ ngơi đi, giờ nào rảnh thì nói chị biết, chị chuẩn bị cảnh trước."
"Dạ em biết rồi ạ!"
An Nhiên về lại thành phố, định chiều hôm sau sẽ ghé chị Khanh nhưng cái người hôm bữa giờ gọi điện thoại cho cô mà cô bận quá không nói chuyện được, anh có vẻ không vui, giống như đang đợi cô về để xử cô. Thế nên chiều hôm sau khi cô chuẩn bị tới chỗ chị Khanh là Philip gọi cô ngay.
"Nè, em chuẩn bị tan sở rồi phải không?"
"Dạ đúng."
"Vậy bây giờ tôi sẽ chạy tới bệnh viện."
"Để làm gì chứ ạ?"
"Hôm nay cùng nhau đi ăn tối."
Gần đây Philip phát hiện với cô nàng này anh nên dùng chính sách mạnh, nếu không cô ấy sẽ chạy, anh chẳng cách nào bắt được cô.
"Để hôm khác được không anh Philip? Giờ tôi phải sang chỗ chị Khanh."
"Em sang đó làm gì?"
"Tôi đi chụp áo cưới."
Philip nghe vậy tim như ngừng đập một giây: "Em nói gì? Cưới gì? Cưới ai?"
"Cưới ai đâu. Tôi chụp áo cưới cho tiệm chị Khanh. Chị ấy nhờ."
Philip thở hắt ra: "Có ngày tôi sẽ chết vì kiểu ăn nói của em."
"Anh nói gì lạ vậy? Tôi có làm gì anh đâu?"
"Mà thôi. Em muốn chụp gì cũng phải ăn tối đã chứ. Bây giờ tôi chạy sang chở em đi ăn tối, rồi đưa em tới chỗ chị Khanh."
"Như vậy phiền anh lắm. Để tôi tự đi. Ngày mai tôi hứa sẽ mời anh ăn tối."
"Em hứa rồi đó nha, ngày mai phải mời tôi, còn giờ tối nay tôi mời em. Ở yên đó đợi tôi nhé."
Philip gác máy, không cho An Nhiên cơ hội để từ chối.
Anh đưa cô đi ăn tối, rồi chở cô về chỗ chị Khanh. Chị đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đó. An Nhiên bảo Philip bận thì có thể về, lát nữa cô tự về. Nhưng Philip đời nào nghe cô, đây là cơ hội ngàn năm có một, anh muốn ngắm An Nhiên trong bộ áo cưới đẹp như thế nào.
Khi An Nhiên thay xong bộ áo cưới và bước ra Philip như bị đứng hình. Công chúa của anh đẹp quá, cô làm cô dâu thật tinh khôi. Anh mãi mê nhìn không hay chị Khanh cũng đang ngó anh, thế rồi trong đầu chị ấy xuất hiện một ý tưởng thật táo bạo. Trong lúc chuyên gia trang điểm đang dặm phấn lại cho An Nhiên, chị Khanh tới gần Philip.
"Này, cậu có muốn chụp hình chung với cô dâu trong kia không?"
Philip cười cười: "Dĩ nhiên là muốn chụp hình với.. cô dâu của tôi, nhưng phải đợi đến thời điểm chín muồi."
"Tôi cho cậu cơ hội nháp trước. Tự nhiên tôi muốn thay đổi ý định, chụp hai người trong trang phục cô dâu chú rể, biết đâu có thể quảng cáo luôn trang phục của chú rể."
Chị Khanh nói ra, không nghĩ anh sẽ đồng ý, nhưng lạ thay, anh đứng dậy, quyết định nhanh chóng: "Vậy làm liền đi, tôi không lấy thù lao, bây giờ tôi đi thay trang phục nhé. Chị vào trong chọn trang phục nào phù hợp với bộ váy cưới An Nhiên đang mặc hộ tôi với."
Thế là anh kéo tay chị Khanh, khiến chị có cảm tưởng như chị đang bị ép buộc để anh ta làm chú rể, chớ không phải ý tưởng ban đầu là của chị.
Philip thay đồ ra, đứng cạnh An Nhiên, miệng anh ngoác đến tận mang tai. An Nhiên thấy anh trong bộ trang phụ chú rể, vest không tay màu xám, áo sơ mi màu trắng bên trong, quần âu cùng màu. Bộ cánh tuy là bình thường nhưng mặc trên người anh, thấy sang trọng hẳn ra. Dáng anh cao, không gầy cũng không mập, cho nên nhìn anh mặc trang phục chú rể còn đẹp hơn cả mấy người mẫu quảng cáo trang phục.
An Nhiên ghẹo anh: "Wow, nhìn anh giống chú rể quá, mẫu này mai mốt chắc nhiều người thuê lắm đây."
"Em cũng giống cô dâu vậy. Nếu cô dâu nào cũng xinh đẹp như em, chắc chú rể nào cũng muốn lấy vợ sớm."
"Dẻo miệng."
"Thôi chứ hai người. Định mượn cớ đứng đây khen nhau hoài sao? Bây giờ vào cảnh, chuẩn bị chụp nè."
Tiếng chị Khanh nhắc nhở.
An Nhiên có kinh nghiệm làm mẫu ảnh rồi nên thần thái của cô ổn. Philip chưa bao giờ làm mẫu, trước giờ có ai dám đề nghị anh làm mẫu đâu. Nhưng hôm nay vì chạy theo An Nhiên, anh cũng nhào vô thay trang phục chú rể, mục đích chỉ muốn chụp hình chung với An Nhiên.
Lúc đầu anh có vẻ lọng cọng một chút, sau đó chỉ chuyên tâm nhìn An Nhiên, trong mắt anh chỉ còn An Nhiên, bởi vậy những tấm hình sau đó thần thái của anh là sự say mê sâu sắc, vượt quá yêu cầu của nhϊếp ảnh. Anh xuất thần đến mức nhϊếp ảnh gia bấm liên tục, trong lòng âm thầm tự hỏi: "Hai người mẫu này có yêu nhau không đây? Sao hình nào cũng đạt đến cảnh giới chỉ có em và anh thế này?"
Bận rộn gần hai tiếng rồi cũng chụp xong các mẫu áo cưới. Trước khi ra về Philip tới gần nhϊếp ảnh gia, yêu cầu anh ta gửi hết các bức ảnh nãy giờ sang email của anh. Và tối đó về, anh làm một chuyện vô cùng ấu trĩ, anh tung một số ảnh lên trang cá nhân, và trang hội cuồng. Báo hại bạn bè anh cuống cuồng cả lên, nhào vô hỏi ngày cưới là khi nào, có người còn lưu manh bảo sao chưa hề nghe nói có người yêu, đùng một cái cưới. Ăn cơm trước kẻng phải không?
Philip nhìn mọi người nhào vô trang của anh để lại bình luận mà buồn cười. Kinh dị hơn nữa bên trang hội cuồng của An Nhiên, fan vừa thấy hình hai thần tượng trong trang phục áo cưới, thế là rú lên.
Fan 1: Trời ơi, soái ca đăng hình cho chúng ta. Tôi vỡ tim chết mất.
Fan 2: Thím có cần tôi gọi thần tiên tỷ tỷ tới làm hô hấp nhân tạo không?
Fan 3: Không thể như thế, tỷ tỷ chỉ có thể hô hấp cho soái ca, thím kia mơ đi nhé. Soái ca ơi, anh còn hình nào nữa không? Gửi cho bọn em nữa đi ạ (Icon mặt đang quỳ lạy)
Philip vừa cười vừa bấm share thêm một vài tấm nữa
Cán fan đồng loạt: Ahhhhhhhhhhhhhhhh. Cô dâu chú rể, yêu chớt mất. Tôi đang ở trên hành tinh nào thế này? Sao lại có cô dâu chú rể đẹp trai đẹp gái thế này? Ôi con tim tội nghiệp của tôi.
Philip không muốn người ta vỡ tim nữa thế nên anh không đăng tiếp, chỉ tiếp tục nằm trên giường ngắm lại các bức ảnh, cười một cách ngu ngơ.
Vậy mà một lần anh thử làm mẫu ảnh, và khi chị Khanh tung sản phẩm hình ảnh quảng cáo hai người trong bộ áo cưới, các trang giải trí liên tục đăng hình hai người. Người ta ca ngợi anh còn giống thiên vương hơn một số người mẫu nam. Hai người vô tình tạo ra một hiệu ứng cặp đôi đáng yêu nhất của năm. Một số nhãn thời trang, tã giấy baby, bắt đầu liên lạc mời Philip và An Nhiên vào làm mẫu cho họ. Họ muốn dựng hình ảnh hai người là một gia đình hạnh phúc. An Nhiên không muốn nhận lời nhưng cô cần tiền làm từ thiện thế là cắn răng đồng ý.
Philip thì khỏi phải nói, chỗ nào có An Nhiên thì đương nhiên anh sẽ xuất hiện. Chưa kể anh còn vui đến không khép mỏ lại được vì ý đồ của nhà quảng cáo cũng đúng với ý nguyện của anh, có một gia đình hạnh phúc với An Nhiên. Thế là trong mấy đoạn quảng cáo, An Nhiên đúng là đang đóng kịch nhưng người đàn ông bên cạnh diễn tự nhiên đến không thể nào tự nhiên hơn. Đạo diễn nghĩ anh có khiếu làm diễn viên nhưng ông không hề biết rằng anh chỉ đang diễn tả đúng nội tâm của mình.
Tiền thù lao của hai người dĩ nhiên là vào túi An Nhiên. Cô vui đến mức cười vô cùng rạng rỡ. Thế cho nên trong các cảnh quay cho dù Philip có diễn quá phận, cô cũng bỏ qua, trong đầu chỉ đang nghĩ, xong cảnh này tất cả các tiền thù lao quảng cáo sẽ về túi cô. Philip nói cho cô rồi mà, thật là sung sướиɠ hạnh phúc. Cô chỉ nghĩ tới tiền mà không hề hay biết rằng cái con người gian xảo bên cạnh thỉnh thoảng đạo diễn không yêu cầu anh tình cảm lắm, nhưng anh cũng kiếm chuyện đυ.ng chạm An Nhiên, diễn nội tâm vô cùng mùi mẫn. Đảm bảo bố mẹ mà thấy anh trong mấy đoạn quảng cáo này, chắc cũng không nhận ra con trai của họ. Thật là đểu cáng.
Dạo này hai người liên tục đắt show quảng cáo, vô cùng ăn ý trong các thước phim, hai người tạo ra hiệu ứng cập đôi được ưa thích nhất. Đến đài truyền hình còn thấy ngứa nghề, thế là bắt đầu chạy theo xu hướng. Họ muốn mời cặp đôi này vào buổi nói chuyện talkshow, trò chuyện với những người nổi tiếng.
Thế cho nên sáng hôm sau, Trợ lý của anh nhận được một cuộc gọi từ đài truyền hình. Sau khi nghe trợ lý báo cáo lại, Philip dứt khoát từ chối, nguyên nhân là đài truyền hình không có nói tên An Nhiên.
Phải biết bây giờ muốn mời anh, chỉ cần nói hai chữ An Nhiên, kiểu gì anh chẳng nhận lời. Người lên tiếng mời chẳng hiểu phong tình, thế nên Philip bảo trợ lý từ chối là đúng rồi.
Chiều anh lại kiếm chuyện xuất hiện ở nhà An Nhiên, rủ cô đi ăn tối. Cô vừa ngồi vào xe anh, thì chị Khanh gọi tới.
"Alo em nghe chị Khanh ơi."
"Nhiên có muốn nhận lời tham gia talkshow không?"
"Talkshow nào hả chị?"
Philip nghe hai chữ talkshow thế là lỗ tai lập tức dựng lên. Có phải talkshow sáng nay Trợ lý báo anh không đây?
"Chương trình trò chuyện với người nổi tiếng ấy." Chị Khanh giải thích cho An Nhiên.
"Có thù lao nhiều không?"
"Nhiều! Tất nhiên là nhiều, được chưa cô nương."
Thế là An Nhiên vô cùng sảng khoái đồng ý. Trong khi ấy Philip thật buồn bực. Sáng nay đã từ chối, nếu bây giờ mình đổi ý có kịp không? Nghĩ vậy cho nên khi đưa An Nhiên tới nhà hàng, nhìn cô yên vị trên ghế rồi anh bèn kiếm cớ chuồn ra ngoài.
Phải biết là trước giờ đưa An Nhiên đi ăn, không bao giờ anh bỏ rơi cô dù chỉ một phút. Nhưng hôm nay vì muốn xuất hiện cùng cô, thế là anh mượn cớ đi ra ngoài, gọi cho Trợ lý.
"Này hồi sáng anh nói chương trình talkshow đó là trò chuyện với những người nổi tiếng phải không?"
"Dạ đúng đó sếp."
"Thế giờ anh gọi họ bảo tôi nhận lời đi."
"Gì kỳ vậy sếp, hồi sáng em từ chối rồi, có khi người ta đã liên lạc với người khác rồi cũng nên."
"Vậy thì anh bảo họ thêm tôi nữa, đông người thì vui chứ sao."
Trợ lý rủa thầm: "Vui cái con khỉ khô. Chương trình người ta bốn người là bốn người, giờ bảo nhét thêm anh vào, làm sao người ta sắp xếp. Chưa kể lên sóng truyền hình bộ muốn thay đổi người hay nhét thêm là nhét sao. Thật là nhọc!"
"Này anh có nghe tôi nói không? Anh xử lý vụ này nhé."
"Dạ rõ, tôi sẽ liên lạc với bên đài truyền hình."
Trợ lý gác máy, lập tức liên lạc với bên nhà đài. Anh ta dự định sẽ phải thuyết phục nhiều để sếp anh ta được nhận, nhưng mà trái ngược với sự lo lắng của anh ta, nhà đài vừa nghe Philip sẽ tham dự, vui như trúng số. Họ cảm ơn anh rối rít, khiến anh cảm thấy sếp anh bắt đầu nổi tiếng nên khi sếp anh nhận lời tham dự, họ mừng như bắt được vàng, khiến anh cũng được thơm lây. Cái này có giống một nhà đắc đạo, gà chó thăng thiên không?
Trước hôm quay hình, Philip gọi qua quấy rối An Nhiên.
"Em sẽ mặc gì đi ghi hình thế?"
"Chắc là áo dài, vì nó trang trọng."
Thế là anh mè nheo: "Gửi cho tôi xem áo dài của em với."
An Nhiên ngạc nhiên: "Tại sao?"
"Không sao hết, tại tôi muốn biết em sẽ mặc trang phục nào để phối hợp thôi."
"Tào lao, anh mặc gì không đẹp, phối hợp với tôi làm chi?"
Philip vẫn không buông tha, bắt buộc An Nhiên phải gửi hình qua cho anh rồi anh mới chịu để yên cho cô. Có được hình áo dài của cô rồi, bên này anh bắt đầu đứng trước tủ quần áo, chọn tới chọn lui để lựa trang phục phù hợp với áo dài của cô.