Mọi người đang ăn cùng nhau thì điện thoại cậu reo. An Nhiên ngó ông cậu: "Cậu ơi, nếu điện thoại của thầy thì đừng có nói con đang ở bên cạnh cậu nha."
Cậu không thèm để tâm, còn liếc cô một cái rồi mới nhận điện thoại. Cô đoán không sai, đúng là điện thoại của thầy Bình. Không biết thầy bên kia nói gì nhưng bên đây cậu đã nhắc đến tên cô.
"Gặp rồi, đang ngồi đây này. Người thì không việc gì, lông tóc cũng không tổn hại. Có điều bệnh ngốc vẫn không chữa được."
An Nhiên nói lớn cho đầu bên kia nghe luôn: "Con ngốc khi nào? Lúc nào cũng chê con ngốc, rủi con ngốc thật thì sao?"
Philip phì cười nhìn An Nhiên phùng mang trợn mắt với ông cậu, nhưng cậu chẳng đoái hoài, chỉ tiếp tục trò chuyện với đầu phía bên kia.
"Ừa, vẫn không chịu bỏ việc dưới này. Dụ dỗ kiểu gì cũng bảo phải ở đây làm, khi nào chán thì lên lại. Đã bảo ngốc rồi mà."
Cậu nói cô ngốc hai lần, thành công chọc giận An Nhiên. Ngồi bên cạnh Philip, cô vươn qua gắp đầy ớt xanh vào chén cậu, mắt nhìn bà mợ: "Mợ về phe của ai?"
Bà mợ cũng không chịu thua: "Thế con có biết mình đang chơi xấu chồng của mợ không?"
"Con mặc kệ, ai bảo cậu mắng con ngốc."
"Ai bảo con thật sự ngốc." Bà mợ nói thẳng vô mặt cô.
An Nhiên tủi thân quay sang Philip muốn tìm sự an ủi, nhưng mà cái người này không phúc hậu, còn hùa theo cười cợt cô. Cuộc đời gì muốn tìm một người thật tâm tốt với mình cũng không thấy. An Nhiên biết là không trông mong gì được nữa thế là hóa bi thương thành sức ăn, cô càng quét hết tất cả các món trên bàn.
Đang ngốn một họng, thì cậu đưa điện thoại qua, cô vừa ráng nuốt vừa lắc tay, tỏ ý không chịu nói chuyện với thầy Bình. Cậu vẫn nhét điện thoại vào tay cô. An Nhiên biết không trốn được, tráo trở thay đổi sắc mặt như lật bánh tráng.
"Thầy có khỏe không ạ?" Giọng hiền như Masoeur.
"..."
"Ai nói con không chịu nói chuyện với thầy? Ngậm máu phun người. Đối với con thầy là người con kính yêu nhất. Tuy là ở xa nhưng lúc nào con cũng nhớ thầy." Cô còn tự nổi da gà.
"..."
"Con có giả dối đâu. Chỉ cốt ý nói những lời không thật cho thầy vui."
"..."
"Con không chịu về Sài Gòn đâu. Thầy đừng xin vào lại y dược cho con. Không cần phải đi xin xỏ mấy người đó."
"..."
"Con thèm vào quan tâm cậu và thầy, có điều con sợ người ta bị dọa khi thầy và cậu đi nhờ vả họ thôi."
"..."
"Thì con đang nói chuyện nghiêm túc. Tại thầy dọa con nên con nói năng lung tung."
Philip giờ mới biết An Nhiên cũng tùy tiện như vậy. Ở giữa những người thương yêu, cô lại còn càn rỡ như thế đó, nghịch ngợm không ai chịu nổi. Gia đình cô trưởng bối thân thiện với con cái nhưng cũng vô cùng nghiêm khắc. Nhà có truyền thống bác sĩ ba đời, lấy học hành làm chính. Giờ thì anh hiểu tại sao ngày xưa An Nhiên vừa tham dự cuộc thi hoa hậu vừa ôm sách theo ngồi học rồi. Thi xong cũng không chạy vào giới giải trí mà lao theo học và làm việc ở bệnh viện. Sống giữa truyền thống gia đình vô cùng gia giáo như vậy, cô không thể làm khác, ngoài chuyện học và học.
Ăn uống xong, Philip lái xe đưa mọi người về lại chỗ An Nhiên lấy hành lý cho cậu mợ, qua khách sạn ở cùng anh. Phòng An Nhiên quá nhỏ, không thể để hai người theo cô chịu khổ. Lúc nhận phòng xong, cậu đuổi An Nhiên về, mợ lên phòng trước, cậu và Philip vẫn ngồi trò chuyện ở sảnh.
An Nhiên rất muốn ở lại, nhưng hai người đàn ông không ai cho cô tham dự. Mợ cũng tuyệt tình đuổi cô về. Gia đình này bỏ rơi cô thật rồi. Ngày mai cô sẽ không theo họ đi tham quan sông nước, cho họ buồn chết luôn đi.
An Nhiên về phòng vừa buồn bực, vừa tò mò không biết cậu nói gì với Philip. Cô lên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, chịu không nổi giở điện thoại ra nhắn tin cho Philip.
"Nè, cậu tôi đã làm thịt anh xong chưa? Cậu tôi nói gì với anh thế?"
Bên này Philip nghe âm báo, anh giở điện thoại thấy tin nhắn của cô, miệng không tự giác mỉm cười, tay nhanh chóng nhấn trả lời: "Bí mật giữa hai người đàn ông, không thể tiết lộ."
Bí mật cái khỉ. An Nhiên ứa gan, nghiến răng gõ chữ: "Hai người thì có cái bí mật gì mà không thể bật mí. Tôi thừa biết cậu tôi nói gì với anh rồi. Kể lể về quá trình trưởng thành chẳng lấy gì làm vinh quang của tôi chớ gì?"
Philip đọc rồi tự cười, đúng là cậu có kể quá trình cô trưởng thành nhưng giọng điệu yêu thương chớ không có cái kiểu đao to búa lớn như An Nhiên đang giả vờ thể hiện. Có điều anh muốn chọc cô, thích nhìn cô hung hăng, nghiến răng nghiến lợi dù chẳng dọa được ai.
"Em đoán đúng một nửa. Em yên tâm đi những cái tính tốt tôi sẽ quên, còn tính xấu tôi sẽ không kể cho ai mà giữ mãi trong lòng."
Thần kinh!
An Nhiên nghiến ê hết cả răng: "Cái gì giữ mãi trong lòng, anh tốt nhất nên quên hết cho tôi. Cậu mợ tôi chỉ có giỏi chuyện thêu dệt sự thật. Tôi dễ thương thế này, vậy mà họ cứ thích vùi dập tôi."
"Cái này em nói đúng đó, em cực kỳ dễ thương."
Mặt An Nhiên lại hồng mặc dù Philip không đang ở trước mặt, cô đánh trống lảng: "Vậy là anh nhất định đứng về phía cậu? Không muốn kể cho tôi nghe phải không?"
"Tạm thời tôi phải đứng về phía cậu. Vì tôi đang rất cần sự ủng hộ của cậu."
"Ủng hộ cái gì? Anh đang nói nhảm gì thế?"
Philip không dấu vết, chuồn êm: "A bây giờ tôi phải tắm. Em phải đi ngủ, sáng mai còn đưa cậu mợ đi chơi sớm."
"Tôi đang hỏi anh, anh không trả lời còn giả vờ đi tắm. Mai mốt đừng nói chuyện với tôi nữa nha."
Giận rồi, giận thật rồi. Philip nhanh chóng gọi qua: "Nè giận hả. Tôi nói giỡn thôi mà."
An Nhiên phì cười: "Anh đâu có bản lĩnh khiến tôi nổi giận. Anh nghĩ nhiều quá rồi."
"Ờ đúng hả! Cô An Nhiên mà, làm sao dễ nổi giận với ai. Người ngốc có phúc của người ngốc."
"Hả? Anh nói tôi ngốc phải không? Không thèm nói chuyện với anh nữa." An Nhiên nghiến muốn nát hai hàm răng ngọc, dứt khoát cúp máy. Philip buồn cười nhưng không dám chọc cô nữa, nếu không hậu quả khó lường. Cô mà nghỉ chơi anh ra luôn thì anh cô độc suốt đời.
***
Hôm sau bốn người đi chơi chợ nổi Cần Thơ, thưởng thức các món ăn đặc sản của Miền Tây. Gần như thâu tóm hết các loại trái cây bày bán ở chợ nổi để cậu mợ mang về Sài Gòn vừa biếu bạn bè, vừa thưởng thức. Bọn họ chơi tới chiều rồi Philip lái xe đưa cậu mợ về lại Sài Gòn. Tội nhất là An Nhiên, lúc đứng tiễn cậu mợ và Philip ra xe, mắt cô sắp đỏ nhưng cô ráng kiềm chế không khóc. Ai cũng nhận ra cô không nỡ rời xa mọi người nhưng theo về thành phố thì không được.
Cậu nhìn cô tội nghiệp: "Muốn khóc thì khóc đi, kiềm chế làm gì. Cũng do con thôi, cho con ở đây một mình. Luyện tới cảnh giới không nhớ nhà nữa thì thôi."
Không nói còn đỡ, nói ra rồi thì An Nhiên không kiềm nén được nữa, cô cúi mặt để nước mắt rơi xuống đất. Philip nhìn mà tim quặn thắt.
An Nhiên không muốn mọi người thấy, cô giả vờ quay lưng: "Con không tiễn nữa, mọi người về Sài Gòn cẩn thận."
Mấy chữ cuối là nói bằng giọng mũi, cố gắng cho mọi người thấy mình cứng rắn nhưng giọng nói đã bán đứng cô. Philip rất muốn bất chấp ở lại với cô, vì anh không chịu nổi khi thấy một mình cô đứng đó, cô độc trong chiều. Tự nhiên thấy cô yếu đuối, và anh chỉ muốn che chở cô. Nhưng giờ phải đưa cậu mợ về, anh không còn cách nào khác. Phải ráng kiềm chế lắm anh mới không ôm cô vào lòng, giả vờ cứng rắn ngồi vào xe.
Khi bánh xe lăn bánh là lúc An Nhiên cũng quay lại, nước mắt lăn dài trên má, cô không hay rằng qua lăng kính chiếu hậu, Philip thấy hết những giọt nước mắt tủi thân của cô, khiến anh thương nhói lòng. Philip nghĩ anh nên làm một cái gì đó, miễn sao cô sớm quay về thành phố, không thể để cô tiếp tục một mình ở nơi này. Anh muốn được thở chung bầu không khí với cô ở Sài Gòn.
Thế nhưng anh chưa kịp nghĩ cách thuyết phục cô, thì cô đã có chuyện và muốn quay về thành phố. Hôm đó giữa tuần anh lại lái xe xuống Cần Thơ. Tới được chỗ cô cũng đã sáu giờ chiều. Anh một mình đi bộ tới khu tập thể, đứng trước cửa phòng gõ một lúc lâu mới thấy cô mở cửa. Mặt cô lúc đó là dấu hiệu đang khóc, đèn trong phòng cũng không buồn bật. Từ lúc để tâm đến cô nên anh rất nhạy cảm phát hiện ra điều bất thường.
"Em bị sao vậy? Sao lại khóc? Ai ăn hϊếp em nữa sao?"
An Nhiên lắc đầu nhưng tiếp tục khóc lặng lẽ. Philip đặt hai tay lên vai cô, bắt buộc cô quay lại nhìn anh: "Có chuyện gì thì nói cho tôi nghe. Em như vậy chỉ khiến tôi thêm lo lắng. Hay là em đau ở đâu?" Giọng anh vô cùng sốt ruột.
"Tôi không có bị gì, cũng không đau, có điều tôi không ở đây nữa, tôi muốn quay lại thành phố hu hu hu!"
Philip cười thở ra: "Lẽ ra em nên thấy như vậy là tốt hơn từ lâu, tại em bướng bỉnh quá. Mà nói tôi nghe sao em lại thay đổi quyết định nhanh như vậy? Tôi nhớ em đã nói em muốn chơi chán rồi mới quay về mà."
"Thật ra tôi chỉ nói cho cậu mợ đừng suy nghĩ nhiều. Tôi sợ cậu mợ phải đi cầu cạnh người ta để xin chỗ làm cho tôi ở một bệnh viện nào đó. Bởi vậy tôi mới quyết định ở lại chỗ này."
Cô ngừng một lúc, hít mũi rồi nói tiếp, giọng nghẹn ngào: "Khi xuống đây, tôi thấy buồn lắm, nhưng làm được một thời gian thấy đồng nghiệp cũng ổn, bởi vậy tôi định sẽ ở lại lâu. Nhưng mà hôm nay tôi tiếp nhận một bệnh nhân, ca phẫu thuật đó tôi có thể xử lý, có điều Giám đốc bệnh viện và cả Trưởng khoa đều không dám ký mổ, muốn chuyển lên tuyến trên. Họ sợ trách nhiệm, vì các ca nặng họ không dám quyết. Anh không biết có những trường hợp phải xử lý gấp, chậm trễ có thể gây hậu quả khó lường."
Philip nhìn cô yêu thương: "Tôi hiểu, giống trường hợp của bố tôi vừa rồi, nếu không nhờ em xử lý nhanh, tình hình đã tệ hơn rồi."
"Cho nên không phải tôi không muốn làm việc ở nơi này, môi trường thì tốt nhưng hạn chế khả năng phát huy. Cậu nói đúng, không thể trau dồi kỹ năng ở đây. Có điều tôi mất phương hướng quá. Thật sự là tôi không biết mình nên đi đâu về đâu. Tôi thấy bế tắc lắm, anh có hiểu không?"
"Tôi hiểu hết An Nhiên à. Em không biết mình nên xin việc ở nơi nào, không có ai chống lưng. Sợ phiền đến cậu mợ vì em nghĩ nhiều. Bây giờ không khóc nữa, mọi chuyện đã có tôi. Lần này hãy dựa vào tôi được không em?"
An Nhiên ngước đôi mắt còn đọng những giọt lệ nhìn anh: "Làm sao được? Anh đâu có quen ai trong ngành này, sao giúp tôi được."
"Tuy là tôi không quen biết nhiều trong ngành này, nhưng Quỹ phát triển vì cộng đồng của gia đình tôi đã giúp đỡ nhiều dự án, chẳng lẽ không thể xin được một công việc cho em ở một bệnh viện nào đó. Em cứ tin tưởng ở tôi. Dù sao tôi nghĩ tôi cũng chưa cần phải sử dụng đến cách thức này. Tôi vẫn còn con đường khác cho em. Bạn tôi có một bệnh viện rất lớn, em biết bệnh viện dịch vụ kỹ thuật cao X ở thành phố không?"
"Đó là bệnh viện tư duy nhất được cấp giấy phép chữa bệnh, thực hiện các ca mổ như các bệnh viện trung ương phải không? Tôi có biết bên đó. Nhưng sợ họ đã đủ người rồi."
"Vấn đề đó em hãy để cho tôi lo được không? Đừng suy nghĩ gì nữa nhé. Ngày mai bắt đầu nộp đơn xin nghỉ chỗ này. Tôi cũng không muốn chạy tới chạy lui giữa Sài Gòn và Cần Thơ nữa đâu."
"Ai khiến anh chạy xuống đây, bây giờ lại trách tôi."
"Ừa là lỗi tại tôi mọi đàng. Tại tôi sợ cô An Nhiên buồn nên xuống chơi với cô. Mà khiến cô không vui. Thôi tôi xin lỗi cô Mi Mi."
"Không được gọi Mi Mi, tôi ghét tên đó, như đang gọi con mèo không bằng."
Philip nhìn cô hờn, tâm càng ngứa ngáy: "Mi Mi dễ thương mà."
"Đã bảo không được nói hai chữ Mi Mi nữa, cấm tuyệt đối." An Nhiên lại phùng mang.
Philip giả đò rụt cổ: "Dạ cô Nhiên, tôi không dám nữa."
"Anh chọc tôi hoài phải không? Không thèm nói chuyện với anh nữa."
Cô quay mặt đi, Philip kéo lại: "Thôi không đùa nữa, giờ em chuẩn bị hồ sơ rồi đưa tôi được không?"
"Tôi không có hồ sơ ở đây. Mọi thứ ở Sài Gòn rồi. À trên email tôi có hồ sơ, nhưng làm sao in ra bây giờ. Để đi ra ngoài tiệm internet bảo người ta in ra rồi gửi cho anh."
"Không cần. Em gửi qua email của tôi, tôi gửi cho bạn tôi luôn."
An Nhiên mở điện thoại ra rồi gửi qua email của anh. Philip bảo cô đi rửa mặt, chuẩn bị đi ăn tối, trong khi đó anh bấm gọi cho Kevin.
"Kevin, cậu khỏe không?"
"Tớ ổn, cậu thế nào? Sao giờ này gọi cho tớ?"
"Chỗ cậu còn thiếu bác sĩ không?"
"Khoa nào?"
"Ngoại khoa, não."
"Thật ra thì không thiếu nhưng cậu nhờ thì có thể sắp xếp được."
"Vậy để tớ gửi hồ sơ qua cho cậu nhé, tớ gửi email đó, cậu xem rồi trả lời tớ nhé."
"Ừa tớ biết rồi. Hôm nào rảnh lại gặp nhau nhé."
"Okay, bye Kevin!"
Philip bấm gửi qua, chỉ năm phút sau Helen gọi lại mà không phải Kevin, khiến anh ngạc nhiên.
"Sao vậy Helen?"
"Kevin đưa em coi hồ sơ của bạn anh rồi. Bác sĩ kiểu này sao em dám nhận."
Philip chưng hửng, không lẽ là chê hồ sơ của An Nhiên, anh muốn hỏi lại thì An Nhiên bước ra, anh sợ cô nghe rồi buồn nên nói nhanh vào máy: "Để lát anh gọi lại nhé, giờ anh đang có việc khẩn."
"Okay anh Philip."
Philip sợ An Nhiên buồn nên cố gắng thể hiện bình thường, dẫn cô đi ăn tối và khi về khách sạn có một mình, anh mới gọi lại cho Helen.
"Lúc nãy em nói không dám nhận bác sĩ kiểu vậy là sao em?"
"Là em sợ bệnh viện em không giữ người được lâu, chỗ em không phù hợp với bác sĩ nội trú."
"Là sao anh không hiểu? Mai anh về thành phố, gặp nhau rồi em giải thích rõ cho anh nghe được không?"
"Vậy mai anh ghé bệnh viện gặp em và Kevin luôn đi."
"Okay Helen. Good night em!"