Tối nay An Nhiên sẽ đến, nên từ sáng sớm bà Trân đã hối chị bếp đi chợ chuẩn bị đầy đủ các món ngon. Trông bà vui như con gái gả chồng xa được về thăm nhà.
Philip đi xuống lầu, nhìn mẹ loay hoay chỉ đạo, cả bố cũng đứng dậy phụ sắp xếp cái này cái kia. Philip thấy nhà anh sao giống sắp sửa đón tổng thống chứ không phải người bình thường. An Nhiên có biết cô khiến bố mẹ anh quay cuồng không đây?
Thật sự là An Nhiên đang vắt giỏ lên cổ, cấp cứu cho một bệnh nhân vừa được chuyển từ Bến Tre lên vì bị quả dừa rơi trúng đầu. Cấp cứu xong cho anh ta, cô mệt đến không thở nổi. Vừa đi công tác về cô lại làm việc liên tục hai ngày liền không nghỉ ngơi đủ. Tối nay còn phải sang nhà cô Trân. Nhắc tới chuyện này mới nhớ cô chưa gọi cho Philip hỏi địa chỉ nhà anh ta.
An Nhiên bèn đi ra phòng ngoài, lấy điện thoại ra tìm số Philip. Chợt nhớ mình đã cho anh vào danh sách đen nên không thể gọi. Cô hủy lệnh, và gọi cho anh.
Ngồi trong phòng làm việc, Philip vốn đang nghĩ chiều nay tan làm sẽ ghé bệnh viện sớm, đứng ở cổng đợi An Nhiên, chứ làm gì có số điện thoại mà gọi cô. Đang tự cười bản thân thì thấy điện thoại di động anh có cuộc gọi tới. Anh dụi mắt, không tin đó là An Nhiên đang gọi anh. Vậy là cô đã kéo anh trở lại danh sách. Philip vui đến không khép miệng lại được. Anh nhanh chóng bấm trả lời.
"Alo!"
"Anh Philip hả? Tôi đây!"
"Tôi biết cô rồi. Cô gọi tôi có chuyện gì không?" Anh thích muốn chết nhưng phải giả vờ ra vẻ tự nhiên.
"Anh nhắn giúp tôi địa chỉ nhà anh với, chiều nay tôi muốn tự sang, thay vì phiền bác tài nhà anh."
Philip lật đật, hết giả vờ nổi: "Không có phiền anh ta, chiều nay tôi đón cô mà."
"Thế thì tôi càng ngại hơn, lại phiền anh nữa."
"Có phiền gì đâu, tôi tiện đường đi làm về ghé đón cô luôn."
"Thôi đón rồi anh phải đưa tôi về, phiền lắm."
"Không sao đâu."
An Nhiên cố từ chối nhưng anh ta còn kiên quyết hơn cả mẹ anh. Dòng họ nhà này có vẻ.. cứng như đá. Nói thế nào cũng không lay chuyển được họ.
An Nhiên đành thỏa thuận: "Vậy chiều nay nhờ anh đón tôi ở trước cổng bệnh viện nha."
"Mấy giờ thì cô tan làm?"
"4 giờ 30 tôi sẽ hết giờ làm. Nếu anh bận rộn thì đón tôi trễ cũng được."
"Okay tôi sẽ có mặt ở cổng. Thế nhé, hẹn gặp cô chiều nay."
Gác máy rồi Philip lòng như nở hoa. Cả buổi sáng làm việc anh cứ mỉm cười suốt. Trợ lý mấy lần vào trình ký hồ sơ, lén lén nhìn anh, rồi bản tánh tò mò lấn át nỗi sợ. Anh ta nhìn sếp mình thăm dò.
"Bữa nay sếp có chuyện gì vui hả? Trông mặt sếp.. rạng rỡ quá."
"Thế sao?" Philip cười.
Ngày thường trợ lý chỉ cần nói một câu ngoài lề là anh ta sẽ bị anh chỉnh ngay. Hôm nay anh chỉ cười, lá gan của trợ lý lớn hơn.
"Sếp quen bạn gái mới hả?"
"Nhiều chuyện!" Philip không hề nổi giận chút nào.
Trợ lý bạo gan nói tiếp: "Tôi thấy cô Khánh Ngọc lên mạng nói xấu sếp lung tung mà bực mình. Rồi cô ấy chụp hình với bạn trai mới, một số bạn của cô ấy còn so sánh sếp với người mới, tôi xem mà nóng mặt. Sếp có bạn gái mới nên tôi mừng cho sếp."
"Thế tôi có cần chụp hình tôi với bạn gái mới cho anh tung lên mạng luôn không?"
"Nếu được vậy thì tốt. Ồ không, tôi nói giỡn." Trợ lý nhìn anh cười ra vẻ biết lỗi.
"Dạo này anh vẫn lượn lờ mấy trang báo giải trí này à?"
"Dạ không có đâu, tại tôi nghe mấy cô công ty mình thấy trên mạng rồi kháo nhau nên tôi bức xúc."
"Vậy là không phải anh dành thời gian làm việc lướt net hả?"
"Tôi.. chỉ thỉnh thoảng vào trang hội cuồng của cô An Nhiên thôi ạ. Trong đó vui lắm."
"Ồ!"
Trợ lý dường như không thấy anh biểu hiện không hài lòng, bèn bạo gan nói tiếp.
"Trong đó thỉnh thoảng đăng mấy hình chụp cô An Nhiên rồi bình luận nhí nhảnh lắm, fan của cô An Nhiên dễ thương vô cùng."
"Ồ trong đó làm sao có hình của An Nhiên?"
"Đúng là đời sống của cô An Nhiên khép kín thật, không có hình nào trên mạng, nhưng fan của cô ấy có mấy người là sinh viên của cổ, đôi lúc chụp lén khi cô An Nhiên đang giảng bài hay ngồi trên bục giảng. Có lúc thì thấy hình chụp lén trong khuôn viên bệnh viện. Nói chung chụp lén mà nhìn đẹp lắm. Người đẹp kiểu gì cũng đẹp."
"Vậy hả? Sao anh không nói tôi biết sớm."
Trợ lý ngó anh một cách vô tội.
"Tôi sợ anh chuyển tôi ra Hà Nội nên không dám để anh biết tôi lén vào trang đó."
"Tôi rút lại lời hăm dọa, mai mốt có gì thì anh.. cập nhật cho tôi biết."
"Dạ rõ!" Trợ lý hét to theo phong cách nhà binh rồi chạy đi.
Philip gọi cậu ta lại: "Chiều nay tôi về sớm, anh đừng sắp xếp bất kỳ cuộc họp nào sau bốn giờ nhé!"
"Sếp đi hẹn hò phải không?"
"Lại nhiều chuyện."
Đuổi trợ lý ra khỏi phòng, Philip lên mạng, vào trang hội cuồng của An Nhiên. Anh thấy có nhiều tin cập nhật. Mấy cô bé này cũng hay thật, ở đâu chụp được nhiều khoảnh khắc xuất thần của An Nhiên. Anh thấy có một tấm, trong đó An Nhiên đang đứng giảng bài. Ở hình khác cô đang ngồi cúi đầu trên bàn ghi chép gì đó. Còn một tấm khác cô trong màu áo blouse, đang đi trên hành lang bệnh viện. Nhìn kiểu gì cũng dễ thương. Anh bèn tải hết về máy, vừa nhìn các lượt bình luận, quả thật các cô bé bình luận hài hước và vui nhộn vô cùng.
Một tài khoản viết: "Mấy thím thấy áo sơ mi trắng và quần âu tỷ tỷ mặc hôm nay nhìn đẹp không? Nhưng sao tôi thấy chị ấy mặc gì cũng đẹp hết. Đúng là cao ráo nên bộ đồ cứ đi theo dáng người."
Tài khoản khác lập tức đáp lại: "Thím nói gì khó hiểu quá, cái kiểu của tỷ là lụa đẹp vì người mặc. Trang phục cho dù không đẹp, tỷ ấy mặc vào vẫn sang nhoa. Muoho. Hôn chụt chụt."
Một fan khác lên tiếng, cô bé này có vẻ là sinh viên của lớp An Nhiên đang dạy: "Hôm qua, cô Nhiên mặc cái đầm kia đẹp lắm, mà em không có chụp được, tại vì lớp đông quá, cô đang giảng bài chăm chú nên không tiện ra tay."
Đàn chị khác phê bình: "Đông thì cũng phải canh mà chộp cho được chứ cưng. Giờ cả trang chúng ta chỉ còn mỗi cưng săn được vài ảnh của tỷ ấy. Cái hội chúng ta thê thảm quá, vài người sắp bỏ hội rồi."
Tài khoản Admin: "Ai bỏ thì bỏ, chúng ta vẫn duy trì, coi như đây là trang kết bạn của chúng ta. Cả nhà thấy sao?"
"Đúng, triệu like. Chúng ta cứ sinh hoạt trên này, thỉnh thoảng cập nhật mấy tin tức về đời sống, cũng vui mà."
Philip vừa xem vừa nghĩ thầm mai mốt hội này sắp đón thêm một fan cuồng nữa. Anh nghĩ là từ ngày mai chắc anh cũng lượn lờ thường xuyên ở trang này mà xem.
* * *
Buổi chiều qua mau, mới 3 giờ 30 phút anh đã xuống sân lấy xe lái tới bệnh viện. Trong đầu viện đủ lý do tại anh sợ kẹt xe nên đi sớm chứ không phải anh nôn nóng gặp cô nên không thể tập trung làm việc được.
Anh đến bệnh viện mới 4 giờ 15 phút. Nhìn đồng hồ vẫn còn quá sớm. Anh ngồi trong xe nhìn hình An Nhiên, vừa gϊếŧ thời gian, vừa ngắm cho đỡ nhớ. Anh thấy mình sao giống cậu bé mới biết yêu lần đầu, và giờ đang háo hức đợi người yêu tan làm. Ước gì cô ấy thật sự là người yêu của anh. Nhưng anh nghĩ nếu anh kiên trì, có lẽ ước muốn này sẽ thành sự thật. Có điều anh dặn lòng không nên vội vàng. Mọi chuyện hãy để tiến triển tự nhiên.
Nhìn lại đồng hồ thấy còn năm phút nữa An Nhiên sẽ đi ra. Anh mở của xe bước xuống, đứng tựa mình vào xe. Một số người bán hàng rong trước cổng bệnh viện, và những người đi qua đi lại tò mò nhìn anh và chiếc xe sang trọng bên cạnh, chẳng phù hợp với quang cảnh bát nháo ở nơi này. Nhưng anh phớt lờ mọi ánh mắt, chỉ tập trung nhìn về hướng cổng bệnh viện.
An Nhiên vô cùng đúng giờ, Philip thấy cô uyển chuyển đi ra cổng, rồi ngó xung quanh. Thấy anh đang đứng tựa vào xe, cô bước tới cười như có lỗi.
"Xin lỗi đã để anh đợi. Tôi thấy ngại quá."
"Không sao! Tôi cũng chỉ mới tới." Philip nói dối không chớp mắt rồi nhanh chóng mở cửa xe phía trước cho An Nhiên ngồi vào.
Cô nhìn anh: "Để tôi tự mở được rồi."
Anh lắc đầu "Cô cứ như vậy làm sao đàn ông bọn tôi còn đất dụng võ."
"Mấy chuyện nhỏ nhặt này, sao lại phải phiền đến mấy anh."
"Cô là con gái, thỉnh thoảng phải giả vờ yếu đuối một chút để người ta còn dỗ dành chứ."
An Nhiên cười lắc đầu như không quan tâm. Thắt dây an toàn xong cô quay sang hỏi anh: "Từ chỗ này sang nhà anh có xa không?"
"Cũng không xa lắm đâu. Khoảng hai mười phút nếu đường không đông."
An Nhiên không nói gì nữa, chỉ cúi đầu giở điện thoại ra xem lại các tin nhắn trong ngày.
Philip không muốn bị bỏ quên, bèn gợi chuyện:
"Hôm nay cô có mổ ca nào không?"
"Sáng sớm hôm nay tôi có nhận một ca, bệnh nhân bị quả dừa rơi trúng đầu. May là còn cứu được."
"Có phải dốc túi cứu người không?"
An Nhiên cười rồi liếc anh: "Anh cũng nghe mấy chuyện này rồi hả?"
"Chưa nghe nhiều chuyện cô dốc cạn túi để cứu người ra sao, có điều tôi nghe cô là bác sĩ nghèo nhất Việt Nam."
"Ha ha ha! Chị Khanh tố cáo tôi với anh rồi phải không?"
"Chị ấy không có tố cáo, chỉ nói sự thật thôi. Cô nghèo đến mức không đền nổi cái đầm cho chị ấy."
An Nhiên quê một cục, cô bặm môi: "Tại sao tôi phải đền? Tôi đâu có cố tình làm hư. Tại chuyện nhà anh nên tôi ở trong trường hợp bất khả kháng chớ bộ. Anh đền là đúng rồi."
Philip mím môi, cố nén nụ cười: "Thì tôi có nói gì đâu? Tôi cũng chỉ nhờ chị Khanh nói nên mới biết cô sống vì bệnh nhân thế nào. Mà này sao cô nhiệt tình quá mức với người ta vậy? Cũng phải nghĩ cho mình với chớ."
"Tôi có nhiệt tình gì đâu. Thấy người ta khổ mình có khả năng thì giúp thôi." An Nhiên nói một cách nhẹ nhàng.
"Nhưng mà cô.. đâu có khả năng."
An Nhiên quê: "Anh coi thường tôi quá, sao biết tôi không có khả năng?"
Nhịn mặt cô xụ xuống, anh nửa muốn chọc tiếp, nửa không nỡ: "Tôi đâu có coi thường cô đâu, tôi còn thấy cô tốt bụng nữa mà."
"Mặt anh đâu phải đang nghĩ thế." An Nhiên dấm dẳng.
"Mà này, bộ lúc trước đi sự kiện bao nhiêu tiền cô đều cho từ thiện hết hả?"
"Cho hết mà còn không đủ nữa là. Tại anh không biết thôi, có bệnh nhân nghèo lắm, nhìn mà thấy mũi lòng."
"Mũi lòng rồi chạy đôn chạy đáo kiếm tiền, hết mổ não tới mổ tim phải không?"
"Này, chị Khanh khai hết với anh vậy luôn đó hả? Chị này kỳ ghê."
"Đừng có quê với tôi, cô làm điều tốt mà. Nếu có huân chương kháng chiến vì người nghèo, chắc cô được mấy cái huân chương."
An Nhiên liếc anh bằng nửa con mắt: "Chọc quê tôi hoài phải không? Không thèm nói chuyện với anh nữa."
Thế là cô xụ mặt ngó ra đường, Philip dùng tay đẩy nhẹ tay cô: "Này, đừng giận, tôi hứa không chọc nữa. Cũng sẽ không nhắc vụ cô không đền nổi cái đầm vì thiếu tiền đâu. Tôi nói thật đó."
An Nhiên tức quá quay lại nhéo vào tay anh rõ đau: "Nói không chọc mà còn nhắc lại, cho anh chừa này."
Philip xuýt xoa: "Cô nhéo nhiệt tình thật."
Có điều bị đau nhưng trong lòng anh thấy ngọt ngào, cô như vậy đã xem anh là bạn rồi phải không? Hai người bọn anh như vậy có thể coi là đã tiến triển thêm một chút. Tim anh như có hàng ngàn sợi lông vũ vừa cọ qua, thật mềm mại khó tả.
An Nhiên tới nhà anh, cô vốn muốn xuống bếp phụ nhưng bà Trân không cho, bắt cô ngồi lại phòng khách trò chuyện.
Cô nhìn ông John: "Chú đã bình phục hẳn chưa? Có còn khó chịu chỗ nào nữa không?"
Thật sự là một bác sĩ tận tâm với bệnh nhân. Ông John cảm động: "Chú ổn lắm, cũng nhờ cháu giới thiệu bác sĩ vật lý trị liệu giỏi, cậu ấy cũng rất nhiệt tình. Thành thật cảm ơn cháu."
"Chú đừng khách sáo, khoảng ba tháng chú nên tới bệnh viện kiểm tra lại cho an tâm ạ!"
Bà Trân từ bếp đi ra, ngồi xuống cạnh An Nhiên rồi nắm lấy tay cô: "Con tan làm rồi đi tới đây luôn có mệt lắm không con?"
"Dạ không sao đâu cô."
"Tuần trước con đi Trung Quốc công tác hả con? Cô tưởng bác sĩ chỉ nên làm việc ở bệnh viện thôi chứ. Con vẫn phải đi công tác sao?"
"Dạ thỉnh thoảng có mấy hội thảo ở nước ngoài, bệnh viện cử đi để trao đổi cô ạ."
"An Nhiên giỏi thật." Bà Trân thích cô đến mức khen không ngớt.
Philip nhìn An Nhiên hòa hợp với gia đình anh, và được sự ưa thích của bố mẹ anh, anh cảm thấy hạnh phúc lan tỏa trong lòng.
"Giờ con đói bụng chưa Nhiên? Cũng đến giờ ăn tối rồi. Mời con qua phòng ăn nhé."
"Dạ! Xin phép cho con đi rửa tay."
"Bác sĩ có khác, vô cùng sạch sẽ." Philip lại chọc.
Bà Trân nạt anh: "Còn không dẫn An Nhiên đi rửa tay."
"Tuân lệnh mẹ yêu. Mời bác sĩ theo tôi."
An Nhiên nhìn Philip khác xa vẻ ngông nghênh ngày đầu tiên cô gặp. Ở giữa gia đình, cô thấy anh thật thoải mái, thân thiện. Tự nhiên cô cũng thoải mái đi theo sau anh. Bắt gặp nụ cười thường trực trên môi anh, cô vuột miệng: "Này, sao anh cười hoài vậy?"
"Cười là liều thuốc bổ. Bác sĩ không cho tôi cười sao?"
"Nhưng mà nụ cười của anh không giống thuốc bổ. Nụ cười khiến người ta cảm thấy thiếu an toàn."
"Tôi có làm gì đâu?" Philip vô tội.
Anh đưa cô tới nhà vệ sinh dành cho khách, lấy khăn sạch cho cô rồi đi ra. An Nhiên rửa mặt, nhìn bao quát chung quanh, nhà vệ sinh này rộng chắc bằng phòng của cô. Làm người giàu thích thật. Hoàn cảnh sống thế này đúng là mơ ước của nhiều người. Nhà anh thật rộng và sang trọng. Phong cách trang trí theo kiểu tây. Lúc nãy bước vào sảnh cô có hơi bị choáng ngợp bởi sự giàu sang của gia đình này. Cô có hơi khớp, tự nhủ chắc đây là lần đầu cũng như lần cuối cô tới chơi, vì cô ngại giới thượng lưu. Nhưng giờ thấy họ đối xử với cô không xa cách, khiến cô thả lỏng tâm trạng.
Vào bàn ăn, Philip ngồi cạnh cô, đối diện là ông John và bà Trân. Gia đình họ ai cũng nhiệt tình, bảo cô cứ tự nhiên như ở nhà. Cô làm sao mà tự nhiên cho được. Philip gắp thức ăn bỏ vào chén cô, cô chưa kịp cám ơn anh thì điện thoại cô reo. Nhìn vào màn hình thấy điện thoại từ bệnh viện gọi tới. Tự nhiên cô có cảm giác chắc cô không ăn được bữa tối sơn hào hải vị này rồi.
Quả nhiên như cô dự đoán, đầu dây bên kia giọng điều dưỡng Thảo hốt hoảng: "Bác Nhiên ơi không xong rồi, bác vào viện ngay bây giờ được không ạ?"
"Có chuyện gì thế chị Thảo?"
"Bệnh nhân cấp cứu lúc sáng tự nhiên anh ấy rơi vào hôn mê sâu."
"Được rồi, tôi tới liền."
Gác máy, An Nhiên khó xử nhìn ba người trước mặt: "Con xin lỗi cả nhà, con không ở lại ăn tối được. Bệnh nhân của con trở nặng, giờ con phải vào viện ngay lập tức."
Bà Trân trấn an cô: "Không sao đâu con, cô hiểu, để Philip đưa con đi."
"Dạ thôi, để con đi taxi." An Nhiên nhìn qua Philip: "Anh ở đây ăn tối với bố mẹ anh đi, không cần phải đưa tôi đi đâu. Xin lỗi vì làm cả nhà mất vui."
"Cô nói xin lỗi quá nhiều! Chuyện này đâu phải lỗi do cô. Tôi đưa cô đi."
"Nhưng mà.."
"Cô mà không nhanh là sẽ trễ đó."
An Nhiên vội vàng mặc áo khoác vào. Bà Trân vội ngăn lại: "Từ nãy giờ con chưa ăn gì. Bây giờ vào viện làm sao làm nổi. Để mẹ, à cô nói chị bếp lấy một ít chả giò và cháo bát bửu cho con. Chả giò con có thể ăn trên xe. Cháo bác bửu thì khi nào rảnh con hâm nóng lại mà ăn."
An Nhiên cảm động với sự săn sóc chu đáo của bà Trân nhưng cô vẫn ngại nên từ chối. Philip không nghe cô, anh gọi chị bếp nhanh chóng chuẩn bị cho cô. Cả ông John cũng năn nỉ cô mang theo ăn trên xe. Trước sự nhiệt tình của gia đình họ, cô không còn cách nào. Chưa kể chị bếp vừa mang hộp thức ăn giữ nhiệt ra, Philip nhanh nhẹn cầm lấy và đi ra ngoài. An Nhiên buộc lòng phải chạy theo anh. Anh mở cửa, An Nhiên nhanh nhẹn ngồi vào.
Philip nhìn cô: "Cô đừng lo lắng quá, chắc sẽ không sao đâu."
"Sáng nay anh ta vẫn ổn, không biết bây giờ làm sao mà điều dưỡng hoảng hốt."
"Giờ cô tranh thủ ăn ít chả giò đi, ăn cái này không mất thời gian đâu."
"Thật sự tôi không có tâm trạng. Chỉ cảm thấy áy náy với anh, hành anh phải bỏ bữa tối đưa tôi đi."
"Cô hay suy nghĩ chuyện nhỏ nhặt không đáng rồi để trong lòng vậy sao? Trong khi lẽ ra chuyện quan trọng bây giờ là cô nên ăn chút gì trước khi cô bận rộn với bệnh nhân của mình."
"Tôi nhịn quen rồi. Bây giờ còn tốt hơn lúc trước đi học, có ngày chẳng được ăn uống đàng hoàng. Khổ nhất là mấy lúc tôi trốn ra buổi trưa chạy tới công ty anh làm thêm ngoài giờ ấy."
"Vậy mấy lúc đó cô bỏ bữa trưa sao?"
"Nếu hôm nào ghi hình suông sẻ, tôi chạy về bệnh viện trước một giờ trưa thì có thời gian ăn. Những lúc quay mãi không xong thì nhịn luôn, chẳng còn thời gian nữa. Lúc quay chung với bạn gái anh là khổ nhất đó nha, tôi toàn hết thời gian ăn trưa." An Nhiên đang nói chợt nhận ra mình giống đang trách móc người ta. Thế là cô im bặt.
Philip nhìn cô, tròng mắt sâu thăm thẳm, hơn ai hết anh hiểu mình đang nhớ lại những lúc quay chung với Khánh Ngọc, An Nhiên phải vất vả quay đi quay lại vì sự không chuyên tâm của cô. Có lúc anh còn bênh vực Khánh Ngọc và nói nặng An Nhiên. Tự nhiên anh chợt thấy mình cư xử không ra gì.
Anh nhìn An Nhiên, cố che giấu sự xót xa trong lòng.
"Từ giờ cô phải chăm sóc bản thân mình. Sao cô không chịu yêu thương bản thân?"
"Anh nói gì lạ vậy, ai mà không yêu bản thân?"
"Nếu vậy giờ cô ăn một chút đi."
"Nhưng mà.."
Philip ngắt lời: "Chứng mình cho tôi thấy cô cũng biết yêu bản thân đi."
"Thôi được, nhưng anh phải ăn với tôi."
"Tí nữa về nhà tôi ăn sau."
"Nếu vậy tôi không ăn."
"Cô thật là.. tôi đang lái xe mà."
"Nào há miệng ra."
Philip nhìn cô: "Làm sao vậy?"
"Tôi bảo anh há miệng ra."
Philip đành phải há miệng ra, An Nhiên đút một miếng chả giò cho anh. Có lẽ đây là miếng chả giò ngon nhất anh đã ăn từ trước giờ. Cô bé này luôn luôn nghĩ cho người khác, sợ anh đói bụng nên ép anh ăn cùng. Sao trước giờ anh không thấy được sự tốt bụng của An Nhiên? Anh quả có mắt như mù. Còn may mắn ơn trên phù hộ anh, vẫn còn kịp giữ lấy cô trước khi mọi chuyện đi quá xa.
An Nhiên cắn một miếng chả giò, rồi lấy một cuốn khác đưa vào tận miệng Philip, bắt buộc anh phải cắn một miếng. Đợi anh ăn xong cô lại đút cho anh một miếng khác. Một người con gái tốt bụng, chu đáo như vậy, sao đến bây giờ anh mới nhận ra? Anh thấy mình ngốc không chấp nhận được.
Đưa cô tới trước cổng bệnh viện, đợi anh thắng xe lại. An Nhiên vừa tháo dây an toàn vừa quay sang nói với anh: "Cháo này chắc tôi không có thời gian ăn. Anh mang về giúp tôi nha."
"Cô mang theo, khuya nay có đói thì ăn."
"Nhưng mà.. thôi được rồi." An Nhiên bước xuống xe, chợt nhớ ra, cô quay đầu lại "Anh lái xe cẩn thận nhé."
"Biết rồi cô nhóc. Cô phải cẩn thận đó, có chuyện gì gọi cho tôi biết." Philip không hay giọng mình trở nên rất dịu dàng.
"Bye nhé!" An Nhiên giơ tay ra dấu tạm biệt. Đợi cô đi vào cổng bệnh viện rồi anh mới quay đầu xe về nhà.