Ban đêm nơi rừng núi quả thật quá tối, tối tới mức chúng tôi không ai muốn lên tiếng.
Gió vẫn thổi. Tiếng gió thổi qua lá cây đưa theo tiếng thú hoang từ đâu đó. Còn cả tiếng rơm rạ xào xạc trong gió, tiếng gì đó méo mó không thành âm lẫn trong tiếng gió. Âm thanh không giống tiếng người nói chuyện, mà như tiếng gió.
Tiếng gió, nhưng không rít như bình thường, mà lại giống như tiếng người đang thì thào. Gió nói: “Đau quá! Ta đau quá! Tay của ta! Đau quá! Máu chảy không ngừng!"
Dương Nghị cuôn tròn người, tay ôm máy tính bảng, cả người run rẩy. Lan Tuyết ôm lấy hắn. Dù nó không nói gì cả, nhưng việc nó làm đủ khiến cho Dương nghị cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
“Lan Tuyết, tôi biết cậu quan tâm tôi mà.”
“Im đi! Không thì thôi quăng cậu xuống thửa ruộng ngoài kia.”
Tôi không dám nói, không dám phát ra tiếng, tôi cắn chặt môi, tôi sợ mình sẽ khóc.
Lam Ninh đưa tay ra, nói khẽ: "Đừng sợ, chỉ là gió thôi."
Tay hắn chưa kịp chạm vào tôi thì một lực kéo đã kéo tôi đập thẳng vào l*иg ngực của người khác. Giọng của hắn từ trên đỉnh đầu tôi truyền tới: “Nếu chỉ là tiếng gió thôi, vậy hãy nhìn đám bù nhìn đó đi, chắc hẳn lúc này nó vẫn còn đang chảy máu, hay giúp nó băng bó đi!?”
Tôi vừa bối rối, vừa sợ hãi, thậm chí tôi không dám nghĩ tới những gì đã xảy ra.
Tôi không đẩy hắn ra, tôi chợt nhận thấy, trái tim còn đang run rẩy của mình đang dần ổn định lại trong vòng tay của hắn.
Trong tình huống này, chẳng ai còn muốn đi tiểu nữa, dù có muốn cũng phải nhịn.
Không ai nói gì, lặng lẽ uống trà hương mộc mà nam yêu đã pha cho mình, cơ thể ấm lên dần, không còn cảm giác lạnh buốt và cứng đờ nữa.
“Phù phù…” Gió ập đến khiến tôi giật mình, đầu đang dựa vào ngực người đàn ông kia cũng không nhịn được mà ngẩng lên nhìn quanh.
Xung quanh vẫn tối đen như mực, tối tới mức tôi không còn nhìn thấy gì nữa. Mọi thứ như thể đã bị bóng tối nuốt chửng.
Hành động này của tôi khiến gã mặt lạnh hỏi: "Cô đã thấy gì? Hay cô đã nghe thấy gì?"
“Này!” Lại có tiếng trong gió, tôi giật mình, đứng dậy, tự tát vào mặt mình.
Tiếng tát vang lên giữa đêm tối tĩnh tặng khiến mọi người đều phải ngoái nhìn. Tôi nuốt nước bọt, nói: “À, không sao đâu, không sao đâu! Tôi chỉ muốn mình tỉnh táo thôi.” Tôi đã bình tĩnh lại, ở đây không có ba mẹ tôi, và sẽ không có ai gọi tôi trong gió. Ngay cả khi có ai đó nói chuyện trong gió với tôi, thì chỉ có thể là ma.
Trong thôn kia, bốn người già chính là hình ảnh của chúng tôi khi về già, bọn họ cũng chính là chúng tôi nên không thể ra tay. Nhưng, tôi là người đã đưa cả bọn vào đây, và tôi sẽ chịu trách nhiệm đưa chúng tôi ra ngoài an toàn. Bất kể hắn ta là cái quái gì.
Tôi thật sự chỉ muốn cuộn người trong vòng tay của nguòiw đàn ông đó mãi, mặc kệ hắn ta là người, là yêu quái, hay là tang thi. Sau đêm nay, ngày mai chúng tôi sẽ rời khỏi nơi này, hắn sẽ chỉ là giấc mơ của tôi mà thôi. Nhưng, hắn lại nhìn thẳng vào tôi, hỏi lại: “Cô có nhìn thấy gì không? Hoặc, nghe thấy gì không? Cô không cần phải tự đánh mình như vậy.”
“Anh không phải là tôi, anh không hiểu được. Bức ảnh kia rõ ràng chụp ảnh nơi đây, ba mẹ tôi cũng ở đây, nhưng giờ lại không thấy đâu. Tôi đã đưa bọn họ tới đây, nên giờ phải bình tĩnh lại.”
“Ảnh chụp sao?! Đưa tôi xem. Ở nơi này không nhiều người có thể chụp ảnh đâu.”
Tôi lấy tấm ảnh từ trong túi quần ra. Sau bao nhiêu ngày lăn lộn, bức ảnh đã trở nên nhàu nát.
Hắn dường như vẫn chưa quen với việc dùng đèn pin mà tiếp tục dùng đèn dầu của mình để xem ảnh. Ở khoảng cách gần như vậy, tôi còn có thể nhìn thấy rõ từng cái cau mày của hắn. Chỉ là, hắn vẫn không nói chuyện.
Cứ thế, chúng tôi thức đến sáng.
Mọi người trông đều rất tệ, quầng thâm trên mắt ai nấy đều rõ ràng, ai cũng cảm thấy như không mở mắt lên nổi.
Một ngày trời đầy mây, ánh sáng yếu ớt không soi sáng được gì. Không ai trong chúng tôi nói chuyện, và cũng chẳng có ái muốn nói gì về con bù nhìn cách chúng tôi chưa đầy mười mét. Không phải là chúng tôi đồng loạt mất trí nhớ về những việc đã xảy ra đêm qua, mà là chúng tôi chặn hình ảnh đó lại, nhét vào một góc trong đầu. Nhiệm vụ lớn nhất của chúng tôi lúc này là thoát khỏi ngoi làng này và biến khỏi đây.
Mọi người đóng gói đồ đạc nhét vào ba lô. Lam Ninh vẫn không rời được mắt khỏi con bù nhìn đằng xa.
Tôi nhìn gã mặt lạnh, nói: “Cảm ơn anh về chuyện hôm qua, tiếp theo, tôi nghĩ bốn người chúng tôi tự giải quyết được. Không làm phiền anh nữa.”
Gã mặt lạnh siết chặt túi của mình, sững người một lúc, rồi ngẩng đầu lên nhìn tôi mà không nói lời nào.
Lan Tuyết kéo tôi, nhỏ giọng nói: “Thêm một người không phải tốt hơn sao? Có thêm người thì mình càng dũng cảm hơn mà.”
Tôi kéo tay Lan Tuyết, tiếp tục nói với hắn: “Ban đầu bốn người chúng tôi cùng nhau vào đây, anh và chúng tôi không phải chung một đội, giờ chúng tôi đi trước, cảm ơn anh nhiều."
Bài tay kéo cánh tay tôi: “Này, tối qua cô nằm trong vòng tay của ai hả, tốc độ lật mặt của cô nhanh quá đó.”
“Đi thôi.” Tôi đẩy Lan Tuyết và đi ra khỏi làng. Dương Nghị ngơ ngác nhìn tôi rồi lại nhìn gã mặt lạnh, rồi hớt hải chạy theo tôi, la to: “Này Lý Phúc Phúc, mày kéo quần lên là không nhận người quen à!”
“Tao có cởϊ qυầи hắn đâu!” Tôi đáp.
Lam Ninh đi sau lưng, kéo dây ba lô rồi nói: “Sẽ không có tương lai đâu anh trai.” Nói xong, tôi thậm chí còn nghe được tiếng cười tự mãn của hắn.
Chúng tôi đi về phía trước, men theo con đường mà chúng tôi đã đến. Dần dần, cánh đồng cằn cỗi biến mất, đám bù nhìn cũng biến mất. Bên cạnh tôi chỉ còn cây cối rậm rạp, dây leo um tùm và con đường núi nhỏ ngoằn ngoèo.
Con đường này trước mặt không có thôn xóm, sau lưng không có cửa hàng, Chu Lan Tuyết vừa dùng gậu đập đập vào bụi cây ven đường vừa cắn lương khô: “Này, sao mày không để người đó đi cùng? Tao thấy cách hắn đối xử với mày thú vị ghê!”
"Chói mắt như pháo hoa."
“Đẹp đúng không? Tao thấy hắn thật sự rất đẹp trai, rất khó quên. Thậm chí, nhìn hắn ban ngày còn bắt mắt hơn nữa.”
“Nhưng chỉ là tạm thời vậy thôi. Định mệnh chỉ có một đêm thôi.”
Dương Nghị chen ngang: “Phúc, mày chơi tình một đêm à? Thành thật nói tao nghe đi, đêm qua là mày đè người ta đúng không?”
Tôi cau mày không đáp. Tôi nhớ lại chuyện tối qua. Cái việc đè của tôi và đè của hắn nói là khác nhau. Tôi đè theo nghĩa đen. Còn hắn nói, là ý nghĩa đen tối.
“Mọi người… haizz, còn chưa nghĩ ra hay sao?” Lam Ninh lên tiếng. “Khi chúng ta nhìn thấy gã đó hôm qua, gã đã ở trong ngôi làng đó. Gã thuộc về nơi đó. Chỗ đó thậm chí là một chỗ kỳ quặc, tôi đoán, gã thậm chí không phải là con người, chẳng biết là quái vật, yêu quái hay ma quỷ. Mọi người không phải đang nghĩ rằng gã đi cùng chúng ta chứ? Mà này, sao lại có sương mù nữa rồi, giờ hẳn là hơn chín giờ rồi chứ.”
"Đã hơn chín giờ, trời nhiều mây. Tôi nghĩ mặt trời đã ló dạng. Hơi nước trong rừng đã bắt đầu bốc hơi rồi."
Sương mù nhiều lên dần, trở nên đặc quánh. Nếu đường cao tốc mà có sương mù thế này thì hẳn là đã bị đóng cửa đường từ lâu rồi. Chúng tôi lại lần mò bước đi từng bước một.
Lam Ninh đeo khẩu trang vào, mọi người bước đi, cố gắng không lên tiếng. Dù biết sương mù này chắc chỉ là hơi nước bốc hơi từ cây cối chứ không như sương mù ở đô thị, nhưng mà dù gì thì có thể cây cối có nhiều vi khuẩn, nên chúng tôi cố gắng hạn chế nói chuyện nhiều nhất có thể.
Sương mù dần tan. Chúng tôi lại có thể nhìn thấy cảnh vật trước mặt.
Sương mù tan, và bước chân của chúng tôi cũng ngừng lại.
Bởi vì phía xa xa trước mặt chúng tôi là ngôi làng gạch đổ nát. Trước làng là cánh đồng cằn cỗi, những bù nhìn cắm ngay ngắn trên ruộng.
Bên cạnh đám bù nhìn là gã mặt lạnh, hắn ngước mặt lên khỏi chiếc la bàn trong tay, nhìn chúng tôi. Hắn nhàn nhạt nói: “Tôi đã nói rồi, cô không thể đi ra ngoài.”Vừa nói, hắn vừa cất chiếc la bàn cũ vào chiếc túi da đeo bên người.
“Quỷ đánh tường sao hả?” Dương Nghị nói, hắn nhìn quanh rồi gật đầu: “Đây nhất định là quỷ đánh tường, cứ quay đi quay lại.”