Sau Khi Tiếp Nhận Cục Diện Rối Rắm Của Người Xuyên Không

Chương 29

“Ánh Hàn, Bá gia tới rồi, tránh mặt không nhìn cũng không lễ phép, ngươi cùng ông ấy ngồi xuống nói hai câu đi.” Trương thị khuyên nhủ.

Ninh Ánh Hàn cười như không cười nhìn bà ta: “Được thôi.”

Nghe nàng đáp ứng, Trương thị âm thầm thở ra.

Chẳng qua mọi người đều ở đây, nàng không đáp ứng cũng không được.

Sau một lúc, một nam tử 50 tuổi có thừa liền đi đến, dung mạo không tính là quá kém, chỉ là khí chất bộc lộ ra ngoài rất đáng khinh.

Đặc biệt giờ phút này chợt nhìn đến Ninh Ánh Hàn, biểu cảm thèm nhỏ dãi trên mặt cũng khiến người khác phản cảm.

“Trường Ninh Quận Chúa, vẫn luôn xinh đẹp lộng lẫy như thế.”

“Gặp qua bá gia.” Ninh Ánh Hàn hành lễ, thanh âm nũng nịu khiến trong lòng Quảng Bình Bá càng ngứa.

Trương thị thấy Ninh Ánh Hàn ra vẻ như vậy, liền bĩu môi khinh thường, còn tưởng nàng chướng mắt Quảng Bình Bá, thì ra là giả bộ thanh cao. Vừa thấy người đến lập tức nũng nịu câu dẫn.

Đặc biệt hôm nay ăn mặc đẹp như thế, không phải là sớm đoán trước, cố ý trang điểm cho Quảng Bình Bá xem đi?

“Quận Chúa mau ngồi, không cần đa lễ.” Quảng Bình Bá nhìn thấy mỹ nhân, tim cũng mềm đi, ngữ khí cũng ôn nhu vài phần.

Mấy người ngồi xuống, nha hoàn Hầu phủ tới rót trà cho bọn họ.

Ninh Ánh Hàn bưng chén trà lên, đặt ở mũi ngửi ngửi, ngay sau đó buông thật mạnh: “Mợ, ta không muốn uống cái này, ta muốn uống nước trái cây của Tiên Ẩm phường.”

Trương thị bị yêu cầu đột ngột làm giật mình: “Ánh Hàn, Tiên Ẩm phường ở thành đông, hơn nữa mỗi lần mua đều phải xếp hàng, một đi một về đến nửa canh giờ.”

Ninh Ánh Hàn không nói hai lời đứng lên: “Vậy thì thôi, ta cũng không làm khó mợ, ta đây liền hồi phủ, phái nha hoàn đi lấy.”

Ninh Ánh Hàn đem hình tượng bị chiều hư diễn vô cùng nhuần nhuyễn.

“Nha đầu này, mợ cũng chưa nói không mua, không phải là nước trái cây sao?” Trương thị vội vàng ngăn lại nàng, cười gượng hai tiếng, “Mợ này liền cho người đi mua.”

“Được rồi, ta muốn nước hương lê cùng nước đào,” Ninh Ánh Hàn lại chuyển hướng Quảng Bình Bá: “Bá gia ngươi muốn uống cái gì?”

“Giống Quận Chúa là được.” Quảng Bình bá thấy Ninh Ánh Hàn còn nhớ hỏi chính mình, xuân tâm liền thoả mãn.

Trương thị phân phó nha hoàn rồi quay đầu ngó vẻ mặt của hắn, bất giác cảm thấy đau răng, người này giống như không cảm thấy bộ dáng vừa rồi Ninh Ánh Hàn có gì không ổn.

Trương thị cũng bất đắc dĩ, đành phải ngồi xuống.

“Đúng rồi, mợ.”

Trương thị mới vừa ngồi xuống liền nghe được Ninh Ánh Hàn gọi ba ta, miễn cưỡng cười một cái: “Chuyện gì?”

“Lần trước người hứa cho ta trâm cài phượng hoàng đông châu, nó đâu rồi?”

Trương thị cắn răng, trâm cài phượng hoàng đông châu, là do thợ giỏi thời tiền triều tạo ra, thập phần tinh xảo, giá trị chế tạo sang quý. Xem như đồ gia truyền duy nhất của Võ Bình hầu phủ, chỉ truyền cho con dâu cả, Trương thị giữ được trong tay nhiều năm như thế, còn chưa thưởng thức đủ, niết ở trong tay tính toán qua mấy năm lại thêm mấy năm nữa thì đưa lại cho con dâu cả.

Nghe Ninh Ánh Hàn vừa nói như thế, Trương thị tức khắc giận sôi máu: “Ta đáp ứng ngươi lúc nào?”

Ninh Ánh Hàn cong môi: “Mợ rõ ràng đã nói, chỉ cần hôm nay ta tới làm khách, liền đem cây trâm kia cho ta, nếu nói chuyện không giữ lời, ta đây này liền chạy lấy người.”

Quảng Bình Bá nghe vậy có chút bất mãn nhìn Trương thị: “Cây trâm gì quý giá như thế, bổn Bá thay Quận Chúa mua là được.”

Mẫu thân Ninh Ánh Hàn lớn lên trong Hầu phủ, trâm cài phượng hoàng đông châu tất nhiên là mẫu thân nói cho nàng.

Trên thực tế, lúc huynh đệ duy nhất của mẫu thân Ninh Ánh Hàn chưa cưới, lão Hầu gia vốn định dứt khoát cho nữ nhi.

Là do mẫu thân Ninh Ánh Hàn thấy Trương thị rất muốn, không nghĩ vì một cái cây trâm mà náo loạn mới nhường ra.

Nhưng Quảng Bình Bá không nghe nói qua Hầu phủ có đồ gia truyền gì, chỉ nghĩ rằng người mợ như Trương thị ngay cả cây trâm cũng không muốn cho.

Trương thị có chuyện cần ông ta, sao có thể để ông ta tiêu pha, cười gượng hai tiếng: “Là ta nhớ lầm, đi lấy liền đây.”

Bà ta dứt khoát mượn cơ hội này đứng dậy, tính toán để Ninh Ánh Hàn cùng Quảng Bình Bá đơn độc ở chung.

Nhưng Ninh Ánh Hàn còn chưa lăn lộn đủ, sao có thể cho ba ta đi: “Mợ, để nha hoàn đi lấy là được, sao dám phiền ngài tự đi một chuyến đâu? Nếu truyền ra ngoài, sợ rằng mọi người sẽ nói cháu ngoại gái không hiểu chuyện, sai sử mợ làm cái này cái kia.”

Ngươi thật đúng là hiếu thuận, khoé miệng Trương thị vừa kéo, đành phải phân phó nha hoàn đi lấy, còn cố ý nhỏ giọng dặn dò nha hoàn chậm một chút quay lại, xem có thể chờ Ninh Ánh Hàn rời đi hay không.

Nếu giữ lại, thấy Quảng Bình Bá đối với Ninh Ánh Hàn rất vừa lòng, Trương thị lập tức vào vấn đề chính: “Bá gia, chuyện của nhi tử ta……”

Bà ta không thể không vội, nhị công tử Phương Lư của Võ Bình hầu phủ, văn không được võ không xong, lúc trước là Hầu gia nhoè quan hệ mới kiếm được công việc tốt cho hắn ta, hắn ta lại đi ẩu đả với người khác, nên đã bị cấp trên đuổi rồi.

Phu thê Võ Bình hầu vì tiền đồ của nhi tử rầu thúi ruột, thật vất vả Quảng Bình Bá thả lỏng miệng, chỉ cần có thể giữ được Ninh Ánh Hàn, liền đề cử Phương Lư vào Lại Bộ.

Phu thê hai người vô cùng mừng rỡ, thậm chí không hỏi qua Ninh Ánh Hàn, lập tức đơn phương đồng ý trước.

“Chuyện gì vậy?” Ninh Ánh Hàn cảm thấy hứng thú xen mồm.

Trương thị hàm hồ cho qua, nhưng Quảng Bình Bá đối với mỹ nhân tựa hồ có vô hạn kiên nhẫn, nhất thời giải thích nói: “Là Võ Bình hầu cầu ta, muốn cho đích thứ tử của hắn vào Lại Bộ.”

“Nhị biểu ca? Lại Bộ? Cái này không thích hợp đi?” Ninh Ánh Hàn nói một câu khiến Trương thị hận không thể lập tức che lại miệng nàng..

“Hửm? Quận Chúa nói không thích hợp là sao?” Quảng Bình bá cảm thấy hứng thú hỏi.

“Khụ, nha đầu Ánh Hàn này, rất thích nói giỡn.” Trương thị muốn dời đề tài.

“Đúng vậy, ta không lấy được đồ vật liền thích nói giỡn.” Ninh Ánh Hàn quay đầu cười như không cười nhìn Trương thị: “Mợ, cây trâm đâu? Nha hoàn ngươi phái đi lạc đường sao?”

Mắt thấy hôm nay cây trâm trước sau gì cũng phải cho, Trương thị nhanh chóng quyết định: “Xuân Lan, ngươi đi thúc giục đi, giục nha đầu kia, lấy cây trâm cũng lâu như vậy, tám phần là nhân cơ hội lười nhác.”

Dù sao cây trâm này tương lai phải cho con dâu cả, mình cũng giữ không được.

Lúc này lấy ra đổi quan chức cho tiểu nhi tử, không mệt không mệt. Trương thị tự an ủi trong lòng.

Vừa phát lệnh xuống, cây trâm liền đưa đến.

Ninh Ánh Hàn mở hộp ra, nhìn nhìn cây trâm tinh xảo này, vừa lòng gật gật đầu, lại đưa hộp cho Trương thị, ngay lúc Trương thị trố mắt ngạc nhiên nói: “Mợ, cài lên cho ta.”

Trương thị không tình nguyện trước mặt Quảng Bình Bá nhìn chăm chú cài lên cho Ninh Ánh Hàn.

“Mợ, ta có đẹp không? Cây trâm rất hợp với ta có phải không?” Ninh Ánh Hàn cầm kính tự soi, vừa hài lòng vừa không quên kí©ɧ ŧɧí©ɧ Trương thị.

“Đẹp, xứng.” Trương thị tâm tắc, không thể không thừa nhận, Ninh Ánh Hàn cài cây trâm này so với Trương thị đẹp hơn quá nhiều.

“Tốt, kim trâm xứng mỹ nhân, hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.” Quảng Bình bá ở một bên tán dương.

Trương thị tức khắc càng tấm tắc.

Thật vất vả chờ đến khi Quảng Bình bá rời đi, Trương thị che che ngực, hoàn toàn không muốn để ý đến Ninh Ánh Hàn.

Nhưng nghĩ đến công danh của nhi tử, vẫn miễn cưỡng mở miệng thử nói: “Ánh Hàn, ngươi cảm thấy Quảng Bình Bá như thế nào? Nếu lần sau ông ta muốn gặp mặt, ngươi sẽ đồng ý chứ?”

“Được thôi.” Ninh Ánh Hàn sảng khoái đáp ứng: “Mợ, lần sau nếu Bá gia lại đến Võ Bình hầu phủ, nhớ báo cho ta biết.”

“Ngươi còn muốn gặp ông ta?” Trương thị vui vẻ, ngay sau đó lại lo lắng, “Ngươi còn muốn gặp ông ta ở Võ Bình hầu phủ?”

“Đúng vậy, tuy rằng mợ lớn lên xấu, nói chuyện lại khó nghe, nhưng ta sẽ không ghét bỏ nơi này.” Ninh Ánh Hàn chân thành nói.

Trương thị: Vậy ta xin ngàn lần cảm ơn ngươi.