Sau Khi Tiếp Nhận Cục Diện Rối Rắm Của Người Xuyên Không

Chương 27

Biết Ninh Niệm Noãn vẫn bình an vô sự, Ninh Ánh Hàn tạm thời yên lòng.

Trước mắt, nàng còn phải đối phó Thái Hậu.

“Quận Chúa, lần này tiến cung có muốn bắt chước cách ăn mặc của vị kia không?” Tuyết Sắc cầm lấy một cái: “Vị kia” trong miệng nàng ấy tất nhiên là người xuyên không .

“Không cần, tùy ý chọn một bộ không mất lễ nghĩa là được.” Ninh Ánh Hàn trả lời: “Lúc xuất hiện trong tiệc nhận thân của Trưởng Công Chúa là một thân hồng y, nếu lần này cố tình đổi thành màu trơn, ngược lại làm cho bọn họ hoài nghi.”

Tuyết Sắc đồng ý, lấy ra một bộ y phục đỏ hồng, còn phối với đôi khuyên tai hồng ngọc.

Khuyên tai vàng kết hợp trang phục đỏ hồng , là cách phối thường thấy của quý nữ trong kinh, chỉ là hiếm khi Ninh Ánh Hàn ăn mặc đẹp như vậy thôi.

Nếu dung nhan bình thường một chút, rất dễ dàng bị y phục lấn át.

Nhưng đối với dung nhan sắc sảo như Ninh Ánh Hàn, mặc được loại này thì thôi, còn tôn lên gương mặt đẹp đẽ của nàng.

Ninh Ánh Hàn cũng xác thật luôn thiên vị y phục màu đỏ, bộ dáng lấp lánh cuốn hút, đã từng trở thành trào lưu trang phục lụa đỏ của nữ tử U Châu.

Ninh Ánh Hàn trang điểm xong xuôi, liền lên xe ngựa.

Tuyết Sắc muốn đi theo nàng, lại bị nàng cản lại: “Dù sao đến lúc đó ngươi cũng phải ở cửa cung chờ ta, cần gì phải đến chuyến này? Yên tâm, ta ứng phó được.”

Thái độ trấn định của Ánh Hàn trấn định ảnh hưởng sang Tuyết Sắc, nàng ấy gật gật đầu, đồng ý ở tại trong phủ.

Xe ngựa hướng hoàng cung chạy tới, Tuyết Sắc nhìn theo nàng, nội tâm khó tránh khỏi cảm thán, mặc kệ là tình cảnh gì, trên mặt Quận Chúa cũng chưa bao giờ lộ ra sợ hãi.

Trên người nàng, giống như bẩm sinh đã có khí thế mạnh mẽ, không sợ gian khổ không sợ khó khăn, chỉ cần dựa vào đó mà tiến lên, không bao giờ lùi bước.

Lúc này, Ninh Ánh Hàn xác thật không có sợ hãi, mặc kệ Thái Hậu nói cái gì, giặc tới thì đánh, nước lên đất ngăn thôi.

Xe ngựa rất nhanh chạy đến cửa cung, Ninh Ánh Hàn ở trong xe đợi một lúc lâu, mới có cung nữ lại đây dẫn nàng đi vào.

Nàng vẫn chưa nói gì, một đường trầm mặc đi theo cung nữ đến trong điện Thái Hậu.

Lúc hành lễ, Thái Hậu cũng không kêu đứng dậy, chỉ là không nóng không lạnh mở miệng: “Trường Ninh, ai gia đã có một thời gian không thấy được ngươi, ngươi có chuyện gì gấp sao?”

“Hồi Thái Hậu nương nương, không…… Không có chuyện gì gấp……” Ninh Ánh Hàn giả bộ xấu hổ mở miệng.

Thái Hậu hừ một tiếng: “Ngươi tưởng ai gia không nghe nói sao? Việc của ngươi và Tô Tuấn Chi đã truyền khắp thâm cung!”

“Nương nương, lúc trước là Trường Ninh không hiểu chuyện, vì một người nam nhân…… Một người nam nhân……” Nói tới đây, Ninh Ánh Hàn dừng một chút, mặt ngẩng góc độ chuẩn khiến Thái Hậu nhìn thấy vành mắt đỏ ửng của nàng.

Thái Hậu thấy nàng như thế, ngữ khí hiền từ đi một chút, hướng nàng vẫy tay: “Đến đây, nói cho ai gia nam nhân kia thế nào.”

“Vâng.” Ninh Ánh Hàn thuận thế đứng dậy, đi đến bên người Thái Hậu, đáp lời nói: “Hắn gọi là Tô Tuấn Chi, là một thư sinh, bởi vì trong lúc ngẫu nhiên gặp được, Trường Ninh nhất thời vô ý, liền yêu một người không nên yêu.”

“Đứa nhỏ ngốc.” Thái Hậu ý bảo nàng ngồi xuống, vỗ vỗ tay nàng: “Cái gọi là tình cảm, làm gì có chuyện nên hay không đâu?”

Nghe câu nói kia, ý lạnh trong mắt Ninh Ánh Hàn hơi lóe, thử nói: “Nhưng mà hắn không yêu ta, có lẽ ta không nên chấp nhất với hắn.”

“Đừng quá mức khiêm tốn, phẩm mạo của ngươi tốt vậy, ai có thể không yêu ngươi?” Thái Hậu nói: “Nghe nói Tô Tuấn Chi đã cùng nữ tử xuất thân thanh lâu tách ra, không chừng hắn có ý với ngươi?”

Thái Hậu vừa dứt lời, nhĩ phòng liền truyền đến một thanh âm lớn, giống như một cung nữ không cẩn thận gây nên.

Trong lòng Ninh Ánh Hàn có chút lạnh, nhưng trên mặt vẫn lộ ra ý cười ngượng ngùng: “Ý của nương nương là?”

“Nghe nói kỳ thi mùa xuân lần này, Tô Tuấn Chi ghi tên vào bảng hai, cũng coi như có tiền đồ, nhìn lại thật sự không bôi nhọ ngươi.” Khi nói ra những lời này, Thái Hậu thấy trên mặt Ninh Ánh Hàn ngượng ngùng càng đậm, trong lòng liền vừa ý, lại nói: “Nếu ngươi có ý, ai gia liền kêu Tô Tuấn Chi tiến cung, giúp ngươi hỏi thăm hắn.”

Quả nhiên, Ninh Ánh Hàn rũ mắt, Thái Hậu muốn tác hợp nàng và Tô Tuấn Chi.

Cho dù đã đoán trước, Ninh Ánh Hàn cũng khó tránh khỏi cảm thấy có chút lạnh lẽo. Thái Hậu nương nương vẫn luôn biểu hiện hết sức sủng ái nàng ra mặt, nhưng Thái Hậu không biết Tô Tuấn Chi là người thế nào sao?

Đương nhiên là bà tta biết.

Chỉ là so với bốn năm trước mưu kế chất chồng, ở kinh thành tranh giành quyền lợi đến thành thạo Trường Ninh Quận Chúa, bà ta và Hoàng Đế đều thích nhìn thấy một Ninh Ánh Hàn khổ sở vì tình, mềm yếu, ngốc nghếch, dễ dàng khống chế hơn.

Trong lòng Ninh Ánh Hàn nháy mắt xẹt qua muôn vàn ý niệm, trên mặt lại không lộ ra chút khác thường nào, chỉ là cúi đầu nói: “Tạ Thái Hậu nương nương nguyện ý thành toàn, nhưng hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, nếu là nương nương ra mặt, hắn chắc chắn cho rằng ta ỷ vào quyền thế bức bách hắn, sẽ càng thêm chán ghét ta.”

Ánh mắt Thái Hậu xem kỹ khuôn mặt nàng: “Thì ra, Tô Tuấn Chi là nam nhi có cốt khí như vậy?”

“Đương nhiên.” Ninh Ánh Hàn khích lệ: “Tô Lang…… Không, Tô Tuấn Chi tuấn lãng vô song, tài học xuất chúng, vì một cái thanh lâu nữ tử liền xuất thân tôn quý Quận Chúa như ta đều không cần, nam nhi không màng danh lợi như thế, là nhất đẳng đỉnh thiên lập địa.”

Ninh Ánh Hàn đã đọc không ít sách liền ngẫu hứng phát huy, dù sao ở trong nhiều quyển, Tô Tuấn Chi đích xác được thiết lập như vậy.

Ráng nhịn vài câu khó chịu đã, chờ lần sau nhìn thấy Tô Tuấn Chi, thì hành hung một trận bù lại là được.

Nghe vậy, Thái Hậu liền cười đến hiền từ: “Vậy ai gia liền không can thiệp, người trẻ tuổi các ngươi đều có nhân duyên riêng.”

“Vâng, tạ Thái Hậu nương nương.”

“Không cần khách sáo với ai gia.” Thái Hậu nói lờ thấm thía để nhắc nhở: “Kỳ thật ai gia cũng nghĩ tới ban hôn sự khác cho ngươi, nhưng hiện tại toàn kinh thành người đều biết ngươi và Tô Tuấn Chi từng ở bên nhau, muốn tìm một nam nhi không ngại việc này thật sự khó khăn.”

Thái Hậu không ngừng ám chỉ bà ta nắm chắc Tô Tuấn Chi, Ninh Ánh Hàn cắn cắn môi: “Tạ Thái Hậu nương nương quan tâm.”

Thái Hậu lại hỏi: “Thủ cung sa đã không còn nữa đúng không? Cho bổn cung nhìn xem.”

Ninh Ánh Hàn theo lời cuốn lên ống tay áo, lộ ra cánh tay trắng tinh bóng loáng, nhưng đã không còn ấn ký màu đỏ nữa.

“Đứa nhỏ ngốc này, không danh không phận, như thế nào liền cùng người ta làm loại sự tình kia chứ?” Trên mặt Thái Hậu thay nàng tiếc hận, nhưng Ninh Ánh Hàn không có nhìn sai sắc mặt vừa lòng của nàng vừa xẹt qua.

“Là Trường Ninh không hiểu chuyện.” Ninh Ánh Hàn hơi hơi cúi đầu, trước khi tiến cung dùng phấn che khuất thủ cung sa, quả nhiên là quyết định sáng suốt.

“Đúng rồi, xem trí nhớ của ai gia này.” Thái Hậu chợt nhớ tới cái gì đó: “Trước khi ngươi tiến vào, Tần quốc công trùng hợp tới bái kiến ai gia, nghe nói ngươi tới, hắn liền tạm lánh vào nhĩ phòng.”

Nhĩ phòng, hiển nhiên là có thể nghe được thanh âm bên này nói chuyện.

Tuy là người luôn trấn định như Ninh Ánh Hàn, cũng khó tránh thần sắc có chút cứng đờ.