“Khổ Hạ, ngươi trở về kêu bọn thị vệ Ninh phủ tới phá cổng lớn của bọn họ.” Thanh âm rất dễ nghe, nhưng lời nói lại khiến người gác cổng thất hồn lạc vía.
“Ngươi dám?!”
“Cổng lớn Hầu phủ hỏng rồi, ta có ý tốt mời người giúp các ngươi đổi cổng mới, vì sao nói có dám hay không?” Thanh âm dễ nghe kia tiếp tục vang lên, “Yên tâm, không lấy tiền công của Hầu phủ đâu, chỉ cần báo cho phu nhân để bà ta cảm kích là được.”
Thanh âm nữ tử lộ ra vài phần chắc chắn, khiến người gác cổng tin nàng thật sự nói được làm được, hắn còn chưa biết làm sao bây giờ, liền nghe nàng tiếp tục nói: “Niệm Noãn, cùng ta qua trà lâu bên kia ngồi đi, vừa lúc dựa cửa sổ lầu hai hẳn là có thể nhìn thấy quá trình phá cửa.”
“Từ từ……” Người gác cổng đổ mồ hôi hột, một bên kêu người đi báo cho tam tiểu thư, một bên mở cổng lớn trước, chuẩn bị kéo dài thời gian.
Cổng lớn từ từ mở ra, dung nhan tuyệt sắc liền xuất hiện trước mặt người gác cổng, nhưng lúc này hắn không rãnh để thưởng thức, bởi vì chủ nhân gương mặt này đang cười như không cười nhìn hắn: “Cổng lớn sửa nhanh như thế à?”
“Đúng vậy.” người gác cổng lau mồ hôi đang chảy: “Vừa rồi có chút gỉ sắt, thêm một chút dầu bôi trơn là được.”
“Thì ra là thế.” Ninh Ánh Hàn cũng không vạch trần, ngược lại hỏi: “Lúc trước ta chưa thấy qua ngươi, người gác cổng Hầu phủ đổi khi nào?”
“Cách đây hai ngày.” Người gác cổng cũng mừng rỡ tuôn ra đề tài kéo thời gian.
“Vậy thương tích của người kia có tốt hơn chút nào không?” Ninh Ánh Hàn hỏi.
Người gác cổng giật mình: “Ngươi…Làm sao ngươi biết người gác cổng trước bị thương?” Mấy ngày trước người gác cổng đi đêm, không cẩn thận té đứt chân, đại phu nói nghỉ ngơi mấy tháng mới có thể hoàn toàn khôi phục, sau khi quản gia Hầu phủ biết được, liền trực tiếp thay đổi người gác cổng. Việc nhỏ này các tiểu thư Hầu phủ không rảnh quan tâm, người gác cổng mới tất nhiên kinh ngạc người ngoài như Ninh Ánh Hàn sao mà biết được.
Ninh Ánh Hàn không trả lời vấn đề trực tiếp, chỉ cười cười: “Là một sự cố thôi, mọi người đều không mong nó xảy ra.”
Người gác cổng run run.
Ninh Ánh Hàn lại tiếp tục nói: “Ta cảm thấy ngươi là người thông minh, sẽ không muốn phát sinh chuyện thương tự giống người gác cổng trước.”
Người gác cổng càng run kịch liệt hơn, phảng phất đã quyết tâm cái gì, vì thế lui ra phía sau một bước, ngữ khí thành khẩn: “Tam thiếu phu nhân mời vào.”
“Như vậy mới đúng, tiếp tục bảo trì.” Ninh Ánh Hàn khen ngợi hắn.
Khổ Hạ thấy chỉ cần nàng nói dăm ba câu đã doạ được người gác cổng, lập tức sùng bái nhìn nàng.
Niệm Noãn cúi đầu mỉm cười, đây mới là trưởng tỷ trong trí nhớ của nàng ấy, từ khi còn nhỏ chỉ cần là chuyện tỷ tỷ muốn làm, thì hầu như đều làm được.
Sau khi tam tiểu thư Hầu phủ nhận được tin tức liền chạy nhanh tới, thấy Ninh Niệm Noãn đã vào cửa, liền tức giận trừng mắt người gác cổng một cái.
“Tam tẩu đã trở lại, mẫu thân kêu ngươi trở về lập tức đi đến chỗ của người.” Tam tiểu thư kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Ninh Ánh Hàn, lời này là cố ý nói cho Ninh Ánh Hàn nghe.
Cho dù nàng ỷ vào Trưởng Công Chúa ra vẻ ta đây thì sao? Công chúa cũng không ở chỗ này, huống chi mẹ chồng kêu nàng ấy đi qua nói mấy câu vốn là đương nhiên, Trưởng Công Chúa cũng không thể nhúng tay vào chuyện nhà người khác.
Khổ Hạ theo bản năng nhìn về phía Ninh Ánh Hàn, quả nhiên không làm nàng ta thất vọng, người kia trực tiếp mở miệng nói: “Hầu phủ phu nhân mới từ bên ngoài trở về, khẳng định có chút mệt mỏi, Niệm Noãn thân là tiểu bối không thể quấy rầy. Nếu Hầu phủ phu nhân không có chuyện quan trọng, vậy đợi hôm nào nói đi.”
“Không có chuyện quan trọng là ý gì.” Tam tiểu thư tức giận đến có chút thất thố: “Mẹ chồng tìm con dâu dạy bảo chính là chuyện quan trọng nhất!”
“Vậy ta thay đổi cách nói.” Ninh Ánh Hàn tiếp tục: “Cho dù có chuyện quan trọng gì, thì ngày mai hẳn nói.”
“Ninh Ánh Hàn ngươi……”
“Ngươi cái gì ngươi? Ai cho ngươi nói chuyện với bổn Quận Chúa như thế? Hầu phủ dạy ngươi sao?” Ninh Ánh Hàn chất vấn: “Xem ra bổn Quận Chúa cần gặp Hầu phủ phu nhân, thảo luận một chút vấn đề giáo dưỡng của ngươi.”
“Ta…… Ta……” Tam tiểu thư ậm ừ một lúc lâu, cuối cùng khuất nhục nói: “Mẫu thân mới từ bên ngoài trở về, có chút mệt mỏi, không tiện gặp khách.”
Vừa rồi chỉ là lấy cớ với Ninh Ánh Hàn, nội tâm Tam tiểu thư chảy xuống hai hàng lệ nóng, lại ngẩng đầu xem Ninh Ánh Hàn, quả nhiên thấy nụ cười như có như không kia .
Tam tiểu thư chỉ cảm thấy trong ánh mắt đó toàn là chế nhạo, liền che ngực dậm chân chạy đi.
Ninh Ánh Hàn quay lại, mấy người phía sau bao gồm cả người gác cổng đều trầm mặc nhìn nàng.
“Xảy ra chuyện gì?” Ninh Ánh Hàn nhướng mày.
“Không có gì, không có gì.” Mấy người lắc đầu lia lịa như đánh trống.
“?” Ninh Ánh Hàn vỗ vỗ vai Niệm Noãn: “Được rồi, trở về phòng nghỉ ngơi đi. Ta về trước, nếu có chuyện gì nhất định phải tới tìm ta.”
———— ————————
Sau khi nàng trở lại tiểu viện thì đã thấy Tuyết Sắc đang đợi.
Ninh Ánh Hàn ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Tuyết Sắc một bên dỡ xuống trâm cài trên đầu nàng, một bên nói: “Quận chúa, ta đã làm theo lời ngươi nói đưa Thương Sơn, Phụ Tuyết đến Xương Bình hầu phủ.”
“Làm tốt lắm.” Ninh Ánh Hàn gật gật đầu.
“Quận chúa, nhị tiểu thư nàng ấy sẽ ly hôn sao?” Tuyết Sắc hỏi.
“Sẽ, rất nhanh thôi.”
“Quận chúa tin tưởng như vậy?” Tuyết Sắc cười hỏi.
“Niệm Noãn dù sao cũng là muội muội của ta, ta đương nhiên hiểu tính tình của muội ấy, chỉ tương đối nhu thuận chứ cũng không ngốc. Muội ấy rất thông minh, sẽ cân nhắc lợi hại.”
“Nếu như nàng ấy có cảm tình với Tam công tử thì sao?” Tuyết Sắc có chút lo lắng.
“Sẽ không, ta vừa mới nói, Niệm Noãn không ngốc.”
“Nhưng lý trí không làm chủ được tình cảm mà.”
“Tam công tử Hầu phủ ta đã từng gặp qua, Niệm Noãn không thích hắn ta.” Ninh Ánh Hàn nghĩ nghĩ lại thở dài: “Huống chi, ở vị trí của chúng ta, cảm tình luôn cần thiết dùng lý trí cân nhắc trước.”
———— ———— ——————
Xế chiều, khi Tuyết Sắc mang bữa tối cho Ninh Ánh Hàn, phát hiện nàng đang nghiêm túc đọc một quyển sách đóng bìa bằng chỉ.
“Quận Chúa đang xem cái gì?”
Ninh Ánh Hàn đưa sách cho Tuyết Sắc xem, nàng bỗng nhiên cạn lời: “Quận chúa đang xem sách có viết về mình?”
“Đúng vậy.” Ninh Ánh Hàn cười nói: “Hôm nay ta đi ngang qua chỗ bán, đã kêu lão bản gói lại tất cả sách có viết đến ta.”
Tuyết Sắc: “……”
Ninh Ánh Hàn lấy một quyển trên bàn mới vừa xem xong đưa cho Tuyết Sắc: “Giúp ta điều tra một chút tác giả quyển sách này là ai?”
Tuyết Sắc nhìn thoáng qua tiêu đề 《 phấn mặt nước mắt 》 ba chữ to, tò mò hỏi: “Nọi dung trong đó là cái gì?”
“Là câu chuyện yêu hận tình thù giữa ta, Tô Tuấn Chi, Lưu Vân tiên tử, Tần Tuyên, có thể nói triền miên lâm li, khiến người rơi lệ, lúc nhàm chán ngươi có thể nhìn xem.” Ninh Ánh Hàn chân thành đề cử Tuyết Sắc.
Tuyết Sắc: “……”
Ninh Ánh Hàn lại nói: “Chẳng qua ta muốn tìm tác giả không phải bởi vì diễn biến tình cảm hay.”
Tuyết Sắc: “Ta cũng nghĩ vậy.”
Nghe được trêu chọc của Tuyết Sắc, Ninh Ánh Hàn cười: “Quyển sách này phát hành đã hai năm rưỡi, ta cũng hỏi người bán, đây chính là quyển sách đầu tiên viết ta và Tô Tuấn Chi.”
Tuyết Sắc hiểu ý của nàng: “Dẫn dắt.”
“Không sai.” Ninh Ánh Hàn dùng ánh mắt tán dương nàng ấy: “Lời đồn trong kinh thành về ta cùng Tô Tuấn Chi trước kia, đều giống như tình tiết trong quyển sách này, hoặc là nói, quyển sách này xuất hiện để dẫn dắt lời đồn.”
Tuyết Sắc nói: “Còn những quyển phía sau, cho dù có cốt truyện bất đồng, nhưng mọi người chỉ chấp nhận quyển này?”
“Không sai.” Ninh Ánh Hàn nhún nhún vai, nhưng ngay cả động tác này cũng khiến nàng ưu nhã vô cùng: “Vị tác giả này tuy rằng nghiền ngẫm tình cảm hơi lố, nhưng lại dẫn dắt dư luận rất tốt, khả năng tưởng lai sẽ dùng được.”
“Vâng.” Tuyết Sắc gật đầu: “Ta sẽ đi hỏi thăm.”
Đợi nàng ra khỏi phòng, Ninh Ánh Hàn liền tiện tay lật xem quyển tiếp theo, mới vừa nói quyển đầu tiên nghiền ngẫm hơi lố, kết quả quyển thứ hai còn khoa trương hơn, Tần Tuyên nơi nào giống người luỵ tình không dứt ra được ở trong sách?
Chẳng qua nàng vẫn hứng thú xem như cũ.
Nhưng nàng không biết, Tần quốc công trong mắt nàng “Cầm được thì cũng buông được” kia lại đang nhớ lại bộ dáng Ninh Ánh Hàn lúc sáng.
Thuở còn là thiếu niên, bên người Tần Tuyên đã có rất nhiều oanh oanh yến yến, mỹ nhân vờn quanh, nhưng khi gặp được Ninh Ánh Hàn, vẫn bị kinh diễm trong chớp mắt.
Tuy đôi mắt Tần Tuyên đã nhìn quen mỹ nhân, nhưng bề ngoài của Ninh Ánh Hàn là đẹp nhất.
Mà Tần Tuyên cũng không phải bởi vậy liền thích nàng, hắn không có nông cạn như thế.
Hơn nữa nói thật, trừ bỏ mỹ mạo, ấn tượng đầu tiên của Tần Tuyên đối với nàng rất bình thường.
Lần đầu gặp mặt trong cung yến, dáng vẻ Ninh Ánh Hàn thoạt nhìn đoan chính lại khô khan, hơn nữa rất quy củ. Đúng là bộ dáng hắn không thích nhất.
Cho đến lúc sau, hắn mới phát hiện chính mình sai hoàn toàn.
Sở dĩ nàng bày ra quy củ quý nữ, đơn giản là giả bộ lấy được yêu thích của Thái Hậu.
Tuy rằng ngụy trang không lâu lắm, thứ nhất là Ninh Ánh Hàn ngụy trang không có tâm, thứ hai là lúc trước nàng giống như một thanh kiếm không có vỏ, thật sự là bộc lộ mũi nhọn.
Ở chung với nàng mới nhìn ra được, đây không phải là nhân vật đơn giản
Ninh Ánh Hàn ngụy trang lừa dối được Thái Hậu, nhưng không thể gạt được hoàng đế, vì vậy lúc sau không cố tình giả vờ giả vịt nữa.
Lại nói tiếp, lúc đầu hắn thích nàng, chính là vì sự bất khuất bên trong thân thể kia.
Được ăn cả ngã về không, không chút nào lùi bước.
Nàng mỉm cười với hắn, mang theo vài phần tự tin cùng kiêu ngạo, rõ ràng chỉ là thân nữ nhi, lại bộc lộ khí thế tự tin như mọi thứ đều nằm trong tay của nàng.
Tiểu thế tử phủ Quốc Công tung hoành ngang dọc, chưa bao giờ gặp qua một nữ tử như vậy
Vì thế Tần Tuyên luân hãm.
Chỉ tiếc là chuyện xảy ra sau này đã chứng minh, lần tâm động duy nhất trong đời của hắn đã trao sai người.