Sau Khi Tiếp Nhận Cục Diện Rối Rắm Của Người Xuyên Không

Chương 19

Dưới sắc mặt khó coi của mọi người trong Xương Bình hầu phủ, Ninh Ánh Hàn nắm tay Niệm Noãn chậm rãi hướng chủ bàn đi tới.

Trải qua một chút xung đột vừa rồi, ánh mắt mọi người ở đây đều dừng trên người các nàng, Niệm Noãn có chút không thích ứng hơi hơi cúi đầu, nhưng Ninh Ánh Hàn không coi ai ra gì, cho dù đi đến nơi cao sang phú quý, hay người buôn bán nhỏ ở đầu đường, đối với nàng không có gì khác biệt.

Trong ba năm nay, Ninh Ánh Hàn chưa bao giờ xuất hiện ở trong trường hợp này, một bộ phận người tại đây chỉ nghe thấy kỳ danh mà không thấy được người. Lúc này vừa nhìn qua khó tránh khỏi kinh diễm, mỹ nhân như thế, quý khí như thế, khiến cho cái tên “Ninh Ánh Hàn” đáng kinh kia biến mất một chút.

Hai người vừa ngồi xuống chủ bàn, Trưởng Công Chúa đã nói cười vui vẻ, nắm tay Niệm Noãn hỏi nàng gần đay sống tốt không, thật sự cho đủ mặt mũi.

Sắc mặt các nữ quyến Xương Bình hầu phủ hết xanh lại trắng, tam tiểu thư cắn chặt răng, đang muốn nói chuyện, đã bị nữ nhi Hầu phủ phu nhân hiểu chuyện ngăn cản.

Hôm nay không bức ép được người này rồi, lời nói còn không có tác dụng gì, đã trở thành trò cười cho thiên hạ trước.

Dù sao Ninh Niệm Noãn cũng phải về Hầu phủ, đến lúc đó đóng cửa lại, tra tấn như thế nào những người này cũng không quản được.

Ninh Niệm Noãn nhìn trộm nhìn Ninh Ánh Hàn kế bên, đây mới là trưởng tỷ trong trí nhớ của nàng ấy.

Tươi tắn sinh động, sẽ dùng mọi cách bảo vệ đệ đệ muội muội, mà không phải người trong ba năm kia vì yêu mà mù quáng.

Nhớ tới những lời nàng vừa nói với mình, Niệm Noãn cắn cắn môi, tỷ tỷ thật sự đã trở về……

Trước lúc yến hội chính thức bắt đầu, Tô Thẩm Hà Tô công công rốt cuộc đã đến.

Yến hội lập tức xôn xao, dù sao các quyền quý khác ngày thường cũng có cơ hội gặp mặt, chỉ có vị Tô công công này rất khó gặp, không ít người muốn nhân cơ hội này tạo quan hệ với ông ta.

Tô Thẩm Hà tất nhiên cũng biết điểm này, cố ý đến sát giờ khai yến chính là muốn tránh né.

Nhưng mọi người xôn xao thì xôn xao, khi nhìn thấy Tô Thẩm Hà sải bước vào cửa, liền có không ít người lúng túng.

Tô công công đã nắm quyền lực vài chục năm, tự nhiên sẽ mang uy nghi khiến không ít người chùn bước.

Huống chi, thế nhân cũng nói tính tình Tô công công hung ác nham hiểm, bất cận nhân tình, còn tâm tình bất định, những người từng đắc tội hắn đều kết cục thê thảm, lúc trước có vị nhị phẩm đại tướng quân tay càm trọng binh kia dám chọc ông ta, rốt cuộc cũng phải đối mặt kết cục cởi giáp về quê.

Trong triều mọi người ngầm quy nạp ra một phần quy luật tâm tình của Tô công công, khi mặt vô biểu tình, có thỉnh cầu với ông ta có thể tiến lên thử một lần, ngược lại khi Tô công công mặt mang mỉm cười, liền đại biểu tâm tình ông ta đang khó chịu, chớ đi lên chuốc rủi ro.

Lúc trước có không ít thần tử trong triều tranh đấu trong tối ngoài sáng, nhưng sau vài lần đυ.ng chạm, mới miễn cưỡng tổng kết ra một quy luật, mà quy luật này vừa ra, lập tức được mọi người đón nhận.

Nhưng trên mặt Tô Thẩm Hà lúc này, chỉ mang một nụ cười như có như không.

Có những người muốn cầu cạnh ông ta đều quẫn bách, vì thế chỉ an tĩnh ngồi tại chỗ, chờ xem có người nào ngu ngốc tới bắt chuyện hay không.

Người kia rất nhanh xuất đầu lộ diện, Ninh Ánh Hàn đứng dậy trước ánh mắt thương hại của mọi người, chào hỏi Tô Thẩm Hà: “Tô công công.”

Có người thương hại cũng có người chế giễu, nhưng chung quý là vui sướиɠ khi có người gặp họa mà nhìn, chờ Tô Thẩm Hà khiến nàng mất mặt. Phải biết rằng, Tô công công gặp người không thích sẽ không nể mặt, nhớ đến trước đây ông ta đối với quan lớn trong triều cũng không lưu tình chút nào

Đặc biệt những người vừa mới bị Ninh Ánh Hàn chọc quê, vô cùng hưng phấn nhìn chằm chằm bên này, ánh mắt vui sướиɠ khi người gặp họa giống như muốn tràn ra ngoài.

Ngay cả Trưởng Công Chúa cũng chuẩn bị tư thế, nếu Tô công công bất mãn, bà ấy phải nghĩ cách dẫn dắt đề tài sang hướng khác, không thể để Trường Ninh khó xử khi nói chuyện với Tô công công.

Nhưng Ninh Ánh Hàn hoàn toàn không có chút băn khoăn nào.

Tô công công bên ngoài kiêu ngạo, nhưng bên trong lại rất thận trọng, bằng không một người kiêu ngạo như thế, làm sao được lòng Hoàng Đế, quyền cao chức trọng vài chục năm.

Đến nỗi nhị phẩm đại tướng quân kia trên danh nghĩa là tới chọc ông ta nên phải từ quan, cũng chẳng qua là lúc đó Hoàng Đế muốn thu lại binh quyền, lấy Tô Thẩm Hà làm lá chắn mà thôi.

Xưng cho đẹp thì là tài ứng đối của Hoàng Đế.

Hiển nhiên, phần lớn mọi người không hiểu biết Tô Thẩm Hà bằng nàng.

Dưới ánh mắt nóng bỏng của mọi người, Tô Thẩm Hà đối với thượng Ninh Ánh Hàn, trên mặt lại không có ý phẫn nộ, mà là ôn hòa chào hỏi: “Quận chúa, đã lâu không thấy.”

“Tô công công.” Ánh mắt Ninh Ánh Hàn có chút áy náy: “Mấy năm nay là Ánh Hàn không hiểu chuyện.”

Tô Thẩm Hà xem kỹ nàng, sau một lúc lâu mới lộ ra ý cười chân thành: “Nha đầu này đúng là không hiểu chuyện, mấy năm nay tiệc mừng thọ của ta cũng không chịu đi, hiện tại suy nghĩ cẩn thận rồi?”

Mọi người mờ mịt: “Mỉm cười đại biểu tâm tình không tốt, còn cười to là cái gì?

Hơn nữa, lời này tuy rằng giống như chỉ trích, nhưng ngữ khí thân thiết kia là ảo giác sao?

Ninh Ánh Hàn gật gật đầu: “Đã suy nghĩ cẩn thận.”

Tô Thẩm Hà cười vỗ vai nàng: “Suy nghĩ cẩn thận thì tốt, ngươi còn trẻ tuổi, có rất nhiều cơ hội quay đầu lại.”

Ninh Ánh Hàn lại gật gật đầu.

Tô Thẩm Hà nói thêm một câu: “Có chuyện gì giải quyết không được, cứ việc tới tìm ta.”

Lời này nói trước mặt mọi người, tất nhiên là cho bọn họ nghe.

Chỉ cần một câu vừa rồi, về sau ai dám khi dễ Ninh Ánh Hàn, chính là đắc tội Tô Thẩm Hà.

Khắp nơi đều kinh ngạc, vị Trường Ninh quận chúa này, bị nói ăn chơi truỵ lạc, đã bị quý nữ vòng xoá tên đâu? Làm sao hết một người lại một người đều che chở nàng.

Tưởng rằng đã thấy được một người cho bản thân ở trên cao nhìn xuống, muốn khi dễ thì khi dễ, không ngờ thoáng cái lại biến thành người phải nhìn lên, tư vị thật không dễ chịu.

Tần Tuyên không so đo, có thể nói hắn là quân tử chân chính.

Trưởng Công Chúa và Tô Thẩm Hà là chuyện như thế nào?

Bọn họ đương nhiên không biết nội tình.

Lúc trước Tô Thẩm Hà thân là nội thị lão Hoàng Đế, lúc Ninh Ánh Hàn ở trong cung, ông ta đã nhìn nàng lớn lên.

Tô Thẩm Hà không có hậu nhân, khi còn nhỏ Ninh Ánh Hàn rất đáng yêu, tính tình cũng hợp với ông ta, ở chung lâu rồi hầu như xem nàng như cháu gái thật tình chiếu cố.

Trong cung này rất nhiều hoàng tử công chúa, cũng chỉ có Ninh Ánh Hàn được lòng vị tính tình nham hiểm này, lọt vào mắt xanh của đại thái giám quyền khuynh triều dã, ngay cả Đan Dương Trưởng Công Chúa cũng chưa từng có đãi ngộ bậc này.

Hơn nữa năm đó Tô Thẩm Hà mới là người dạy Ninh Ánh Hàn võ thuật vỡ lòng, lúc đầu chỉ là đùa giỡn chơi, không nghĩ tới người được nuông chiều từ bé như Ninh Ánh Hàn có thể chịu được nỗi khổ tập võ, lại rất có thiên phú, ông ta luyến tiếc hạt giống tốt này, sau khi được Thánh Thượng đồng ý liền bắt đầu dạy võ.

Mặt ngoài Tô Thẩm Hà chỉ là người hầu trong cung, nhưng sau lưng lại quản lý cơ cấu mật thám Chẩm Long vệ trong mật thất, lúc ông ta đang có chuyện gấp liền cho mật thám Chẩm Long vệ dạy cho Ninh Ánh Hàn. Nhóm mật thám đa tài đa nghệ, sau khi Tô Thẩm Hà giải quyết xong hồi cung, phát hiện Ninh Ánh Hàn đã thuần thục nắm giữ kỹ thuật cạy khoá, cũng sa mạc lời một trận.

Lúc đó Ninh Ánh Hàn tỏ vẻ: “Ta biết có lẽ không có ích, nhưng ta muốn học.”

Sau khi ngoéo tay cùng Ninh Ánh Hàn hứa tuyệt đối không nói việc này cho phu thê Tấn Vương, Tô Thẩm Hà cũng bình thường trở lại, chỉ cần đừng dạy hư hài tử, muốn học cái gì liền cho nàng học.

Đoạn sâu xa này của hai người bên ngoài tất nhiên không biết, bởi vậy khi nhìn thấy Tô Thẩm Hà đối xử khác với Ninh Ánh Hàn đều rất kinh ngạc.

Đặc biệt là hai nhà vừa mới bị Ninh Ánh Hàn làm mất mặt mũi, còn chưa có nghĩ xong biện pháp trả thù, đã bị Trưởng Công Chúa và Tô công công liên tiếp chấn nhϊếp.

Người của Xương Bình hầu phủ còn tốt, nghĩ có thể trở về tra tấn Ninh Niệm Noãn xả giận, nhưng Võ Bình hầu phủ lại vô cùng buồn bực.

Nhưng bọn hắn kinh ngạc thì kinh ngạc, buồn bực thì buồn bực, Tô Thẩm Hà và Ninh Ánh Hàn cũng không có ý định giải thích cho bọn họ.

Sau khi Tô Thẩm Hà ngồi xuống, yến tiệc nhận thân chính thức bắt đầu.

Trưởng Công Chúa giới thiệu Huệ Bình huyện chủ cho mọi người ở đây, lực chú ý liền bị dời đi.

Còn ánh mắt Tần Tuyên vẫn luôn dừng trên người Ninh Ánh Hàn, mặc kệ bất kỳ lúc nào, chỉ cần nàng vừa xuất hiện, vĩnh viễn đều trở thành tiểu điểm toàn trường. Dù cho tình thế có ra sao, ngoại giới nhìn nàng với ánh mắtcực kỳ hâm mộ hay là khinh thường, nàng đều bình tĩnh đối mặt, dáng vẻ thành thục.

Hắn rất khó không bị hấp dẫn.

Lục Giả nhìn theo tầm mắt của hắn, cảm thán nói: “Ta đã hiểu được, mỹ nhân như vậy, mỗi động tác đều là phong tình, cho dù thật sự là bao cỏ mỹ nhân lại như thế nào?”

“Nàng……” Tần Tuyên muốn nói nàng không phải, nhưng đến bên miệng lại nuốt trở vào.

Vẻ mặt Lục Giả hiểu rõ nhìn hắn: “Nếu ngươi thật sự còn yêu nàng, ta sẽ cho ngươi một gọi ý, mấy ngày hôm trước không phải một nhà biểu muội của ngươi cố ý đồn ra bên ngoài ngươi muốn cưới sao? Vậy dùng việc này thử nàng một chút, xem nàng có ghen hay không?”

“Đừng có gợi ý bậy bạ.” Tần Tuyên liếc hắn một cái: “Cho dù mấy năm trước chúng ta còn có hôn ước, nàng cũng sẽ không ghen với Ngô Tuyết Liên. Ngươi không biết Ninh Ánh Hàn có bao nhiêu kiêu ngạo, Ngô Tuyết Liên căn bản không lọt vào mắt nàng.”

Kiêu ngạo? Lục Giả giật mình, hắn tự đối chiếu lại những lời đồn Ninh Ánh Hàn nơi nơi đòi bạc, nhưng không cảm giác được Ninh Ánh Hàn kiêu ngạo.

Nhưng ngẫm lại cũng đúng, nếu nàng thật sự là người trong lời đồn, thì ngay từ đầu Tần Tuyên sẽ không đính hôn với nàng.

Làm bằng hữu của Tần Tuyên, Lục Giả đương nhiên biết, Tần Tuyên thời thiếu niên vô cùng đào hoa, bên trong có tiền bên ngoài đẹp trai, nhan sắc, phú quý hắn đều không thiếu.

Tiền tài và quyền lực đều có đủ khiến không ít nữ tử đuổi theo hắn, hơn nữa còn có một khuôn mặt đẹp?

Cho dù lúc đó hắn có hôn ước với Ninh Ánh Hàn, cũng có không ít người chủ động dâng hiến, cam nguyện làm thϊếp.

Mỹ mạo, thông tuệ, hiền thục, quyến rũ…… Cái gì cũng có, Tần Tuyên lại chỉ thích Ninh Ánh Hàn.

Cho nên, vị Trường Ninh quận chúa này rốt cuộc có điểm gì đắc biệt? Lục Giả âm thầm suy nghĩ.