Nói câu này xong, Ninh Ánh Hàn quay người toan rời đi.
Khổ Hạ run run hỏi với theo: “Quận chúa, ngài làm vậy là có ý gì?”
Ninh Ánh Hàn ngoảnh lại nhìn Khổ Hạ, cười dịu dàng với nàng ta: “Số bạc này, ngươi nhớ bảo muội ấy cứ mặc sức tiêu, dù là quần áo trang sức hay cái khác, muốn mua thì cứ mua, tiêu hết chỗ ta vẫn còn. Nếu muội ấy không nỡ thì ngươi hãy thay muội ấy mua thêm vài thứ. Muội muội của ta quyết không thể bị người khác khinh thường.”
Khổ Hạ cảm thấy nàng ta hẳn nên đáp lại một câu, bây giờ chính ngài cũng bị người khác xem thường, cớ gì còn lo cho muội muội ngài.
Nhưng sự kiên định trong giọng nói của Ninh Ánh Hàn lại khiến Khổ Hạ muốn bật khóc nức nở, khóc cho nỗi oan ức suốt mấy năm nay khi sống trong phủ Xương Bình hầu.
Ninh Ánh Hàn nhận ra sự uất ức của nàng ta, lại bồi thêm: “Nếu các ngươi ở hầu phủ bị ức hϊếp thì cứ việc tìm ta, dù Niệm Noãn cản ngươi thì ngươi cũng phải tới báo cho ta biết, được chứ?”
“Vâng…” Khổ Hạ kiềm chế cảm xúc của mình, hỏi: “Sau này quận chúa có dự định gì?”
“Dự định?” Ánh mắt Ninh Ánh Hàn lạnh tanh: “Ta cũng nên tới bái kiến vị Tô công tử kia.”
Giọng nàng rất bình tĩnh, nhưng Khổ Hạ lại nhạy bén nhận ra cơn giận đang dâng trào trong lòng nàng.
Đúng là Ninh Ánh Hàn đang rất giận dữ, đương nhiên linh hồn chiếm đoạt thân thể nàng sai mười phần, nhưng nàng cũng không muốn buông tha cho loại người như tên Tô công tử kia.
Ngoài miệng nói không yêu, làm ra vẻ thanh cao, nhưng lại nhận tiền một cô nương cho một cách vô độ, nàng thật sự muốn xem tên Tô Tuấn Chi kia là người thế nào.
Hơn nữa, chuyện nàng muốn biết nhất là, linh hồn này làm sao chiếm đoạt thân thể của nàng, và liệu có quay lại hay không.
Nhưng ngoài manh mối duy nhất là người mà linh hồn kia chấp nhất – Tô Tuấn Chi thì nàng không biết gì hơn.
Lúc này trời đã ngả tối, nàng bèn quay lại căn nhà kia, nhìn đống đồ mà Yến Phong Linh đưa tới thì thấy cõi lòng ấm áp hẳn.
Chuyện đời biến hóa khôn lường, may mà vẫn còn một người bạn đối xử với nàng trước sau như một.
Quả là một ngày dài, bắt đầu từ lúc sáng tỉnh lại, hết thảy những điều mà nàng nhìn thấy nghe được khiến thể xác và tinh thần nàng quá đỗi mệt mỏi.
Nhưng giờ nằm trên giường, nàng lại không hề thấy buồn ngủ.
Nàng vuốt ve dấu thủ cung sa trên cánh tay, vẫn giống hệt trước đây, màu sắc vẫn tươi thắm, không có dấu hiệu phai màu.
Chuyện này khiến Ninh Ánh Hàn thấy hơi ngạc nhiên, tuy từ miệng bà vυ' già, nàng đã biết chuyện Tô Tuấn Chi sợ Lưu Vân tiên tử thương tâm nên mới không chạm vào nàng.
Nhưng…
Tuy Ninh Ánh Hàn không tự tin quá mức, nhưng tuyệt không xem nhẹ dung mạo chính mình.
Tấn vương phi đã từng cảm thán, may mà nàng sinh ra trong phủ Tấn Vương, nếu đổi lại là một hộ bình thường, e là không có sức bảo vệ một dung nhan tuyệt thế như nàng.
Người tơ tưởng nàng chẳng bao giờ ít, nếu như thân phận nàng không đủ cao thì sợ là chẳng ngăn nổi đám ong bườm vờn quanh.
Sau khi vào kinh, rời khỏi sự che chở của Tấn vương, nàng lại nghĩ được cách giành được sự yêu mến của Thái hậu, khiến giới quyền quý toan rục rịch chẳng bao lâu đã phải thất vọng.
Rồi sau đó, Ninh Ánh Hàn đính hôn với thế tử của phủ Tần Quốc công, mọi người dần bỏ ý định đó.
Nhưng… Trong ba năm qua, trong cảnh không người che chở, “nàng” làm cách nào mà sống bình yên tới bây giờ?
Rõ ràng “nàng” không hề có năng lực bảo vệ bản thân, nếu không sao lại đến đận bị một gã gác cổng chấm mυ'ŧ?
Mà tên Tô Tuấn Chi kia rõ ràng chẳng hề để tâm đến nàng, huống hồ thế lực trước mắt của hắn cũng không thể đủ để bảo hộ nàng.
Chắc không phải là Yến Phong Linh, bằng không lúc trước gặp nhau nàng ấy đã nói rõ.
Người nọ… Rốt cuộc là ai?
Khuôn mặt của Tần Tuyên bỗng xẹt qua tâm trí nàng, nhưng nàng vội vã lắc đầu, vứt bỏ ý nghĩ này khỏi đầu.
Tần Tuyên đã bị “nàng” phản bội như thế, sao còn có thể…
Trong đêm khuya tĩnh mịch, những nỗi sợ hãi và uất ức bị nàng mạnh mẽ đè nén dường như có xu hướng ngóc đầu dậy. Dẫu sao, dù mất đi ý thức ba năm thì năm nay nàng cũng mới mười chín tuổi.
Trong mười chín năm ngắn ngủn, cuộc đời nàng đã trải qua ba bước ngoặt lớn lao.
Lần thứ nhất, là khi Tấn vương, người xem như chắc chắn sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế, không thể thuận lợi lên ngôi, ngược lại còn bị tân hoàng biếm tới U Châu, đó là lần đầu tiên nàng cảm nhận được tình người ấm lạnh.
Lần thứ hai, là khi nàng quyết chí vào kinh để điều đình những thế lực trong kinh.
Lần thứ ba, chính là lúc này.
Người thường cả đời có khi chỉ đối diện với một lần rẽ hướng, nàng lại gặp những ba lần.
Hai lần trước, nàng đã giải quyết rất khá, và lần này cũng sẽ không ngoại lệ.
Dù sao cũng không ngủ được, Ninh Ánh Hàn bèn dậy luôn rồi kiếm chút chuyện để làm. Nàng bắt đầu tỉ mỉ xem xét đồ đạc trong phòng, muốn tìm xem có thể thấy manh mối nào khác hay không.
Bàn trang điểm và hòm quần áo nàng đã xem qua, mục tiêu bây giờ của nàng là chiếc tủ góc tường.
Mở tủ ra, trong đó chỉ có mấy tấm khăn trải giường và vài bộ đồ đông, nàng tùy ý lật chúng lên, không thấy có gì đặc biệt.
Mãi tới tầng cuối cùng, khi Ninh Ánh Hàn lôi chăn ra mới để ý thấy ngăn tủ dưới chót hơi gồ lên. Nàng sờ soạng, ấy thế mà lại phát hiện một ngăn ngầm.
Trong ngăn ngầm chứa một quyển sách.
Quyển sách này có cách đóng gáy hơi khác với kiểu lưu hành hiện nay, Ninh Ánh Hàn chưa thấy qua cách đóng gáy như vậy bao giờ.
Bìa sách rất lòe loẹt, ở giữa vẽ một chàng trai tuấn tú, xung quanh có đầy những cô nàng với đủ mọi phong cách và khí chất khác nhau vây quanh hắn.
Ngoài bìa còn có mấy chữ to: Trai nghèo lội ngược dòng, quý nữ toàn triều đều yêu ta.
Đây là thứ vớ vẩn gì thế? Ninh Ánh Hàn nhíu này, song nghĩ tới việc nó được trân trọng cất ở một nơi đặc biệt như thế, bèn mang nó tới bên bàn, thắp đèn lên, tính ngồi xuống đọc qua xem sao.
Vừa mở trang đầu tiên, nhìn thấy ba chữ “Tô Tuấn Chi” thì nàng đã ngớ người.
Cái tên này nàng đã nghe thấy từ miệng Mặc Nghiên. Tên đầy đủ của Tô công tử kia chính là Tô Tuấn Chi.
Nàng lại nghiêm túc hơn vài phần, chuẩn bị đọc thật kỹ quyển sách này.
Thế mà lại đã đọc một hơi tới tận sáng hôm sau.
Chữ viết trong quyển sách này không quá giống chữ viết thời nay, một ít chương đầu nàng phải dựa vào phán đoán để biết nghĩa từ, tốc độ có hơi chậm.
Đọc được một phần ba, nàng đã đoán được kha khá nên đẩy nhanh tốc độ.
Tuy vậy, phải đến sáng sớm hôm sau nàng mới đọc xong quyển sách này.
Khi đọc hết trang cuối cùng, cõi lòng Ninh Ánh Hàn ngổn ngang trăm mối.
Quyển sách này có chung đề tài với thoại bản bây giờ, câu chuyện trong sách xoay quanh một gã trai nghèo tên Tô Tuấn Chi, kể lại quá trình Tô Tuấn Chi làm thế nào lội ngược dòng, thi cử đỗ đạt, ôm được mỹ nhân, vả mặt những người từng xem thường hắn.
Những thủ đoạn Tô Tuấn Chi dùng để leo cao, và cả quan điểm của tác giả lộ ra qua con chữ khiến Ninh Ánh Hàn thấy cực kỳ khó chịu.
Nhưng đó không phải là chuyện Ninh Ánh Hàn quan tâm nhất.
Mà là nàng, người thân của nàng, bạn bè của nàng, và cả rất nhiều người mà nàng quen biết, đều bị viết rất ngu ngốc.
Hơn nữa có nhiều chuyện xảy ra đều giống hệt những gì mà cuốn sách này kể.
Điều khác biệt nhất, có lẽ là tình trạng ba năm qua của Ninh Ánh Hàn.
Nàng lật đến bìa cuối, phát hiện bìa cuối có một khung sáng lóa, trên đó ghi mấy chữ.
Nhiệm vụ: Trở thành người con gái khiến nam chính Tô Tuấn Chi của thế giới này có ấn tượng sâu sắc nhất (không quan trọng cách thức hoàn thành nhiệm vụ).
Ninh Ánh Hàn bất giác suy nghĩ nghiêm túc, ngẫm lại biểu hiện trong ba năm qua của “nàng”, là muốn khiến hắn ta khắc sâu ấn tượng ngu xuẩn sao?
Trong sách còn kẹp ba lá bùa, trên mặt lá bùa viết ba chữ rất to “Bùa trục xuất”. Ninh Ánh Hàn lật mặt sau lá bùa lên, phát hiện mặt trái còn có mấy hàng chữ nhỏ.
Bùa trục xuất:
Một, nếu tử vong trong thế giới làm nhiệm vụ thì cũng tử vong trong thế giới thật. Nếu một khắc trước khi tử vong sử dụng Bìa trục xuất thì sẽ đuổi được linh hồn ra khỏi cơ thể, như vậy vẫn sẽ sống sót trong thế giới thật.
Hai, sau khi sử dụng Bùa trục xuất, người xuyên sách sẽ được sắp xếp một thân phận khác để quay lại thế giới trong sách, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.
Ba, mỗi thế giới chỉ được sử dụng Bùa trục xuất ba lần.
Người xuyên sách, Ninh Ánh Hàn nhẩm lại cụm từ xa lạ này một lần, rồi dời mắt tới Bùa trục xuất.
Ba lần, Ninh Ánh Hàn chú ý tới con số này. Trước mặt nàng vẫn còn nguyên ba lá bùa, có nghĩa là nguyên nhân khiến “người xuyên sách” rời đi có thể không phải do sử dụng bùa.
Nhưng nàng không miệt mài truy cứu nguyên nhân người xuyên sách rời đi, điều khiến nàng quan tâm là, thế giới này hóa ra là một quyển sách, mà người xuyên sách kia có khả năng sẽ quay lại.
Quay lại cũng tốt, ánh mắt Ninh Ánh Hàn lạnh băng. Nếu có cơ hội, nàng thật sự muốn mặt đối mặt chất vấn người xuyên sách, vì sao lại giày xéo cuộc đời nàng tới mức này.
Đại khái nàng cũng hiểu thấu được chút tâm tư của người xuyên sách, nếu biết mai sau Tô Tuấn Chi sẽ thăng tiến rất nhanh, vậy trước đó nên cố sống cố chết lấy lòng hắn ta, cứu giúp hắn ta thuở nghèo túng, trả giá hết thảy vì hắn ta, để được hắn ta đặt trong tim, trở thành người con gái đặc biệt nhất với hắn ta, hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Nhưng… kẻ kia đúng là… ngu thật.
Nếu kẻ đó đã đọc sách, hẳn phải biết Tô Tuấn Chi là loại người ăn cháo đá bát, dùng phương thức này lấy lòng hắn ta quả thật ngu xuẩn hết mức.
Ninh Ánh Hàn cười gằn một tiếng, thôi thì hãy để ta giúp ngươi hoàn thành, ta bảo đảm sẽ trở thành người con gái mà hắn ta có ấn tượng sâu sắc nhất đời hắn ta.
Hận nhất sợ nhất kinh khϊếp nhất, chẳng phải đều là ấn tượng khắc sâu sao?