Diệp Hi vẫn không nhúc nhích đứng đó, nhìn về phía trước.
Vị trí cách anh không đến ba bốn mét, có hai người ở trước mặt đang bận rộn làm với vách tường.
Một người đeo phù hiệu đỏ tay cầm một cái xẻng nhỏ, một người mặc áo khoác vàng cầm một mảnh giẻ lau.
Họ đang vệ sinh khu vực dán quảng cáo sai quy định.
“Giấy tìm mèo này cũng xé xuống sao?” Áo khoác vàng hỏi.
“Đương nhiên,” Người đeo phù hiệu đỏ nói, “Đối xử công bằng, đều gỡ xuống hết.”
“Anh nhìn chú mèo này đi, đáng yêu làm sao,” áo khoác vàng xé tờ giấy xuống còn tiếc nuổi lắc đầu, “Không có cái này, người ta không tìm được làm sao bây giờ? Thật đáng thương.”
Phù hiệu đỏ không dao động: “Nếu để bị trừ lương, chúng ta không đáng thương sao?”
Mắt thấy khu vực dán thông báo đã được vệ sinh sạch sẽ, Diệp Hi yên lặng rời đi.
Chi Ma Hồ* đã biến mất suốt tuần nay. Tất cả những biện pháp có thể nghĩ ra, Diệp Hi đều thử hết, nhưng vô dụng. Chú mèo làm bạn với anh suốt bốn năm rưỡi, liền biến mất như vậy.
(*Hạt mè đen)
Khi anh bước vào hàng hiên bước chân lê thật chậm.
Trong nhà còn hơn nửa túi thức ăn cho mèo, nửa thùng đồ hộp cho mèo, rất nhiều đồ chơi cho mèo, nhưng lại không có mèo. Anh không muốn về sớm.
Cửa thang máy mở ra bên trong có người. Trước khi tiếp xúc với tầm mắt của đối phương Diệp Hi đã cúi đầu, nghiêng thân mình chờ sau khi hai người kia đi ra, mới chậm rãi bước vào.
Sau khi cửa thang máy khép lại, anh bỗng nhiên nhớ ra khi về trên đường quên mua cơm hộp. Nhưng rất nhanh, anh lại bình thường trở lại. Trong tủ lạnh còn thừa lại cơm nguội hôm qua, ăn với nước và đậu phụ, có thể qua bữa. Đang thiếu thốn, nên tiết kiệm chi tiêu.
Anh đã vì Chi Ma Hồ lãng phí quá nhiều.
Đem chìa khóa cắm vào ổ khóa nhẹ nhàng xoay ổ khóa, anh mơ hồ nghe thấy trong phòng truyền ra vài tiếng động.
Vì thế mà anh cười tự giễu.
Nhớ đến Chi Ma Hồ nhớ đến nỗi sinh ra ảo giác, hiện tại đâu còn mèo ở nhà chào đón anh nữa.
Vào nhà khóa cửa lại, trong phòng đen như mực lại có âm thanh vang lên.
Kẽo kẹt, kẽo kẹt.
Diệp Hi rất quen thuộc với âm thanh này. Sàn gỗ cũ kỹ trong nhà bởi vì qua năm tháng gặp nóng rở ra, gặp lạnh co lại đã có dấu hiệu không chịu nổi, một số khu vực đối với trọng lực rất mẫn cảm. Mỗi khi từ dẫm lên những chỗ đó, đều sẽ phát ra âm thanh như vậy.
Thật sự có gì đó ở trong phòng.
Trong nhất thời Diệp Hi vậy mà không cảm thấy sợ hãi, trái lại có hơi vui sướиɠ.
“Chi Ma Hồ?” Anh hướng về phía căn phòng đen như mực.
Không có đáp lại.
Anh lại đi vào trong: “Chi Ma Hồ, là mày sao? Meo? Meo meo?”
Một lát sau, phía ban công truyền đến một tiếng kêu khe khẽ.
“Meo.”
Tiếng kêu trầm thấp, hoàn toàn xa lạ, mạnh mẽ tỏ ra đáng yêu nhưng ngược lại có vẻ cực kỳ biệt nữu, là âm thanh của một người đàn ông.
Diệp Hi hậu tri hậu giác* trừng lớn đôi mắt, liên tục lui về phía sau, hoảng hốt bật đèn len.
(*Quá trình nhận thức diễn ra chậm chạp)
Sàn nhà gần ban công, thật sự có người đang đứng.
Một thanh niên đang đứng đó. Tóc hơi dài, mặc chiếc áo thun sẫm màu ở nhà, để chân trần.
Diệp Hi bởi vì kinh ngạc vẫn không nhúc nhích. Ngay lúc anh thật cẩn thận cầm lấy chốt cửa, người con trai nhìn như thuần lương vô hại trong tầm nhìn lại đột nhiên cười với anh.
Cùng lúc đó, cậu ta lại một lần nữa mở miệng ra, kêu một tiếng.
“Meo.”
Sau đó vài giây, Diệp Hi thu bàn tay đang nắm chốt cửa ấn lên ngực. Trái tim của anh đập nhanh vô cùng, một nửa là vì quá sợ, một nửa còn lại là vì trong đầu có một phỏng đoán kỳ dị.
Anh không thể bình tĩnh, mở miệng vài lần, cuối cùng như thăm dò mà gọi: “Chi Ma Hồ?”
Nụ cười của người đàn ông càng sâu hơn, đi về phía anh.
“Chào mừng về nhà!” Cậu ta nói.
Gặp phải chuyện không thể nào tưởng tượng khiến Diệp Hi mười mấy phú sau vẫn cảm thấy có hơi choáng váng.
Người con trai xa lạ đang ngồi ở sàn nhà trước mặt anh, lộ ra một nụ cười hơi ngượng ngùng, dịu dàng ngửa đầu nhìn anh.
Diệp Hi muốn mở miệng, lại không biết nên nói gì.
Nơi tỉnh táo sâu trong lòng phát ra lời cảnh báo, nhắc nhở anh, người này có vấn đề. Mèo sao lại có thể biến thành người chứ. Anh nên nhanh chóng rời đi, sau đó báo cảnh sát.
Cùng lúc đó, trong lòng anh lại có một phần không hề lý trí, mạnh mẽ mà khiến mình trở thành hình dáng của lý trí, ý đồ thuyết phục anh.
Khóa cửa nhà anh còn tốt. Cửa nhà hoàn toàn không có dấu hiệu ra vào, giống hệt lúc anh rời nhà đi. Nhà anh lại ở tầng 16, một người đi chân trần không có khả năng trèo lên được.
Đúng, người này không đi giày, cũng không đi tất.
Diệp Hi lén liếc lòng bàn chân của người con trai ngồi trước mặt mình.
Chỗ đó sạch sẽ, không giống như đi lại bên ngoài.
Ngoài cửa cũng không có giày lạ.
Chú ý tới tầm mắt của anh, người con trai hơi hơi nghiêng đầu một chút, lộ ra vẻ mặt tò mò.
Diệp Hi vội vàng cúi đầu. Dáng vẻ của người này quá thuần lương, thật sự không giống người xấu. Cậu ta hình như đúng là Chi Ma Hồ của anh.
“Mấy ngày nay mày đi đâu vậy?” Diệp Hi hỏi.
Đối phương nghe vậy hơi hơi nhăn mày một chút, lộ ra vẻ mặt khó xử: “Tôi vẫn luôn ở đây, nhưng mà anh có vẻ đột nhiên không nhìn thấy tôi.”
Diệp Hi trợn hai mắt to.
“Nhìn thấy anh khóc, tôi rất đau lòng.” Cậu ta lại nói.
Diệp Hi lập tức cắn môi.
Anh khóc rất nhiều ngày. Lén trốn trong phòng, nhỏ giọng gọi tên Chi Ma Hồ, nước mắt lau mãi cũng không hết.
Thì ra Chi Ma Hồ vẫn luôn ở bên cạnh đứng nhìn.
Hốc mắt Diệp Hi lại ướt.
“Thật tốt quá,” Anh nâng tay lên, dùng tay áo xoa xoa mặt, “Thật tốt quá.”
Vốn anh còn muốn nói, tao rất nhớ mày. Khi đối với mèo, anh luôn thẳng thắn hơn so với ngày thường. Mà khi anh ngẩng đầu lên, xuyên qua làn nước mắt thấy gương mặt mơ hồ lại xa lạ kia, những lời này lại trở nên khó khăn, không có cách nào nói ra được.
Vì thế anh chỉ có thể lặp lại: “Thật tốt quá.”
Chi Ma Hồ mất mà tìm lại được nhìn đăm đăm gương mặt của anh một lúc, nhích thân trên sàn nhà, tiến đến trước mặt anh.
Thấy đối phương vươn tay tới, bởi vì không quen thuộc nên Diệp Hi theo bản năng ngửa ra sau một chút.
Tay của Chi Ma Hồ cương cứng ở giữa không trung.
Không khí đột nhiên xấu hổ.
Nhưng vào lúc này, bụng của Diệp Hi không hợp hoàn cảnh lại gãi đúng chỗ ngứa phát ra âm thanh ọc ọc.