Bà nội Tô hiền từ nói: "Bọn trẻ thích uống, để chúng mang theo về đi.”
Tuy rằng không phải ruột thịt, nhưng ở chung mấy ngày nay, vẫn sinh ra tình thương. Hơn nữa, đứa nhỏ rất thông minh, bà nội Tô cảm thấy nên nuôi nấng nó như con cháu của mình.
Hiệu trưởng Tô đối với điều này cũng rất hài lòng: "Đúng vậy, phải bổ sung dinh dưỡng cho đầu óc.”
Tô Chí Phong cảm thấy rằng bộ não của con trai mình thực sự không cần phải bổ sung gì cả, dựa theo tốc độ học tập như vậy, không biết khi nào nhóc sẽ vượt qua người làm cha như ông nữa.
Buổi tối khi họ đi ngủ, Tống Sở và Giang Bác được ngủ trên giường mới. Hai chiếc gối nhỏ ghép lại với nhau, bọn họ ngoan ngoãn ngủ cạnh nhau, trước khi đi ngủ Mã Lan còn kể một câu chuyện cho hai người.
Tống Sở trong lòng chất chứa bao nhiêu chuyện, căn bản ngủ không được, nhưng cô vẫn phải giả vờ ngủ.
Sau khi cha mẹ ngủ say, cô lén lút đẩy Giang Bác tỉnh, nghiêng người thì thầm: "Anh Tiểu Bác, anh có muốn ăn mạch nha không, rất ngọt.”
"Không ăn, hư răng.”
"Vậy thì bàn bạc đi, không dạy bù nhé, cho em đi học tiểu học nha? Em cũng cần có tuổi thơ mà.”
"Không được.”
"Sao anh vô lý thế? Anh là đàn ông phải có trách nhiệm kiếm tiền nuôi gia đình, em là con gái chỉ cần phụ trách xinh đẹp như hoa là được. Anh muốn em vất vả lắm đúng không, anh cũng không phải là anh trai em?”
". . . Ban đầu đã không phải.”
". . .” Tống Sở lật người, quay lưng về phía Giang Bác.
----------
Nhà mẹ đẻ của Mã Lan thuộc đại đội Mã gia, ở khá xa huyện thành, tuy ngồi xe buýt chỉ cần nửa giờ là tới nhưng nếu đi xe đạp thì phải mất tới một giờ.
Bởi vì một ngày chỉ có một chuyến xe buýt nên Mã Lan cùng Tô Chí Phong quyết định đi xe đạp trở về, dù sao thì cuộc sống ở thôn quê cũng rất khó khăn, nên họ không thể ở lại nhà quá lâu.
Sáng sớm, Mã Lan đã nướng mấy cái bánh xếp rồi dùng giấy dầu gói lại nhét vào trong ba lô.
Thu dọn đồ đạc xong, Tô Chí Phong bế con gái đi xuống lầu còn Mã Lan thì dắt con trai theo sau, cả nhà bốn người vô cùng vui vẻ. Xuống lầu gặp người khác, Tống Sở còn sôi nổi chào hỏi, chào cô chú, chào ông bà, náo nhiệt không thôi.
"Đây là… cả nhà đang định đi đâu đấy?” Một bà lão đang giặt quần áo hỏi.
Tô Chí Phong đem con gái đặt lên xe đạp, vừa dắt ra bên ngoài vừa trả lời: "Nhà chúng cháu đi đăng ký hộ khẩu.” kế đó để Mã Lan ôm con trai ngồi ở phía sau, chở cả gia đình đi.
Ngay sau khi cả gia đình hạnh phúc rời đi, tin tức đã được lan truyền, mọi người gần như đều biết Tô Chí Phong cùng Mã Lan đi đăng ký hộ khẩu cho "con" mình.
Xem ra bọn họ thật sự muốn nuôi hai đứa nhỏ kia, bởi vì một khi đăng ký hộ khẩu rồi thì không nuôi cũng phải nuôi.
Có người thở dài: "Có con nhìn thì tốt, nhưng dù sao cũng là thêm hai cái miệng ăn, Tô Chí Phong sau này sẽ có thêm gánh nặng, không chừng còn có thể chết đói."
…
Ngay lúc này, gia đình nhỏ của Tô Chí Phong đầu tiên là đi đến trung tâm huyện tìm cục công an để nhờ phê chuẩn, chờ sau khi phê chuẩn xong hai đứa nhỏ liền có thể ở lại một cách hợp pháp.
Cục công an sớm đã làm việc đó từ lâu, còn gọi điện trước cho bộ phận công tác nơi Tô Chí Phong đang làm việc để thông báo sự tình, vì quan tâm đến tình hình của Tống Sở nên họ đã đến văn phòng từ sáng sớm để đợi.