Gia đình bốn người vui vẻ nắm tay nhau đi thẳng đến cửa hàng bách hóa để mua đồ.
May mắn thay, bây giờ vẫn còn là mùa hè, vì vậy không cần phải vội vàng mua quần áo bông. Hai đứa mỗi đứa mua hai bộ quần cộc áo ngắn tay về tắm gội, sau đó rút thêm vài thước vải bố về nhà tự may quần áo. Hai đứa nhỏ cũng không lớn lắm nên không cần nhiều nguyên liệu vải, vải mua về có thể làm thêm bộ quần áo cho hai đứa.
Tống Sở nhìn những bộ quần áo mới, cô rất thích chúng, hận không thể thay nó ngay lập tức.
Ngoài quần áo Mã Lan còn mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày.
Tống Sở vỗ vỗ hai hào trong túi, háo hức nhìn những viên kẹo hồ lô trên quầy của cửa hàng bách hóa.
Mã Lan cười nói: "Muốn ăn liền mua đi.”
Tống Sở lập tức vui vẻ mua hai viên, thấy Mã Lan định trả tiền, chưa đợi bà đưa ra cô đã đưa tiền tiêu vặt qua.
Cô bây giờ cũng là người có tiền rồi, làm sao có thể tiêu tiền của người khác, xài hết rồi lại nói sau.
Không cần biết cô đang nghĩ gì, Mã Lan đã rất cảm động trước cử chỉ chu đáo này, cảm thấy một đứa nhỏ hiểu chuyện như này, cho dù là đứa con do chính bà sinh ra đoán chừng cũng không thể được như vậy. Quả nhiên, con của người khác thật hiểu chuyện, may mắn thay con của nhà người khác giờ cũng là con của chính họ rồi.
Bởi vì quá cảm động, bà lại dẫn Tô Chí Phong đi mua đồ cho đứa nhỏ.
Tống Sở đưa một viên kẹo cho Giang Bác, cả hai vợ chồng Mã Lan đi theo phía sau, vừa đi vừa ăn.
Cô đắc ý nói: "Anh nhìn xem, đi theo em nhất định có đồ ngon để ăn, sau này có thể dựa vào em nha.”
Giang Bác nắm viên kẹo hồ lô trong tay, ánh mắt bắt đầu nghiên cứu những viên kẹo hồ lô này.
"Anh, những thứ ở đây thực sự rất ngon.” Miệng của Tống Sở quá nhỏ còn viên hồ lô quá lớn nên ngay cả một viên không thể nhét vừa, một chút nước bọt chảy ra từ miệng cô, cô liếʍ môi một cái, ăn rất ngon.
Giang Bác: ". . . Đừng gọi là anh.”
Tống Sở thấp giọng nói: "Nhưng em không thể gọi anh là tiến sĩ nha, lỡ như có người nghi ngờ thì thế nào. Anh đừng tùy ý làm bừa, chẳng phải chỉ là một tiếng gọi thôi sao? Anh cũng không chịu thiệt gì cơ mà, gọi sao mà chả được.”
Giang Bác mím môi, thậm chí không nghiên cứu kẹo hồ lô nữa.
Tống Sở thấy anh cố chấp, trợn tròn mắt: "Anh Tiểu Bác?”
Giang Bác suy nghĩ một lúc, sau đó cụp mắt xuống ậm ừ một tiếng, xem như miễn cưỡng chấp nhận cái danh xưng này.
Tống Sở híp mắt cười, thầm nghĩ tiến sĩ vẫn quái dị khó tính như trước, cô đúng là không thể ngưng chú ý anh mà.
Với tính khí như vậy, làm sao anh có thể sống thiếu cô được đây.
Ngay lập tức, cô cảm thấy mình đang mang một trách nhiệm nặng nề trên vai. Trước khi tiến sĩ trở nên lợi hại như trước kia, cô cần phải bảo vệ tiến sĩ thật tốt.
“Anh Tiểu Bác, ăn kẹo hồ lô đi, rất ngon.”
Thấy cô ăn một cách ngon lành, Giang Bác liền đưa cho cô viên kẹo trong tay, bởi vì anh biết rằng cô rất tham ăn, ăn cái gì cũng không biết đủ.
Tống Sở nói: "Anh ăn đi, rất ngon.”
Giang Bác lắc đầu.
Tống Sở nhanh tay cầm lấy nhét vào miệng anh, Giang Bác ngậm viên kẹo trong miệng, đột nhiên cả khuôn mặt anh bỗng nhăn lại vì bị chua.
Thấy anh như vậy, Tống Sở càng ăn ngon miệng. Vừa ăn, còn vừa nói: “Anh không thích ăn mấy thứ này, vậy thì tại sao những lúc vui vẻ đều đổi đường làm gì.”