Tâm tình bà nội Tô lập tức liền mềm đi trông thấy.
"Mẹ, chị dâu, sao hai người lại tới đây?” Tô Chí Phong và Mã Lan đều đứng dậy.
Bà nội Tô còn chưa kịp nói chuyện, Từ Mỹ Lệ đã đi tới chất vấn: “Mẹ với chị đến làm gì hai người còn không rõ sao? Hai người tự quyết định chuyện lớn như vậy nhưng lại không bàn bạc cùng cha mẹ, thím ba đây là không coi cha mẹ ra gì ư?”
Tô Chí Phong cùng hoa Mã Lan áy náy nhìn nhau, chuyện nên nói thì cũng phải nói.
Tô Chí Phong nói: “Mẹ, chuyện này khá gấp rút nên con chưa kịp nói.”
Tống Sở nghe xong Tô Chí Phong gọi mẹ, lập tức hào hứng quay đầu lại hỏi: “Cha, đây là bà nội của con sao?”
Tô Chí Phong: “. . . Ừm.”
"Chào bà nội ạ!” Tống Sở lanh lảnh hô to.
Bà nội Tô cả người như sắp nổ tung
Tống Sở giống như đã quen biết mà kéo bà nội Tô vào trong nhà: “Bà nội, vào trong ngồi đi, bà đã ăn cơm chưa? Nếu chưa thì cùng nhau ăn cơm đi, bánh do mẹ cháu làm rất ngon! Còn rất thơm nữa.”
Trong sách có nói, bà nội rất giàu, khi bà nội vui sẽ cho cháu gái tiền mua kẹo, dù cô không phải là một đứa nhỏ nhưng cô cũng rất thích ăn kẹo.
Bà nội Tô còn chưa kịp phản ứng đã bị đứa nhỏ kéo vào trong nhà.
Từ Mỹ Lệ: “Mẹ, mẹ không thể như vậy.”
Mã Lan trong lòng vui mừng khôn xiết, nhưng trước mặt bà cụ, bà luôn là một cô con dâu đoan chính ngoan ngoãn, nên lúc này cũng giả vờ đoan chính nói: "Chị dâu cả, chị không nên nói như vậy trước mặt tụi nhỏ, chúng ta là một gia đình gia giáo hãy chú ý đến tâm lý con trẻ.”
Bà nội Tô cũng bối rối trước sự nhiệt tình của đứa nhỏ, ban đầu bà cụ thật sự muốn nổi cơn giận dữ nhưng bây giờ lại có chút xấu hổ.
Tuy rằng trong lòng bà cụ vẫn là không đồng tình với cách hành xử của con trai nhưng cũng không muốn làm ầm lên, tức giận trước mặt đứa nhỏ.
Tống Sở cầm bánh ngô hấp lên đưa cho bà cụ: “Bà nội, bà cũng ăn đi.”
Bà nội Tô lúng túng nhận lấy, thầm nghĩ đây là lần đầu tiên có một đứa nhỏ đưa đồ ăn cho mình. Trước giờ cháu trai, cháu gái ruột cũng chưa từng làm như vậy.
Trong lòng bà cụ lập tức có một cảm giác khó tả.
Người đã già trong lòng đều sẽ thích trẻ con, ruột thịt thì tất nhiên sẽ thương nhưng cũng không phải không ruột thịt thì sẽ ghét bỏ.
Tô Chí Phong cười nói: “Mẹ, đứa nhỏ này gọi là Sở Sở, con bé đặc biệt chu đáo. Còn đây là tiểu Bác, cũng rất ngoan không hề nghịch ngợm chút nào.”
Tống Sở lần nữa ở dưới đáy bàn đá chân Giang Bác, Giang Bác lúc này mới ngẩng đầu nhìn bà nội Tô: “Bà nội, chào bà.”
"Ừm.” Bà nội Tô đang nhìn vào mắt đứa nhỏ theo bản năng liền lên tiếng. . . .
Cả Chí Phong và Mã Lan đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bà nội Tô không có giận, còn chịu nói chuyện là tốt rồi.
Dù bây giờ bà cụ không muốn chấp nhận thì mọi chuyện cũng đã xong rồi, cũng không thể đem đứa nhỏ trả về đồn công an được.
Từ Mỹ Lệ nhìn thấy dáng vẻ gia đình vui vẻ hòa thuận trước mặt thì khóe miệng giật giật, bà ta đi tìm một cái ghế đẩu ngồi lên và ra vẻ khó chịu.
Bà ta chờ mãi gia đình họ mới ăn xong, mới tìm cơ hội mở lời: "Mẹ, con còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, không thể cứ mơ hồ như thế được, nhà họ Tô chúng ta cũng không ai biết chuyện này cả.”
Bà nội Tô lúc này mới nhớ tới mục đích đi đến đây.