Từ Tận Thế Xuyên Về Những Năm 60

Chương 19

Tin tức gia đình Mã Lan nhận nuôi hai đứa trẻ từ cục công an nhanh chóng lan truyền trong ký túc xá của công nhân viên chức trường trung học.

Rốt cuộc, khi hai đứa trẻ đi theo vợ chồng họ về nhà thì vừa vặn là lúc mọi nhà đều được tan làm, cả đám đều ra ngoài hiên hóng mát.

Hai vợ chồng đi ra ngoài một chuyến liền dẫn hai đứa nhỏ về, không hề giấu giếm gì. Miệng của cô bé kia còn rất ngọt ngào. Kêu cha mẹ một phát là hàng xóm cả hai bên đều nghe thấy.

Tin tức này thật sự rất bùng nổ, nhận nuôi một đứa đã náo nhiệt lắm rồi, đây còn là một lúc nhận nuôi cả hai, phải khá giả cỡ nào mới quyết tâm như vậy chứ. Hay là vì lương thực trong nhà nhiều quá nên mới thế?

Chờ đến khi đám người Tống Sở trở về nhà mới của mình thì xung quanh đã có rất nhiều người đến vây xem.

Sau khi bị vây xem ở cục công an, Tống Sở và Giang Bác đã quen với việc này. Giang Bác mặt không cảm xúc mặc kệ người khác nhìn mình, trong khi Tống Sở mỉm cười rồi nhìn lại mọi người một cách nhiệt tình.

Cô biết đây là những người hàng xóm trong tiểu thuyết.

Hàng xóm là những người sẽ cùng chung sống với nhau trong cùng một khu.

Mã Lan là người có tính cách khá mạnh mẽ, đối với tình cảnh hiện tại cô ấy vẫn có chút không được tự nhiên, nhưng cô ấy lại không muốn người ngoài xem thường nhà mình nên đã công khai giới thiệu hai đứa nhỏ với bọn họ.

“Từ giờ chúng sẽ là con của tôi và anh Chí Phong. Đây là Tống Sở, còn đây là Giang Bác. Cả hai đều là những đứa trẻ rất ngoan ngoãn.”

Vốn dĩ mọi người còn định cười Mã Lan rồi nói mát mấy câu, ai ngờ người ta lại thoải mái giới thiệu như vậy, giờ mà nói mấy lời xỉa xói thì cũng không hay. Bởi vậy dù trong lòng có chê cười người ta không thể sinh con mà phải đi nhận con nuôi thì hiện tại vẫn phải nói mấy lời dễ nghe: “Hai đứa nhỏ này trông đáng yêu quá, khỏi nói, nhìn có chút giống hai người nữa đấy.”

“Giống như mấy em bé trong tranh Tết vậy.”

“Không ngờ luôn đấy, đứa nhỏ tốt vậy mà còn có người nỡ bỏ rơi.”

“Vừa nhìn đã thấy thông minh rồi, sau này sẽ có tương lai lắm cho xem!”

“...”

Cuối cùng sau khi tiễn đám người này rời đi, Mã Lan mới nhanh chóng đóng cửa lại.

Hai vợ chồng ngồi trên ghế đẩu nhìn hai đứa nhỏ, đến bây giờ bọn họ vẫn cảm thấy rất đột ngột. Thực ra hôm nay hai người định đến cục công an để xem thử thôi, trở về còn phải thương lượng xem thế nào.

Kết quả đi một chuyến liền trực tiếp dẫn người về.

Tống Sở và Giang Bác bị nhìn chằm chằm, có chút không thoải mái, cô bé nắm chặt tay Giang Bác, có chút lo lắng. Mọi người ở đây dường như sống cũng không quá tốt. Phòng ở này có hơi cũ lại xập xệ, mấy người ban nãy cũng vàng vọt xanh xao, xem ra cũng không được tốt lắm. Cô lo lắng hai vợ chồng sẽ hối hận rồi đổi ý không muốn nhận con nuôi nữa.

Vì vậy dù hiện tại rất đói bụng nhưng cô cũng không hé răng nói nửa lời.

Tống Sở nhớ lại những gì được viết trong tiểu thuyết, hiện tại cô cùng tiến sĩ đang sống trong cảnh ăn nhờ ở đậu.

Trong tiểu thuyết nói khi sống trong cảnh ăn nhờ ở đậu phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu không sẽ bị đối phương ghét bỏ.

Nhưng dù Tống Sở không nói lời nào, bụng của cô lại không chịu nghe lời, phát ra tiếng ọc ọc. Bởi vì căn phòng yên tĩnh nên nghe được rất rõ.

Tống Sở xấu hổ ôm bụng.

Mã Lan lúc này mới tỉnh táo lại, nhớ đến chuyện chính.